EM NHƯ GIÓ NAM – CHƯƠNG 03
Editor: Đá Bào+Gió
Beta: Bảo Trân
—
Thượng Tri Ý cũng không thể tưởng tượng được bố mẹ ruột trông như thế nào. Cô nằm trên giường nhưng không ngủ được, xoay người đưa lưng về phía cửa sổ, hình dáng mơ hồ của bố mẹ ruột lại hiện ra trong đầu.
Cơm trưa, bố mua cho cô một phần gan heo, còn đặc biệt mua canh gà, bên trong còn có táo đỏ kỷ tử. Từ nhỏ cô đã không thích uống canh gà, cũng không ăn thịt gà, nhưng bố lại kiên trì bảo cô uống hai bát.
Cũng có thể do ăn quá no khiến cô cảm thấy bồn chồn, ngủ trưa không yên, trằn trọc lật tới lật lui nhưng vẫn không ngủ được. Trên tủ đầu giường, mẹ có mua cho cô vài quả quýt xanh. Bản báo cáo giám định quan hệ huyết thống được đặt dưới túi quýt, sau khi bố mẹ vào phòng bệnh không ai đề cập đến kết quả giám định. Cô liếc nhìn bản báo cáo giám định mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không đủ can đảm để đọc.
Trước giường có tiếng bước chân đến gần, ngay sau đó có một bóng người ngồi xuống, Thượng Tri Ý ngửi thấy mùi thuốc lá. Bố không hút thuốc, nhưng lúc này mùi khói thuốc ám trên người ông lại cực kỳ cay mũi. Chắc hẳn bố có chuyện muốn nói nên cô mở mắt ra. Râu mọc ra bố vẫn chưa cạo, ông vẫn còn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua. Thật hiếm khi thấy ông lại trông lôi thôi lếch thếch như vậy. Trong lúc nhất thời, họ nhìn nhau không nói gì.
Thượng Tri Ý là người lên tiếng trước: “Mẹ con đâu ạ?”
Thượng Thông Hủ: “Ở dưới xe ngủ một giấc.”
“Vậy bố đưa mẹ về nhà đi, hai người cũng nên ngủ một giấc.”
“Bố không buồn ngủ.”
Thượng Thông Hủ còn đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào.
Thượng Tri Ý mở túi lấy ra một quả quýt xanh và đặt vào tay bố. Việc cầm một thứ gì đó trong tay có thể che giấu phần nào cảm xúc, giúp ông không đến nỗi luống cuống tay chân.
“Bố, bố bóc quýt cho con với.”
Thượng Thông Hủ vừa bóc quýt xanh vừa nói: “Tri Ý, con đã xem báo cáo giám định chưa?”
Không đợi con gái trả lời, ông nói tiếp: “Con xem, chúng ta có duyên phận làm cha con. Vốn dĩ con sẽ sinh ra ở Thượng Hải, kết quả lại sinh non ở Hồng Kông. Sau đó chúng ta gặp nhau và con đã trở thành con gái của bố. Vừa rồi bố đang nghĩ, tại sao duyên phận cha con của chúng ta lại ngắn ngủi như vậy, chỉ có hai mươi năm.”
Ông cúi đầu bóc vỏ quýt, mùi thơm tươi mát đặc trưng tràn ngập khắp không gian giữa ông và con gái. Nhiều năm về sau, mỗi lần bóc quýt, dù có làm gì ông cũng luôn cảm thấy hương vị của trái quýt không còn như ngày nào nữa.
Trầm mặc trong giây lát.
Đầu ngón tay của Thượng Thông Hủ tràn ngập mùi thơm hơi đắng của vỏ quýt, trong lòng ông cũng vậy. Ông tiếp tục nói: “Bố đã suy nghĩ rất lâu, bố đã chăm sóc và nuôi dưỡng con hết mực, cuộc đời tiếp theo của con, nên có quý nhân khác xuất hiện. Đôi khi không tin vào số mệnh cũng không được, con nói xem, rõ ràng bố đã biết từ nhỏ thể chất của con không tốt lắm, vậy mà ngày đó cứ giống như bị trúng tà đi thuyết phục con hiến máu.”
Hối hận không? Ông hối hận rồi.
Thượng Tri Ý lấy khăn giấy lau nước mắt rơi trên cằm.
“Bố, bố đã liên lạc với họ chưa?”
