NỤ HÔN NGỌT NGÀO – Chương 26
Editor: Team Phong Tâm
Beta: Phong Tâm
—
Chương 26:
Châu Chi Mai tất nhiên không thể nổ súng vào Heveto, bây giờ cô thậm chí còn không có tư cách cầm súng.
Với loại vũ khí này, cô luôn cảm thấy nó rất nguy hiểm. Là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, cô cũng không thể làm ra những chuyện giết người phóng hỏa, trừ khi đó là hành động tự vệ chính đáng.
Heveto đi đến phía sau Châu Chi Mai, thân hình cao lớn bao trùm lấy cô, lồng ngực áp sát vào lưng cô, hai tay đặt lên tay cô, từng bước một hướng dẫn cô cách lên đạn.
Cả hai người dán sát vào nhau, hơi thở của Heveto tràn ngập khoang mũi cô. Trên người anh và cô đều có mùi hương của cùng một loại sữa tắm, ngay cả nước súc miệng cũng là cùng một loại. Cảm giác này có chút kỳ lạ, như thể hai người là một thể gắn kết vậy.
Nhận ra Châu Chi Mai đang lơ đãng, Heveto nhắc nhở: “Bunny, nhìn vào khẩu súng trong tay em.”
Môi anh kề sát bên tai cô, hơi thở phả nhẹ lên da, mang theo hơi nóng ấm áp, cùng với âm điệu trầm thấp quyến rũ.
Châu Chi Mai có thể chắc chắn rằng, Heveto đang nhân cơ hội dạy cô bắn súng để quyến rũ cô. Trò này cô còn rõ hơn ai hết, vì trước đây chính cô cũng đã từng làm như vậy.
Lúc ban đầu, khi ở cạnh Heveto, Châu Chi Mai không biết nên nói gì, vì cô hiểu rằng nói nhiều dễ mắc sai lầm. Thế là cô mượn cớ pha cà phê cho anh, nhẹ nhàng lướt qua người anh, cánh tay mềm mại như vô tình chạm vào mu bàn tay anh đặt trên bàn. Hơi thở ngọt ngào khẽ lướt qua tai anh, giọng nói dịu dàng: “Anh có muốn thêm đường không?”
Câu trả lời của Heveto là trực tiếp kéo lấy cánh tay cô, mạnh mẽ ôm cô vào lòng. Khi đó, anh không hôn môi cô mà giống như muốn trút giận, cắn lên cổ cô như một ma cà rồng lạnh lùng, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ động mạch chủ của cô.
Heveto không nghiện rượu, nhưng thỉnh thoảng cũng uống một chút. Có lần trong bữa tối, Châu Chi Mai nhân lúc rót rượu cho anh đã “vô tình” làm đổ rượu vang lên người anh. Nghĩ lại, hành động này đúng là tự chuốc lấy họa, nhưng lúc đó Heveto không hề tức giận. Anh trực tiếp bế cô lên, để cô ngồi trên đùi mình, ra lệnh cho cô liếm sạch rượu trên da anh. Sau đó, ngay trên bàn ăn, anh bắt đầu hưởng thụ cô.
Vậy nên, đối với chiêu trò quyến rũ vụng về này của Heveto, Châu Chi Mai chỉ muốn bật cười, tất cả đều là trò cô đã từng chơi qua.
Hơi nghiêng đầu nhìn, Châu Chi Mai có thể thấy cổ áo áo choàng ngủ màu đen của Heveto hơi mở ra, lộ ra yết hầu cao vút, xương quai xanh quyến rũ cùng cơ ngực rắn chắc. Mỗi một đường nét đều là kiệt tác hoàn mỹ của Thượng Đế.
Châu Chi Mai không có nhiều hứng thú với súng. Các đồng nghiệp trong xưởng của cô thực ra cũng không ai có súng, trong cuộc sống hằng ngày cũng không có cơ hội sử dụng. Lý Mỹ Na từng nói rằng có cách để mua súng, nhưng cô ấy cũng chưa từng mua.
Khẩu súng màu hồng này rất nhỏ, vừa vặn với bàn tay nhỏ nhắn của Châu Chi Mai, nhưng đối với Heveto thì trông lại có phần bé tí hon.
