NỤ HÔN NGỌT NGÀO – Chương 27

Editor: Team Phong Tâm
Beta: Phong Tâm

Heveto trong khoảng thời gian này đã học được cách ngủ chung giường với Châu Chi Mai.

Thành thật mà nói, tư thế ngủ của Châu Chi Mai không được tốt lắm. Cô thích đá chăn, dễ nói mớ, thích chiếm trọn cả cái giường. Có thể giây trước đầu cô còn đặt trên gối, nhưng giây sau đã lăn xuống tận cuối giường, hệt như đang biểu diễn xiếc.

Chiếc giường này vì có Châu Chi Mai mà không gian trở nên chật chội, nhưng điều đó không hề làm giảm đi sự mềm mại và thoải mái của nó.

Ở một mức độ nào đó, sự xuất hiện của cô khiến Heveto cảm nhận được một loại thỏa mãn chưa từng có.

Anh thích ngắm nhìn dáng vẻ không chút phòng bị của cô. Vì giường đủ lớn, nên cũng có thể dung nạp tư thế ngủ lộn xộn ấy. Hầu hết thời gian, anh chỉ cần ôm cô chặt vào lòng, để cơ thể mềm mại của cô áp sát vào ngực mình, cuộn tròn trong vòng tay anh. Như vậy, cô sẽ ngoan ngoãn nằm yên trong lòng anh.

Mỗi khi tỉnh dậy, Heveto luôn cảm nhận được hơi thở ấm áp bên cạnh mình, như một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua trái tim, làm tê dại cả lồng ngực. Châu Chi Mai dường như coi anh là một con gấu bông trên giường, giống như một loài không xương, tay chân quấn chặt lấy anh. Cô thích đặt chân lên eo anh, hơi thở phả vào cổ anh, nửa tỉnh nửa mê mà rúc tới rúc lui.

Heveto tự hỏi, trên đời này sao lại có một thứ gì đó mềm mại đến vậy? Khiến anh như đang chìm trong đám mây bông, không nỡ rời khỏi giường.

Trước đây, Heveto chưa bao giờ có thói quen nằm nướng. Từ nhỏ đến lớn, giấc ngủ của anh không được sâu, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến anh tỉnh giấc. Không chỉ vậy, anh dường như ngủ ít hơn hẳn so với người bình thường.

Lần đầu tiên ngủ chung với Châu Chi Mai, Heveto gần như thức trắng cả đêm. Khi ấy cô bị sốt, trông yếu ớt đến mức như thể có thể ngã gục bất cứ lúc nào, mong manh dễ vỡ.

Mặc dù đêm đó Heveto không ngủ được, nhưng không phải là không thu hoạch được gì. Anh rất hài lòng khi nhìn cô cuộn tròn trong lòng mình, coi anh là chỗ dựa duy nhất, bám chặt không rời.

Nhiều chuyện đều cần có một quá trình thích nghi. Giống như cô cần phải làm quen với kích thước của anh, nuốt trọn từng chút một, rồi mới có thể cảm nhận được sự lấp đầy hoàn toàn.

Vào một đêm nào đó trong chuyến công tác ở Trung Quốc, bất giác Heveto nảy ra một ý nghĩ, nếu như lúc này cô đang nằm bên cạnh anh, có lẽ đó sẽ là một đêm tuyệt vời.

Giờ đây, cô mèo nhỏ trong lòng anh rõ ràng không có ý định rời giường. Vết thương trên vai cô vẫn chưa lành hẳn, cộng thêm chuyện đang đến kỳ kinh nguyệt, cô cần ngủ nhiều hơn để phục hồi thể lực.

Cô không dậy mà ngược lại còn ôm chặt eo anh, giọng nói mềm mại thì thầm: “Anh dậy sớm vậy sao?”

Sớm ư?

Mùa đông ở thành phố Phái Tân đã đến, mặt trời mọc vào khoảng sáu giờ sáng. Thông thường, Heveto sẽ thức dậy đúng vào lúc mặt trời mọc. Cuộc sống và công việc của anh được sắp xếp rất quy củ: mỗi sáng anh tập thể dục một tiếng đồng hồ, đồng thời cập nhật tin tức thế giới, sau đó rửa mặt, ăn sáng, xử lý email. Khoảng tám giờ, anh sẽ đến công ty. Từ thứ hai đến thứ sáu, mỗi ngày anh đều đến các công ty con khác nhau thuộc tập đoàn QC, gần như lịch trình lúc nào cũng kín mít.

