EM NHƯ GIÓ NAM – CHƯƠNG 02

Editor: Đá Bào+Gió
Beta: Bảo Trân

Sáng hôm sau, một nhà ba người đi lấy mẫu xét nghiệm giám định quan hệ huyết thống. Xét nghiệm rất nhanh, kết quả sẽ có vào thời điểm này ngày mai.

Sau khi ra khỏi viện giám định, Thượng Thông Hủ lái xe đưa vợ đến công ty trước. Ông nhìn hàng ghế sau qua gương chiếu hậu, cố ý nheo mắt rồi dựa lưng vào phía trong ghế, trên mặt không bộc lộ biểu cảm gì. Vợ ông đang ngồi ở ghế phụ cúi đầu lướt điện thoại di động, có vẻ như đang bận làm việc.

Trong xe yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh đến mức khiến người ta khó chịu. Từ trước đến nay ông luôn là người chịu trách nhiệm thay đổi bầu không khí trong gia đình, nhưng hôm nay lại im lặng suốt chặng đường đến công ty vợ.

Tiêu Mỹ Hoa tháo dây an toàn, trước khi xuống xe bà quay người nói với Thượng Tri Ý đang ngồi ở ghế sau: “Hôm nay mẹ có hẹn với khách hàng, không thể đi được. Chiều nay bố sẽ cũng con xuất viện.”

Thượng Tri Ý chậm rãi mở mắt: “Con thấy vẫn đau đầu, muốn ở lại thêm hai ngày.”

Tiêu Mỹ Hoa: “Vậy thì không cần vội xuất viện. Lát nữa để bố tìm bác sĩ hỏi thăm một chút, xem có cần kiểm tra lại lần nữa hay không.”

“Vâng. Tạm biệt mẹ.”

Tiêu Mỹ Hoa gật gật đầu. Trước khi rời đi bà liếc nhìn chồng mình một cái, định mở miệng nhưng cuối cùng lại không nói gì, đẩy cửa xe bước xuống. 

Xe nổ máy, Thượng Tri Ý lại biết ý nhắm mắt lại, cô không bị thương nặng trong vụ tai nạn ngày hôm qua. Bác sĩ nói chỉ cần nằm viện một ngày để theo dõi tình hình, nếu không có vấn đề gì có thể xuất viện vào buổi chiều hôm nay. Không hiểu vì lý do gì mà hôm nay cô lại đau đầu dữ dội, khắp người cảm thấy khó chịu. Cho đến giờ phút này, cô vẫn không thể nào chấp nhận được chuyện mình không phải là con ruột của bố mẹ, trong lòng cũng không sao bình tĩnh lại được.

Bố mẹ ruột của cô là ai, họ ở đâu?

Sau khi suy nghĩ lung tung rất nhiều chuyện, ô tô đã dừng ở bãi đậu xe của bệnh viện.

“Tri Ý, dậy đi.”

Bố nhẹ nhàng gọi.

Cô căn bản không ngủ chút nào, chỉ có thể giả vờ như vừa tỉnh dậy.

“Bố, con tự lên lầu được, bố tìm chỗ ăn sáng trước đi.” Bữa sáng nay họ phải nhịn để đi giám định nên chưa ai ăn gì.

Thượng Thông Hủ theo bản năng muốn nói mình không đói, nhưng sau đó nghĩ đến chuyện con gái cũng chưa ăn sáng, ông liền cầm ví xuống xe: “Vậy bố đi mua bữa sáng.”

Có một cửa hàng tiện lợi cách quán ăn sáng không xa. Ông bước vào đó mua một bao thuốc lá bóc ra lấy một điếu đưa lên miệng, chợt phát hiện mình chưa mua bật lửa nên lại quay lại cửa hàng tiện lợi. Ông chưa từng hút thuốc, kể cả khi còn trẻ. Điếu thuốc đã được châm khói lan ra không khí, ông bị sặc đến ho khan nhưng nhất quyết hút đến hơi cuối cùng mới chịu dập tắt.

Ở bệnh viện bên kia.

Thượng Tri Ý xếp hàng chờ thang máy hồi lâu. Cô ở phòng bệnh dành cho hai người, lúc đẩy cửa bước vào, trên chiếc ghế đẩu trước giường bệnh của cô có người. Chiếc áo sơ mi và quần thể thao màu đen, đôi chân quá dài có cảm giác như không có chỗ nào để đặt chân.

“Anh hai, sao anh lại ở đây?”