Cách sử dụng rất đơn giản, Heveto kiên nhẫn hướng dẫn một lần, cô đã học được.
“Muốn thử không?”
“Bây giờ sao?” Châu Chi Mai lập tức lùi bước, “Thôi bỏ đi.”
Thực tế, khẩu súng này chưa được lắp đạn, nên Châu Chi Mai cũng không thực sự tin lời Heveto. Cô trả súng lại cho anh, từ chối ý tốt của anh.
Heveto hơi nheo mắt, nghĩ rằng có lẽ cô không thích khẩu súng này. Nhưng theo những gì anh hiểu về cô, cô chưa từng cưỡng lại được sức hút của những món đồ màu hồng.
“Tại sao?” Trong mắt Heveto hiếm khi hiện lên vẻ nghi hoặc.
Châu Chi Mai vòng tay ôm lấy eo Heveto, ngẩng mặt nhìn anh: “Em tin là mình sẽ không cần dùng đến nó, dù sao có anh ở bên là đủ rồi. Anh sẽ bảo vệ em, đúng không? Giống như em cũng sẽ bảo vệ anh vậy.”
Heveto cúi mắt nhìn Châu Chi Mai, đôi mắt xanh thẫm chứa đựng những cảm xúc phức tạp khó đoán, giọng nói trầm ổn mà nghiêm túc: “Anh sẽ.”
“Em biết mà, anh là tốt nhất!”
Heveto nâng tay, nhẹ nhàng đặt lên gò má Châu Chi Mai, ngắm nhìn khuôn mặt mềm mại của cô. Trong khoảnh khắc đó, anh chợt nghĩ đến lời thề nguyện xa xưa: bảo vệ, đồng hành, cùng nhau vượt qua sống chết.
Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, lồng ngực Heveto dường như dâng trào một cảm giác mãnh liệt chưa từng có. Giống như anh đã tìm thấy nơi thuộc về, không còn là người bị gia đình thờ ơ, không còn là kẻ đứng ngoài cuộc. Một thứ gì đó đã ôm trọn lấy anh, khiến anh và cô trở thành một thể. Anh cũng có thể được yêu thương, được bảo vệ. Và người đang ở trước mặt anh chính là người đó, cô gái nhỏ bé nhưng tràn đầy sức sống, tựa như ánh bình minh rực rỡ, thắp sáng thế giới tăm tối của anh.
“Bunny, em sẽ luôn ở bên anh, đúng không?” Giọng anh nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, mềm mại hơn bất kỳ thời khắc nào trước đó.
Châu Chi Mai dụi đầu vào lồng ngực rắn chắc của Heveto, thoải mái cọ cọ, cô rất thích vùi mặt vào đây, hít hà hơi thở của anh, thi thoảng còn cắn nhẹ một cái. Trong khoảnh khắc ngây ngất ấy, cô không để ý đến cảm xúc hay giọng điệu của anh, vô thức trả lời: “Tất nhiên, em sẽ luôn ở bên anh.”
“Mãi mãi?”
“Ừm ừm, đương nhiên rồi.”
Vẫn chưa đủ, Châu Chi Mai trực tiếp vén áo choàng ngủ của Heveto, cúi đầu cắn lên cơ ngực anh, nhanh chóng để lại một vết đỏ ửng.
Heveto không ngăn cô lại, ngược lại, anh bế cô lên, bước đến sofa ngồi xuống, để mặc cô ngồi trên người mình tùy ý trêu chọc.
Chỉ cắn thôi là chưa đủ, Châu Chi Mai tham lam di chuyển bàn tay, vừa xoa ngực anh, vừa lần xuống bụng anh.
Ai mà hiểu được cảm giác này chứ! Người ta chỉ có thể ngắm trai đẹp trên mạng để thỏa mãn chút hư vinh, còn cô không chỉ được sờ mà còn có thể tận hưởng chân thực. Nhất là khi đã lâu rồi chưa được gần gũi, cô cảm thấy bản thân sắp sung sướng đến phát điên.