Thời gian gần đây, Heveto thường phải đợi đến bảy giờ mới nhẹ nhàng gỡ tay Châu Chi Mai khỏi eo mình.

Anh cho phép bản thân ngủ thêm một tiếng cùng cô.

Châu Chi Mai không thể hiểu được quan niệm sống của Heveto. Nếu đổi lại là cô, khi đã có tự do tài chính, tại sao không để bản thân sống thoải mái hơn? Muốn ngủ thì ngủ, muốn chơi thì chơi, muốn làm gì thì làm, chẳng phải tốt hơn sao?

Nhưng dù không thể đồng cảm, cô cũng không chỉ trích cách sống của anh. Cùng lắm chỉ là như một con mèo nhỏ lười biếng, vừa nằm nướng trên giường, vừa bám lấy anh.

Dậy muộn một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Châu Chi Mai thích ôm Heveto khi ngủ. Trên người anh không chỉ ấm áp, mà cơ bắp còn săn chắc, đàn hồi. Ngủ bên cạnh anh khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn. Cảm giác an toàn ấy chân thực đến mức chỉ cần có anh ở đây, cô chẳng cần lo lắng gì về việc sẽ có kẻ xấu đột nhập vào nhà. Hơn nữa, dương khí trên người anh rất mạnh, dường như mọi tà ma yêu quái đều không dám đến gần.

Heveto có rất nhiều công việc phải giải quyết, nhưng vì muốn “chăm sóc” Châu Chi Mai, anh đã chuyển địa điểm làm việc về thư phòng tại nhà. Chỉ cần từ thư phòng bước ra vài bước, anh có thể nhìn thấy Châu Chi Mai đang ngồi trong phòng khách.

Tất nhiên, trên màn hình trong thư phòng cũng có thể theo dõi nhất cử nhất động của cô.

Lúc thì ngồi, lúc thì nằm, lúc lại đứng. Khi ngồi thì gác một chân lên tay vịn ghế sofa, nửa người nghiêng sang một bên. Khi nằm thì nửa thân trên ở dưới sàn, còn hai chân lại gác lên sofa. Khi đứng thì vừa vươn vai, vừa thực hiện mấy động tác thể dục kỳ lạ.

Giống hệt như một đứa trẻ hiếu động.

Bộ phim truyền hình dài 78 tập, Châu Chi Mai đã xem hết toàn bộ không sót tập nào. Sau đó, cô bắt đầu tìm một số việc khác để làm cho khỏi nhàm chán.

Nhiệm vụ thiết kế mà Penn giao vẫn còn rất nhiều phần chưa hoàn thành. Châu Chi Mai tìm giấy bút, nằm sấp trên sàn, hai chân khẽ đung đưa, bắt đầu suy nghĩ ý tưởng.

Cô rất thích cảm giác được sống trong căn hộ penthouse này. Không gian đủ rộng, môi trường đủ tốt, ăn ngon, ngủ ngon, có thể khiến người ta quên hết mọi phiền não. Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, thường sẽ không có nhiều cảm hứng sáng tạo.

Sáng tạo là một tia chớp lóe lên trong khoảnh khắc, cũng cần một chút thiên phú bẩm sinh.

Châu Chi Mai không chắc mình có tài năng trong lĩnh vực thiết kế thời trang hay không. Nhưng với sự tự tin bí ẩn của tuổi trẻ, cô vẫn luôn cảm thấy thiết kế của mình là độc nhất vô nhị, không ai có thể sánh bằng.

Khi gửi hồ sơ xin việc vào ERE, cô chỉ đính kèm vài chục bản phác thảo thiết kế của mình, ngoài ra không có gì khác. Nhưng việc may mắn trở thành trợ lý của Penn, chẳng lẽ không phải cũng là một sự thể hiện của thiên phú sao?

Thế nhưng khi thực sự bước vào studio, Châu Chi Mai mới nhận ra rằng bản thân chẳng là gì cả. Có rất nhiều người tài năng hơn cô, có rất nhiều người giỏi hơn cô, có rất nhiều người chăm chỉ hơn cô.

