KHI GIÓ NỔI LÊN – Chương 85
Editor: Phong Tâm
Beta: Bảo Trân
—
Giai điệu của bài “Twinkle Twinkle Little Star ” đã ngừng từ lâu nhưng bên tai Quý Tinh Dao như vẫn đang văng vẳng. Miếng bánh trong đĩa cũng gần như đã ăn xong.
Cô bỗng ngẩng đầu lên.
Mộ Cận Bùi đang nhìn cô. Anh luôn có thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh, bất kể lúc nào cũng không để lộ cảm xúc.
“Đàn piano này khá tốt, chất âm và độ ổn định đều thuộc loại cao cấp.” Mộ Cận Bùi nói nhẹ như không: “Tôi định mua cho Nguyệt Nguyệt một cái, đặt ở phòng tranh. Khi vẽ mệt có thể dùng để thư giãn.”
Anh nói rất tự nhiên, hoàn toàn không để lộ rằng bài “Twinkle Twinkle Little Star ” vừa rồi là anh cố ý đàn cho cô nghe.
Quý Tinh Dao không muốn nghĩ nhiều nữa. Việc anh có cố ý đàn cho cô hay không giờ đây không còn quan trọng. Bất kể ý định ban đầu của anh là gì, hiệu quả đã đạt được. Bản nhạc ấy đã giúp cô bình tâm hơn rất nhiều.
Cô liếc nhìn thương hiệu của chiếc đàn piano. “Tôi sẽ mua cho Nguyệt Nguyệt.”
Mộ Cận Bùi đáp: “Không cần phân chia rạch ròi như vậy, cũng không cần khách sáo với tôi. Tôi là bố của con bé.”
Quý Tinh Dao không tranh cãi với anh nữa. Nếu anh muốn mua thì cứ để anh làm. Cô tiếp tục ăn món tráng miệng.
“Cái bánh này?” Cô không biết hỏi thế nào, chỉ nói bốn từ. Cô nghĩ anh chắc hiểu ý cô muốn hỏi.
Mộ Cận Bùi không nói rằng nhà hàng này là của anh, chỉ bảo: “Tôi đã nhờ đầu bếp bánh ngọt nhà tôi làm.”
Quý Tinh Dao gật đầu: “Cảm ơn. Vẫn là hương vị ngày xưa.”
Mộ Cận Bùi nhân cơ hội đề nghị: “Hay là để đầu bếp đó làm việc ở nhà em? Em và Nguyệt Nguyệt đều thích đồ ngọt, Pudding Nhỏ cũng vậy. Bên tôi không cần dùng đầu bếp bánh ngọt, vốn định cho nghỉ việc nhưng nghĩ đến chuyện ông ấy tuổi đã cao nên vẫn giữ lại.”
Thực ra, đầu bếp bánh ngọt đó không thiếu tiền. Con trai ông là một doanh nhân giàu có, việc làm bánh chỉ là đam mê cả đời của ông.
Anh đã trả lương cao để mời ông ấy về.
Quý Tinh Dao do dự một lúc, rồi đồng ý.
Thực ra cô không quá mê đồ ngọt, vì phải giữ dáng nên cũng ăn ít. Nhưng Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ thích, đặc biệt là Pudding Nhỏ, rất mê các món ngọt.
Bữa ăn này diễn ra khá nhẹ nhàng. Hai người trò chuyện rời rạc, không quá thân thiết nhưng cũng không gượng gạo. Không ai cố tình tìm chủ đề để nói.
Họ không nhắc về quá khứ, cũng không bàn về tương lai, chỉ nói vài chuyện thường ngày của Nguyệt Nguyệt.
Phần lớn là Quý Tinh Dao chia sẻ với Mộ Cận Bùi.
Mộ Cận Bùi hỏi cô: “Điện thoại của em chắc có nhiều video của Nguyệt Nguyệt lắm nhỉ? Có thể gửi vài cái từ mấy năm trước cho tôi được không?”
Quý Tinh Dao chỉ vào đĩa thức ăn: “Đợi tôi ăn xong sẽ gửi.”
Mộ Cận Bùi ăn xong gần như cùng lúc với cô, đặt dao nĩa xuống. “Em cứ từ từ tìm video, tôi đi vệ sinh một lát.”