Từ đầu đến cuối Thượng Thông Hủ vẫn không dám ngẩng đầu lên, ông khẽ gật đầu đáp: “Bố mẹ ruột của con là vợ chồng Hứa Hướng Ấp. Họ đang trên đường đến Bắc Kinh, buổi tối sẽ tới đây.”
Ban đầu Hứa Hướng Ấp phủ nhận hoàn toàn, nói rằng việc ôm nhầm con là không thể xảy ra. Vào đêm đứa bé chào đời, mọi chuyện từ bác sĩ đến y tá đều do ông cho người sắp xếp, không thể xảy ra sai sót được.
Cho đến khi Hứa Hướng Ấp nhìn thấy một vài bức ảnh chụp của Tri Ý, ông lập tức thay đổi suy nghĩ. Từ đôi lông mày của Tri Ý, Hứa Hướng Ấp đã có thể nhìn ra dáng vẻ của mình, cũng nhìn ra được dáng vẻ của vợ ông khi còn trẻ.
“Con có thể lên mạng tìm kiếm ảnh của mẹ ruột con. Vợ chồng họ thường xuyên tham dự các sự kiện cùng nhau.”
Thượng Tri Ý bối rối nhìn chằm chằm vào chiếc tủ đầu giường, trong lúc nhất thời không thể tiêu hóa được nhiều tin tức dồn dập đến cùng một lúc như vậy.
Cửa phòng bệnh được mở ra, y tá bước tới thông báo về việc đổi phòng bệnh. Khi hỏi, cô mới biết rằng đó là sự sắp xếp của Hứa Hướng Ấp, chuyển cô từ phòng bình thường đến phòng VIP. Tác động thị giác giống như chuyển từ một ngôi nhà cổ rộng 40 mét vuông đến một căn biệt thự rộng 200 mét vuông vậy.
Lúc đầu cô không muốn thay đổi, nhưng sau khi suy nghĩ bố cô nói: “Chúng ta đổi phòng đi. Đến lúc đó phòng này sẽ có thêm người, lại làm phiền người giường bên cạnh nghỉ ngơi, mà nói chuyện cũng không tiện.”
Khoảng bảy giờ tối, một đoàn người xuất hiện ở khu phòng bệnh VIP của cô.
Thượng Tri Ý nhìn thấy hai người đang đi phía trước, cảm xúc lẫn lộn. Cô chạm mở khóa màn hình, trên điện thoại là bức ảnh của Hứa Hướng Ấp và Hứa phu nhân xuất hiện trên bản tin tài chính kinh tế. Nhìn thấy họ ở ngoài đời, cô mới phát hiện vợ chồng họ không ăn ảnh cho lắm.
Người đàn ông trước mặt, người có thể là bố ruột của cô, có nụ cười ôn hoà, vẻ ngoài lịch lãm lại bình dị gần gũi. Tuy nhiên, dù sao thì ông cũng đã lăn lộn trong giới tài chính nhiều năm như vậy, khí chất uy nghiêm khắc sâu vào xương tủy, muốn che cũng không che được. Còn người phụ nữ bên cạnh ông, khó mà đoán được tuổi thật nét tao nhã và sắc sảo đều rất tự nhiên. Chính là Hứa phu nhân, mẹ ruột của cô. Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa phu nhân, cô đã cảm thấy có lẽ họ không cần thiết phải làm xét nghiệm quan hệ huyết thống nữa.
Những tiếng chào hỏi vang lên, cô thấy mọi người đều nói nhưng thế giới của cô dường như lại im lặng. Cô hơi dời ánh mắt, nhìn thấy một cô gái cùng tuổi với mình. Cô ấy xinh đẹp, trắng trẻo thanh tú, khí chất nổi bật. Có lẽ là do cô ấy mặc một chiếc váy màu lạnh nên trông càng vẻ lạnh lùng hơn. Nghe bố nói, cô gái đó tên là Hứa Ngưng Vy. Khi Hứa Ngưng Vy và bố cô đứng cạnh nhau, đây mới là bố con ruột vì trông họ giống nhau đến năm sáu phần.
Lúc này Thượng Thông Hủ dẫn Hứa Hướng Ấp và Hứa phu nhân bước đến giường bệnh.
“Tri Ý, đây là…” Nên gọi thế nào cho thích hợp đây? Thượng Thông Hủ đột nhiên rơi vào thế khó. Còn chưa làm xét nghiệm quan hệ huyết thống nên khó có thể gọi trực tiếp họ là bố mẹ cô.
