KHI GIÓ NỔI LÊN – Chương 104

Editor: Phong Tâm
Beta: Bảo Trân

Mùa hè chỉ còn ba ngày nữa là kết thúc, Tạ Quân Trình dẫn Pudding Nhỏ về, chuyến hành trình của Mộ Cận Bùi cùng gia đình cũng gần hoàn tất. Pudding Nhỏ và Nguyệt Nguyệt đã hẹn nhau tại trang viên.

Hôm nay, trên hòn đảo nhỏ, thời tiết thật dễ chịu.

Chú Trương dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho họ. Chú còn chiên khoai tây chiên và làm khoai nghiền cho Pudding Nhỏ.

Hôm nay Tạ Quân Trình ngủ nướng đến khi tự tỉnh giấc. Tối qua, anh lại ngồi uống rượu mạnh cùng chú Trương nên sáng dậy thấy cổ họng khô rát. Anh vào bếp tìm nước uống.

Hằng năm, cứ đến kỳ nghỉ hè trên đảo, anh đều cùng chú Trương uống vài ly, trò chuyện đôi chút. Với bố ruột của mình, anh cũng chưa bao giờ có được sự gần gũi như thế.

Chú Trương ít nói, nhưng mỗi lần nhắc đến Quý Tinh Dao, chú lại thao thao bất tuyệt. Những chuyện xảy ra khi Quý Tinh Dao bốn, năm tuổi, chú vẫn nhớ rõ mồn một.

Tạ Quân Trình nhận thấy, tình cảm giữa chú Trương và Quý Tinh Dao rất giống với tình cảm giữa anh và Pudding Nhỏ, thậm chí cả cách họ ở bên nhau cũng tương đồng.

Có lẽ, đó chính là điểm chung giữa anh và chú Trương.

Hương khoai tây chiên vừa mới chiên xong lan tỏa khắp bếp. Tạ Quân Trình nhón một miếng khoai nóng hổi, chấm với tương cà rồi đưa lên miệng.

Anh lấy từ tủ lạnh một chai nước, uống một hơi hết hơn nửa chai.

“Chú Trương, hôm nay chú cùng chúng tôi về luôn nhé?”

“Đợi đến sinh nhật Pudding Nhỏ, tôi sẽ đến.” Chú Trương chỉ ra cửa sổ: “Ngô sắp chín rồi, đậu tương cũng sắp thu hoạch, tôi không rời đi được.”

Tạ Quân Trình nhìn ra cánh đồng ngô bát ngát, thầm nghĩ, sau này liệu anh có nói với Pudding Nhỏ và Nguyệt Nguyệt những lời như thế không, dù hiện tại anh chưa biết trồng trọt.

Có lẽ, thêm vài chục năm nữa, khi sức khỏe anh ổn định, anh sẽ an tâm ở lại đây để nghiên cứu cách làm mùa vụ.

“Chào bố, chú Trương, buổi sáng tốt lành!” Pudding Nhỏ cũng đã thức dậy. Cô ngáp một cái, vươn vai, “Ồ, thơm quá.”

Tạ Quân Trình nhét hai miếng khoai chiên vào miệng cô, “Hành lý đã thu xếp xong chưa?”

Pudding Nhỏ gật đầu, tối qua đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Cô đứng cạnh Tạ Quân Trình, ướm thử chiều cao của mình so với bố, thỉnh thoảng còn nhón chân, rồi lại ướm thử xem mình đến đâu trên người bố.

Tạ Quân Trình nhìn cô, “Con làm gì thế?”

Pudding Nhỏ cười, “Không có gì.”

Cậu bạn trai mà cô thích cao gần bằng bố, nhưng dù có nhón chân, cô cũng chưa tới vai cậu ấy. Hôn thật là phiền phức.

Tạ Quân Trình nhìn con gái có vẻ đang mơ màng, trong lòng thầm nghĩ con gái lớn không giữ nổi. Anh lắc nhẹ đầu cô, “Đi lấy sữa đi, chúng ta chuẩn bị ăn sáng.”

Tám giờ hơn, họ rời khỏi hòn đảo.

Tiếng trực thăng càng lúc càng xa, chú Trương thu lại ánh mắt, hòn đảo trở nên tĩnh lặng, chỉ còn mình chú canh giữ mảnh biển xanh này.

Chú mở bài hát cũ mà mình yêu thích, bật hết âm lượng trên loa, rồi cầm theo xẻng và cuốc ra vườn rau.

