NỤ HÔN NGỌT NGÀO – Chương 23
Editor: Team Phong Tâm
Beta: Phong Tâm
—
Châu Chi Mai lúc này cũng không dám cử động lung tung, thuốc tê đã hết tác dụng, cảm giác đau nhói từ vết thương rõ ràng, cô nhíu mày nhìn Heveto, trong lòng vô cùng hối hận. Để bản thân bị thương vì loại người này, thực sự quá không đáng!
Lúc đó, cô thật sự là đầu óc có vấn đề, sao lại có thể có hành động phản xạ như vậy.
Bác sĩ điều trị Hansen và y tá ngay lập tức bước vào phòng bệnh.
Hansen thực hiện một cuộc kiểm tra đơn giản cho Châu Chi Mai, vết khâu bị rách vì động tác của bệnh nhân là chuyện hết sức bình thường, không có gì đáng phải hoảng hốt.
“Cảm thấy sao rồi?” Heveto nhìn Hansen, gương mặt lạnh lùng không mấy cảm xúc, khí thế áp bức khiến người ta tưởng rằng anh đang đến gây sự với bác sĩ.
Hansen bình thản ghi chép gì đó, nghe vậy liền trả lời: “Càng kích thích cô ấy, để vết thương càng rách thêm, nếu cuối cùng bị nhiễm trùng, thì kết quả… hầu hết các bệnh nhân bị thương nặng đều chết vì nhiễm trùng.”
Heveto im lặng một lúc, cúi mắt nhìn Châu Chi Mai đang nằm trên giường bệnh.
Hansen liếc nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Heveto, quay lại nhìn Châu Chi Mai, mỉm cười đầy thân thiện: “Cô cảm thấy sao? Ngoài cơn đau ở vết thương, còn chỗ nào không thoải mái không?”
Châu Chi Mai không thể không nghe thấy lời bác sĩ vừa nói với Heveto, giờ phút này cô sợ hãi đến mức mặt mũi tái mét: “Bác sĩ, tôi thật sự sẽ chết sao?”
Không thể chết được, cô vẫn còn quá trẻ, còn nhiều tiền chưa kịp tiêu.
Còn sống thì còn hy vọng, chết rồi thì không còn gì cả.
Hansen quay lưng về phía Heveto, làm một cử chỉ nháy mắt về phía Châu Chi Mai, nói: “Yên tâm đi, mọi chuyện có tôi lo. Cô chỉ cần nói cho tôi biết bây giờ chỗ nào không thoải mái?”
Châu Chi Mai gần như nhận ra ngay ý nghĩa trong cái nháy mắt của Hansen, cô thử mở miệng: “À… hình như đầu tôi hơi đau.”
“Được rồi, còn gì nữa không?” Hansen tiếp tục khuyến khích Châu Chi Mai nói thêm.
“Cơ thể rất mệt mỏi, không có sức, hình như tim cũng hơi khó chịu.”
“Trời ơi, thật là tệ quá, xem ra cô cần phải làm một cuộc kiểm tra toàn diện.” Hansen vừa ghi chép vừa lẩm bẩm, “Cô bây giờ cần nghỉ ngơi thật tốt, cần tôi đuổi người ngoài ra khỏi phòng bệnh không?”
Chưa đợi Châu Chi Mai trả lời, Heveto đã lạnh lùng lên tiếng: “Không cần, cô ấy đã nghỉ đủ 22 giờ rồi. Ngủ nữa thì thành heo mất.”
Châu Chi Mai tức giận nghiến răng nhìn Heveto, quay sang nói với bác sĩ: “Giờ đầu tôi thấy càng đau hơn.”
Heveto đã đạt đến giới hạn chịu đựng với hai người này, anh lạnh lùng nói: “Hansen, ông có thể đi được rồi.”
Hansen thấy tình hình tốt, mỉm cười tiếc nuối với Châu Chi Mai, nhún vai rồi quay người rời đi.
Trước khi đi, Hansen nhắc nhở Heveto: “Trước khi vết thương lành hoàn toàn, đừng để cô ấy làm những động tác mạnh. Anh phải biết, cơ thể cô ấy không chịu được như anh đâu.”