Còn cô thì sao? Cách một thời gian lại bị Penn mắng cho một trận, đến mức bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.

Hai ngày nay, tâm trạng của Châu Chi Mai không được tốt lắm. Có lẽ một phần cũng do đang trong kỳ kinh nguyệt. Mặc dù cô hiếm khi bị đau bụng kinh, nhưng người ta nói rằng trong những ngày này, tâm trạng của phụ nữ thường dễ dao động hơn.

Có lẽ chính sự dao động này đã mang đến cho cô một chút cảm hứng. Châu Chi Mai có ham muốn thể hiện mãnh liệt, cầm bút chì, “soạt soạt soạt” vẽ liền mười bức phác thảo.

Những thiết kế mang phong cách u ám, kết hợp yếu tố Gothic, sử dụng nhiều gam màu đen, tạo cảm giác lạnh lẽo, đen tối, u sầu. Châu Chi Mai vẽ rất nhập tâm, thần thái tập trung cao độ. Cô hoàn toàn không để ý rằng trong nhà, camera giám sát gần như có mặt ở mọi góc.

Phong cách Gothic có nguồn gốc từ khoảng thế kỷ III đến thế kỷ V trước Công nguyên, gắn liền với thời kỳ Phục Hưng. Châu Chi Mai nhận ra rằng, sự phát triển của các phong cách thời trang có mối liên hệ chặt chẽ với các sự kiện lịch sử đương thời. Có lẽ điều đó cũng đồng nghĩa rằng, khi tâm trạng cô quá bình lặng, cô không thể sáng tạo ra những tác phẩm thực sự gây ấn tượng.

Trong lòng cô vẫn luôn tồn tại một nỗi bất an, và nó được phản ánh trọn vẹn trong các bản phác thảo thiết kế: u ám, kỳ dị, đáng sợ.

Trong sáng tạo, Châu Chi Mai không bài xích cảm giác này.

Nhưng trong cuộc sống, cô không muốn mãi rơi vào trạng thái thấp thỏm, lo âu.

Nếu không phải vì gần đây luôn ở bên Heveto, thực ra cô còn một số việc cần phải giải quyết.

Vị thám tử tư tên “Trần” đã một thời gian không liên lạc với cô. Thực ra, cô rất muốn hỏi về tin tức của bố.

Bố của em, Châu Sách, ba năm trước đột nhiên bị bắt vào tù. Truyền thông trong nước chỉ có một vài dòng ngắn ngủi: “Châu Sách bị cáo buộc chiếm dụng bất hợp pháp một tỷ tệ tiền quỹ của công ty, đồng thời bị buộc tội hiếp dâm, cố ý giết người, và bị kết án 25 năm tù giam.”

Điều kỳ lạ là, những tin tức đáng lẽ phải gây chấn động này lại nhanh chóng bị một thế lực vô hình đè nén.

Cuộc đời đầy huyền thoại của một doanh nhân nổi tiếng trong nước, chẳng mấy ai còn nhắc đến nữa.

Năm bố bị bắt, ông vừa tròn năm mươi chín tuổi.

Thời điểm đó, Châu Chi Mai đang du học ở nước ngoài, vẫn luôn mong chờ ngày được về nước để tổ chức sinh nhật lần thứ sáu mươi cho bố. Khi ấy, cô thực sự rất ngây thơ, vẫn là một tiểu thư vô tư, chẳng hề hay biết chuyện gì đang diễn ra trong gia đình. Hàng ngày, cô vẫn tận hưởng cuộc sống xa hoa của mình.

Cô chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày, cô phải đối mặt với tin tức bố bị bắt giam.

Ngay cả khi bản án được tuyên, cô vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều quá đỗi hoang đường.

Nhìn lại quãng thời gian đó, có thể nói, Châu Chi Mai đã hoàn toàn sụp đổ. Từ sự hoảng loạn, rối ren, đau khổ đến mức khóc đến sưng cả người, cô chẳng thể làm được gì khác. Chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi, cô sụt nhiều cân, trở nên gầy trơ xương.

Khoảng một tháng sau, Châu Chi Mai như thể được tái sinh lần nữa. Cô thu dọn lại chính mình, ra ngoài tắm nắng, tìm một công việc, kết bạn với những người mới.

