KHI GIÓ NỔI LÊN – Chương 105

Editor: Phong Tâm
Beta: Bảo Trân

Không biết từ lúc nào, đã gần một tháng kể từ ngày khai giảng.

Thứ Bảy hôm đó, Hà Sở Nghiêu hẹn gặp Pudding Nhỏ. Anh dậy sớm như những ngày làm việc bình thường.

Hoa Thần bị tiếng động làm thức giấc, cô mơ màng, với lấy điện thoại xem giờ, mới có sáu giờ sáng.

“Anh dậy sớm làm gì vậy? Suất chiếu là buổi trưa cơ mà, còn lâu mới đến.” Cô trở mình, tiếp tục ngủ.

Hà Sở Nghiêu ngơ ngác: “Suất chiếu trưa nào?”

Hoa Thần vẫn chưa tỉnh hẳn, nói với vẻ không kiên nhẫn: “Mấy ngày trước không phải đã nói rồi sao? Hôm nay anh hứa cùng con gái đi xem phim hoạt hình. Con bé mong chờ lâu lắm rồi. Vé xem phim em đã đặt rồi, là một giờ chiều.”

Được Hoa Thần nhắc nhở, Hà Sở Nghiêu mới nhớ ra, đúng là anh đã hứa với con gái rằng cuối tuần sẽ đưa cô bé đến rạp xem phim. Nhưng dạo này công việc bận rộn, anh đã quên mất.

Anh nhìn Hoa Thần: “Hôm nay anh có hẹn với Pudding Nhỏ rồi. Em đưa con đi xem trước đi, mai anh sẽ đưa con đi xem lần nữa.”

Sau đó, căn phòng chìm vào sự im lặng kéo dài.

Hoa Thần không quay người lại: “Không sao, anh cứ lo việc của anh đi.”

Hà Sở Nghiêu vòng qua bên giường cô, ôm cô vào lòng: “Xin lỗi, mấy ngày nay anh bận dự án nên quên mất. Cả mùa hè đã không gặp Pudding Nhỏ, tháng này con bé bận hoạt động câu lạc bộ, hôm nay mới sắp xếp được thời gian gặp. Anh không thể thất hứa với con bé. Là lỗi của anh.”

Anh hôn nhẹ lên má Hoa Thần.

Bao năm qua, dù với Pudding Nhỏ hay với Hoa Thần, anh luôn là người phá vỡ sự kỳ vọng.

Hà Sở Nghiêu và Pudding Nhỏ gặp nhau ở quán cà phê. Cô bé đã lớn, không còn hứng thú với tiệm bánh hay khu vui chơi nữa.

Pudding Nhỏ đến trước anh, họ là khách đầu tiên của quán.

Chủ quán quen với Pudding Nhỏ, mang đến cho cô một miếng bánh mousse chocolate: “Chắc lại chưa ăn sáng nhỉ.”

Pudding Nhỏ cười: “Đúng vậy ạ, cảm ơn chú.”

Hà Sở Nghiêu nhìn con gái: “Làm mất giấc ngủ của con rồi. Biết thế hẹn muộn hai tiếng cũng được.”

Pudding Nhỏ vừa ăn bánh vừa lắc đầu: “Giờ ngày nào con cũng dậy sớm tập thể dục. Bố bảo rèn luyện thể lực thường xuyên sẽ giúp con cao hơn. Con hy vọng mình có thể cao thêm một chút.”

Như vậy, khi đứng cạnh Quý Minh Lãng, có lẽ cô sẽ xứng đôi hơn.

Hà Sở Nghiêu nở nụ cười nhạt nhòa, cay đắng. Người “bố” mà cô nói không phải là anh, mà là Tạ Quân Trình. Thời gian trôi qua, giữa cô và Tạ Quân Trình, dù không có quan hệ máu mủ, lại dường như tồn tại một thứ tình cảm sâu đậm hơn cả ruột thịt.

Ánh sáng ban mai chiếu qua cửa sổ, hắt lên gương mặt nghiêng của cô. Cô im lặng, cúi đầu ăn miếng mousse chocolate.

Anh nhớ rằng ban đầu con gái không thích ăn chocolate, sau này vì một người lang thang mà cô yêu thích món này. Rồi khi anh chuẩn bị kết hôn, anh đã mang rất nhiều chocolate cho con gái, cô lại chẳng mặn mà nữa.

Giờ đây, có vẻ con gái đã một lần nữa mê mẩn hương vị ấy.

Đắng, nhưng ngọt ngào.