Nửa giờ sau, trực thăng đáp xuống thị trấn ven biển. Họ chuyển sang máy bay riêng để bay về Manhattan. Khi đến Manhattan, họ lại chuyển trực thăng để về trang viên.

Pudding Nhỏ nhận ra chiếc trực thăng lần này khác với chiếc họ ngồi vài tháng trước, “Bố, bố lại mua trực thăng mới à?”

“Ừ.”

Tạ Quân Trình nhắm mắt dưỡng thần.

“Bố có bao nhiêu chiếc trực thăng rồi?”

“Không biết nữa, quên rồi.”

“…”

Pudding Nhỏ dựa vào bên cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh rộng lớn bên dưới: “Mẹ nói mẹ muốn thi lại bằng lái máy bay.”

Tạ Quân Trình chợt mở mắt: “Cô ấy nói bao giờ?”

Pudding Nhỏ: “Hai ngày trước, khi con nói chuyện video với mẹ. Con kể là hôm đó con với chú Trương cùng lái trực thăng đi mua sắm ở một thị trấn nhỏ, thì mẹ bảo mẹ cũng muốn thi lại bằng lái trực thăng.”

Tạ Quân Trình lại nhắm mắt: “Con bảo mẹ con bỏ ý định đó đi. Học hai lần rồi mà vẫn không biết lái. Bố không rảnh mà dạy nữa.”

Pudding Nhỏ quay lại: “Mẹ nói mẹ sẽ tìm một huấn luyện viên tốt hơn. Nếu không thì với năng khiếu của mẹ, sao có thể học hai lần mà vẫn quên cách lái? Đó là vấn đề của huấn luyện viên.”

Tạ Quân Trình lặng thinh một hồi, không nói nên lời. Anh lấy chai nước bên cạnh, uống một hơi nửa chai rồi chậm rãi đáp: “Với khả năng hiểu biết của mẹ con, huấn luyện viên có hợp thành một nhóm cũng không dạy được.”

Anh từ từ vặn nắp chai lại: “Cô ấy và Mộ Cận Bùi đều giống nhau, chỉ có thể lái xe trên đất liền, không thuộc về bầu trời. Nghĩ thật sự ai cũng có thể bay à?”

Pudding Nhỏ chống cằm: “Bố với chú Trương cũng cùng một kiểu người đúng không? Nên chú Trương cũng biết lái trực thăng, có thể uống rượu chung, có chủ đề chung, có lẽ hai người còn trở thành bạn vong niên nữa đấy.”

Tạ Quân Trình chỉnh lại: “Bố và ông ấy là tình như cha con. Còn bố với con và Nguyệt Nguyệt mới là bạn vong niên.”

Pudding Nhỏ bật cười: “Bố tự luyến quá. Giữa tụi con với bố có khoảng cách thế hệ mà.”

Trực thăng bay vòng trên không trang viên, chuẩn bị hạ cánh.

Tóc Nguyệt Nguyệt bị gió thổi rối tung, cô cầm điện thoại quay video trực thăng, thỉnh thoảng vẫy tay về phía máy bay.

Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao đang lái xe kart, đua ba vòng, lần nào Quý Tinh Dao cũng thua.

Mộ Văn Hoài và Bùi Ngọc đang đẩy xe lăn của ông bà cụ nhà họ Mộ đi dạo quanh trang viên xem đua xe kart. Ông bà cụ lớn tuổi rồi, đi lại khó khăn, ra ngoài chủ yếu dựa vào xe lăn.

Trong vòng này, Quý Tinh Dao vẫn thua hai giây.

Ở phía kia, Pudding Nhỏ và Tạ Quân Trình đã từ trực thăng bước xuống.

Quản gia tìm một số dụng cụ câu cá và vài cái xô nhỏ, chuẩn bị đi bắt cá ở con sông gần đó để làm bữa tối.

“Các cháu có muốn đi không?”

Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ đồng thanh: “Đi, đi, đi ạ.” Cả hai xách cần câu, xô nhỏ, đi theo quản gia.

Sau đó, khoảng cách giữa họ và quản gia càng lúc càng xa.

Pudding Nhỏ nhỏ giọng hỏi: “Em nói cần chị về gấp, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Nguyệt Nguyệt ấp úng: “Hàn Kỳ Dương… mỗi tối cậu ấy đều đăng lời chúc ngủ ngon trên tài khoản của cậu ấy, còn đính kèm một… vầng trăng nhỏ rất đặc biệt.”