Bởi vì cô hiểu rằng, vụ án của bố chắc chắn có ẩn tình. Cô không thể ngồi yên chờ đợi.

Bố em không thể nào tham ô công quỹ, càng không thể hiếp dâm hay cố ý giết người. Vì vậy, cô phải có đủ tiền và đủ khả năng để quay về nước, tìm cách lật lại vụ án.

Những năm qua, “Trần” vẫn thường xuyên gửi tin tức về tình hình của bố trong tù cho cô. Sau khi nhận được tiền chuyển khoản từ cô, ông ấy cũng giúp lo liệu vài việc, để bố có thể được chăm sóc tốt hơn trong trại giam.

Mỗi lần biết bố vẫn ổn, trái tim cô cũng có thể tạm thời thả lỏng đôi chút.

Giờ đây, ham muốn theo đuổi danh lợi của Châu Chi Mai đã không còn quá mãnh liệt. Điều cô muốn chỉ là có thể làm được điều gì đó cho bố.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ thiếu thốn về vật chất.

Hiện tại, cô cũng có thể bình thản chấp nhận “chiếc tổ chim cút” mà Heveto nói đến, và cảm thấy hài lòng với cuộc sống của mình.

Trong tương lai, dù có phải cùng bố mẹ sống ở một vùng quê hẻo lánh, chỉ cần có thể sống những ngày bình yên, xa rời thương trường đầy rẫy mưu mô, không cần kết giao với bất kỳ ai, vậy cũng đủ rồi.

Chỉ cần ở bên gia đình, trái tim luôn bấp bênh của Châu Chi Mai lại có thể tìm được cảm giác an yên.

Khi Heveto từ thư phòng bước ra, Châu Chi Mai đã ngủ thiếp đi trên sàn nhà. Cô cuộn mình như một chú mèo nhỏ không xương, mái tóc dài buộc tùy ý thành một búi tròn, tay vẫn nắm chặt một cây bút chì, lặng lẽ nằm trên tấm thảm lông cừu trắng.

Chỉ khi đến gần như thế này, Heveto mới có thể nhìn rõ lớp sương mờ đọng trên hàng mi dài của cô.

Dường như cô đã khóc, khóe mắt vẫn còn vương lại dấu tích của những giọt nước mắt.

Mặc dù kỳ kinh nguyệt của Châu Chi Mai đã sắp kết thúc, nhưng Heveto cảm thấy cô không nên để mình bị nhiễm lạnh. Thế nhưng rõ ràng cô không hề để tâm đến lời anh dặn dò, vẫn đi chân trần, ăn mặc phong phanh.

Chỉ là, dù động tác của Heveto có nhẹ đến đâu, ngay khi anh bế cô lên, cô vẫn tỉnh giấc.

“Heveto, anh làm xong việc rồi à?” Châu Chi Mai nheo mắt, theo phản xạ cọ cọ vào lòng anh, giọng nói lười biếng mơ hồ: “Em có thứ này muốn cho anh xem.”

Heveto nhướng mày: “Ồ? Là gì thế?”

Châu Chi Mai vẫn nhắm mắt, nhưng đuôi mày cong cong: “Đợi em ngủ dậy rồi nói với anh.”

“Được.”

Heveto bế em lên giường, đắp chăn cẩn thận rồi ngồi bên mép giường một lúc. Anh phát hiện ra bản thân dường như rất thích ngắm nhìn cô khi ngủ. Nhỏ bé, cuộn tròn trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, trông vừa vô hại vừa khiến người ta muốn che chở.

Dạo gần đây Heveto hầu như làm việc tại nhà. Mặc dù chỉ cần băng qua một con phố là có thể đến tòa nhà văn phòng của tập đoàn QC, nhưng anh vẫn thích ở nhà hơn.

Lý do thì không cần nói cũng biết: vì ở nhà có Châu Chi Mai.

Cũng trong khoảng thời gian này, mỗi khi ở bên cô, Heveto thường có cảm giác lồng ngực căng tràn một cách mềm mại, như thể có một thứ gì đó đang nảy mầm, bén rễ.