Tề Chính Sâm rời mắt khỏi điện thoại, khóa màn hình ném lên đầu giường. Vừa đứng dậy đồng thời kéo tay người trước mặt đến, nhìn từ trên xuống dưới một lượt.

Thượng Tri Ý mỉm cười: “Không có chỗ nào bị gãy.”

“Em hiến máu còn dám lái xe!” Anh kê gối thẳng dựa vào đầu giường, để cô lên giường.

Thượng Tri Ý đặt chiếc túi nhỏ của mình lên tủ đầu giường. Vết thương trong lòng vẫn còn đau, chậm rãi đi đến giường bệnh mà nằm xuống: “Anh đến đây lúc nào?”

“Gần nửa tiếng rồi.” Tề Chính Sâm hất cằm về phía giường bệnh bên cạnh, “Họ nói em đi kiểm tra.”

Sáng sớm lúc cô đến viện giám định, người nhà nằm giường cạnh có hỏi cô có phải muốn xuất viện không, nhưng bố cô chỉ trả lời qua loa là đi kiểm tra.

“Sao anh biết em nhập viện? Ông bà em cũng không biết mà.”

“Dì Tiêu gọi điện nói anh đến nói chuyện với em. Dì ấy nói em sẽ ở lại thêm hai ngày nữa.” Tề Chính Sâm vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó quay ra ngồi lại bóc một quả quýt trong tủ.

Thượng Tri Ý cắn cắn môi, do dự: “Vừa rồi em không có đi kiểm tra.” Cô nói bằng giọng chỉ có hai người họ nghe được: “Em đi giám định quan hệ huyết thống. Em không phải con ruột của bố mẹ, nhóm máu của em không khớp với họ, lúc đi hiến máu em mới phát hiện ra điều không ổn đó.”

Tề Chính Sâm kinh ngạc. Quả quýt bóc dở trong tay không cầm chắc rơi xuống đất, lăn vào gầm giường. Đôi mắt cô đen láy, ánh mắt cô đơn và đôi môi nhợt nhạt. Trông cô lúc này không giống như đang nói đùa. Anh thà rằng cô đang đùa giỡn với anh còn hơn. Chẳng trách lại xảy ra tai nạn xe hơi. Tề Chính Sâm cúi xuống, thừa dịp nhặt quả quýt lên mà thở ra một cách khó khăn. Quả quýt bị anh vô thức dùng sức bóp chặt, nước chảy ra khắp tay anh.

“Bóc quả khác cho em.” Anh ném quả quýt đó vào thùng rác rồi đứng dậy đi rửa tay.

Rửa tay xong rồi rửa mặt, ngay cả anh cũng khó mà chấp nhận được, nên cô hẳn nhiên rất đau buồn. Tề Chính Sâm rửa mặt xong ngồi xuống trước giường, lại cầm quả quýt khác lên bóc. Cô thích ăn quýt xanh nhất, càng chua càng thích.

Nói nhiều lời an ủi cũng là thừa thãi, động tác bóc vỏ của anh dừng lại, nhìn cô, “Kết quả xấu nhất là bố mẹ ruột của em không thể chi trả được học phí cũng như sinh hoạt phí cho em du học, không phải vẫn còn anh à?”

Nhất định cô sẽ không dùng tiền của anh rồi, “Anh cho em vay, khi nào trả cũng được. Cũng chỉ vài năm là em học xong thạc sĩ, rất nhanh sẽ tự nuôi được bản thân mình.”

Cô là người thông minh, thời trung học vượt lớp dễ dàng, bây giờ đã là sinh viên năm tư rồi.

“Không phải lo lắng học phí, em có học bổng.” Sau một hồi im lặng, Thượng Tri Ý nói, “Tình cảm bố mẹ và con cái đều được vun đắp từ khi đứa bé còn nhỏ. Một khi đứa bé lớn rồi, rất khó để có thể vun đắp được tình thân sâu đậm…”

Khựng lại một lát, cô chỉ vào đầu, “Em chấn động não nhẹ, nói năng có hơi lộn xộn.”

Tề Chính Sâm: “Anh nghe hiểu được.”

Điều cô lo lắng nhất là sau khi tìm được bố mẹ ruột, đối phương khó mà có tình cảm với cô. Từ nhỏ cô được ông bà nuôi lớn, năm lên năm có em gái, dì Tiêu rất thích cô con gái nhỏ, ngay cả người ngoài như anh cũng nhìn ra được sự thiên vị ấy. Chú Thượng luôn dung túng cho con gái nhỏ, nhưng cũng không rõ ràng. Từ trước đến giờ chưa được yêu hơn, vì vậy cô vô cùng để tâm đến tình thương từ bố mẹ. Nhưng có những lúc càng để tâm một điều gì đó, thì càng khó mà có được.