“Wow wow wow.” Pudding Nhỏ bật cười.

Nguyệt Nguyệt ngượng ngùng, dùng vai hích nhẹ Pudding Nhỏ.

“Vậy giờ em hiểu thế nào là thích và yêu chưa?” Pudding Nhỏ hỏi.

Nguyệt Nguyệt trầm ngâm một lát: “Thích, có vẻ như em hiểu một chút rồi. Nhưng yêu là gì, em vẫn chưa rõ.” Cô quay sang nhìn Pudding Nhỏ: “Chị thì sao? Chị và Quý Minh Lãng, hai người vẫn chưa yêu nhau sao? Chị đã lãng phí cả một mùa hè rồi.”

Pudding Nhỏ nhìn về phía con sông trước mặt. Nước sông yên ả như tấm gương phản chiếu bầu trời xanh và những đám mây trắng, cùng thảm cây hai bên bờ.

“Chị rất muốn ở bên cậu ấy, nhưng chị lại lo sợ. Chị cảm thấy mình không xứng với cậu ấy. Chiều cao, trí tuệ, gia đình, tất cả mọi thứ, tớ đều không xứng.”

Nguyệt Nguyệt treo chiếc xô nhỏ lên dụng cụ câu cá, tay còn lại vòng qua vai cô, “Ai xinh bằng bảo bối lớn của em chứ? Ai chơi piano hay được như chị? Ai có tỉ lệ cơ thể hoàn hảo như chị? Nếu em là con trai, em cũng sẽ yêu chị, như vậy em có thể ôm chị mãi mãi.”

Pudding Nhỏ nhéo má cô, “Cảm ơn bảo bối nhỏ.”

Nguyệt Nguyệt: “Chị mau đồng ý với Quý Minh Lãng đi, không thì anh ấy sẽ cứ mua tranh của em mãi, đến nỗi không còn tiền ăn nữa đâu.”

Nói xong, cả hai phá lên cười.

Cuối tuần, Quý Minh Lãng thường lấy cớ mua tranh để đến phòng tranh, vì Pudding Nhỏ gần như tuần nào cũng đến phòng tranh vào buổi chiều.

Nguyệt Nguyệt hỏi: “Quý Minh Lãng hiện giờ ở đâu? Vẫn còn trong nước chứ? Khi nào anh ấy trở về?”

Pudding Nhỏ: “Hôm qua anh ấy nói với chị là đang ở nhà ông bà ngoại ở Thượng Hải, hôm nay bay đi Manhattan. À, anh ấy nói tên cúng cơm của anh ấy là Đào Đào, sao mà dễ thương đến thế.”

Nguyệt Nguyệt lén nói với Pudding Nhỏ, “Hàn Kỳ Dương nói tên cúng cơm của cậu ấy là Tiểu Viên Tử.”

Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ cười phá lên, cái tên này càng đáng yêu hơn.

Tạ Quân Trình cảm thấy khó hiểu, không biết hai đứa đang cười gì, vừa đi vừa cười khúc khích.

Pudding Nhỏ tiếp tục kể về Quý Minh Lãng: “Anh ấy bảo chị bánh bao chiên ở Thượng Hải mới là ngon nhất, đặc biệt là do ông ngoại anh ấy làm. Đợi khi nào chị đến Thượng Hải, ông ngoại sẽ làm cho chị ăn.”

Nguyệt Nguyệt trêu: “Chị nhanh đồng ý với anh ấy đi, nhanh đồng ý đi, như vậy đến sinh nhật hai mươi tuổi của chị sẽ có thêm một người yêu chị, thêm một người chia sẻ vui buồn.”

Hai người đang nói chuyện thì Tạ Quân Trình bước tới, “Hai đứa đang nói về ai vậy?”

Pudding Nhỏ nghiêng đầu, “Quý Minh Lãng.”

Tạ Quân Trình gật đầu, “Nhớ bảo cậu ấy gọi bố là bố, không thì bố sẽ không cho vào nhà.”

Pudding Nhỏ ngượng ngùng, “Ôi trời, chúng con còn chưa yêu nhau mà.”

Đến bên bờ sông, Pudding Nhỏ và Nguyệt Nguyệt đi theo quản gia lên chiếc thuyền nhỏ.