Lúc này, Châu Chi Mai chỉ khoác một chiếc áo ngủ, bên trong là váy hai dây mỏng manh. Khi ngồi lên đùi Heveto, vạt váy vô tình bị kéo lên, để lộ ra đôi chân trắng nõn.
Bàn tay Heveto cũng không hề an phận, từng ngón tay nhẹ nhàng lướt trên đùi cô, lòng bàn tay ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhắn, vuốt ve đầy cưng chiều.
Châu Chi Mai tuy dáng người mảnh mai, nhưng những đường cong trên cơ thể vẫn đầy đặn và quyến rũ. Đặc biệt là vòng ba, mềm mại, vừa vặn với thẩm mỹ của Heveto.
Đột nhiên, một vật lạnh băng chạm vào đùi Châu Chi Mai. Cô theo phản xạ cúi đầu nhìn—là khẩu súng màu hồng.
Dù khẩu súng này trông đáng yêu nhưng vẫn là kim loại cứng, lạnh buốt, mang theo sự sắc bén.
Heveto cầm khẩu súng chưa nạp đạn, nhẹ nhàng di chuyển nòng súng trên làn da cô, từng nơi nó lướt qua đều để lại cảm giác lành lạnh khiến cô khẽ run rẩy.
“Chẳng phải vừa mới tắm xong sao? Sao lại ướt rồi?” Heveto khẽ cong môi, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm, dùng khẩu súng vỗ nhẹ lên người cô.
Châu Chi Mai không hề sợ khẩu súng này, cô còn cố ý cọ sát lên người anh, hơi thở gấp gáp phả nhẹ bên tai anh.
Chỉ cần chạm vào cơ thể anh thôi, cô cũng có thể khiến bản thân hưng phấn.
Giọng Heveto trở nên khàn khàn, hỏi cô: “Em có muốn khẩu súng này không?”
Châu Chi Mai lắc đầu: “Không, em muốn thứ khác.”
“Điều đó không phải do em quyết định.”
Khi khẩu súng hồng bị đẩy chạm vào cơ thể cô, Châu Chi Mai run lên, siết chặt tay cắn vào bờ vai Heveto. Trùng hợp là ngay vị trí ấy cũng có một vết sẹo. Dường như đó cũng là một vết thương do súng để lại.
Châu Chi Mai chưa từng hỏi về vết thương đó, và Heveto cũng chưa từng nhắc đến.
Heveto ôm chặt lấy cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, ngắm từng biểu cảm thay đổi trên gương mặt cô. Động tác trên tay anh dần nhanh hơn, ánh mắt cũng càng trở nên tối sẫm, nguy hiểm hơn.
“Bunny, có vẻ như em rất thích khẩu súng này.” Heveto rút súng ra, nhìn dấu vết còn đọng lại trên bề mặt kim loại, nhếch môi cười khẽ. “Xem ra phải tắm lại lần nữa rồi.”
Châu Chi Mai hơi thất thần, tựa vào Heveto, vừa xấu hổ vừa tức giận, cắn mạnh vào vai anh.
Heveto bế cô lên, bước thẳng về phía phòng tắm: “Em có biết không? Nếu không phải vì em còn vết thương, thì cả trên lẫn dưới của em bây giờ đều đã bị lấp đầy rồi.”
Châu Chi Mai lập tức thả vai anh ra, không dám tiếp tục làm càn.
Ở chung với một con sói hoang, vậy mà con sói ấy lại cố nhịn không cắn cô.
Không thể không thừa nhận, khả năng kiềm chế của Heveto đúng là đáng kinh ngạc. Nếu anh đã muốn làm gì, chắc chắn sẽ đạt được điều đó.
Sáng hôm sau, khi được thay thuốc, lần đầu tiên Châu Chi Mai tận mắt thấy vết thương trên vai mình. Thành thật mà nói, cô cảm thấy đau lòng đến mức trái tim như thắt lại.
Trước đây, dù là lúc phẫu thuật hay khi vết thương đau nhức, cô vẫn luôn tỏ ra chẳng mấy bận tâm. Nhưng lần này, khi nhìn thấy rõ vết khâu trên da, những đường chỉ đen hằn lên như những chiếc gai mọc ra từ da thịt, thoạt nhìn vẫn còn chút máu thịt lẫn lộn, thật xấu xí.