Giống như cuộc đời cô, luôn phải cố gắng tìm kiếm chút ngọt ngào giữa những đắng cay.

Miếng mousse cuối cùng đã ăn hết, cà phê cũng cạn.

Nhưng anh và con gái không nói được bao nhiêu lời.

Không biết từ lúc nào, giữa anh và con gái dường như không còn gì để nói. Cô cũng hiếm khi chia sẻ niềm vui hay nỗi buồn của mình với anh.

Mỗi lần gọi điện thoại, con gái luôn tỏ ra vui vẻ, như thể chẳng bao giờ có điều gì làm bản thân phiền lòng. Pudding Nhỏ dùng khăn ăn lau nhẹ khóe miệng, bữa sáng này thật sự đã khiến cô hài lòng.

Hà Sở Nghiêu lấy ví để thanh toán, Pudding Nhỏ nói với anh: “Con đã thanh toán trước khi đến đây rồi. Bây giờ con đi biểu diễn piano cũng kiếm được không ít tiền, hôm nay con mời bố.”

Cô khoác tay Hà Sở Nghiêu: “Chúng ta đi thôi.”

Bây giờ mới chỉ mười giờ, Hà Sở Nghiêu hỏi cô: “Con muốn đi đâu? Bố đi cùng con.”

Pudding Nhỏ lắc đầu: “Con đưa bố về nhà, chúng ta đi bộ một đoạn.”

Hà Sở Nghiêu chưa kịp phản ứng, chỉ ngẩn ngơ nhìn cô: “Hôm nay là cuối tuần của hai bố con mình, bố đã xử lý xong hết công việc từ trước, có thể dành cả ngày bên con.”

Pudding Nhỏ bắt đầu kể về mình: “Hồi nhỏ, con luôn mong bố không bận rộn để có thể ở bên con. Con cũng mong mau đến những ngày nghỉ của bố, để bố có thể lái máy bay chở con đi khắp thế giới chơi.”

Cô nhìn Hà Sở Nghiêu: “Con nghĩ, hai em nhỏ nhà bố chắc chắn cũng mong chờ đến cuối tuần, mong bố dành thời gian ở bên các em hơn. Ngày thường bố bận rộn như vậy, có khi buổi tối bố về nhà thì chúng đã ngủ, sáng hôm sau bố đi sớm, chúng còn chưa dậy.”

Hà Sở Nghiêu mở miệng, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.

Pudding Nhỏ nhìn lên bầu trời, trời thu thật trong lành: “Bố nhìn xem hôm nay đẹp thế nào, cuối tuần hiếm hoi như vậy, sao bố không dẫn các em đi chơi? Nếu không, bố sẽ ngạc nhiên vì thời gian trôi qua nhanh lắm. Rồi sẽ đến Giáng sinh, rồi chúng sẽ lớn thêm một tuổi. Đến một ngày, bố sẽ nhận ra, chúng thật sự đã lớn, giống như con bây giờ.”

Hà Sở Nghiêu dừng bước, vuốt ve má con gái: “Trong mắt bố, con mãi mãi là một đứa trẻ.”

Pudding Nhỏ khẽ cười: “Nhưng bố cũng phải thừa nhận, con không còn dính lấy bố như hồi nhỏ nữa. Tất cả những đứa trẻ khi trưởng thành đều như vậy. Con gái hai mươi tuổi thường muốn ở bên bạn bè, bạn trai của mình hơn.”

Hà Sở Nghiêu không đồng tình lắm: “Thế nhưng mỗi tuần con vẫn đi cùng Tạ Quân Trình, con vẫn dính lấy cậu ta như hồi bé, sao lại không dính lấy bố nữa?”

Pudding Nhỏ im lặng: “…”

Cô nghĩ xem nên giải thích thế nào: “Bố à, bố ấy quá là không khiến người khác yên tâm được. Bây giờ bố ấy vẫn còn độc thân một mình, nếu con với Nguyệt Nguyệt không ở bên, bố ấy sẽ rất cô đơn.”

“Hồi nhỏ, bố ấy đã dành toàn bộ thời gian và tình yêu thương cho tụi con, thậm chí hy sinh rất nhiều thời gian vốn có thể tận hưởng tình yêu riêng. Bây giờ, chúng con cũng phải dành thời gian bên bố ấy.”

Hà Sở Nghiêu cảm thấy mình hơi mất kiểm soát, anh đổi chủ đề: “Con vẫn chưa quyết định có nên yêu đương không à?”

