KHI GIÓ NỔI LÊN – Chương 106

Editor: Phong Tâm
Beta: Bảo Trân

Nguyệt Nguyệt không biết khi nào Pudding Nhỏ sẽ đến phòng tranh, cô đành tiếp đón Quý Minh Lãng trước, pha cho anh một ly cà phê.

Quý Minh Lãng tiện tay lật xem quyển album tranh trên bàn, thi thoảng lại liếc nhìn về phía cửa ra vào. Anh không chắc Pudding Nhỏ có đến hay không, nhưng vừa rồi Nguyệt Nguyệt đã cầm điện thoại lên nhắn tin nên anh tạm cho rằng, tin nhắn đó là gửi cho Pudding Nhỏ.

Anh và Pudding Nhỏ không học chung trường, từ đầu năm học đến giờ, họ chưa gặp mặt nhau lần nào.

Hương cà phê thơm ngát kéo Quý Minh Lãng trở về thực tại.

Nguyệt Nguyệt đặt ly cà phê lên bàn: “Không biết hương vị có ngon không, tạm thời anh cứ uống đỡ nhé.” Cô vừa học được cách pha cà phê từ bố.

“Cảm ơn em.” Quý Minh Lãng khuấy ly cà phê: “Ngửi mùi đã thấy rất thơm rồi.”

Nguyệt Nguyệt lại lấy trái cây từ trong tủ lạnh ra, rửa sạch rồi xếp vào đĩa, mang đến.

Quý Minh Lãng có hơi ngại: “Em cứ làm việc đi, không cần khách sáo thế đâu.”

Nguyệt Nguyệt ngồi xuống: “Hôm nay em không bận, những thứ cần vẽ em đã vẽ xong cả rồi.” Thực ra không phải cô không bận, chỉ là tạm gác công việc để nói chuyện với anh về Pudding Nhỏ.

Những lần trước, mỗi khi Quý Minh Lãng đến, cô đều không có thời gian nói chuyện nhiều với anh.

“Anh hiểu về bảo bối của em đến đâu?” Cô hỏi thẳng Quý Minh Lãng.

Trong mắt Quý Minh Lãng, Nguyệt Nguyệt chỉ là một đứa trẻ con, nói chuyện tình cảm với cô thì cô cũng không hiểu, nhưng anh vẫn nghiêm túc trả lời: “Hơn cả những gì cem nghĩ đấy.”

Nguyệt Nguyệt chống cằm: “Thế anh có biết chị ấy chưa từng biết làm nũng hay tỏ ra bướng bỉnh không? Một lần cũng không. Chị ấy rất ít khi làm nũng, chị ấy hiểu chuyện hơn những gì anh biết, hiểu chuyện hơn rất rất nhiều.”

Quý Minh Lãng chậm rãi gật đầu, đột nhiên anh cảm thấy mình cũng không chắc chắn lắm. Có lẽ những gì anh biết về Pudding Nhỏ, chưa phải là tất cả về cô.

Về phần bướng bỉnh, cô gái nào cũng ít nhiều có chút ngang ngạnh.

Anh thử tưởng tượng trong đầu, không biết khi Pudding Nhỏ bướng bỉnh sẽ có biểu cảm thế nào, nhưng thế nào cũng không hình dung ra được.

Quen cô lâu như vậy, nhưng dường như anh chưa từng thấy cô ấy tỏ ra không vui, càng không nói đến việc tức giận hay nổi cáu.

Nguyệt Nguyệt biết ngay, những gì anh hiểu còn ít hơn cô nghĩ. “Bố em nói, từ năm sáu tuổi, Pudding Nhỏ đã không còn là trẻ con nữa.”

Quý Minh Lãng nhất thời không hiểu, ánh mắt nghi hoặc nhìn Nguyệt Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt giải thích: “Vì người có thể để chị ấy làm nũng, để chị ấy bướng bỉnh, thậm chí để chị ấy sống vô tư đã đi đến thiên đường. Không còn bố mẹ, thì không còn là trẻ con nữa. Đó là lời bố em đã nói.”

Bố cô cũng không có bố mẹ ruột, nên chỉ có ông mới thấu hiểu được cảm giác của Pudding Nhỏ.

Phòng tranh bỗng trở nên yên lặng, mùi cà phê thơm lẫn chút vị đắng.

Về chuyện bướng bỉnh, Nguyệt Nguyệt chia sẻ cảm nhận của bản thân.