Hứa Hướng Ấp nhìn người trên giường bệnh, đau lòng không nói nên lời. Còn cần xét nghiệm quan hệ huyết thống sao?
Khoảng cách giữa Thượng Tri Ý và hai người trước giường chưa đến ba mươi centimet, nhưng đây cũng là khoảng cách của hai mươi năm. Căn bản không thể bước qua được.
“Hai người ngồi xuống đi ạ.” Cô nói bằng giọng khô khan.
Hứa Hướng Ấp không nhịn được nắm lấy tay con gái: “Trở về bố sẽ kiểm điểm gắt gao bản thân mình, tại sao năm đó lại không chăm sóc tốt cho con.”
Bên cạnh, Hà Nghi An hai mắt đỏ hoe, rời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Năm đó việc mang thai con gái không hề dễ dàng, ngay cả việc sinh nở cũng không suôn sẻ. Từ khi sinh ra Ngưng Vy đã là bảo bối của cả gia đình. Trong những năm qua, ngoại trừ thời gian làm việc bà hầu như đều dành hết kiên nhẫn và tâm sức cho Ngưng Vy. Từ nhỏ Ngưng Vy đã được cưng chiều, tính tình ngang ngược tùy hứng nhưng cũng rất ân cần. Nhưng mới sáng nay ông trời đã trêu đùa, nói với bà rằng đứa con gái bà nuôi nấng bấy lâu nay lại không phải là con ruột của mình. Nhưng làm sao có thể buông bỏ đứa con mà mình đã nuôi nấng suốt hai mươi năm được?
Bà phải làm thế nào để bù đắp cho đứa con gái mà mình đã mang thai vất vả gần mười tháng nhưng không ôm được lấy một ngày, lại không hề có chút tình cảm nào?
Hứa Hướng Ấp bỗng nhiên cau mày, cẩn thận sờ thử lòng bàn tay của Thượng Tri Ý: “Sao lại nóng như thế?”
Hà Nghi An đang lo lắng làm sao để lại gần Thượng Tri Ý, vừa lúc nhân cơ hội này sờ lên trán cô thăm dò: “Trán con cũng nóng, con sốt rồi.”
Bà bấm chuông gọi y tá.
Hứa Ngưng Vy nãy giờ vẫn lặng lẽ đứng bên cửa sổ nhìn gia đình ba người hạnh phúc trước giường bệnh. Ngực cô ta đau nhức, mắt cũng chua xót khó chịu.
“Ngưng Vy, con muốn uống gì?” Thượng Thông Hủ lo lắng hỏi con gái, lần đầu tiên cầm trên tay hai chai đồ uống.
Hứa Ngưng Vy khẽ lắc đầu, đi về phía cửa.
“Ngưng Vy, con đi đâu vậy?” Thượng Thông Hủ vội vàng hỏi.
Một tiếng này khiến Hà Nghi An quay đầu lại, sau đó mới nhận ra mình đã không để ý đến cô con gái kia.
“Ngưng Vy!”Bà đuổi theo ra ngoài.
Đi đến hành lang bên ngoài, Hứa Ngưng Vy hơi dừng lại. Cô ta thấy đau đớn trong lòng nhưng không thể bày tỏ được với mẹ. Cô ta không thể chịu được việc họ quan tâm đến người khác nhiều như vậy.
Là con gái do bà nuôi lớn, từ ánh mắt và vẻ mặt, Hà Nghi An hiểu được sự bất bình của đứa con gái này: “Người lớn cũng không thể chấp nhận tất cả chuyện này trong một lần, huống chi là con.”
Hứa Ngưng Vy rưng rưng nước mắt. Cô ta đã chịu đựng suốt chặng đường từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, nhưng đột nhiên nước mắt không kiềm chế được mà lăn xuống. Khi bố nhận được cuộc điện thoại vào buổi sáng, cô ta đang ở ngay bên cạnh, nếu lúc đó cô ta không có mặt ở đó bố mẹ chắc chắn đã cố giấu. Tuy nhiên, ông trời đã cho cô ta biết rằng cô ta bị bế nhầm.
Hà Nghi An lau nước mắt cho con gái: “Đừng khóc nữa.”
Hứa Ngưng Vy cảm thấy hoảng sợ, không muốn đối mặt với những người thân và mọi thứ xa lạ kia. Cô ta còn nghe nói bên kia mình có một người em gái nhỏ hơn cô ta năm tuổi.