Nhưng anh không đi vệ sinh, mà rẽ vào khu bếp.
Nhân viên đã chuẩn bị xong. “Ông chủ, đây là máy pha cà phê và bó hoa hồng anh cần.”
Mộ Cận Bùi xắn tay áo, bắt đầu pha cà phê cho Quý Tinh Dao. Anh còn dặn dò nhân viên: “Mang cho tôi một khay đựng cà phê hình tròn màu trắng, loại lớn.”
“Vâng, thưa ông chủ.”
Trong sảnh, Quý Tinh Dao nhẹ nhàng lau khóe miệng, lấy điện thoại ra tìm những video từ mấy năm trước.
Có vài video mà chính cô cũng không nhớ, đeo tai nghe vào xem.
Cô chọn những video thú vị và không có mặt mình trong đó, rồi gửi cho Mộ Cận Bùi.
Tổng cộng, cô đã gửi cho anh hơn 30 video ngắn. Phần lớn quay cảnh Nguyệt Nguyệt, vài video khác là cảnh cô bé chơi đùa với Pudding Nhỏ. Đó là một hình ảnh khác của Nguyệt Nguyệt, cô cũng gửi luôn.
Sau khi gửi xong video, Quý Tinh Dao tiếp tục tìm ảnh. Cô đã rất lâu không xem lại album ảnh trong điện thoại, khi nhìn thấy một vài hình ảnh quen thuộc, cô sững người.
Cô chụp ảnh Mộ Cận Bùi lúc nào vậy?
Cô phóng to bức ảnh, nhìn rõ bối cảnh là bên bờ sông ở căn nhà nhỏ Giang Thành.
Quý Tinh Dao cố gắng nhớ lại, rồi bất ngờ nhận ra, Nguyệt Nguyệt từng mượn điện thoại của cô. Khi ấy cô đang trò chuyện với bà hàng xóm, không để ý con bé cầm điện thoại làm gì.
Cô bấm nút xóa. Khi hiện ra thông báo xác nhận xóa, ngón tay cô vẫn chưa bấm xuống.
Đây là bức ảnh mà Nguyệt Nguyệt thích.
Cuối cùng, cô chọn hủy xóa.
Mộ Cận Bùi từ nhà vệ sinh trở lại, vừa đi vừa lau tay.
Quý Tinh Dao vội vàng lật qua bức ảnh của anh, tìm một tấm của Nguyệt Nguyệt gửi cho anh.
Ban nãy Mộ Cận Bùi không mang điện thoại theo, giờ mới bắt đầu nhận video.
Anh giả vờ nói như không có gì: “Tôi muốn uống một ly cà phê.”
“Em thì sao?” Anh hỏi.
Quý Tinh Dao vốn định tính tiền rời đi nhưng anh đề nghị uống cà phê, cô cũng không thể quá so đo mà không mời. Cô gọi phục vụ, yêu cầu hai ly.
Mộ Cận Bùi tập trung xem ảnh, một tấm chụp Nguyệt Nguyệt cố tình trợn mắt, bị Quý Tinh Dao bắt gặp khoảnh khắc ấy. Nhìn gương mặt con gái đang làm trò, khóe môi anh khẽ cong lên, đưa bức ảnh cho Quý Tinh Dao xem cùng. “Con bé lúc đó mấy tuổi?”
Quý Tinh Dao bỗng dưng thấy xót xa, “Khoảng năm tuổi hai tháng.”
Mộ Cận Bùi gật đầu, không để ý đến nét mặt của Quý Tinh Dao, vẫn tiếp tục nói về bức ảnh. “Biểu cảm này giống hệt em. Ngày trước em hay nghịch ngợm với tôi cũng thích trợn mắt thế này.”
Lời vừa dứt, anh mới nhận ra nói vậy không ổn, ký ức cũ vô tình ùa về.
Quý Tinh Dao cũng sững lại một thoáng, đúng là ngày xưa cô thường hay làm nũng và trêu chọc anh.
Không khí có chút ngượng ngùng, phục vụ bước tới mang cà phê ra.
Phục vụ đặt một ly trước mặt Mộ Cận Bùi, ly còn lại đặt kèm một chiếc khay trước mặt Quý Tinh Dao, cẩn thận nói: “Cà phê của cô đây.”