“Trước khi em biết chú Mộ và cô Tinh Dao là bố mẹ ruột của em, em chưa từng bướng bỉnh với họ, cũng chưa từng đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, em rất nghe lời. Em chỉ bướng bỉnh với mẹ Tiểu Vũ và bố Lạc Tùng, đặc biệt là với bà nội em, em muốn làm gì cũng được.”

“Giờ thì khác rồi.”

“Em sẽ thoải mái làm nũng với mẹ Tinh Dao, đôi khi không cần lý lẽ mà cứ quấn lấy mẹ, không còn sợ mẹ thấy em phiền nữa. Em sẽ không bao giờ phải lo lắng rằng nếu em cư xử vô lý, mẹ sẽ không thích em nữa, vì mẹ là mẹ ruột của em. Em là do mẹ sinh ra, mẹ sẽ mãi mãi yêu thương em.”

Cô thở dài khẽ khàng, “Cảm giác này thật kỳ lạ.”

Cô cũng không hiểu tại sao lại thế. Nhưng cô nghĩ rằng, có lẽ Pudding Nhỏ cũng giống cô, dù ở bên bố Tạ hay mẹ Tinh Dao, đều luôn muốn tỏ ra thật ngoan ngoãn.

Huống chi, bố Tạ và mẹ Tinh Dao đều rất yêu thương Pudding Nhỏ, luôn dành cho cô những điều tốt nhất, nên cô lại càng không dám bộc lộ cảm xúc thật của riêng mình.

Nhưng cô biết, dù là trẻ con hay người lớn, ai cũng có lúc cáu kỉnh, có lúc buồn bã, có lúc cảm thấy thất vọng.

Tuy nhiên, Pudding Nhỏ thì không. Cô chưa bao giờ thấy Pudding Nhỏ buồn bã.

Có lẽ, Pudding Nhỏ cảm thấy mình đã rất may mắn, nên cần biết đủ, cần biết ơn, vì vậy cô giấu hết những nỗi buồn và sự bất mãn, tự mình chịu đựng.

Quý Minh Lãng cầm ly cà phê, tay khựng lại hồi lâu.

Anh nghĩ rằng, biết thân thế của cô, hiểu sự trưởng thành của cô, rõ sở thích của cô, yêu mến tính cách của cô, như vậy đã là đủ hiểu.

Tiếng bước chân gấp gáp vang lên ngoài hành lang, là Pudding Nhỏ.

Nguyệt Nguyệt nhướng mày nhìn Pudding Nhỏ, rồi mỉm cười.

Cô đứng dậy, kéo đĩa trái cây về phía mình, sau đó giật lấy chiếc thìa cà phê trong tay Quý Minh Lãng, “Em phải bận rồi, hai người tìm chỗ khác nói chuyện đi, đừng làm phiền em vẽ tranh.”

Quý Minh Lãng và Pudding Nhỏ bị Nguyệt Nguyệt “đuổi” ra ngoài, cửa đóng sầm lại, còn khóa trái.

“Có muốn đi dạo công viên không?” Quý Minh Lãng đề nghị.

Ánh mắt của anh khiến Pudding Nhỏ không biết phải làm sao, cô khẽ gật đầu, “Được.”

Quý Minh Lãng lái xe đến đây, nhưng giả vờ như không có phương tiện, anh đi bộ cùng Pudding Nhỏ, bước về phía trước. Nhưng hướng đi của họ hoàn toàn không phải đường tới công viên.

Anh không biết phải đi đâu, thực ra Pudding Nhỏ cũng không biết.

Cứ thế họ bước đi vô định, giữ khoảng cách không gần không xa, thỉnh thoảng lại nói đôi câu về tình hình hiện tại của nhau.

Pudding Nhỏ tò mò, “Lần đầu anh gặp em là khi nào? Ở hội trường trường em phải không?”

Quý Minh Lãng nghiêng đầu nhìn cô, “Không phải, là ở buổi biểu diễn cá nhân của em ở Bắc Kinh. Mẹ anh dẫn anh đến nghe, nhưng khi đó em còn rất nhỏ, anh cũng vậy.”

Anh chỉ cảm thấy tiếng đàn của cô rất hay, chẳng có chút liên hệ gì khác.

Sau đó, anh học đại học ở đây, trong một bữa tiệc âm nhạc, anh gặp lại cô. Đột nhiên, anh nhớ ra, nhiều năm trước anh đã từng nghe buổi biểu diễn của cô.