“Mẹ, con sẽ đi New York vài ngày.”
“Được, ra ngoài đi dạo cho khuây khoả. Anh con…”
“Con không tìm anh, con chỉ muốn ở một mình vài ngày.” Cô ta vẫn còn một người anh trai, không đúng, bây giờ đã không còn là anh ruột của cô ta nữa rồi.
Hà Nghi An ở bên ngoài cùng con gái gần nửa tiếng đồng hồ. Mãi cho đến khi con gái bình tĩnh lại, không còn dấu hiệu của việc vừa mới khóc xong mới quay lại phòng bệnh.
Trên giường bệnh, Thượng Tri Ý đang dùng phương pháp vật lý để hạ sốt, vừa rồi đo nhiệt độ cơ thể là 38.2 độ. Nhưng vẫn không chịu đựng được, đến nửa đêm lại sốt đến gần 40 độ, truyền dịch xong lại mơ màng ngủ thiếp đi. Một giấc ngủ thật lâu, mãi cho đến 11 giờ sáng hôm sau mới tỉnh. Bên ngoài phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ có Thượng Thông Hủ ở lại trông.Vì quá buồn ngủ nên ông ghé người lên giường bệnh ngủ thiếp đi.
“Bố.”
Thượng Thông Hủ ngủ không sâu, lập tức đứng dậy, “Dậy rồi à.”
“Bố đến giường cho người nhà ngủ đi, ngồi ngủ như vậy khó chịu.”
“Không sao, mẹ con về nhà bà ngoại rồi.” Chuyện lớn như vậy không thể giấu hai người lớn mãi được.
Thượng Thông Hủ nâng giường lên, rót nước ấm cho con gái. Ông tạm thời gọi vợ chồng Hứa Hướng Ấp như thế này, “Bố mẹ Hứa của con dẫn Ngưng Vy đi ăn cơm, chiều nay sẽ đưa con bé đến sân bay, Ngưng Vy muốn đến New York cho khuây khoả.”
Thượng Tri Ý gật đầu, nhắc đến bố mẹ ruột của mình cô vẫn cảm thấy tựa như một giấc mộng, cảm giác không hề chân thực.
Đặt ly nước xuống, cô xuống giường đi đánh răng rửa mặt. Ngủ bù mười mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng sống lại rồi. Đánh răng rửa mặt xong, Thượng Thông Hủ ép nước hoa quả cho cô. Thượng Tri Ý ngồi xuống giường, một tay ôm đầu gối, tay còn lại cầm ly nước ép uống trong vô thức. Thượng Thông Hủ ngồi xuống trước giường, cho dù lòng không nỡ, nhưng có một vài chuyện nhất định phải đối mặt. Tối qua dù đã rất muộn mà Hứa Hướng Ấp vẫn sắp xếp cho người đến tận nơi lấy mẫu xét nghiệm huyết thống, có lẽ cũng sắp có kết quả rồi.
“Đợi có kết quả, chắc chắn Hứa Hướng Ấp sẽ muốn đón con về.”
Thượng Tri Ý không hề hay biết gì về chuyện này, “Người lớn đã thương lượng xong hết rồi sao ạ?”
“Vẫn chưa chính thức bàn bạc.” Thượng Thông Hủ lại nói, “Chắc Ngưng Vy sẽ ở lại bên đó, trông vợ chồng Hứa Hướng Ấp có vẻ không nỡ để con bé rời đi, còn bố mẹ nghe theo ý của Ngưng Vy.” Tất nhiên ông hy vọng con gái ruột sẽ quay trở về, nhưng nếu Ngưng Vy không muốn ông cũng không ép buộc, tôn trọng ý của con. Đồng thời ông cũng không nỡ để đứa con trước mặt rời đi, nhưng năng lực kinh tế hai nhà lại chênh nhau một trời một vực, “Sau khi đến đó con nhớ chăm sóc tốt cho mình nhé.”
Thượng Tri Ý nghe được không phải là ai về nhà nấy, cô không chút do dự, “Nếu Hứa Ngưng Vy ở lại nhà kia, vậy con cũng ở lại nhà mình.”
“Con bé này, con ngốc à, ở lại nhà chúng ta làm gì?” Thượng Thông Hủ vội vàng giải thích, “Không phải là bố đuổi con, bố mong được giữ con ở lại. Nhưng con biết Hứa Hướng Ấp giàu có đến mức nào không? Bố mẹ ruột của con có thể cho con rất nhiều tài nguyên…”
Thượng Tri Ý cắt ngang lời bố, “Con biết ạ.”