Pudding Nhỏ gãi gãi trán: “Đợi lần tới gặp cậu ấy, con nghĩ con sẽ chủ động bày tỏ tình cảm của mình, không thể cứ để cậu ấy mãi bước về phía con một mình.”

Pudding Nhỏ nắm lấy tay Hà Sở Nghiêu: “Hồi nhỏ, mỗi lần ra ngoài cuối tuần, đều là bố dắt tay con. Lần này để con dắt bố về nhà.”

Trong lòng Hà Sở Nghiêu có cảm giác khó tả, nhưng không biết phải diễn đạt thế nào.

Trên đường phố tấp nập, người qua lại vội vàng.

Giữa hai bố con họ, sự yên lặng hiếm hoi lại thật đáng quý.

Pudding Nhỏ lần đầu tiên cảm nhận được, cô và bố gần gũi như vậy.

“Bố Sở Nghiêu, bố đừng buồn. Con không phải chê bố, cũng không cố ý muốn xa cách bố. Con chỉ cảm thấy mình đã có đủ nhiều rồi. Con hai mươi tuổi rồi, không thể cứ tranh thời gian của bố với hai bạn nhỏ, một sáu tuổi, một ba tuổi.”

Hà Sở Nghiêu giải thích: “Con đâu có tranh, con rất hiểu chuyện…”

Pudding Nhỏ ngắt lời anh: “Bố Sở Nghiêu, bố nghe con nói hết đã, con không có ý đó.”

Hà Sở Nghiêu im lặng, lắng nghe con gái.

Hai người chậm rãi bước trên vỉa hè, nhịp bước đồng điệu.

Pudding Nhỏ cố gắng làm giọng mình nghe không quá buồn: “Con biết bố rất  yêu con. Con luôn nhớ những năm đầu tiên chúng ta quen nhau, bố luôn đến bệnh viện thăm con, kể chuyện cho con nghe. Những hình ảnh ấy hiện rõ trước mắt như mới hôm qua. Mỗi ngày, con đều nằm trên bậu cửa sổ, nhìn về con đường nhỏ phía vườn hoa, chờ bố đến. Con cũng nhớ, bố đã từ bỏ cả chuyến du lịch trăng mật để quay về tìm con. Con còn nhớ, trong phiên tòa, bố bất chấp tất cả để giành quyền nuôi con. Bố còn khóc nữa. Tất cả con đều nhớ.”

Hà Sở Nghiêu cũng nhớ. Từng hình ảnh, từng khoảnh khắc, đặc biệt là những lời Quý Tinh Dao nói trong phiên tòa, từng chữ đều khắc sâu trong trí nhớ. Pudding Nhỏ tiếp tục: “Nhưng đằng sau tất cả những điều đó, lại là sự tổn thương đến vợ bố. Chuyến du lịch trăng mật đầy mong đợi của cô ấy bị hủy. Người chồng mới cưới của cô ấy lại có con với người phụ nữ khác. Hơn thế, người chồng ấy còn muốn đưa đứa trẻ ấy về nhà.”

“Vốn dĩ, cô ấy có thể tận hưởng hạnh phúc trọn vẹn trong hôn nhân và tình yêu. Nhưng vì sự tồn tại của con, cô ấy chắc chắn không ít lần tự hỏi, tình yêu của bố dành cho cô ấy liệu có thuần khiết hay không, liệu bố có còn nghĩ đến mẹ con hay không. Vốn dĩ, con của cô ấy có thể có được toàn bộ thời gian nghỉ ngơi của bố, nhưng vì con, hai đứa phải chia sẻ một nửa sự quan tâm ấy.”

“Con cảm nhận được sự bao dung của cô Hoa Thần dành cho bố, chính xác hơn là dành cho con. Trong thời gian con bệnh nặng, cô ấy luôn để bố dành thêm thời gian đến bệnh viện thăm con. Chính vì cảm nhận được sự ấm áp từ cô ấy, con muốn đền đáp nhiều hơn, muốn bố có thêm thời gian ở bên cô ấy và con của cô ấy.”

“Tình yêu, nhất định phải là sự trao đổi lẫn nhau. Đây là điều mẹ đã dạy con, à không, là mẹ Tinh Dao dạy con.” Hà Sở Nghiêu nắm chặt tay con gái, mọi ngôn từ dường như mất hết sắc thái.