Khi đó, buổi biểu diễn cá nhân của Pudding Nhỏ khởi đầu ở Bắc Kinh.

Bắc Kinh là nơi mẹ Tinh Dao và chú Mộ quen biết rồi yêu nhau, cũng là quê hương của bố Tạ, thành phố mà chú Trương yêu thích nhất.

Ở đó, còn có rất nhiều kỷ niệm của cô và Nguyệt Nguyệt.

Lúc nãy trên xe buýt, cô đã nghĩ suốt dọc đường, phải làm sao để khi gặp lại Quý Minh Lãng, cô có thể chủ động bước đến bên anh. Anh đã theo đuổi cô lâu rồi, chỉ là cô tự ti, mãi chưa dám nhận lời.

Khi đi ngang qua cửa hàng kem, Quý Minh Lãng mua cho cô hai viên kem vị dâu. “Nhóc con, kem của em đây.”

Pudding Nhỏ cười, nhận lấy: “Cảm ơn.”

Khi còn rất nhỏ, cô luôn nghĩ rằng, chỉ những cô bé nằm trong vòng tay cha mẹ mới xứng đáng có được món kem ngọt ngào như vậy.

Còn cô, không phải là trẻ con.

Quý Minh Lãng luôn nhìn cô. Trước đây anh không hiểu, tại sao rõ ràng cả hai đều thích nhau, mà cô vẫn cứ do dự mãi.

Bước chân của Pudding Nhỏ so với lúc trước rõ ràng đã chậm hơn rất nhiều. Cô cúi đầu, mãn nguyện ăn từng miếng kem.

Quý Minh Lãng phát hiện hôm nay mái tóc xõa của cô được tết rất nhiều bím nhỏ, anh tò mò hỏi: “Em tự tết à?”

Pudding Nhỏ lắc đầu: “Bố em dậy sớm tết cho đấy. Vì hôm nay em đi gặp bố Sở Nghiêu.” Nói xong, cô tự bật cười, bất lực.

Tạ Quân Trình đúng là chưa lớn, đã tết cho cô hai mươi bím nhỏ, cố tình để chọc tức Hà Sở Nghiêu.

Có lẽ Quý Minh Lãng quá rảnh rỗi, anh đếm từng bím tóc một, thậm chí có một bím rất nhỏ giấu trong mái tóc, anh loay hoay mãi mới tìm được.

Quả nhiên là hai mươi bím.

Pudding Nhỏ: “……”

Kem đã ăn xong, Quý Minh Lãng cầm hộp kem, nhanh chóng bước đến thùng rác phía trước để vứt.

Khi anh quay lại, Pudding Nhỏ đã đuổi kịp, cô đưa tay ra trước mặt anh: “Đây là đôi tay khéo léo, nắm lấy sẽ gặp nhiều may mắn.”

Quý Minh Lãng sững sờ, không dám tin vào điều mình nghe thấy.

Không ai biết, Pudding Nhỏ đã phải lấy hết bao nhiêu dũng khí.

Quý Minh Lãng không nắm tay cô, mà cúi xuống, nhẹ nhàng bế cô lên.

“Ê, anh thả em xuống.” Pudding Nhỏ ngượng ngùng, tim đập nhanh, đầu óc trống rỗng.

Quý Minh Lãng ôm cô xoay vài vòng tại chỗ. Pudding Nhỏ bị xoay đến chóng mặt, có lẽ, sớm đã say mất rồi.

Người qua đường không ít người ngoái lại nhìn.

Hai người trẻ tuổi chẳng quan tâm điều gì, hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui của mình.

Quý Minh Lãng cũng có chút chóng mặt, sợ không giữ được thăng bằng sẽ làm rơi cô, anh nhanh chóng đặt cô xuống. Sau đó, anh cúi đầu, khẽ hôn lên môi cô một cái.

Pudding Nhỏ đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch, cả người như bị dòng điện chạy qua. Nụ hôn này, mang hương vị giống hệt viên kem vừa ăn.

Buổi sáng khi gặp bố Sở Nghiêu, tất cả cảm giác buồn bã, khó chịu, giờ phút này đều tan biến.

Hóa ra đây chính là tình yêu như phép thuật, có sức mạnh kỳ diệu chữa lành mọi thứ.