Đối với điều này, Heveto không hoàn toàn hiểu rõ. Nhưng anh khắc ghi cảm giác ấy thật sâu trong lòng, giống như lúc còn nhỏ học một môn mới, tiếp thu một kiến thức mới, hay làm quen với một loại nhạc cụ mới.

Đối diện với một bài toán khó, lần đầu tiên Heveto cầm bút ghi chép lại từng điều thắc mắc của mình.

Anh tin chắc rằng, bản thân luôn có cách giải quyết những vấn đề này mà không để chúng làm vướng bận.

Cũng giống như lúc này, anh không hiểu bản chất của thứ được gọi là “tình yêu” rốt cuộc là gì. Như một con trai bị chôn vùi dưới lớp cát bùn, đột nhiên có một hạt cát nhỏ rơi vào trong vỏ, vì muốn bảo vệ chính mình, nó bắt đầu tiết ra lớp ngọc trai bao bọc lấy hạt cát ấy.

Anh bối rối, cũng có phần đau đớn, nhưng đồng thời cũng chờ đợi kết quả chưa biết trước.

Khi Heveto bước ra khỏi phòng ngủ, John đã đợi sẵn từ lâu, báo cáo: “Ngài Wilcox sẽ đến trong năm phút nữa.”

Heveto gật đầu: “Chuẩn bị cho cậu ấy một ấm trà ngon.”

“Rõ.”

Trước đó, John định báo cáo cho Heveto về thông tin chi tiết của dãy số điện thoại đã bị xóa đi không dấu vết.

Nhưng Heveto khẽ nâng tay ngăn cản, nói rằng anh không còn quan tâm đến kết quả nữa.

Bởi vì dù kết quả ra sao, em vẫn chỉ có thể ở bên anh.

Châu Chi Mai ngủ trưa rất ngon, vừa vặn một tiếng, không nhiều cũng không ít. Cô biết là Heveto đã bế mình vào phòng, đặt lên chiếc giường mềm mại, còn đắp chăn cho cô.

Khoảnh khắc được anh bế lên, một ký ức quen thuộc chợt ùa về trong tâm trí cô. Khi còn bé, cô rất thích nằm lì lười biếng trên giường của bố mẹ không chịu dậy. Mỗi lần ngủ quên, bố sẽ bế cô về phòng của mình. Trong lúc đó, cô luôn tỉnh giấc, nhưng lại thích cảm giác được bố ôm trong vòng tay như một nàng công chúa, nên cô sẽ nhắm mắt giả vờ ngủ tiếp.

Buổi sáng, Châu Chi Mai đã vẽ rất nhiều bản thiết kế, trong đó có một số bản lấy cảm hứng từ Heveto.

Phong cách vẫn mang nét u tối, trầm mặc, nhưng dường như lại vô cùng hợp với khí chất của anh.

Chỉ cần nghĩ đến thôi, cô đã thấy vô cùng phấn khích.

Hồi nhỏ, cô rất thích chơi với búp bê Barbie, thích thay quần áo cho chúng. Có lẽ sở thích này kéo dài đến tận bây giờ, khiến cô rất muốn thử thay đổi phong cách của Heveto.

Vì thế, cô rất sẵn lòng tự tay may trang phục cho anh, lựa chọn phụ kiện phù hợp.

Miễn là anh có thể giống như búp bê Barbie, đứng yên để cô mặc gì cũng được thì càng tốt.

Bản thiết kế đã được Châu Chi Mai xếp gọn vào tập hồ sơ.

Cô nhanh chóng tìm lại chúng, cầm xấp bản vẽ trên tay, chạy chân trần đến thư phòng của Heveto.

“Heveto…”

Khoảnh khắc đẩy cửa thư phòng ra, Châu Chi Mai mới biết trong phòng có khách.

Một người đàn ông châu Á đeo kính không gọng, gương mặt tuấn tú, phong thái xuất chúng. Anh ngồi trước bàn trà trong thư phòng, bộ vest trên người cắt may tinh xảo, đôi tay thon dài cầm một chiếc tách sứ Thanh Hoa.

Nghe thấy tiếng động, người đàn ông khẽ nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào Châu Chi Mai.

Hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng.

Wilcox đã sớm nghe nói bên cạnh Heveto có một người phụ nữ, hơn nữa cô ấy đã ở bên cạnh anh suốt ba năm.