Pudding Nhỏ thở dài trong lòng: “Đương nhiên, con rất sợ, cũng rất buồn. Con sợ khi bố có thiên thần nhỏ của riêng bố, bố sẽ dần quên mất con.” Im lặng nửa giây. Cô điều chỉnh lại hơi thở: “Nhưng nỗi lo lắng của con luôn là thừa thãi. Bố vẫn nhớ ngày khai giảng của con, bố còn dẫn con đi ăn bánh ngọt.”

Hà Sở Nghiêu nhìn dòng người và xe cộ qua lại, lòng đau nhói. Những việc nhỏ nhoi bố làm, con lại nhớ mãi không quên, còn vì thế mà biết ơn. Pudding Nhỏ nói giọng nhẹ nhàng: “Nguyệt Nguyệt nói đúng, bố yêu con. Bố nhớ tất cả những ngày quan trọng của con.” Cô quay đầu nhìn lại con đường này.

Mười mấy năm đã qua, con đường này không hề thay đổi. Nhưng cô bé trong ký ức của cô, cô bé nhiều lần ngoái đầu nhìn theo những cặp cha con đi qua đầy ngưỡng mộ, đã trưởng thành rồi. Hà Sở Nghiêu cũng ngoái đầu lại, nhưng trên đường chỉ toàn người với người, chẳng có gì đặc biệt. “Con nhìn gì thế?” anh hỏi.

Pudding Nhỏ: “Con thích nhất con đường này. Hồi nhỏ, con đi qua đây rất nhiều lần, để tìm bố ruột của con. Con luôn nghĩ bố sẽ ở đây.”

“Nếu có thể quay lại thời thơ ấu, nếu cuộc đời có thể bắt đầu lại, có lẽ con sẽ không cố chấp tìm bố nữa. Không kể bố, ông bà nội, hay cô Landy, mọi người chưa từng ghét bỏ con. Dù con có khỏe mạnh hay không, mọi người cũng chưa từng muốn rời bỏ con.”

Cô im lặng lần nữa. “Ngược lại là con, đã mang đến cho mọi người nhiều phiền toái, làm xáo trộn cuộc sống yên bình của bố và mọi người.”

Cô nhìn Hà Sở Nghiêu: “Con luôn muốn nói với bố một câu, con rất xin lỗi.” Hà Sở Nghiêu đau lòng, cảm xúc kích động: “Con đang nói bậy bạ gì thế!”

Pudding Nhỏ lắc tay anh: “Bố đừng nghiêm trọng thế. Con đang nói chuyện với bố mà.” Cô mỉm cười: “Bố xem, chúng ta đã có khoảng cách thế hệ rồi đúng không.”

Hà Sở Nghiêu nghe con gái nói đang trò chuyện tâm sự với mình, mọi sự phân vân, đấu tranh trong lòng anh đều bỏ qua một bên. Những năm qua, mỗi lần ở riêng với con gái, phần lớn thời gian là anh nói chuyện, hoặc là đọc truyện cho cô bé. Con gái cũng sẽ nói chuyện, nhưng chủ yếu là về chuyện liên quan đến đàn piano.

Cô bé muốn gì, cần gì, hy vọng gì, chưa bao giờ bày tỏ một lời trước mặt anh. Cô luôn hài lòng, luôn tự mình âm thầm tiêu hóa hết mọi cảm xúc.

Pudding Nhỏ quay người, nắm tay bố tiếp tục đi về phía trước. “Con thường hay buồn phiền, tại sao niềm vui không thể đơn giản hơn một chút.”

“Con thích hạnh phúc và niềm vui thuần khiết, giống như khi con chơi đàn, có thể làm nhiều người vui vẻ, con càng thích cảm giác hạnh phúc như vậy. Niềm vui mà con đạt được nhờ nỗ lực, khiến con cảm thấy rất thỏa mãn.”

“Mỗi lần cuối tuần con ở cùng bố, con cũng rất vui, nhưng niềm vui này phải xây dựng trên nỗi đau của người khác, thì nó không còn thuần khiết nữa.”

“Khi bố dẫn con đi công viên, tận hưởng ánh nắng và thiên nhiên, thì cô Hoa Thần đang chịu đựng sự cô đơn, thậm chí là đau buồn, chắc cô ấy chưa bao giờ phàn nàn với bố đâu nhỉ.”

Hà Sở Nghiêu im lặng một lúc: “Đây là lỗi của bố, không liên quan đến con, con không cần phải tự trách mình.”

Pudding Nhỏ tiếp lời: “Nhưng con mới là người sai, và kết quả sau đó là vậy.”