“Biết mà con còn ngang bướng.”
“Không phải ngang bướng, mà con trưởng thành rồi, không còn là đứa bé mười tuổi hay tám tuổi nữa, nhất định phải có người giám hộ. Không về nhà con vẫn có thể qua lại với mọi người.”
Thượng Thông Hủ nhẹ nhàng chân thành đáp lại, “Vậy sao có thể giống nhau được. Vốn giữa hai bên đã không có chút tình cảm nào, con không định về bồi dưỡng tình cảm, còn mong muốn điều gì? Họ cho con tài nguyên xuất phát từ tình cảm khác hoàn toàn với việc không có tình cảm. Tri Ý, con đừng đánh giá thấp lòng người, đừng đánh giá thấp tình cảm của con người.”
Thượng Tri Ý đều hiểu hết, cuối cùng chỉ nói một câu, “Bố, bố không hiểu gì cả.”
Nếu bản thân không phải là lựa chọn duy nhất của bố mẹ ruột, trở về cũng chẳng thể sống vui vẻ được. Chẳng bằng ngay từ đầu không nảy sinh tình cảm cũng như dựa dẫm vào họ. Từ nhỏ cô đã học trường quốc tế, ở trong nhà rộng rãi. Mặc dù gia cảnh không đến mức quá giàu có, nhưng cũng là gia đình trung lưu sung túc không thiếu gì, nhưng cô lại chẳng hề vui vẻ. Cô luôn hy vọng mẹ đừng thiên vị em gái như vậy, hy vọng mẹ có thể dành cho mình tình thương. Điều ấy sớm đã trở thành chấp niệm trong cô.
Tối qua khi thấy Hứa Ngưng Vy, chỉ ở cạnh nhau trong một buổi tối ngắn ngủi, người lớn hai nhà cùng chia sẻ tính cách của hai cô con gái, cùng với những câu chuyện ‘thú vị’ trong giai đoạn trưởng thành của hai người, ‘thú vị’ ở đây là mặt chân thực nhất trong tính cách của họ.
Hứa Hướng Ấp không hề che đậy, “Ngưng Vy bị chúng tôi chiều nên có hơi tuỳ hứng.”
Hà Nghi An chiều chuộng nói, “Không phải chỉ hơi, có những lúc tùy hứng đến mức tôi cũng không có cách nào với con bé.”
Trước kia cô luôn cảm thấy em gái rất tùy hứng, nhưng ở trước mặt Hứa Ngưng Vy chút tùy hứng kia không là gì cả, châu chấu đá voi mà thôi. Nếu như về nhà bố mẹ ruột, bây giờ cô đã có thể tưởng tượng được cảnh sống chung một mái nhà với Hứa Ngưng Vy, lâu rồi nhất định sẽ mâu thuẫn. Cô không muốn sống cuộc sống như vậy.
Đương nhiên tiền quan trọng, nhưng đối với cô mà nói sống thoải mái vui vẻ càng quan trọng hơn, nhất định phải chọn lựa. Còn về tài nguyên của bố mẹ ruột, tuỳ duyên. Nếu như ông trời không cho, có giành cũng không được. Giống như việc dù cho cô là con ruột của Hứa Hướng Ấp, nhưng vẫn không thể trưởng thành bên cạnh ông.
5 giờ chiều, kết quả kiểm định đã có, cô là con gái ruột của Hứa Hướng Ấp.
Mà lúc này ở sân bay, Hứa Ngưng Vy đang định đi qua hải quan. Hứa Hướng Ấp nghe máy không định giấu diếm con nuôi, đối phương nói rằng Tri Ý là con ruột của hai người họ. Hôm nay nước mắt của Hứa Ngưng Vy không ngừng tuôn rơi.
Hà Nghi An lấy bốn năm tờ khăn giấy từ trong túi ra, không dễ gì mới khiến con ngừng khóc, “Nhòe hết cả lớp trang điểm rồi.”
Hứa Ngưng Vy hít sâu bình tĩnh lại, “Con không sao, khóc ra cũng thoải mái hơn.”
Hứa Hướng Ấp cúp máy, khẽ xoa đầu Hứa Ngưng Vy, không nói gì.