Nghe nói, cũng chính người phụ nữ này đã đỡ cho Heveto một viên đạn.

Heveto khẽ nhíu mày, ánh mắt rơi trên bộ đồ mỏng manh của Châu Chi Mai, hỏi: “Sao vậy?”

“Xin lỗi, em không cố ý.” Châu Chi Mai nhạy cảm nhận ra sự không vui của Heveto, có lẽ là do em đã làm phiền cuộc trò chuyện. Vì vậy, cô chuẩn bị rời khỏi thư phòng.

Nhưng khi cô vừa quay người, lại nghe thấy giọng nói của Heveto vang lên: “Bunny, lại đây.”

Ngồi đối diện Heveto, Wilcox khẽ nhấp một ngụm trà trắng, khóe môi thấp thoáng một nét cười. Dưới lớp kính trong suốt không chút tì vết, đôi mắt anh ta toát lên vẻ sắc sảo.

Châu Chi Mai có chút lúng túng, đứng trước mặt người lạ cảm giác như muốn giấu chân xuống đất.

Cô thực sự không nghĩ rằng Heveto có khách, mà lúc này bản thân không chỉ đi chân trần, mà còn ăn mặc lôi thôi.

Không phải lần đầu tiên cô xông vào thư phòng của Heveto. Thường thì lúc bước vào còn ăn mặc chỉnh tề, nhưng khi bước ra lại trong tình trạng quần áo xộc xệch.

Dạo này vì cô bị thương, Heveto không có hành động quá mức đối với cô. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không chạm vào cô. Anh vẫn ôm cô vào lòng, hai bàn tay luồn vào trong lớp áo cô, dùng lòng bàn tay xoa nắn, dùng đầu ngón tay lướt nhẹ qua nơi ấy.

Chỉ đến khi nơi đó từ sắc hồng nhạt biến thành màu mâm xôi, anh mới không chút do dự mà cúi xuống cắn lấy.

Hiện tại, vừa mới bước đến cạnh anh, Châu Chi Mai đã bị kéo vào trong lòng. Không chỉ vậy, Heveto còn ngang nhiên trách em trước mặt khách: “Hình như sáng nay anh đã dặn em cẩn thận kẻo bị lạnh.”

Châu Chi Mai cảm thấy mình lúc này giống như một đứa trẻ bị bố la rầy vì không chịu mặc đủ ấm, liền nhỏ giọng đáp: “Dạ.”

“Tìm anh có chuyện gì?” Heveto hỏi.

Châu Chi Mai muốn rời khỏi lòng anh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đối diện. Người kia vẫn cúi đầu thưởng trà, tựa như không thấy hành động thân mật giữa hai người.

“Không có chuyện gì quan trọng, đợi anh xong việc rồi em nói sau.”

Nhưng Heveto lại đáp: “Bây giờ anh không bận.”

Lúc này, người đàn ông đối diện cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trầm thấp mang theo ý cười nhàn nhạt: “Heveto, không định giới thiệu sao?”

Lúc này, Heveto mới chậm rãi nhìn về phía Châu Chi Mai: “Đây là bạn tốt của anh, Wilcox, người Trung Quốc.”

Người Trung Quốc!?

Châu Chi Mai một lần nữa quan sát kỹ người đàn ông đối diện.

Nhìn gần, gương mặt anh ta có nét lai Tây, từ khí chất đến cử chỉ đều không giống người bình thường. Huống hồ, có thể trở thành bạn của Heveto, chắc chắn không phải người tầm thường.

Nghe Heveto giới thiệu, lúc này Wilcox mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đen tuyền đối diện với em. Nhưng ánh nhìn của anh ta sắc bén đến mức như có thể nhìn thấu lòng người, không mang theo chút dò xét bỡn cợt, chỉ nhàn nhạt quét qua rồi dời đi.

Wilcox khẽ cong môi, dùng tiếng Anh nói: “Xin chào, tôi là Wilcox.”

Châu Chi Mai lịch sự đáp lại: “Xin chào, tôi là Bonnie.”

“Bunny?” Wilcox nhìn sang Heveto, trong ánh mắt tùy ý mang theo sự trêu chọc sâu sắc.

Heveto vỗ nhẹ vào mông Châu Chi Mai, ra hiệu: “Đi mặc thêm áo vào.”