Quý Tinh Dao định bảo không cần khay, nó chiếm diện tích, hơn nữa còn là một cái khay lớn như vậy. Nhưng chưa kịp nói, cô đã nhìn thấy cánh hoa hồng được sắp xếp trên khay.
Từng lớp hoa chồng lên nhau, tạo thành một dòng chữ LOVE đầy tinh tế.
Phục vụ đã rời đi, Quý Tinh Dao ngẩng đầu nhìn Mộ Cận Bùi, anh vẫn đang xem video trên điện thoại, dường như cố tình không nhìn về phía cô.
Cô nhấc ly cà phê lên, thổi nhẹ, nhấp một ngụm. Hương vị quen thuộc.
“Ban nãy anh nói đi vệ sinh, thực ra là đi pha cà phê đúng không?”
Mộ Cận Bùi không trả lời.
Ngầm thừa nhận.
Quý Tinh Dao khó mà tưởng tượng được, anh đã bỏ bao nhiêu công sức vào bữa ăn này.
Hoa hồng, piano, bản nhạc piano.
Món tráng miệng, cà phê, và cả khay hoa hồng với dòng chữ LOVE ấy.
Rời khỏi nhà hàng, Mộ Cận Bùi đưa cô về biệt thự nhà họ Mộ.
Quý Tinh Dao cũng lái xe tới, anh bảo tài xế đưa xe mình về trước, còn anh đi cùng xe của cô.
Trên đường, Quý Tinh Dao nhận được cuộc gọi từ Phó Hàn.
Thời gian gần đây, cô chỉ lo vụ kiện của Pudding Nhỏ, chưa kịp để ý đến hợp tác giữa Nguyệt Nguyệt và công ty thời trang Time.
Nghe máy, giọng nói ấm áp pha chút ý cười của Phó Hàn vang lên trong không gian hẹp của xe.
“Cô Quý, chào cô, lại làm phiền cô rồi.”
“Không cần khách sáo.”
Phó Hàn đi thẳng vào vấn đề, “Thứ Ba tuần sau tôi đến Manhattan vào buổi sáng, không biết tối đó cô có tiện để tôi hẹn gặp trực tiếp không?”
Quý Tinh Dao nghĩ lần này anh ta tới là để bàn chuyện hợp tác, “Anh không cần phải đi một chuyến. Cuối tuần sau tôi sẽ đưa con về, đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở Bắc Kinh.”
Phó Hàn tới Manhattan là để tham dự hội nghị ngành, anh cười nhẹ, “Sợ là lúc đó không gặp được. Tôi sẽ ở Manhattan hai tuần.”
Anh bổ sung thêm, “Tôi sang để dự họp và bàn dự án với bên công ty công nghệ. Nhân tiện giải quyết luôn việc của Time.”
Quý Tinh Dao suy nghĩ một lúc, tối thứ Ba cô phải vào bệnh viện chăm sóc Pudding Nhỏ, ngoài ra không có kế hoạch gì đặc biệt. “Được, đến lúc đó anh gọi cho tôi.”
Mộ Cận Bùi ngồi ở ghế phụ, chậm rãi chỉnh lại khuy áo.
Đợi Quý Tinh Dao cúp máy, anh chủ động đề nghị: “Tối đó tôi sẽ trông Nguyệt Nguyệt giúp em, em cứ làm việc của mình.”
Tối đó là ngày làm việc, Quý Tinh Dao không muốn làm phiền anh nhiều. “Không cần đâu, tôi sẽ đưa Nguyệt Nguyệt vào phòng bệnh, để con bé chơi với Pudding Nhỏ. Dù sao tối đó tôi cũng ở lại chăm sóc hai đứa nhỏ.”
Mộ Cận Bùi khăng khăng: “Vậy tôi sẽ ở lại phòng bệnh trông hai đứa.”
Quý Tinh Dao nhận ra mình ngày càng không còn giới hạn. Trước đây, cô nghiêm cấm Mộ Cận Bùi gặp Nguyệt Nguyệt tuỳ tiện, mỗi tháng chỉ được gặp một lần. Giờ thì gần như tuần nào cũng gặp.
Mộ Cận Bùi nhắn tin cho Trữ Chinh: [Dời chuyến bay đến Thượng Hải vào thứ Hai tuần sau, đổi sang thứ Bảy.]