Anh đưa quýt được bóc vỏ cho cô, đột nhiên nhớ ra điều gì đó lấy một tờ khăn ướt cho cô lau tay. Quýt đầu mùa năm nay vừa chua vừa ngọt, nhưng Thượng Tri Ý lại chẳng cảm nhận được chút hương vị nào.

Cuối cùng cũng chống chọi được qua hai bốn tiếng đồng hồ, mỗi giây đều dài như một ngày một năm. Thượng Thông Hủ nhận được kết quả giám định, kì tích không hề xuất hiện, vợ chồng họ không có quan hệ huyết thống với Tri Ý. Ông không còn nhớ bản thân đã đến bãi đỗ xe bằng cách nào, kéo hai lần mới mở được cửa xe.

Tiêu Mỹ Hoa ngồi ở ghế lái phụ, không khỏi nắm chặt chiếc túi đặt trên đùi, không cần phải hỏi, từ biểu cảm của chồng cũng đã biết được kết quả là gì. Bà từ từ bình tĩnh lại, cầm kết quả giám định qua. Ngày xưa bà sinh con ở bệnh viện tư nhân tại HongKong, hai mươi năm trôi qua chỉ với một bản kết quả đến bệnh viện đòi người ta giải thích nào có dễ dàng vậy, còn nếu đâm đơn kiện thì không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào mới có thể giải quyết được. Cảm giác đau khổ ấy quá giày vò người ta, không một ai chờ đợi được. Gấp bản kết quả lại, bà lấy điện thoại ra.

“Tiếp tới em định làm thế nào?” Thượng Thông Hủ quay sang hỏi vợ.

Tiêu Mỹ Hoa cúi đầu nhìn danh bạ, “Chỉ có thể tìm bố mẹ Tề Chính Sâm nhờ họ giúp đỡ thôi.”

Bố mẹ bà và ông ngoại của Tề Chính Sâm là đồng nghiệp cũ trong viện nghiên cứu, trước kia hai nhà sống trong một khu của viện, là hàng xóm của nhau. Bởi vì tính cách nên từ nhỏ quan hệ giữa bà và mẹ Tề Chính Sâm cũng bình thường, sau đó mẹ Tề Chính Sâm gả vào hào môn, họ càng ít liên lạc hơn, thỉnh thoảng về thăm nhà cũng chỉ hàn huyên vài câu, chỉ vậy mà thôi. Nhưng tiền bối hai nhà vẫn thường xuyên qua lại, Tri Ý và Tề Chính Sâm chơi với nhau từ nhỏ.

Điện thoại được nối máy, họ khách sáo vài câu trước. Nhờ người khác giúp đỡ không thể vòng vo mãi bà nói ngắn gọn chuyện xảy ra trong hai ngày nay, mẹ Tề Chính Sâm ở đầu dây bên kia kinh ngạc một hồi không nói nên lời.

“Đầu óc tôi bây giờ rất hỗn loạn, không dám nói cho bố mẹ biết, sợ họ không chịu đựng được. Bây giờ người tôi nghĩ đến được chỉ có cậu, phải làm phiền cậu rồi.”

“Giúp cậu là việc nên làm, đừng lo quá. Tôi lập tức liên lạc giúp cậu, xem xem phải làm thế nào.”

Sau đó lại an ủi bà vài câu, mẹ Tề Chính Sâm vội vàng cúp máy.

Từ trung tâm giám định về đến bệnh viện, hai vợ chồng đều không xuống xe. Bà là vì cơ thể mệt mỏi không muốn động, còn chồng lại không biết phải đối diện với Tri Ý thế nào. Đến gần trưa Tri Ý vẫn chưa gọi cho họ, cô thông minh như vậy chắc cũng đoán ra được kết quả giám định. Trong lúc đó chồng bà rời đi khoảng nửa tiếng, lúc quay lại xe người đầy mùi thuốc lá.

Tiêu Mỹ Hoa đau đầu vô cùng, không ngửi nổi mùi thuốc lá bất mãn càu nhàu một câu, “Thối chết mất.”