Mắt Hứa Ngưng Vy vẫn rớm lệ, “Xem concert xong con sẽ về ngay.” Cô ôm chặt Hà Nghi An, rồi quay sang ôm bố, “Con yêu hai người.”
Tiễn Hứa Ngưng Vy qua hải quan xong, Hứa Hướng Ấp vẫn không yên tâm, trên đường về có gọi cho hậu bối ở Manhattan.
Trời Manhattan mới sáng chưa lâu, Tưởng Tư Tầm đang chạy trên máy chạy bộ. Chiếc áo thể thao ướt đẫm mồ hôi dính lên cơ thể, hiện lên đường nét cơ bắp mạnh mẽ. Anh không phải quá yêu thích vận động, nhưng tinh thần lại quá dồi dào, chỉ có thể dựa vào vận động mạnh để giải phóng năng lượng. Chuông điện thoại vang lên, anh chạy gần được 10km miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn, đi xuống khỏi máy chạy bộ.
“Bác Hứa, có chuyện gì vậy?”
Bật loa ngoài lên, anh mở chai nước ngẩng đầu uống, mồ hôi ở cằm men theo yết hầu gợi cảm lăn xuống. Hứa Hướng Ấp nói ngắn gọn chuyện ôm nhầm con, bây giờ Ngưng Vy đang đến New York.
“Chắc con bé không biết phải đối mặt với mọi người như thế nào, cũng không chịu gặp anh trai. Nói muốn đi xem concert cho khuây khoả, bác với bác gái con không yên tâm. Bình thường con bé tin tưởng con nhất có chuyện gì cũng đều nói cho con biết, bác muốn nhờ con tìm thời gian nói chuyện cho con bé hiểu.”
Nghe đến chuyện bế nhầm, Tưởng Tư Tầm kinh ngạc nhưng cũng không nói nhiều lời, đồng ý, “Được ạ.”
Mười mấy tiếng máy bay, lúc hạ cánh hứa Ngưng Vy nhận được tin nhắn của Tưởng Tư Tầm, anh đến đón cô ta. Hai nhà họ thân thiết nhiều đời, Tưởng Tư Tầm cùng tuổi với anh trai cô ta, coi như cũng chứng kiến cô ta trưởng thành. Bây giờ hoàn cảnh của cô ta đặc biệt nên anh mới đến đón. Trong đoàn người, người đàn ông anh tuấn mặc áo sơ mi màu xanh nước biển đứng đó, vừa cao lại vừa nổi bật, vì vậy vô cùng bắt mắt. Tài xế của anh đi lên phía trước, nhận lấy hành lý của cô ta.
“Muốn ăn gì?” Anh hỏi.
“Em ăn trên máy bay rồi.”
Lên xe, Tưởng Tư Tầm hỏi thẳng, “Muốn ngồi vị trí nào ở concert.”
Lúc tâm trạng không tốt Hứa Ngưng Vy thường đến tìm anh. Bởi anh không bao giờ hỏi điều gì, cũng không dạy dỗ như những người lớn khác.
“Thế nào cũng được.” Cô nói thật lòng, “Vốn em cũng không định đi xem ở New York, trước đó tính cùng bạn trai đến London xem.”
Tưởng Tư Tầm quay sang nhìn cô, “Có người yêu rồi?”
“Vâng, là bạn cấp ba của em, lên đại học học chung một trường. Nhưng em vẫn chưa nói việc này cho bố mẹ biết.”
Vốn dĩ đã lên rất nhiều kế hoạch với bạn trai cho kì nghỉ hè này. Kết quả lại vì sự xuất hiện của Thượng Tri Ý, cô ta không có tâm trạng đi chơi, kế hoạch coi như bỏ xó. Bây giờ đã có kết quả giám định, cô ta không dám hỏi bố xem ông định làm thế nào, có phải định đón Thượng Tri Ý về nhà hay không. Nếu đón, thì là khi nào? Cô ta chưa chuẩn bị chút tâm lý nào.
chị cũng học trường quốc tế từ nhỏ thì nchung là sau cũng thuận buồm thôi 🥰🫰 còn bà chị kia thì kể cả có về nhà ruột cũng chả muốn bố mẹ cho lắm âuuu :))
Chắc k máu chó tới mức mà bà mẹ thiên vị đứa con ôm nhầm hơn con ruột rồi chừng nữa thì hối hận này kia đâu ha😔. Sợ đag máu chó mà tg ra lâu tăng xông tức chớtttt