Heveto hơi nhướng mày, không nói gì.
Châu Chi Mai muốn đào một cái hố chôn mình đi cho xong.
Chẳng mấy chốc, trong phòng bệnh chỉ còn lại Châu Chi Mai và Heveto.
Hai người mắt đối mắt, Châu Chi Mai khẽ ho một tiếng, động đậy người một chút. Giấc ngủ của cô quả thật rất thoải mái, nhờ có thuốc tê mà cảm giác đó thật tuyệt vời. Nhưng bây giờ giữa đêm khuya mà cô vẫn tỉnh táo, không yên được nữa.
Heveto nhìn ra ngay sự không yên ổn trong người Châu Chi Mai, nhíu mày: “Em muốn làm gì?”
Châu Chi Mai: “Không làm gì cả.”
“Không làm gì mà lại cử động?”
“Tôi muốn xuống giường.”
“Không được, em cần phải nghỉ ngơi.”
“Không phải anh vừa nói tôi ngủ thêm nữa thì sẽ thành heo sao?”
“Anh bảo em nghỉ ngơi, không phải bảo em ngủ.”
“Biết rồi, ttôi chỉ dậy một chút thôi.”
“Bonnie.” Heveto gọi tên cô bằng giọng trầm ấm, nghe có vẻ lạnh lùng hơn bao giờ hết, mang theo một sự chiếm hữu khó nhận ra.
Châu Chi Mai cảm thấy không tự nhiên: “Vậy anh có thể ra ngoài một lát không?”
“Em vừa nói gì cơ?”
“Được rồi, để tôi nói lại?”
“Tôi bảo anh ra ngoài một lát, bây giờ tôi có chút việc.”
“Việc gì?”
“… Vì… vì tôi phải đi vệ sinh!” Châu Chi Mai đỏ mặt, cô nằm trên giường quá lâu, mặc dù không ăn không uống, nhưng dung dịch dinh dưỡng vẫn tiếp tục truyền vào, bây giờ cảm giác như bàng quang của cô sắp vỡ ra.
Heveto nghe vậy, vẻ mặt u ám của anh như tan ra, lông mày nhíu lại: “Em đang xấu hổ trước mặt anh sao?”
Châu Chi Mai dũng cảm thừa nhận: “Đúng vậy! Đương nhiên em xấu hổ rồi!”
“Xấu hổ cái gì?” Heveto khẽ cười, “Trên người em, chỗ nào anh chưa thấy qua? Chỗ nào chưa hôn qua?”
“Đủ rồi, anh đừng nói nữa.”
Heveto vẫn cố tình nói ngược lại: “Lần đầu em cởi hết đồ trước mặt anh, nhìn em rất tự tin.”
Châu Chi Mai mặt đỏ bừng, cố tỏ ra mạnh mẽ: “Đương nhiên, vì vóc dáng em đẹp đến mức khiến anh phải cứng thẳng lên.”
Heveto tiến lại gần, nụ cười trên môi rõ thêm ba phần: “Cái miệng này của em càng ngày càng thích phản kháng lại anh nhỉ?”
Qua tình huống này, Châu Chi Mai nhận ra mình quả thật có chút không kiềm chế được khi đối mặt với Heveto. Giống như lúc còn ở bên bố mẹ, dựa vào sự dung túng vô điều kiện của họ mà cô thoải mái, muốn làm gì thì làm.
Nhưng cô lại quên mất rằng Heveto không phải là người sẽ mãi dung túng cô như thế. Câu nói này của anh như một lời nhắc nhở, bảo cô phải chú ý đến vị trí của mình.
Châu Chi Mai im lặng, tâm trạng bất chợt trầm xuống.
Cũng ngay lúc này, Heveto tiến lại gần, có vẻ như muốn bế cô lên.
Châu Chi Mai giật tay ra khỏi tay anh, định tự mình xuống giường: “Không cần làm phiền anh, em tự đi được.”