“Vâng.”

Chờ bóng dáng Châu Chi Mai khuất khỏi thư phòng, trên mặt Wilcox càng lộ rõ nụ cười đầy hàm ý.

“Xem ra lời của Zak nói là thật, cuối cùng Heveto của chúng ta cũng biết yêu rồi.”

Heveto không để tâm đến nụ cười trêu chọc của Wilcox, chỉ thuận miệng hỏi về vợ của anh ta: “Sao không đưa cô ấy đến? Theo phong tục của người Trung Quốc, tôi là anh trai, phải chuẩn bị quà gặp mặt cho em dâu chứ.”

Wilcox cười nhạt: “Thôi khỏi, tôi sợ cậu dọa cô ấy chạy mất.”

Heveto nhướn mày: “Thật sao? Tôi là hổ à?”

Wilcox cười nhạt: “Không, hổ còn bình thường hơn cậu.”

Vài năm trước, Diệp Khai Sướng và Cận Vu Thân khởi nghiệp tại nước MM, nhận được sự đầu tư từ Heveto.

Về chuyện làm ăn, Diệp Khai Sướng  và Cận Vu Thân luôn giữ tâm thái chơi đùa là chính. Dù sao thì căn cơ của họ vẫn ở Trung Quốc, bất kể kinh doanh ở đâu, cuối cùng vẫn phải quay về kế thừa sản nghiệp gia tộc.

Nhưng không ngờ rằng, việc kinh doanh không chỉ thuận lợi mà còn giúp mối quan hệ giữa họ và Heveto ngày càng thắt chặt.

Heveto không đồng tình với việc Diệp Khai Sướng  và Cận Vu Thân mở rộng sang thị trường Trung Quốc, không cho rằng đó là lựa chọn khôn ngoan, bởi vì ở đó có quá nhiều ràng buộc và hạn chế.

Nhưng Cận Vu Thân lại không bận tâm.

Sinh ra đã ngậm thìa vàng, được nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ, Cận Vu Thân chưa bao giờ đặt nặng chuyện được mất nhất thời. Anh ta nói mình còn có những chuyện quan trọng hơn, những người quan trọng hơn để theo đuổi.

Nhìn thấy hiếm khi nào Heveto nhíu mày, Cận Vu Thân liền vỗ vai anh, nụ cười vẫn mang vẻ lơ đễnh: “Anh em này, cậu hiểu tình yêu là gì không?”

Heveto không hiểu, cũng không cần hiểu.

Trong mắt anh, đó chỉ là một từ ngữ nực cười.

Cận Vu Thân nghiêng đầu, suy tư một lát rồi nói: “Thật đáng tiếc, có lẽ cậu nên thử một lần.”

Heveto hỏi: “Lý do?”

Cận Vu Thân im lặng vài giây, khuôn mặt vốn luôn tùy tiện bỗng trở nên trầm tĩnh: “Khi cậu cảm thấy mọi thứ sụp đổ, chỉ cần nghĩ đến cô ấy, trong lòng sẽ dâng lên một cảm giác ấm áp chưa từng có.”

Thật sao?

Mãi đến đêm mưa hỗn loạn đó, bầu trời lạnh lẽo, đen kịt.

Kế hoạch truy quét sản nghiệp gia tộc của Heveto chính thức khởi động, tất yếu sẽ là một trận chiến sinh tử, hoặc là hắn chết, hoặc là anh sống.

Ngồi trong xe, khi lần thứ mười hai nhìn thấy khuôn mặt phương Đông quen thuộc kia quanh quẩn gần tòa nhà QC, Heveto lạnh lùng cất tiếng: “Thấy người phụ nữ bị đám lang thang quấy rầy kia không?”

John từ tốn đạp phanh xe, chờ đợi chỉ thị.

Heveto cởi bỏ áo vest trên người, thong thả cởi khuy cổ áo sơ mi đen, đồng thời xắn tay áo lên, trông chẳng khác gì một con dã thú đang liếm móng vuốt trước khi săn mồi.

Ngay sau đó, John nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên từ băng ghế sau:

“Bây giờ, đưa cô ấy lên xe cho tôi.”

Kẻ săn mồi tinh ranh nhất, luôn xuất hiện dưới dáng vẻ của một con mồi.