Châu Chi Mai vốn rất yêu cái đẹp, cứ cách vài ngày lại đến spa để chăm sóc da, dưỡng trắng, giữ cho làn da luôn mềm mại và mịn màng. Dù sao thì cô cũng là một cô gái trẻ, yêu thích cái đẹp là chuyện bình thường. Nhưng bây giờ lại có một vết sẹo lớn trên người, cảm giác đầu tiên chính là không thể chấp nhận được.
Cô hơi buồn bã, lúc thay thuốc không khóc cũng không làm loạn, nhưng sau khi xong xuôi thì chỉ ngồi bó gối một mình trước cửa sổ sát đất, lặng lẽ thất thần.
Ban ngày ở thành phố Phái Tân và ban đêm là hai khung cảnh hoàn toàn khác nhau. Hôm nay thời tiết không được tốt, bầu trời bên ngoài mờ xám, giống hệt tâm trạng cô lúc này—một cảm giác bức bối không thể diễn tả.
Không hẳn là quá tệ, nhưng cũng chẳng khá hơn chút nào.
Khi Heveto từ thư phòng bước ra, hình ảnh đầu tiên anh thấy chính là Châu Chi Mai trông có vẻ ủ rũ, cô ôm chặt lấy hai đầu gối, cằm tựa lên đầu gối, mái tóc dài rủ xuống.
Trong phòng có hệ thống điều hòa giữ nhiệt, cô mặc một chiếc váy đơn giản, để lộ đôi chân trắng muốt, trên chân mang một đôi tất len dày màu hồng nhạt.
Nghe tiếng bước chân phía sau, Châu Chi Mai không quay đầu lại. Mãi đến khi Heveto cúi xuống, bế cô lên, cô cũng chẳng hề phản kháng, ngoan ngoãn để mặc anh ôm lấy.
Heveto chỉ đổi chỗ cho cô, đặt cô ngồi xuống tấm thảm lông mềm mại thay vì để cô ngồi trên sàn gạch lạnh lẽo.
Cảm nhận được tâm trạng của cô không tốt, anh hiếm khi kiên nhẫn hỏi: “Sao vậy?”
Châu Chi Mai cũng không vòng vo giấu giếm, trực tiếp nói: “Em không muốn có vết sẹo này.”
Đối với điều này, Heveto cũng chẳng có cách nào. Dù y học có phát triển đến đâu, vẫn chưa có công nghệ nào có thể xóa sẹo hoàn toàn. Trên người anh cũng có rất nhiều vết sẹo, nhưng chưa từng nghĩ đến việc xóa chúng đi. Không phải vì muốn giữ lại làm dấu ấn gì cả, mà đơn giản là anh không để tâm.
Anh không giỏi dỗ dành người khác, nhưng lại biết rõ vết thương trên người cô đến từ đâu. Chính anh đã tận mắt chứng kiến viên đạn được lấy ra khỏi cơ thể cô.
Châu Chi Mai trông thực sự buồn, cô vùi mặt vào cánh tay, từ góc độ của Heveto nhìn lại, cô chỉ như một đốm nhỏ, thu mình lại, trông yếu ớt vô cùng.
Thế nhưng, vấn đề này còn chưa kịp giải quyết thì cơ thể cô đột nhiên cứng đờ. Một cảm giác khác lạ dâng lên, cô lập tức đứng bật dậy, đi thẳng vào phòng tắm.
Heveto không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
Châu Chi Mai đến kỳ kinh nguyệt rồi, hơn nữa còn đến sớm hơn một tuần so với thường lệ.
Cô ngồi trên bồn cầu, nhìn chằm chằm vào chiếc quần lót trắng vừa bị nhuộm đỏ, sau đó ngước mắt lên nhìn Heveto, người đang không chút khách sáo mà đi theo cô vào tận phòng tắm.
Anh đúng là không hề xem mình là người ngoài, ngay cả khi cô vào nhà vệ sinh cũng phải theo vào.