Cô chỉ bị thương ở vai, đâu phải chân bị thương.
Nhưng Heveto vẫn làm theo ý mình, không nghe lời cô, một tay ôm ngang người cô, đi thẳng về phía nhà vệ sinh.
Căn phòng bệnh cao cấp này không chỉ có nhà vệ sinh, mà còn có bếp và phòng khách, đầy đủ tiện nghi.
Ai cũng biết, chi phí y tế ở M quốc rất đắt, người bình thường khó có thể nằm viện, huống chi là ở trong một căn phòng bệnh sang trọng như thế này. Một phần lý do Châu Chi Mai phải tiết kiệm thật nhiều tiền cũng là để chuẩn bị cho việc chữa bệnh sau này. Cô không muốn ép mình phải nằm trong một phòng bệnh đông người, buổi tối chẳng thể ngủ yên.
Vào phòng vệ sinh, Heveto đặt Châu Chi Mai xuống. Cô mặc áo bệnh nhân, quần có dây thun, chỉ cần kéo nhẹ là có thể tháo ra.
Khi nhận ra Heveto định tháo quần cho mình, Châu Chi Mai liền nắm chặt thắt lưng quần, kháng cự lại: “Phần tiếp theo em tự làm được.”
“Em chắc chắn không cần anh giúp sao?” Anh ta nhìn cô, trên mặt hiện lên chút nghịch ngợm, “Không cần anh giúp sao?”
“Không cần!” Châu Chi Mai đứng cạnh bồn cầu, “Anh ra ngoài đi.”
Heveto hình như không muốn tranh cãi nữa, quay lưng đi ra ngoài.
Vì vết thương ở vai, Châu Chi Mai chỉ có thể dùng một tay, từ từ tháo quần, rồi chậm rãi ngồi lên bồn cầu. Cô không biết ai đã thay đồ cho mình, nhưng vì nó đã thay rồi thì cũng không cần nghĩ nhiều.
Tất nhiên Châu Chi Mai cũng không biết, toàn bộ quần áo trên người cô là do Heveto tự tay thay cho cô. Không những vậy, anh còn nhẹ nhàng lau sạch vết máu đông trên người cô, rửa sạch lớp trang điểm trên mặt cô, lau khô tay chân cô.
Trong suốt quá trình này, phòng bệnh chỉ có hai người họ. Heveto không muốn để ai thấy thân thể cô, cô chỉ thuộc về anh, từ sợi tóc đến từng ngón tay.
Khi Châu Chi Mai từ nhà vệ sinh bước ra, cô thấy Heveto đang đứng ngay cửa. Anh lại dùng một tay ôm ngang người cô, bước thẳng về phía giường bệnh.
Khoảng cách rất gần, Châu Chi Mai cảm nhận được hơi thở tươi mát từ Heveto, nhìn thấy một chút râu lún phún trên mặt anh. Nhưng cô chưa kịp nghĩ nhiều, thì bụng cô đã bắt đầu kêu lên “ùng ục”.
Heveto rõ ràng nghe thấy âm thanh từ bụng cô, bước chân dừng lại một chút: “Em đói rồi à?”
Châu Chi Mai không chút tự trọng gật đầu: “Ừ.”
“Muốn ăn gì?”
“Xiên nướng, gà rán, lẩu cay, kem…” Chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến cô thèm muốn.
“Đừng mơ.”
Cô phản bác: “Vậy sao anh còn hỏi?”
Heveto nhìn Châu Chi Mai với vẻ mặt không cam tâm: “Vết thương của em vẫn đang trong quá trình hồi phục, không thích hợp ăn đồ cay nóng. Anh sẽ cho người chuẩn bị một phần salad và thịt trắng cùng thịt đỏ giàu protein cho em.”
Châu Chi Mai bĩu môi: “Ồ.”
Châu Chi Mai đột nhiên nhớ lại lúc mình còn rất nhỏ, đã từng mắc bệnh quai bị, hai má sưng vù, vừa đỏ vừa đau. Lúc đó, bố mẹ và người giúp việc trong nhà thay phiên chăm sóc cô, không cho cô ăn cái này cái kia, mỗi ngày chỉ có thể ăn cháo và thức ăn nhẹ, khiến cô cảm thấy thèm khát vô cùng.