Ban đầu, anh dự định bay đến Thượng Hải vào tuần tới để gặp trực tiếp Quý Thường Thịnh. Nhưng vì Quý Tinh Dao cũng dự định về, anh quyết định đi cùng cô và Nguyệt Nguyệt. Anh còn phải ghé qua Bắc Kinh một chuyến để xử lý việc cắt may quần áo mùa thu và mùa đông cho búp bê.
Ngoài việc tìm bà lão may đồ thu đông, có một bộ váy công chúa bằng vải voan lót trong dành cho mùa hè đã làm khó anh, đến giờ vẫn chưa hoàn thành.
—
Chiều thứ Ba, Mộ Cận Bùi tan làm đúng giờ, đến phòng tranh đón Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt vẫn chưa tan học, anh tựa vào khung cửa sổ chờ cô bé.
Từ chỗ anh đứng, có thể nhìn thấy phòng vẽ của Quý Tinh Dao. Cửa phòng vẽ đã khoá, nhân viên nói rằng cô đã rời đi cách đây khoảng nửa tiếng.
Tối nay cô sẽ gặp Phó Hàn, theo một nghĩa nào đó, có lẽ sẽ là một buổi xem mắt. Chắc cô đã về nhà để trang điểm.
Anh không thể phủ nhận, lòng mình đầy chua xót.
Anh luôn tự nhắc nhở bản thân rằng, anh chỉ là chồng cũ của cô. Cô hiện tại đang độc thân. Anh có thể theo đuổi cô và Phó Hàn cũng vậy.
Tối hôm đó khi ăn tối, cô buộc tóc đuôi ngựa cao, anh như nhìn thấy hình ảnh cô năm 21 tuổi. Năm tháng không để lại nhiều dấu vết trên gương mặt cô. Nhưng trong lòng cô lại đầy những vết hằn.
Chưa bao giờ anh khao khát đến vậy, khao khát được quay lại những năm tháng ấy, buông bỏ mọi hận thù và đau khổ.
“Ô ô ô, cô Tinh Dao tối nay không có ở nhà đâu. Chú Phó sẽ gặp cô ấy đó, ô ô ô.” Giọng nói vui vẻ của Nguyệt Nguyệt vang lên từ hành lang.
Mộ Cận Bùi hoàn hồn, bước tới.
“Chú Mộ!” Mắt Nguyệt Nguyệt sáng lên, chạy về phía anh, ôm lấy anh. “Sao chú đến sớm vậy? Con còn tưởng phải đợi đến tối mịt.”
Cô bé nói: “Ông chủ toàn phải làm đến tối mới tan làm.”
Mộ Cận Bùi mỉm cười nhạt, “Chú không phải ông chủ, bố của chú mới là ông chú.”
“Ồ~” Nguyệt Nguyệt làm vẻ mặt đã ngộ ra.
“Chú ơi, lát nữa mình mua kem cho Pudding Nhỏ đi.”
“Cô bé ăn được đồ lạnh không?”
“Không ăn được, nhưng có thể cho chị ấy ngửi, hoặc chạm đầu lưỡi một chút.”
“Được, vậy mình mua thêm vài vị khác nữa.”
Trong phòng bệnh, Pudding Nhỏ đang nghe Hà Sở Nghiêu đọc truyện.
Hà Sở Nghiêu ở đây từ trưa đến giờ. Anh biết hôm nay Tạ Quân Trình bận, không có thời gian tới bệnh viện. Tạ Quân Trình không thích nhìn thấy anh, nhưng anh cũng chẳng muốn gặp mặt Tạ Quân Trình.
Pudding Nhỏ nằm sấp trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng tối đang buông xuống. “Bố Sở Nghiêu, bố không cần ở đây với con mãi đâu, bố về nhà đi.”
Hôm nay không phải là ngày gặp mặt của hai người, đáng ra anh nên ở nhà với gia đình mình.
Hà Sở Nghiêu không muốn rời đi: “Bố không bận.”
Pudding Nhỏ nói: “Bố Sở Nghiêu, bố không cần thường xuyên đến đây đâu, đừng để công việc bị ảnh hưởng.”