Lần này, hiếm hoi lắm Heveto mới có vẻ hơi lúng túng. Dĩ nhiên anh biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ tựa người vào khung cửa, nhướng mày hỏi: “Cần anh giúp gì không?”
“Cần!” Châu Chi Mai chẳng hề khách sáo, “Mua giúp em băng vệ sinh. Còn nữa, lấy giúp em một chiếc quần lót sạch.”
Trong nhà Heveto không có sẵn băng vệ sinh, cũng không có tampon.
Nhưng chuyện này chỉ cần giao cho cấp dưới của anh là có thể giải quyết ngay.
Thế nhưng, Châu Chi Mai còn cố ý bổ sung thêm một câu: “Heveto, nhất định phải là anh tự đi mua cho em.”
“Anh?”
Châu Chi Mai cắn môi, vẻ mặt vô hại mà có chút ngại ngùng: “Mấy thứ riêng tư này, tất nhiên phải là người thân thiết nhất mua giúp rồi. Em ngại nhờ người khác lắm.”
Người thân thiết nhất.
Heveto khẽ gật đầu, dáng vẻ có phần lười biếng, nhưng tâm trạng dường như lại rất tốt. Vì ở nhà nên hôm nay anh không mặc vest, chỉ là một bộ đồ đơn giản, thoải mái hơn hẳn so với vẻ nghiêm túc thường ngày.
Khóe môi anh dường như còn khẽ cong lên, hỏi cô: “Loại nào? Kích cỡ?”
Châu Chi Mai không ngờ rằng Heveto thực sự đồng ý đi mua giúp mình. Chỉ cần tưởng tượng cảnh anh đứng trong siêu thị chọn băng vệ sinh thôi cũng thấy khó tin.
Nhưng cô vẫn nhanh chóng đọc ra một loạt nhãn hiệu và loại mình hay dùng. Đối với Heveto, trí nhớ của anh luôn rất tốt, chỉ cần nghe qua một lần là có thể nhớ chính xác.
Băng vệ sinh là thứ mà bất kỳ cửa hàng tiện lợi nào cũng có. Ngay bên kia đường của tòa nhà QC có một siêu thị lớn, nơi có đầy đủ mọi thứ. Châu Chi Mai rất thích đi dạo ở đó, có lúc chẳng cần mua gì quan trọng cũng thích ghé qua.
Sau một lúc chờ đợi, Heveto trở về, tay xách theo một túi đồ đựng đầy đủ các loại sản phẩm dành cho nữ giới. Dáng vẻ anh vẫn bình thản như thường, chẳng khác gì vừa đi họp xong bước ra ngoài.
Châu Chi Mai lục túi kiểm tra, không ngờ rằng từng thứ từng thứ đều đúng y như cô dặn.
Trong đầu Châu Chi Mai không kìm được mà tưởng tượng cảnh Heveto cầm đống đồ này đi tính tiền, cảm giác thật khó tin.
Đây là Heveto đấy! Một kẻ tư bản đáng ghét, một người luôn đứng ở vị trí cao, chưa bao giờ để ai vào mắt, vậy mà lại sẵn sàng đi mua đồ vệ sinh cá nhân cho cô.
Cũng chính vì vậy mà hình ảnh của Heveto trong lòng Châu Chi Mai bỗng trở nên sống động hơn. Anh dường như không còn là một cỗ máy lạnh lẽo nữa, thậm chí… có chút gì đó rất gần gũi với đời thường.
Châu Chi Mai nhìn gương mặt bình thản của Heveto, tò mò hỏi: “Anh là đàn ông mà đi mua mấy thứ này, không thấy ngại sao?”
“Ngại?” Heveto nhướng mày, giọng điệu không mấy đồng tình: “Chẳng lẽ em nghĩ đồ dùng của phụ nữ là thứ đáng xấu hổ?”
“Đương nhiên không phải, chỉ là đàn ông đi mua mấy thứ này ít nhiều cũng thấy không thoải mái.”
“Nếu đã được đặt trên kệ hàng, thì ai cũng có thể mua.”