Ngày đó chỉ thấy cực kỳ khổ sở, nhưng bây giờ nghĩ lại, đó thật sự là một khoảng thời gian hạnh phúc.
Heveto vừa ôm Châu Chi Mai trở lại giường không lâu, thì có người mang đồ ăn đến.
Châu Chi Mai lúc này cũng thật sự rất đói, không có lý do gì để kén chọn. Khi nhìn thấy miếng bánh, đôi mắt hồ ly của cô dường như sáng lên.
Heveto để miếng bánh sang một bên: “Đợi ăn xong cơm rồi hãy ăn tráng miệng, nhưng chỉ được ăn một phần ba thôi.”
Tâm trạng Châu Chi Mai tốt lên ngay lập tức, cô như một đứa trẻ ba tuổi, có đồ ăn dụ dỗ là quên hết mọi thứ.
Cô cũng không quên hỏi Heveto: “Anh ăn chưa?”
Ban đầu chỉ là hỏi xã giao thôi, không ngờ Heveto lại không trả lời, điều này có nghĩa là anh cũng chưa ăn.
“Anh có muốn ăn cùng không?” Châu Chi Mai thử hỏi.
Heveto liếc nhìn thức ăn trên bàn nhỏ bên giường bệnh, miễn cưỡng đáp: “Cũng được.”
Châu Chi Mai: “……” Anh có thể từ chối mà!
Chỉ có một bộ dụng cụ ăn, Heveto liền cầm lấy chiếc dĩa duy nhất, trộn salad rồi cuối cùng gắp một miếng tôm đưa lên môi Châu Chi Mai.
Châu Chi Mai nhìn thức ăn Heveto đưa, chớp mắt, biểu cảm như thể “Cái này chẳng lẽ không có độc sao?”
“Ơ… anh ăn trước đi.”
Heveto cười khẽ, biểu cảm bá đạo: “Mở miệng.”
Châu Chi Mai miễn cưỡng mở miệng ra.
Cảm giác được Heveto đút cho ăn rất kỳ lạ, nhưng dần dần, cô cũng quen.
“Em muốn ăn bò, chấm một chút sốt tiêu đen.”
“Em không muốn ăn rau.”
“Em muốn ăn cam.”
“Em muốn uống nước.”
Heveto đều chiều theo, không nói lại một câu nào.
Mỗi món ăn chỉ ăn được một phần ba, Châu Chi Mai đã không ăn thêm được nữa, cuối cùng cô nhìn miếng bánh và bắt đầu muốn ăn.
Heveto đem miếng bánh đặt trước mặt cô, lại nhắc nhở: “Ăn ít thôi.”
Lần này, Châu Chi Mai không để Heveto đút cho mình ăn nữa, cô tự cầm thìa ăn, thưởng thức từng chút. Thực ra cô chẳng cảm thấy sợ hãi, thậm chí cô cảm thấy cái chết có lẽ chỉ đơn giản vậy thôi, nhắm mắt lại thì mọi thứ đều mất đi, nhưng mở mắt ra, chẳng có gì xảy ra cả.
Quả nhiên, món tráng miệng làm cho tâm trạng tốt lên rất nhiều.
“Anh muốn thử không?” Châu Chi Mai nhướng mày hỏi Heveto, theo như cô biết, anh chưa bao giờ ăn đồ ngọt.
Heveto không trả lời câu hỏi “Ăn hay không ăn”, trực tiếp lại gần cô: “Đút cho anh ăn.”
Châu Chi Mai liếm liếm chiếc thìa, múc một miếng bánh kem nhỏ đưa lên trước mặt Heveto, nhắc nhở: “Nhưng chiếc thìa này là em đã dùng rồi, trên đó có nước bọt của em.”
Heveto cười nhẹ: “Anh không chỉ từng ăn nước bọt của em, nước ở dưới của em anh còn ăn rồi.”
Châu Chi Mai: “……”
Heveto mở miệng đón lấy miếng bánh, rồi từ từ gật đầu: “Cũng được, thêm một miếng nữa.”
Châu Chi Mai có vẻ bảo vệ đồ ăn: “Anh không phải không thích đồ ngọt sao?”
Heveto: “Giờ thì thích rồi.”
Anh đúng là tên đàn ông thay đổi như thời tiết!
Cuối cùng, miếng bánh tráng miệng đã được ăn hết, mỗi người một miếng, Châu Chi Mai hài lòng liếm môi, vẫn cảm thấy chưa đã, môi cô còn dính chút kem trắng.
Ăn uống no nê, tâm trạng tốt hơn, nhìn Heveto cũng thấy anh đẹp trai hơn.
Châu Chi Mai tựa vào giường nhìn Heveto thu dọn đồ đạc, ngắm nhìn khuôn mặt anh nghiêng với những sợi râu mới nhú. Cô không ngờ anh lại đẹp trai như vậy, giống như những người mẫu nam trên tạp chí thời trang, nhưng anh còn đẹp hơn cả những người mẫu đó.
Thật ra, cô bây giờ rất muốn thử chạm vào cằm của anh, cảm nhận xem cảm giác của râu mọc sẽ như thế nào.
“À này, cô bé hôm qua đã tìm thấy bố mẹ chưa?” Châu Chi Mai nhắc đến chuyện tối qua.
Heveto gật đầu, vừa lau sạch ngón tay bằng khăn ướt.
Với sự giúp đỡ của cảnh sát, cô bé đó đã nhanh chóng tìm được bố mẹ. Cùng lúc, tên tội phạm đã làm bị thương Châu Chi Mai cũng bị cảnh sát bắt giữ.
“Em còn nhớ những chuyện trước đây?” Heveto cười hỏi.
“Chuyện gì?” Châu Chi Mai suýt nữa đã quên mất việc mình đã giả vờ mất trí nhớ, cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục diễn, “Ôi, bây giờ em nhớ hết rồi.”
Heveto: “Vậy còn câu em nói ‘Trên thế giới này em ghét anh nhất’ thì sao, em còn nhớ không?”
Câu này anh nhớ lâu vậy sao?
Châu Chi Mai nháy mắt: “Sao có thể chứ? Em chắc chắn không thể nói câu đó, em còn thích anh cơ mà.”
“Thật sao?” Heveto cầm khăn lau khóe miệng Châu Chi Mai, rồi lại gần, “Bây giờ hôn anh đi.”
Châu Chi Mai: “?”
Cái này là đột ngột quá nhỉ?
Heveto không chút xấu hổ đưa mặt lại gần, nói thật là có chút khiến người ta xao xuyến.
Một nụ hôn cũng không phải là chuyện to tát, nhưng trước khi hôn anh, cô không thể không kiềm chế, đưa tay chạm vào râu của anh.
Trong không khí là mùi sữa và kem ngọt ngào, Heveto lần đầu tiên cảm thấy mùi đó thật dễ chịu.
Heveto nắm tay Châu Chi Mai, như thể anh nhìn thấu được sự bối rối trong lòng cô, kéo tay cô lên nhẹ nhàng vuốt ve mặt mình.
Những sợi râu ngắn và thô trên làn da của anh mang lại cảm giác tê tê lạ kỳ, làm trái tim Châu Chi Mai cũng mềm đi một chút.
“Sao anh không cạo râu đi?” Châu Chi Mai hỏi, “Lẽ nào anh vẫn cứ ngồi cạnh giường bệnh của em?”
Heveto không phủ nhận, còn muốn nói cho cô một điều: “Bây giờ trong người em có máu của anh.”
Châu Chi Mai ngạc nhiên, mắt mở to.
Ai quản lý tên biến thái này thế! Ai cần máu của anh chứ?
Heveto hôn lên tay Châu Chi Mai, cười nhẹ: “Bunny, em đã hoàn toàn có anh rồi, vui không?”
Châu Chi Mai nhếch môi: “Vui… gì cơ.”