Tạ Quân Trình không có hứng thú với việc câu cá, chỉ đứng trên cầu nhỏ nhìn hai đứa trẻ chơi đùa.

Anh châm một điếu thuốc, nhìn hai đứa trẻ trên thuyền đang cười đùa vui vẻ. Chúng nào phải câu cá, chỉ là múc nước nghịch thôi.

Anh nhớ lần đầu tiên chúng gặp nhau cũng chính ở dòng sông nhỏ này, dùng cành cây vớt nước, nghịch mãi không chán. Năm đó, Pudding Nhỏ mười tuổi, Nguyệt Nguyệt bốn tuổi.

Mười năm, nói dài cũng dài, đủ để thay nhiều bạn gái. Nói ngắn cũng ngắn, vẫn không đủ để quên một người. Và rồi nhận ra bản thân đã không còn trẻ nữa.

Chú Trương nói, một đời người dường như cũng chỉ là cái chớp mắt.

Quý Tinh Dao và Mộ Cận Bùi cũng tản bộ đến cầu nhỏ, Tạ Quân Trình vừa từ trực thăng xuống đã nhận ra trang viên thay đổi khá nhiều, hình như đã chừa ra chỗ để xây dựng lâu đài.

Anh hỏi Quý Tinh Dao, “Có phải định tổ chức sinh nhật cho Pudding Nhỏ ở đây?”

Quý Tinh Dao gật đầu, “Nguyệt Nguyệt nói rằng con bé và Pudding Nhỏ thích nơi này nhất, tất cả ký ức thời thơ ấu đều ở đây.”

Quản gia đã bắt đầu dọn dẹp trang viên, dành không gian để dựng lại tất cả những lâu đài từng xây cho hai người.

“Mẹ Tinh Dao, mẹ có muốn nghịch nước không?” Nguyệt Nguyệt vẫy tay gọi cô, “Xuống đây chơi với con, tiện thể bắt cá luôn, ở đây nhiều cá lắm.”

Quý Tinh Dao muốn xuống chơi, nhưng nghĩ lại, mình đã hơn ba mươi tuổi rồi, mà Bùi Ngọc và Mộ Văn Hoài cũng đang đẩy ông bà đi về phía này, nên đành thôi, phải giữ gìn hình tượng một chút.

“Em lớn rồi.”

Mộ Cận Bùi nhìn ra được cô đang nghĩ gì: “Không sao, cứ xuống chơi đi.”

Quý Tinh Dao lắc đầu, cuối cùng cũng không xuống.

Cô bắt đầu kể về lần thua cuộc đua kart vừa rồi, lại nói đến lần đầu tiên cùng anh đua xe, “Hồi đó em nghĩ nếu anh thua, em sẽ đạp anh rơi từ cầu xuống, để anh bơi vài vòng trên sông.”

Mộ Cận Bùi tháo khuy tay áo, xắn tay áo lên: “Giờ em bù lại cú đạp ấy đi, vừa hay trời không lạnh, anh sẽ không bị cảm lạnh.” Nói rồi, anh lùi ra vài bước.

Quý Tinh Dao: “Đùa thôi mà, anh quay lại đây.” Giờ thì cô không nỡ nữa.

Cô tiến tới muốn kéo anh lại, nhưng bị Tạ Quân Trình kéo sang bên cạnh: “Nếu cô không có kinh nghiệm, không biết cách đạp, để tôi làm. Không cần trả anh tiền, miễn phí.”

Mộ Cận Bùi bất ngờ quay lại, “Tạ Quân Trình, anh bị sao thế! Anh dám làm thật à?”

Anh định tránh đi nhưng không kịp nữa, Tạ Quân Trình đã duỗi chân dài qua.

‘Ùm’ một tiếng, Mộ Cận Bùi rơi từ trên cầu xuống sông.

“Bố ơi!”

“Bố ơi!”

Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ đồng thanh hét lên.

Mộ Cận Bùi quệt nước trên mặt, toàn thân ướt sũng, nhưng còn thảm hại hơn là Tạ Quân Trình, vì khi bị đạp xuống, Mộ Cận Bùi kéo cả ống quần của anh ta làm anh ta cũng ngã xuống nước.

Tạ Quân Trình ngoi lên mặt nước, một con cá sợ quá nhảy lên, đập thẳng vào đầu anh.

Tiếng cười như vang vọng của Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ làm cả trang viên ngập tràn sự vui vẻ.

Chương 103 🍃 Chương 105