Trong suốt khoảng thời gian sau đó, Quý Minh Lãng luôn nắm chặt tay Pudding Nhỏ, dù lòng bàn tay đã toát mồ hôi nhưng không ai muốn buông ra. Cứ thế, hai người cùng nhau đi đến công viên.

Lúc này, trời đã xế chiều.

Hai người quên mất mình đã đi qua bao nhiêu con đường, rõ ràng lúc đầu đi sai hướng, cuối cùng vẫn vòng về được công viên.

Họ không ăn trưa, trên đường chỉ uống một ly nước.

Pudding Nhỏ không ăn, nói là muốn giảm cân.

Quý Minh Lãng cũng không thấy đói, lúc này anh mới hiểu thế nào gọi là “có tình cảm thì nước lã cũng no”.

Công viên đầu thu, màu sắc bắt đầu trở nên phong phú. Trên bãi cỏ lác đác vài chiếc lá rụng nhưng cũng không nhiều.

Trên con đường rợp bóng cây, có một chiếc lá nằm kẹp giữa các nhánh, nửa vàng nửa xanh. Pudding Nhỏ ước lượng chiều cao, nghĩ rằng chỉ cần đưa tay lên là với được. Nhưng dù đã kiễng chân, cô vẫn “trượt mục tiêu” một cách hoa lệ.

Quý Minh Lãng dừng bước, nói: “Lúc này em nên nhờ bạn trai mình giúp.”

Pudding Nhỏ không nhất thiết phải lấy chiếc lá đó, chỉ nghĩ rằng chiều cao của mình đủ để chạm tới. Nhưng Quý Minh Lãng đã bế cô lên: “Trái tim anh ở trên cây, em có thể hái nó.”

Vừa dứt lời, Pudding Nhỏ đã cầm được chiếc lá.

Cô biết đây là câu thơ của Ailuya, nhưng vẫn không khỏi xao xuyến. Nhìn chiếc lá trong tay, không quá đẹp, nhưng cô cảm nhận được rằng tình yêu luôn giản dị như vậy.

Quý Minh Lãng đặt cô xuống, nhân cơ hội này nói ra điều muốn nói: “Sau này, bất kể chuyện gì, em đều có thể bảo anh làm. Không chỉ có em làm mọi thứ cho anh.”

Anh cố ý dừng lại: “Em còn phải ngang ngược với anh, không vui thì cứ giận dỗi. Kể cả khi cãi nhau, dù cãi đến mức gay gắt, chúng ta cũng sẽ sớm làm lành. Anh sẽ đi tìm em, xin lỗi em. Chúng ta sẽ không chia tay, mãi mãi không bao giờ.”

Pudding Nhỏ nhìn chằm chằm vào Quý Minh Lãng. Cô chớp mắt, hàng mi thoáng ướt. Cô không biết phải làm sao để ngang ngược, cũng không biết thế nào là giận dữ bộc phát.

Nhạy cảm, tự ti, không có cảm giác an toàn, tính cách muốn làm hài lòng người khác – tất cả những điều này đã hằn sâu vào cô từ năm sáu tuổi.

Những năm qua, bố Tạ và mẹ Tinh Dao vẫn luôn cố gắng cho cô cảm giác an toàn. Mười mấy năm trôi qua, cô đã thay đổi rất nhiều, nhưng những dấu vết đó vẫn còn.

Cô nghĩ, rồi sẽ có ngày những dấu vết ấy cũng mờ dần.

Họ ở công viên hơn hai tiếng. Pudding Nhỏ ngồi trên cỏ phơi nắng, hai tay ôm gối, cằm tựa lên đầu gối, lim dim nhớ lại quãng đời mười bốn năm qua của mình.

Quý Minh Lãng ngồi khoanh chân bên cạnh, che ánh nắng cho cô.

Anh gửi tin nhắn cho bố mình: [Bố, con đang yêu Pudding Nhỏ.]

Sau đó, anh đăng lên trang cá nhân bức ảnh Pudding Nhỏ đang chơi piano.

Mãi đến khi mặt trời lặn, họ mới luyến tiếc rời khỏi công viên, từ từ đi về.

Cảm giác của ngày đầu tiên yêu, có lẽ chính là rõ ràng đang đi dạo trên đường, nhưng lại giống như nhặt được tiền. Vui đến mức không tự chủ mà bật cười ngớ ngẩn, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên ngọt ngào.

Chương 105 🍃 Chương 107