Hà Sở Nghiêu cảm thấy giữa anh và con gái luôn có một lớp ngăn cách vô hình mà không thể chạm tới. Lần duy nhất cô bé gọi anh là “bố” một cách thân thiết là trong phiên toà, khi cô bé nói “Bố đừng khóc”. Sau đó, cô bé không bao giờ gọi anh một cách thân mật như vậy nữa.
Nhưng với Tạ Quân Trình, cô bé luôn gọi là “bố” mà không cần kèm theo tên họ.
Mỗi lần ở bên cô bé, dù là qua điện thoại hay trực tiếp, cô bé luôn thêm cái tên “Sở Nghiêu” cùng chữ “bố”.
Niềm vui ngày đoàn tụ dần phai nhạt. Giữa anh và Pudding Nhỏ, vết nứt vô hình ấy càng ngày càng rõ rệt, không cách nào lờ đi được.
Hà Sở Nghiêu chăm chú nhìn con gái, cố gắng tìm hình bóng của mẹ cô bé trong đôi mắt và biểu cảm của cô bé, nhưng anh chẳng tìm thấy chút nào.
Điện thoại reo lên, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ.
Là cuộc gọi từ Hoa Thần, cô không biết rằng chiều nay anh đã đến bệnh viện, nghĩ rằng anh vẫn còn ở công ty.
Trước mặt Pudding Nhỏ, anh không nghe máy mà chuyển sang chế độ im lặng.
Pudding Nhỏ nắm lấy tay anh, muốn anh ở lại thêm một lúc nữa nhưng lại sợ làm khó anh. Cô bé giục: “Trời tối rồi, bố về đi, đừng để người nhà phải chờ.”
Hà Sở Nghiêu biết, “người nhà” mà cô bé nói đến thực ra là chỉ Hoa Thần.
Cô bé lúc nào cũng hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến anh đau lòng.
Ngoài phòng bệnh, giọng của Nguyệt Nguyệt vang lên: “Pudding Nhỏ, có bất ngờ này, chị đoán xem là gì?”
Hà Sở Nghiêu biết mình không được chào đón ở đây, anh đứng dậy, hôn nhẹ lên má Pudding Nhỏ: “Mai bố lại đến thăm con. Nhớ bố thì lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho bố nhé.”
Pudding Nhỏ gật đầu, vẫy tay chào anh: “Bố lái xe cẩn thận nhé.”
Hà Sở Nghiêu và Mộ Cận Bùi chạm mặt nhau ở hành lang, chỉ khẽ gật đầu thay lời chào.
Nguyệt Nguyệt mở hết các hộp kem với nhiều vị khác nhau, cô bé để Pudding Nhỏ ngửi từng mùi, sau đó cho cô bé nếm thử mỗi vị một chút.
Dù cái lạnh tan ngay trên đầu lưỡi, Pudding Nhỏ vẫn cảm thấy rất mãn nguyện.
Nguyệt Nguyệt đậy các hộp kem lại: “Sau này mỗi ngày chị được nếm một chút.” Cô bé cất kem vào tủ lạnh.
Hai đứa trẻ ngồi trên sofa chơi bài với nhau.
Mộ Cận Bùi nhận ra việc chăm sóc trẻ con không hề mệt mỏi, vì chúng không nhõng nhẽo, tự chơi với nhau rất vui vẻ.
Anh lật lại ảnh của Nguyệt Nguyệt, lại thấy bức ảnh cô bé trợn mắt. Rồi anh tìm được bức ảnh anh từng chụp Quý Tinh Dao rất lâu trước đây, với cùng biểu cảm như vậy.
Anh đăng hai bức ảnh lên mạng xã hội, không kèm chữ, chỉ thêm một biểu tượng trái tim.
Không hay biết, thời gian đã trôi đến hơn 8 giờ tối.
Người giúp việc bước vào nhắc nhở hai đứa trẻ đi tắm. Phòng bệnh của Pudding Nhỏ là phòng VIP riêng, phòng tắm rộng rãi, có hai bồn tắm, mỗi đứa trẻ một bồn.
Người giúp việc dặn Pudding Nhỏ: “Tay trái không được ngâm vào nước, hôm nay vừa truyền dịch.”
“Vâng, con biết rồi.” Pudding Nhỏ vẫn vui vẻ đùa nghịch với Nguyệt Nguyệt.
Bên ngoài, Mộ Cận Bùi chìm trong suy nghĩ, không nghe thấy tiếng cười nói của bọn trẻ trong phòng tắm. Anh cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không để ý giờ.
Không biết Quý Tinh Dao và Phó Hàn đã nói chuyện xong chưa, dù gì cũng đã khá muộn rồi.
Đến 8 giờ 30, Mộ Cận Bùi gõ cửa phòng tắm: “Hai đứa đừng nghịch nữa, mau ra ngủ đi.”
Người giúp việc giúp hai đứa trẻ mặc đồ ngủ, sấy khô tóc.
Mộ Cận Bùi bế hai đứa lên giường: “Nằm xuống đi, chú đọc truyện cho.” Anh điều chỉnh đèn ngủ mờ hơn, lấy một cuốn sách trên tủ đầu giường.
Đọc được nửa truyện, anh liếc nhìn hai đứa trẻ, chúng đang tròn mắt nhìn nhau, thỉnh thoảng còn bẹo má nhau, chẳng có dấu hiệu gì là buồn ngủ cả.
Đọc hết một cuốn truyện, chúng vẫn cười khúc khích.
Mộ Cận Bùi đặt sách qua một bên: “Bây giờ không được nói chuyện nữa, trẻ con phải ngủ sớm mới đẹp.”
Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ ngoài miệng đồng ý, còn “nghe lời” nhắm mắt lại, nhưng dưới chăn, hai đứa chọt tay vào nhau, lén lút nghịch ngợm.
Phòng bệnh yên tĩnh lại, Mộ Cận Bùi ngồi trên sofa, đợi chúng ngủ.
Nguyệt Nguyệt hé mắt, lén nhìn Mộ Cận Bùi đang chỉnh lại quần áo, cô bé ghé vào tai Pudding Nhỏ, thì thầm: “Chú Mộ và cô Tinh Dao là người yêu đấy, tuần trước họ còn hẹn hò.”
Pudding Nhỏ mở to đôi mắt tròn xoe, không dám tin, dùng khẩu hình hỏi: “Thật không?”
Nguyệt Nguyệt gật đầu: “Chú Mộ nói với em mà. Chú ấy còn đi ăn riêng với cô Tinh Dao, làm bất ngờ cho cô ấy nữa. Chắc họ sẽ kết hôn thôi, giống bố mẹ tớ vậy. Ba mẹ em là tình đầu của nhau đấy.” Dù thực ra, cô bé cũng không hiểu “tình đầu” nghĩa là gì.
Trước đây, Pudding Nhỏ từng mong Quý Tinh Dao và Tạ Quân Trình trở thành một đôi. Cô bé hy vọng họ sẽ kết hôn, như vậy, nếu một ngày cô bé lên thiên đường tìm mẹ, bố Tạ sẽ có người ở bên, sẽ không cô đơn nữa.
Nhưng sau này, Tạ Quân Trình nói rằng, dù có ai ở bên, nếu không có cô bé, anh vẫn sẽ cô đơn. Thế là cô bé quyết định phải sống thật tốt, để xem bố Tạ khi già đi sẽ trông như nthế nào.
Hơn nữa, bố Tạ từng nói, anh sẽ không kết hôn, vì anh là người của biển cả, định mệnh đã gắn liền với đại dương.
Nếu bố Tạ không kết hôn, thì mẹ Tinh Dao sẽ phải ở một mình.
Giờ đã có chú Mộ, cô bé cũng rất thích chú ấy.
Nguyệt Nguyệt tiếp tục ghé tai Pudding Nhỏ thì thầm: “Chị có thích cô Tinh Dao với chú Mộ ở bên nhau không?” Cô bé nói trước: “Em thích lắm, chú Mộ yêu cô Tinh Dao. Chú ấy nói thế, hơn nữa là yêu rất nhiều.”
Nhắc đến tình yêu, Pudding Nhỏ lại nghĩ đến bố mình.
Bố Sở Nghiêu từng yêu hai người. Trước đây, bố yêu mẹ cô bé, nhưng giờ bố đã yêu vợ của mình, Hoa Thần.
Cô bé mong bố được hạnh phúc, nhưng cũng cảm thấy rất buồn. Sao bố lại không còn yêu mẹ nữa?
Cô bé không hiểu tại sao tình yêu lại phức tạp như vậy. Tại sao không thể chỉ yêu một người cả đời, không chia tay, không ly hôn, cả gia đình mãi mãi bên nhau?
Bố Tạ từng nói, cô bé còn nhỏ, lớn lên sẽ hiểu.
Nhưng cô bé đột nhiên nghĩ, nếu mình không lớn lên, có lẽ sẽ dễ chấp nhận hơn.
Nguyệt Nguyệt không nghe thấy Pudding Nhỏ trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ lo lắng: “Chị không thích cô Tinh Dao với chú Mộ ở bên nhau sao?”
Pudding Nhỏ lắc đầu: “Thích. Họ rất hợp nhau. Nếu kết hôn, hai người phải rất hợp thì mới có thể bên nhau lâu dài.”
Để chứng minh, cô bé còn lấy ví dụ: “Em thích vẽ tranh, nên em sẽ luôn yêu tranh sơn dầu. Chị thích chơi đàn nên sẽ mãi mãi yêu piano.”
Nhưng với chú Mộ và mẹ Tinh Dao, cô bé vẫn chưa chắc chắn lắm.
Pudding Nhỏ đột nhiên ngồi dậy, hỏi Mộ Cận Bùi: “Chú Mộ, chú đã yêu bao nhiêu người rồi?”
Mộ Cận Bùi đang cài cúc áo sơ mi, tay anh dừng lại. Anh không biết nên thảo luận tình yêu với một đứa trẻ như thế nào.
“Đợi khi các cháu lớn, chú sẽ nói chuyện này với các cháu, được không?”
Anh giục: “Hai đứa mau ngủ đi. Mai chú sẽ lại đến kể chuyện cho các cháu.” Thực ra, tối nay anh chỉ muốn nhanh chóng đi đón Quý Tinh Dao nên không có tâm trạng nghĩ ra câu chuyện mới.
Pudding Nhỏ không muốn đợi đến khi lớn để hỏi. Cô bé lo lắng cho mẹ Tinh Dao: “Chú Mộ, cháu không còn nhỏ nữa, cháu mười hai tuổi rồi, không phải trẻ con nữa. Cháu hiểu tình yêu là gì.”
Dù vậy, khi nói ra, cô bé không mấy tự tin. Dù hiểu một chút nhưng vẫn chưa thấu đáo.
“Chú Mộ, chú đã yêu bao nhiêu người rồi? Nói cháu nghe đi.”
Trẻ con thường thích gây tò mò. Nguyệt Nguyệt cũng chui ra khỏi chăn, năn nỉ: “Chú Mộ, chú nói đi mà, chú yêu bao nhiêu người rồi?”
Cô bé trông như người lớn thật sự.
Mộ Cận Bùi trả lời nghiêm túc: “Chỉ yêu một người.”
Pudding Nhỏ hỏi: “Là mẹ cháu sao?” Cô bé nhận ra có thể gây hiểu nhầm, liền giải thích: “Ý cháu là mẹ Tinh Dao của cháu, phải không?”
Mộ Cận Bùi gật đầu: “Ừ, là cô ấy.”
Pudding Nhỏ cảm thấy yên tâm: “Vậy chú phải luôn yêu mẹ ấy nhé, không được giữa chừng yêu người khác, cũng không được kết hôn với ai khác. Mẹ Tinh Dao sẽ buồn lắm.”
Cô bé cắn nhẹ môi: “Cháu không biết mẹ cháu có buồn không, vì bố cháu đã yêu người vợ hiện tại của bố rồi.”
“Vì thế, chú không được làm mẹ Tinh Dao buồn đâu.”
Mộ Cận Bùi xoa đầu hai cô bé: “Sẽ không đâu.”
“Giờ hai đứa có thể ngủ chưa?” Anh đẩy hai cô bé nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận. Cuối cùng, anh đành thú nhận: “Hai đứa ngủ nhanh lên, khi các cháu ngủ rồi, chú muốn đi đón cô Tinh Dao.”
“Wow!”
“Wow wow wow!”
Pudding Nhỏ lập tức nhắm mắt lại: “Chú đi đón mẹ Tinh Dao đi, chúng cháu ngủ rồi.”
Nguyệt Nguyệt: “Cháu bắt đầu mơ rồi.” Nói xong, cô bé bật cười khúc khích.
Nguyệt Nguyệt chợt nhớ ra điều gì đó: “Chú Mộ, chú không cần đi đón đâu, cô Tinh Dao nói tối nay chú Phó Hàn sẽ đưa cô ấy về.”
Mộ Cận Bùi: “…” Anh ho nhẹ hai tiếng: “Chú nghĩ là không nên làm phiền người khác, chú tự đi đón cô Tinh Dao về.”
Pudding Nhỏ quay mặt vào trong, kéo chăn trùm kín đầu, rúc vào chăn thì thầm với Nguyệt Nguyệt: “Em không được không cho chú Mộ đi đón mẹ Tinh Dao. Chú Phó Hàn là tình địch của chú Mộ đó.”
Nguyệt Nguyệt chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy ngơ ngác. Cô bé vẫn chưa hiểu “tình địch” là gì.
Pudding Nhỏ cũng không hiểu quá rõ, nhưng cô bé biết tình địch nghĩa là gì.
Cô bé vắt óc suy nghĩ, hồi lâu mới nghĩ ra cách giải thích cho Nguyệt Nguyệt hiểu: “Giống như em thích Pudding, chị cũng thích, nhưng cuối cùng chỉ có một, vậy là chúng ta sẽ giành nhau.”
Nguyệt Nguyệt không bao giờ tranh đồ ăn với Pudding Nhỏ, Pudding Nhỏ cũng thường nhường cô bé. Nhưng cô bé hiểu ý, tức là chú Mộ lo rằng cô Tinh Dao sẽ thành đôi với chú Phó Hàn.
Pudding Nhỏ nói: “Chú Mộ chắc chắn là rất yêu mẹ Tinh Dao, chú ấy không yên tâm để mẹ ở bên người khác.”
Nguyệt Nguyệt tiếp lời: “Tất nhiên rồi, cô Tinh Dao đẹp thế kia, rất nhiều, rất nhiều người thích cô ấy. Chả trách chú Mộ ban nãy cứ bắt chúng ta ngủ sớm, chú ấy sốt ruột lắm, sợ cô Tinh Dao thích người khác.”
Hai đứa trẻ cười khúc khích.
Mộ Cận Bùi không biết chúng đang thì thầm gì trong chăn, nhưng chiếc chăn cứ động đậy không ngừng, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười rúc rích không giấu nổi.
Anh nhìn đồng hồ, đã gần 9 giờ: “Các bảo bối, ngủ đi nào.”
Pudding Nhỏ đột nhiên làm động tác “suỵt”, rồi nói nhỏ: “Chú Mộ sốt ruột rồi.”
“Ha ha.” Nguyệt Nguyệt nhanh chóng lấy tay che miệng: “Chúng ta sáng tác một bài hát cho chú Mộ đi.”
“Được đó.” Pudding Nhỏ bị Nguyệt Nguyệt truyền cảm hứng, theo giai điệu mà cô bé nghĩ ra tự chế lời: “Tiểu Tinh Dao, cô ấy thật rực rỡ, chú Mộ, không yên tâm.” Đến câu cuối cô bé còn cố ý kéo dài âm cuối.
Nguyệt Nguyệt lập tức hòa âm: “Không yên tâm~”
Giọng hai cô bé không nhỏ, tiếng hát từ trong chăn vọng ra ngoài.
Mộ Cận Bùi: “…” Anh vừa bất lực vừa buồn cười.
Pudding Nhỏ tiếp tục lấy thêm một câu từ bài nhạc mà cô bé đã biết: “Chú Mộ, chú ấy đã, rơi vào lưới tình~”
Nguyệt Nguyệt không hiểu “rơi vào lưới tình” nghĩa là gì, nhưng Pudding Nhỏ hát thì cô bé cũng theo: “Rơi vào lưới tình~~”
Pudding Nhỏ lắc đầu theo nhịp, tay nhỏ đung đưa: “Chú Mộ, chú ấy đã, hồn xiêu phách lạc~”
Nguyệt Nguyệt vung chân nhỏ, theo nhịp vỗ: “Hồn xiêu phách lạc~~”
Hát xong, hai đứa trẻ lăn lộn trong chăn, tiếng cười giòn tan vang khắp phòng.
Mộ Cận Bùi nhìn chúng, không biết phải làm sao, chỉ biết cười bất lực, hoàn toàn thua hai đứa nhóc nghịch ngợm này.