Thượng Thông Hủ hạ cửa sổ xe xuống cho bay bớt mùi, quay đầu nhìn vợ ở bên ghế lái phụ, “Đã bế nhầm hơn hai mươi năm, cũng không vội một ngày này, an ủi Tri Ý trước rồi tìm sau không được sao? Em có từng nghĩ đến tâm trạng của Tri Ý hay không? Con bé để ý đến em nhất, nhưng em lại chẳng hề để ý đến con bé, xem nó có đau lòng không?”

Tiêu Mỹ Hoa vốn đã uất ức, bị chỉ trích như vậy lập tức bùng phát, “Thượng Thông Hủ, anh có ý gì vậy! Chỉ có anh thương con bé, chỉ có anh đau lòng, còn tôi thì không đau lòng sao! Hai mươi năm đó, tôi nuôi con bé lớn lên từng ngày, nửa đêm đưa con đến bệnh viện, thức cả đêm trông con. Lương tâm của anh ở đâu vậy!”

Đôi mắt bà đỏ ửng, cố nuốt nước mắt vào trong.

“Con tôi mang nặng đẻ đau mười tháng, tôi còn chưa được bế ngày nào, con bé ở đâu, trông như thế nào, sống có ổn không, tôi muốn biết thì có gì là sai? Tôi muốn tìm con bé thì có gì là sai? Thượng Thông Hủ anh nói cho tôi biết, tôi sai ở đâu vậy?”

Thượng Thông Hủ trầm mặc một hồi lâu, “Vừa rồi anh nói mà không nghĩ, em đừng để vào lòng.”

Vợ muốn tìm lại con của hai người, không có gì sai cả. Tiêu Mỹ Hoa không muốn nói lại ông, gọi cho thư ký sắp xếp công việc. Với tình hình trước mắt chỉ đành dùng đến phép năm tích lại trước, vốn định đợi đến tháng tám mới nghỉ để hè đi đến trường ở London với con gái nhỏ. Kế hoạch vĩnh viễn không thể theo kịp được những thay đổi bất ngờ.

Thượng Thông Hủ nhìn thời gian, 12 giờ kém năm, “Lên lầu đi, đừng để Tri Ý đợi mãi.”

Tiêu Mỹ Hoa xuống xe, hai chân bước đi không có sức lực.

Thượng Thông Hủ thấy vợ đi về phía ngược lại với bệnh viện, “Không đến phòng bệnh sao?”

“Em đi mua quýt xanh.” Vừa bước được vài bước, điện thoại rung lên.

Từ lúc bà gọi cho mẹ của Tề Chính Sâm đến bây giờ mới qua ba tiếng, không ngờ đối phương lại trả lời nhanh vậy.

“Mỹ Hoa, có tin tức rồi. Tìm người tra hồ sơ của cậu, năm đó sinh mổ con gái chỉ có hai người, theo lý mà nói không thể bế nhầm được, không biết là sai ở đâu. Quan trọng là cũng đã quá lâu rồi, bác sĩ y tá đều đã nghỉ hưu hết, có người vì nguyên nhân sức khoẻ mà cùng con cái ra nước ngoài định cư, khó khăn lắm mới liên lạc được với một y tá, kết quả họ không có ấn tượng gì về chuyện năm xưa.”

Tiêu Mỹ Hoa vừa buồn vừa kích động, “Vậy bây giờ có thể liên lạc được với nhà kia không? Họ là người ở đâu?”

“Bố Chính Sâm đang liên lạc rồi, tôi sợ cậu sốt ruột nên báo trước.” Bà hơi dừng lại, “Cậu phải chuẩn bị tâm lý trước.”

Trái tim Tiêu Mỹ Hoa run lên, “Sao vậy?”

“Người cũng ôm nhầm con là vợ chồng Hứa Hướng Ấp, ông ấy thường xuyên tham gia các diễn đàn tài chính, chắc hẳn cậu cũng không lạ.”

Sao có thể lạ được chứ, Hứa Hướng Ấp nổi tiếng như vậy, nhân vật hàng đầu giới tài chính. Nhà giàu số một, nhà từ thiện, là doanh nhân nhân cách cuốn hút nhất trong giới kinh doanh. Năm xưa con mắt đầu tư của ông vừa độc đáo lại vừa tàn ác, bây giờ đã là đại cổ đông của rất nhiều công ty niêm yết hàng đầu. Mà tập đoàn ông thành lập nguồn vốn dồi dào, trước giờ không niêm yết không ai biết số tiền cụ thể mà ông có được. Nếu Hứa Hướng Ấp là người nuôi nấng con gái ruột của bà, vậy con gái liệu có nguyện ý quay về nhà hay không?

Chương 01 🥑 Chương 03

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *