NỤ HÔN NGỌT NGÀO – Chương 22

Editor: Team Phong Tâm
Beta: Phong Tâm

John thầm tính toán thời gian trong lòng, nếu tính không nhầm thì Heveto đã ngồi cạnh giường bệnh của Châu Chi Mai suốt 20 giờ đồng hồ.

Cùng lúc đó, cô Bonnie từ phòng phẫu thuật đã được chuyển sang phòng bệnh, đã 22 giờ trôi qua mà vẫn chưa mở mắt.

Tùy thuộc vào vị trí bị bắn, mức độ thương tích cũng khác nhau. Nếu viên đạn rơi vào vùng tim của Châu Chi Mai, có lẽ cô chỉ có 10% khả năng sống sót. Nhưng viên đạn may mắn trúng vào vai cô, nơi không có các cơ quan quan trọng hay động mạch lớn, thậm chí không chạm đến xương.

Sau khi phẫu thuật lấy viên đạn ra và khâu vết thương, đồng thời điều trị viêm nhiễm, toàn bộ quá trình chỉ mất khoảng hai giờ đồng hồ, tiếp theo là quan sát sau mổ.

Tuy nhiên, kể từ khi Bonnie bị thương và nhắm mắt, cô đã ngủ liên tục 22 giờ.

John đã yêu cầu bác sĩ điều trị kiểm tra và bác sĩ cho biết bệnh nhân chỉ đang ngủ, các chỉ số đều bình thường, không có gì nghiêm trọng.

Heveto ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, mắt chăm chú nhìn Châu Chi Mai đang ngủ yên, đôi mắt xanh của anh phủ một lớp máu đỏ, như bị một làn sương mỏng che phủ, khiến người ta khó mà đoán được tâm trạng của anh.

Bầu trời từ đen chuyển sang trắng, rồi lại từ trắng chuyển sang đen. Đôi mắt của Heveto như dính chặt vào Châu Chi Mai, gần như không rời đi dù chỉ một giây.

Thực ra, Heveto không chỉ tham gia vào toàn bộ quá trình phẫu thuật của Châu Chi Mai, anh còn truyền máu của chính mình cho cô.

Từ lâu, Heveto đã biết rằng anh và Châu Chi Mai cùng nhóm máu AB, qua xét nghiệm, không chỉ nhóm máu mà cả việc truyền máu đều tương thích.

Điều đó có nghĩa là, bất kỳ ai trong họ bị thương và cần máu, đều có thể trực tiếp dùng máu của người kia.

Heveto vừa mới hoàn thành kiểm tra sức khỏe toàn diện, anh không mắc các bệnh truyền nhiễm như viêm gan B, viêm gan C, HIV, hay giang mai, và các chỉ số sức khỏe của anh còn vượt trội hơn so với những người đồng lứa, vì thế anh hoàn toàn có thể trực tiếp truyền máu cho Châu Chi Mai.

Mặc dù bác sĩ điều trị đã nói với Heveto rằng bệnh viện có đủ máu nhóm AB, không cần anh phải hiến máu. Tuy nhiên, Heveto vẫn kiên quyết và không chấp nhận lời khuyên đó. Gương mặt lạnh lùng của anh nhìn thẳng vào bác sĩ và nói: “Làm ơn câm miệng đi, tôi bảo làm gì thì làm đó. Nếu anh còn có ý kiến gì, tôi có thể thay thế anh ngay bây giờ.”

Bác sĩ điều trị này cũng là bác sĩ gia đình của Heveto, tên là Hansen, 50 tuổi, người da trắng với một mái tóc ít ỏi. Ông không chỉ là một bác sĩ đa khoa giỏi mà còn thành thạo phẫu thuật, đặc biệt là các loại vết thương do súng.

Hansen là người hiểu rõ tình trạng sức khỏe của Heveto chỉ sau John.

Nếu máu có thể lây truyền bệnh tâm thần thì Hansen đã ngăn Heveto không được hiến máu cho bệnh nhân của mình. Đúng vậy, Hansen luôn kiên định rằng Heveto mắc một căn bệnh nghiêm trọng, nhưng tiếc là không thể chữa được. Heveto, người đàn ông thông minh này, luôn độc tài và cứng rắn, gần như không thể thay đổi được.

Khi John cứu Heveto từ giếng cạn, anh đã đưa Heveto ngay đến bệnh viện của Hansen.

Sau khi Hansen điều trị toàn diện cho Heveto, ông không khỏi lắc đầu mà nói rằng việc Heveto sống sót quả là một điều kỳ diệu. Ông nhìn thấy trong đôi mắt của Heveto sự bất mãn và kiên cường, nhưng sâu thẳm hơn là sự tàn nhẫn.

Nhiều năm qua đi, Hansen đã trở thành bác sĩ gia đình duy nhất của Heveto, không ai hiểu về tình trạng sức khỏe của anh hơn Hansen.

Điều duy nhất khiến người ta cảm thấy dễ chịu khi làm việc dưới trướng Heveto có lẽ là mức thù lao được trả cao hơn nhiều so với thị trường.

Mấy năm trước, Heveto cũng từng bị trúng đạn, cũng ở vùng vai, và cũng chính Hansen là người phẫu thuật cho anh.

Sau nửa giờ phẫu thuật, Heveto tỉnh lại, ngồi trên giường bệnh và bắt đầu làm việc như thể không có chuyện gì xảy ra. Hansen đã nhắc nhở anh nên nghỉ ngơi vì sức khỏe quan trọng hơn công việc. Heveto mặt không cảm xúc đáp lại Hansen: “Ông nói nhiều quá.”

“Vì sao cô ấy vẫn chưa tỉnh?” Heveto hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị.

Hansen hắt hơi rồi gãi đầu: “Heveto, thưa anh, cách đây mười phút anh đã hỏi tôi câu này rồi, câu trả lời của tôi vẫn như mười phút trước. Nếu anh thật sự lo lắng, có thể gọi cô ấy dậy.”

Giọng của Heveto không chút cảm xúc, nhưng khuôn mặt anh trở nên trầm trọng hơn: “Được rồi, ông có thể ra khỏi phòng bệnh.”

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Hansen đi đôi dép lê lách cách, quay lại nói với John: “Cậu chưa đưa cậu ta đi khám bác sĩ tâm lý sao?”

John đáp: “Không cần thiết, giờ anh ấy đã có rồi.”

Hansen: “Cậu nói là cô gái nhỏ người châu Á đang nằm trên giường bệnh à?”

John sửa lại: “Cô ấy không phải là cô gái nhỏ, cô ấy đã trưởng thành và chỉ kém Heveto hai tuổi.”

Hansen: “Thật sao? Không biết thì cứ tưởng Heveto là bố của cô ấy. Thế mà cô ấy lại không may mắn, sao lại bị Heveto quấn lấy như vậy?”

John không có ý kiến, chuyện này không phải để anh bình luận.

Nhưng Hansen vốn nói nhiều, bỗng dưng cười một cái: “Nếu cô gái nhỏ này hôm qua không may tử vong vì bị bắn, liệu Heveto có phát điên ngay tại chỗ không?”

John nhíu mày: “Ông là bác sĩ, làm ơn đừng đưa ra những giả thiết như vậy.”

Hansen nhún vai: “Các cậu thật sự rất nhàm chán.”

John không biểu lộ cảm xúc: “Cảm ơn trời, thật may là trên thế giới này có những người hài hước như ông, nếu không thì có lẽ thế giới này đã bị hủy diệt rồi.”

Hansen rất thích những câu nói hài hước của John: “Cậu nói tôi nghe, liệu Heveto có yêu cô bé đó không?”

John nhìn về phía Heveto trong phòng bệnh theo lời của Hansen.

Có lẽ đây là lần đầu tiên John thấy Heveto lo lắng đến vậy. Anh không chỉ ngồi trước giường bệnh suốt 20 tiếng đồng hồ mà thậm chí không uống một giọt nước.

John nhớ lại nửa năm trước, khi Heveto đứng trước ông Augus, mặc bộ vest chỉnh tề. Dù miệng anh khẽ nở nụ cười mơ hồ, nhưng biểu cảm trên mặt lại đầy bóng tối và hiểm ác. Anh giống như một con sói ác đang rình rập trong rừng tối, thân thể đầy vết thương thối rữa, luôn chực chờ ra đòn chí mạng.

“Bố, Bố cứ yên tâm dưỡng bệnh, chuyện công ty tôi sẽ lo hết. À, suýt nữa tôi quên, tôi có ba tin tốt muốn báo cho bố.”

Ông Augus, mái tóc đã bạc và đôi mắt xanh không còn sáng như thuở trẻ, giờ đã mờ đục, phủ một lớp sương mù.

Heveto nói với nụ cười lạnh lẽo: “Con trai trưởng của bố, Wogert, suýt chết vì dùng thuốc quá liều trong khách sạn. May mà tôi tốt bụng đưa hắn vào trung tâm cai nghiện, giờ hắn đang ở đó cải tạo. Tôi tin chắc khi hắn ra ngoài, sẽ là một người hoàn toàn khác.”

Nghe vậy, ông Augus ho liên tục, cảm xúc rất kích động.

Heveto không một chút cảm xúc, đeo khẩu trang y tế vào, có vẻ như không ưa không khí trong phòng, tiếp tục nói: “Con trai thứ hai của bố, Bernard, đã bị kết tội giết người do bất cẩn và bị bỏ tù. Nhưng đừng lo, tôi sẽ tìm cho hắn một luật sư giỏi nhất để biện hộ, tôi tin hắn sẽ không bị kết án tử hình.”

Tiếng ho của ông Augus ngày càng dữ dội, máy theo dõi tim mạch phát ra âm thanh “tít tít tít” không ngừng.

Ánh mắt Heveto trong xanh, lạnh lẽo, nụ cười trên mặt đã không thể giữ nổi: “Con trai thứ ba của bố, Simmons, không hiểu sao lại bị rối loạn tâm lý. Hắn nói rằng mình nhìn thấy ma, suýt nữa còn bắn trúng tôi. Nhưng tôi không so đo với kẻ điên, đã đưa hắn vào bệnh viện tâm thần trên đảo, nơi có đội ngũ y tế chăm sóc 24/7.”

Ông Augus hoàn toàn hôn mê, lúc này Heveto mới từ từ gọi bác sĩ gia đình đến: “Có vẻ bố tôi nghe tin vui quá nên kích động, đáng lẽ tôi không nên nói cho ông ấy, là lỗi của tôi.”

Thực ra, Heveto thật sự rất muốn biết nước mắt có vị gì, nhưng để một con sói như anh rơi nước mắt thì quả thật là chuyện viển vông.

Lời nói của Hansen khiến John tạm thời phân tâm. Thực ra, anh cũng không thể tưởng tượng nổi nếu như cô Bonnie thực sự gặp phải tai nạn, Heveto sẽ trở thành như thế nào.

Liệu anh có khóc không?

Một viên đạn súng ngắn dài 3cm, đường kính 7,62mm đang nằm trong ngón tay Heveto, viên đạn này chính là từ cơ thể Châu Chi Mai lấy ra.

Vì đã tiếp xúc với máu của Châu Chi Mai, viên đạn này được Heveto giữ lại, coi như một chứng cứ tồn tại, và sẽ luôn giữ nó.

20 giờ đã trôi qua, những vết kim tiêm nhỏ trên cánh tay Heveto vì truyền máu dường như đã biến mất, anh không rời mắt khỏi Châu Chi Mai đang nằm trên giường bệnh, và nhớ lại lời cô nói: “Nếu là vì anh mà chết, em nguyện ý.”

Trong mắt Heveto, hình ảnh Châu Chi Mai che chắn trước mặt anh lại hiện lên, cô yếu ớt và bất lực, một viên đạn nhỏ thôi cũng có thể khiến cô ngã xuống, quả thật là một kẻ vô dụng.

Tiếng ồn xung quanh hòa thành một thế giới tách biệt, Heveto ôm Châu Chi Mai lên xe cứu thương, anh nắm chặt tay cô đang dần lạnh đi, nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của cô, hôn lên trán cô.

Cô càng yên tĩnh, anh càng thêm bất an.

Heveto cảm nhận rõ ràng trong tim như có một ngọn lửa đỏ đang cháy, như bị kìm nén dưới ngọn núi lửa ngủ yên hàng nghìn mét, không thể phun trào ra ngoài.

Máu đỏ thẫm đã nhuộm chiếc áo trắng tinh của Châu Chi Mai thành một màu hồng, đúng màu mà cô yêu thích nhất, nhưng anh lại cảm thấy nó thật chói mắt.

Từ trước đến nay Heveto không cần ai phải chết vì mình. Từ lúc anh sinh ra đã được định sẵn phải cô đơn. Mẹ anh coi anh là con bài lợi ích, bố anh coi anh là gánh nặng, anh từ nhỏ đã không được ai trong gia đình coi trọng, bị tổn thương, bị ức hiếp là chuyện bình thường.

Heveto lớn lên trong môi trường như vậy, đã quen với điều đó. Anh giống như một con tàu cô đơn lênh đênh trên đại dương vô tận, không có la bàn, không phương hướng, cũng không biết phải đi về đâu.

Cho đến khi, bóng dáng nhỏ bé của Châu Chi Mai bước lên tàu giữa những con sóng vỗ. Cơn sóng trên biển cũng dịu đi khi cô đến, mặt trời mọc từ phía Đông, dường như cơ thể cô tự phát ra ánh sáng, chiếu rọi khắp không gian tăm tối này.

Heveto từng nghĩ rằng những lời nói về tình yêu của cô chỉ là giả dối, nhưng cô lại dũng cảm đứng chắn trước mặt anh. Mới chỉ một vài cm nếu nòng súng chĩa xuống, có thể xuyên qua trái tim cô, không thể cứu vãn.

Nhưng nếu Châu Chi Mai thực sự chết vì anh, anh sẽ từ bi cho phép cô được chôn cạnh bia mộ của mình. Sẽ không có người phụ nữ nào khác ngoài cô có được danh dự này.

Và giờ đây, máu của anh đang chảy trong cơ thể cô, về một cách nào đó, họ gần như hòa làm một.

Ngoài cô ra, không ai có thể khiến anh làm như vậy, không có mối quan hệ nào có thể gần gũi hơn mối quan hệ của họ.

Heveto quyết định một cách độc đoán: từ giờ trở đi, sinh mệnh của cô là thuộc về anh, ngay cả cô cũng không thể tự quyết định.

Heveto lại gần Châu Chi Mai, hít một hơi thật sâu để cảm nhận mùi hương trên cơ thể cô. Trong phòng bệnh của bệnh viện, mùi thuốc, cồn và chất khử trùng hòa lẫn vào nhau, chỉ có mùi hương từ cơ thể cô mới không khiến anh cảm thấy khó chịu.

Anh cảm nhận hơi thở yếu ớt của cô, chạm vào làn da ấm áp trên bàn tay cô, động mạch chính của cô vẫn đập đều đặn, nhịp nhàng.

Nhưng, tại sao cô vẫn không tỉnh dậy?

Heveto cảm thấy hơi thở của mình trở nên hỗn loạn và tâm trạng lo âu, đây là một cảm giác rất mới mẻ, trái tim anh dường như đang đau nhói hơn bao giờ hết.

Anh không thể không đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gò má của Châu Chi Mai, nếu là trước đây, có lẽ anh đã gọi cô dậy ngay lập tức.

Nhưng bây giờ, anh lại không nỡ.

Chiều tối, John tổng hợp công việc trong ngày và mang đến báo cáo cho Heveto. Heveto giơ tay ra hiệu ngừng, yêu cầu John hạ thấp giọng.

Ngoài công việc, về chuyện riêng tư, người có quan hệ khá tốt với Heveto là Wilcox, anh ta cũng đã gọi điện cho Heveto. Wilcox là người Trung Quốc, tên tiếng Trung là Diệp Khai Sướng.

Heveto và Diệp Khai Sướng quen nhau đã gần mười năm, họ có nhiều điểm tương đồng, độ tuổi tương đương, tính cách và thói quen sống cũng khá giống nhau. Nhưng liệu hai người có phải là bạn thân thật sự không, John cũng không chắc chắn.

Lần này, Diệp Khai Sướng đến nước M để xử lý một dự án và sẽ ở lại đây gần nửa năm. Khi biết Heveto có chuyện riêng cần giải quyết, Diệp Khai Sướng đã hủy kế hoạch thăm anh.

John không thể không nhắc nhở Heveto: “Ngài đã một ngày không ăn gì rồi. Tôi đã chuẩn bị mì Ý và nước cam cho ngài…”

Heveto coi John như không khí, ngay cả giọng nói của anh ta cũng bị anh loại bỏ ngoài tai.

Châu Chi Mai thức dậy một cách tự nhiên, chính xác hơn là cô bị sự tiếp xúc trên má đánh thức. Cô đang ngủ ngon lành, nhưng luôn có ai đó động vào cô, đã mân mê lòng bàn tay của cô thì thôi, lại còn sờ lên mặt cô, động vào mí mắt của cô, hình như còn có hơi ấm gần đó, ngứa ngáy thật khó chịu.

Từ khi bị trúng đạn đến lúc tỉnh dậy, với Châu Chi Mai thì chỉ như nhắm mắt mở mắt. Nhưng trong suốt 20 giờ qua, cô đã mơ thấy rất nhiều thứ kỳ lạ. Cô thậm chí mơ thấy mình bị Heveto cầm súng chĩa vào ngực, bắn một phát, khiến cô không phân biệt nổi tại sao mình lại bị thương.

Khi ánh mắt Châu Chi Mai chạm vào đôi mắt xanh thẳm của Heveto, cô nhẹ nhàng chớp mắt.

Trong đầu cô thực sự có một khoảnh khắc ngưng trệ, nhưng chỉ mất hai giây, ký ức ào ạt ùa về, đầu cô như đầy ắp, trở lại với thực tại.

Heveto lập tức tiến lại gần, sắc mặt anh hiếm khi dao động, vui mừng, bất ngờ, vui sướng, khuôn mặt không tì vết của anh phóng đại trước mắt Châu Chi Mai, gần như không có lỗ chân lông, nhưng lại có vài sợi râu mọc.

Châu Chi Mai chưa từng thấy Heveto có râu, anh luôn là một người cầu toàn, không bao giờ để lộ hình ảnh lôi thôi như vậy trước mặt cô.

Những sợi râu khiến gương mặt hoàn mỹ của Heveto trở nên phóng khoáng và quyến rũ theo kiểu mệt mỏi, một phong cách hoàn toàn khác, trông như một anh chàng cool ngầu.

Heveto chăm chú nhìn Châu Chi Mai, những giây phút hiếm hoi anh không thốt lên thành lời. Anh chỉ nhìn cô, xác nhận cô thực sự đã mở mắt và không có gì thay đổi.

“Tôi là ai vậy?” Châu Chi Mai lại chớp mắt với người trước mặt, vẻ mặt ngây thơ, “Tôi đang ở đâu vậy?”

Heveto dùng tay áp lên trán Châu Chi Mai, không có dấu hiệu sốt. Sau khi phẫu thuật, điều mà anh lo lắng nhất chính là vết thương bị nhiễm trùng dẫn đến sốt, nhưng anh đã ở bên cạnh cô suốt một ngày một đêm, tình trạng của cô vẫn rất tốt.

“Em không nhớ anh sao?” Anh nhướng mày, giọng nói khàn khàn.

Châu Chi Mai lắc đầu: “Tôi phải nhớ anh sao?”

“Có vẻ như em bị mất trí nhớ rồi.” Heveto bình thản gật đầu, “Có lẽ em cũng đã quên mất nhiều chuyện.”

Châu Chi Mai: “Thưa anh, anh có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”

Heveto nói: “Nói ngắn gọn, tôi đã cứu em, tôi là chủ nợ của em, giờ em nợ tôi mười triệu đô la.”

“Cái gì!”

Không nói thì thôi, vừa nói xong, Châu Chi Mai suýt nữa đã quên mất khoản mười triệu đô la của mình!

Heveto, tên tư bản xảo quyệt này, lại định lợi dụng việc cô “mất trí nhớ” để tống tiền cô!

May mà cô chỉ giả vờ mất trí nhớ, nếu không bị lừa còn phải đưa tiền cho người ta!

“Anh là tên tư bản xấu xa, nói không giữ lời…” Châu Chi Mai hơi kích động, quên mất vết thương trên vai mà ngẩng đầu lên, chỉ với động tác này, đau đến mức cô phải hít một hơi, trong khi đó, vết băng trắng quanh vết thương nhanh chóng thấm đỏ.

“Đừng cử động.” Heveto lập tức thay đổi sắc mặt, vừa giữ Châu Chi Mai lại vừa gọi bác sĩ.

Sự yên tâm của anh dường như lại bắt đầu dao động.

“Bunny, nằm yên đi, ngoan nào.” Anh kiên nhẫn dỗ dành cô, đây là lần đầu tiên anh làm như vậy.

Chương 21 🍄 Chương 23