Trước kia cô bé không hiểu, giờ lớn lên rồi, biết được tình yêu là gì, cô càng hiểu được cảm giác của cô Hoa Thần, dù sao thì cô ấy đâu có làm gì sai.

Pudding Nhỏ nghiêng đầu, nhìn Hà Sở Nghiêu, “Bố rất may mắn, gặp được người muốn cùng bố đi đến cuối đời. Sau này, dù là con, hay là hai thiên thần nhỏ kia của bố, chúng con cũng sẽ có cuộc sống và gia đình riêng, lúc đó, chỉ còn cô ấy ở bên cạnh bố thôi.”

“Con lớn rồi, bố không cần phải luôn nghĩ đến việc chia nửa thời gian nghỉ ngơi cho con, con biết bố luôn dành một vị trí trong lòng cho con, vậy là đủ rồi.”

Hà Sở Nghiêu nắm tay con gái: “Bố thật sự rất may mắn, có được một đứa con gái như con.” Những năm qua, những nỗi buồn, thất vọng trong lòng cô dần được lấp đầy bằng tình yêu từ Tạ Quân Trình và Quý Tinh Dao cùng mọi người, ngay cả những nỗi đau của cô cũng dần được xoa dịu.

Họ đã cho cô đủ tình yêu, và cô cũng đáp lại mọi người bằng sự tốt bụng và khoan dung. Bao gồm cả người bố thất bại này, cô vẫn luôn rộng lượng với anh.

Không biết từ lúc nào, Pudding Nhỏ và Hà Sở Nghiêu đã đi đến trạm xe buýt.

Pudding Nhỏ dừng bước, “Con chỉ tiễn bố đến đây thôi, bố về nhà sớm nhé.”

Hà Sở Nghiêu luyến tiếc, “Về nhà cùng bố chơi cuối tuần đi, ông bà cũng ở nhà, cô Landy và gia đình cũng về, rất náo nhiệt.”

Cô nhận ra bao nhiêu năm qua, mình chưa bao giờ đến nhà của bố, mỗi lần bố muốn đưa cô về, cô đều từ chối.

Pudding Nhỏ lắc đầu, “Con không đi đâu.”

Cô nhìn bố mình một lúc, “Nguyệt Nguyệt bảo con rằng con người ta sẽ có kiếp sau, con cũng hy vọng có. Nếu thật sự có, con sẽ tìm mẹ, rồi tìm bố, chúng ta sẽ ở bên nhau, và bố chỉ yêu mẹ thôi.”

Hôm nay, cô đã nói hết tất cả những suy nghĩ trong lòng với bố.

Cô nghĩ, chắc bố sẽ hiểu.

Nói xong, trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Cô giơ tay ôm bố một cái, “Chúng ta nên hiểu nhau hơn, như vậy sẽ bớt mâu thuẫn và phàn nàn, chúng ta có thể dùng nhiều thời gian hơn để làm những việc có ý nghĩa. Bố Sở Nghiêu, bố hiểu con nói gì không?”

Hà Sở Nghiêu gật đầu, “Bố hiểu.”

Cô sợ khi bố về đến nhà, sẽ làm cho cô Hoa Thần không còn được tự nhiên, khiến mọi người cảm thấy khá lúng túng, mà cô cũng sẽ cảm thấy gượng gạo, như thể mình là người ngoài.

Nỗi đau lớn nhất và cũng là điều tiếc nuối lớn nhất trong đời bố chính là không thể cho cô một mái ấm.

Xe buýt đến.

Pudding Nhỏ vẫy tay với Hà Sở Nghiêu, “Con sẽ gọi điện cho bố sau.”

Hà Sở Nghiêu: “Chờ khi con yêu một ai đó, bố sẽ mời hai đứa đi ăn.”

“Vâng, con rất mong đợi.” Pudding Nhỏ bước lên xe buýt.

Hà Sở Nghiêu đứng nguyên tại chỗ, dõi theo chiếc xe buýt cho đến khi khuất hẳn.

Pudding Nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mơ màng một lúc, điện thoại rung lên, Nguyệt Nguyệt gửi tin nhắn cho cô: [Bé yêu, chị mau về đi, Quý Minh Lãng lại đến phòng tranh mua tranh của em rồi, anh ấy còn hẹn em vẽ anh ấy trong lúc chị đang chơi đàn piano đấy.]

Cô khẽ cười một cách tự nhiên.

Gió thổi qua cửa sổ xe, mái tóc dài của cô hơi bay lên.

Chương 104 🍃 Chương 106