“Nhân viên cửa hàng không thấy anh kỳ lạ à?”
Heveto khẽ cười nhạt: “Bỏ cái lòng tự trọng thừa thãi của em đi, thế giới này chẳng ai bận tâm đến chuyện của em đâu.”
Câu này nghe đúng là rất hợp với phong cách của Heveto.
Cũng phải thôi, về độ mặt dày thì ai có thể so với Heveto? Rất có thể lúc anh bước vào cửa hàng tiện lợi, vẫn giữ nguyên dáng vẻ cao cao tại thượng đó. Đôi mắt sắc bén nhìn xuống nhân viên thu ngân quét mã sản phẩm, ánh mắt như đang đánh giá tiến độ làm việc của họ. Như thể thứ anh vừa mua không phải là băng vệ sinh mà là một món đồ xa xỉ.
“Nhưng mà, anh có thể ra ngoài một chút không?” Châu Chi Mai không có thói quen đặt băng vệ sinh trước mặt người khác.
Heveto vẫn đứng yên tại chỗ, dáng vẻ không chút dao động: “Không cần anh giúp nữa sao?”
“Không cần!”
Anh có thể mặt dày, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ không thấy xấu hổ.
Thế nhưng, chưa được bao lâu, Châu Chi Mai lại có một yêu cầu khác. Sau khi xong việc, cô nhìn xuống chiếc quần lót trắng bị dính vết máu, chớp chớp mắt nhìn Heveto: “Anh có thể giúp em giặt nó không?”
Không ngờ Heveto lại bật cười đầy hứng thú, khóe môi cong lên: “Được thôi.”
Châu Chi Mai khẽ nhíu mày, có cảm giác như mình vừa đùa không đúng người, kết quả lại bị anh trêu ngược lại.
Ngón tay thon dài của Heveto móc lấy chiếc quần lót, miếng vải nhỏ bé nằm trong tay anh, nhưng trông anh lại chẳng hề có chút lúng túng nào. Giống như thứ anh đang cầm không phải là quần lót bị vấy bẩn mà là một món đồ chơi tình thú nào đó.
Khuôn mặt Châu Chi Mai lập tức đỏ bừng. Rõ ràng cô chỉ muốn làm khó anh, nhưng không ngờ Heveto lại chẳng hề nao núng, thậm chí đôi mắt xanh thẳm của anh còn ánh lên vẻ thích thú, giống như một con quỷ hút máu ngửi thấy mùi máu tươi, trông vừa nguy hiểm vừa tà khí.
Heveto đúng là tên đại biến thái vô liêm sỉ!
“Thôi khỏi… không cần nữa…” Châu Chi Mai vội rút lại lời nói, nhưng Heveto rõ ràng không để cô dễ dàng thoát thân như vậy.
Anh dùng một tay vòng qua eo cô, nhấc bổng cô lên và đặt cô ngồi trên bồn rửa tay.
Trong mắt Heveto, đã là người thân thiết nhất thì dù làm gì cũng đều là điều hiển nhiên.
Cô là của anh, tất cả của cô cũng thuộc về anh.
Màu đỏ chói mắt trên vải trắng khiến Heveto chợt nhớ đến vết thương hôm đó của Châu Chi Mai, khi viên đạn xuyên qua da thịt cô, máu từ vết thương rỉ ra. Anh đã từng làm những việc thế này—lau sạch máu trên cơ thể cô, nhìn thấy chiếc khăn trắng bị nhuộm đỏ, rồi đặt vào chậu nước. Chẳng bao lâu, nước trong chậu cũng biến thành một màu hồng nhạt.
Cuối cùng, Châu Chi Mai cũng không còn ngại ngùng nữa, thậm chí còn ngẩng đầu lên ra lệnh: “Giặt cho sạch vào nhé.”
Cùng lúc đó, trong phòng khách, điện thoại của Châu Chi Mai đặt trên bàn rung lên hai lần, hiển thị hai cuộc gọi nhỡ từ Trung Quốc.
Nhưng đến khi Châu Chi Mai tìm lại điện thoại của mình, danh sách cuộc gọi nhỡ đã hoàn toàn biến mất.