Cô không biết anh đang nghĩ gì nữa.
“Đến hôn anh đi.”
Châu Chi Mai nhìn vào khuôn mặt gần như trong tầm tay của Heveto, khẽ chu môi, hôn nhẹ lên khóe môi anh rồi lùi lại. Nhưng Heveto rõ ràng không hài lòng với cái hôn sơ sài này, anh dùng tay trái giữ cằm cô, tách mở đôi môi cô, kéo dài nụ hôn.
Không giống những lần ép buộc trước, lần này Heveto nhẹ nhàng, dịu dàng hơn. Hơi thở của cả hai trộn lẫn mùi kem ngọt ngào và chút hương vị ngọt ngào, những cảm xúc này được cảm nhận rõ rệt khi nụ hôn ngày càng sâu.
Châu Chi Mai cười và né đi, cảm thấy râu của Heveto hơi cứng và ngứa. Heveto ôm cô, đặt cô vào lòng, không chỉ hôn mà còn cố tình dùng râu mới mọc cọ vào cô, khiến cô vừa cười vừa tránh né. Nếu không sợ làm tổn thương vết thương, có lẽ Heveto sẽ còn có những hành động quá đà hơn.
Không còn đùa nữa, Heveto chỉ chuyên tâm vào nụ hôn.
Heveto đã quên mất từ khi nào anh bắt đầu thích hôn Châu Chi Mai, nhưng từ lần đầu cảm nhận được sự ngọt ngào của nụ hôn, anh chỉ muốn chiếm lấy môi của cô, đó là vị ngọt ngào chỉ dành riêng cho anh.
Không ai biết rằng, người sống sót trong vụ xả súng lần này chính là Heveto, lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi như vậy.
Không biết đã bao lâu, khi họ dừng lại, Châu Chi Mai cảm thấy môi mình tê dại.
Cô đã hôn rồi, giờ muốn nói điều gì khác có phải không quá đáng không nhỉ?
Châu Chi Mai cười, vẻ mặt nịnh hót, cô thấy cần phải nhắc nhở Heveto: “Babe, một triệu đô la của em đâu rồi? Anh đã hứa sẽ chuyển cho em mà.”
“Anh đã hứa rồi.” Heveto không phủ nhận.
Châu Chi Mai mừng rỡ, nụ cười trên môi ngày càng sáng lạn.
Heveto: “Nhưng anh đâu có nói là sẽ đưa cho em lúc nào. Có thể là bây giờ, cũng có thể là một ngày nào đó trong tương lai, ai mà biết được?”
“Cái gì!?”
Châu Chi Mai lập tức đờ người, gần như muốn bùng nổ ngay tại chỗ.
Cô quyết định bây giờ phải phát điên, không thể kìm nén nữa, “Anh là tên vô lại! Anh là tên lừa đảo! Anh là con quái vật đáng ghét! Tôi không nên có bất kỳ kỳ vọng gì với anh! Tôi thà chết đi còn hơn!” Trời đất chứng giám, câu cuối cùng là nói dối.
Cảm xúc quá mạnh, cô không kìm được, vết thương lại đau nhói, Châu Chi Mai đau đến nỗi hít một hơi thật sâu.
Heveto ngay lập tức ôm cô vào lòng, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô: “Bunny, em ngoan chút đi, anh sẽ đồng ý hết mọi yêu cầu của em.”
Châu Chi Mai không nghe: “Anh đang lừa tôi đấy! Tôi sẽ không bao giờ tin bất kỳ lời nào anh nói nữa, đồ tư bản đáng ghét!”
Cô đã quyết định rồi, cô sẽ nhanh chóng thu dọn đồ đạc và rời khỏi người đàn ông lật lọng này!
Ở bên anh không chỉ nguy hiểm, cuộc sống chẳng thể đảm bảo, ngay cả một triệu đô la đã hứa trước đó anh cũng muốn nuốt lời.
Ở lại thêm nữa, cô thật sự sẽ là kẻ ngu ngốc.
Chương 22 🍄 Chương 24