KHI GIÓ NỔI LÊN – Chương 86
Editor: Team Phong Tâm
Beta: Bảo Trân
—
Mộ Cận Bùi cuối cùng không đợi được hai đứa trẻ ngủ mà vội vàng chạy đến đón Quý Tinh Dao. Không hiểu sao tối nay anh cảm thấy khá bất an.
Radar trong lòng anh dường như đã quét thấy tín hiệu của một đối thủ tình trường đang đến gần, tín hiệu này còn vô cùng mãnh liệt.
Mãnh liệt đến mức anh không thể tập trung kể chuyện cho hai đứa trẻ, chỉ có thể đọc từng chữ theo sách truyện.
Đã 9 giờ rưỡi, Quý Tinh Dao và Phó Hàn vẫn đang ở nhà hàng.
Họ đang chờ một người khác, người này đang trên đường đến.
Phó Hàn giới thiệu cho Quý Tinh Dao một người bạn. Anh ta không nói rõ là ai, làm mọi thứ trở nên rất bí ẩn.
Quý Tinh Dao và Phó Hàn trò chuyện rất hợp ý, bữa tối nay không hề có câu nào thừa thãi, mọi thứ đều xoay quanh việc hợp tác giữa Nguyệt Nguyệt và Time.
Ý định hợp tác đã cơ bản được thống nhất, chỉ còn vài chi tiết cuối cùng cần thảo luận. Họ hẹn nhau khi trở lại Bắc Kinh sẽ bàn bạc kỹ hơn, nếu mọi việc suôn sẻ thì sẽ ký hợp đồng.
Phó Hàn nói: “Đến lúc đó tôi sẽ cố gắng sắp xếp để trở về sớm hơn.” Anh hy vọng dự án lần này sẽ thuận lợi đàm phán, như vậy có thể rút ngắn chuyến đi ở New York.
Quý Tinh Dao cũng rất có thành ý hợp tác: “Không cần vội, tôi có thể ở Bắc Kinh thêm vài ngày, tiện thể dẫn hai đứa trẻ đi chơi ở đó.”
Phó Hàn tưởng cô nhận nuôi hai học sinh, nên không hỏi thêm.
Sau khi nói xong về việc hợp tác, hai người bắt đầu trò chuyện ngoài lề.
Phó Hàn mở lời trước: “Bác Quý dạo này bận gì vậy?”
Quý Tinh Dao không giấu giếm: “Học thêm, lên lớp, giết thời gian thôi.”
Phó Hàn gật đầu, tìm cách hỏi thăm: “Bác Quý gần đây có kế hoạch kinh doanh gì không? Không ít người khá quan tâm đến động thái của bác ấy.”
Quý Tinh Dao thoáng nghe ra ẩn ý trong lời anh, việc Phó Hàn mời cô ăn tối và giới thiệu bạn bè, thực ra ý tứ không nằm ở bữa ăn này.
Cô bất chợt nở một nụ cười nhẹ, không trả lời mà hỏi lại: “Anh cũng là một trong ‘không ít người’ đó à?”
Phó Hàn cười: “Xem ra không có gì qua mắt được cô.” Anh không vòng vo nữa: “Trước khi đến đây, cộng sự của tôi biết tôi muốn gặp cô, liền giao thêm cho tôi một nhiệm vụ.”
Quý Tinh Dao: “Mời bố tôi hợp tác?”
“Ừ.” Phó Hàn kể về tình hình công ty công nghệ của họ.
Anh ta và cộng sự là bạn cùng lớp đại học, đều xuất thân từ ngành kỹ thuật, nhưng lại thiếu hiểu biết về quản lý công ty và thị trường vốn, cũng không có thời gian để nghiên cứu sâu.
Họ từng mời vài nhà quản lý chuyên nghiệp nhưng kết quả không như ý.
Anh ta cười tự giễu: “Tôi chỉ là một lập trình viên cao cấp, còn cộng sự của tôi biết một chút về kinh doanh, vì mẹ cậu ấy có mở công ty, bà từng nhắc đến bác Quý.”
“Trước đây chúng tôi mời toàn những nhà quản lý khá trẻ, không lớn hơn chúng tôi bao nhiêu. Nhiều khi quan điểm và cách nhìn nhận sự việc rất hợp nhau nhưng kinh nghiệm vẫn còn thiếu, không thể so với bác Quý về tầm nhìn xa trông rộng.”
Quý Thường Thịnh đã trải qua gần ba mươi năm chinh chiến trên thương trường vốn đầy biến động, mọi sóng gió lớn nhỏ ông đều đã đối mặt. Phong thái bình tĩnh và sự chuẩn bị chu đáo của ông thậm chí khiến mẹ của cộng sự anh ta vô cùng khâm phục.
Dù không biết nội tình dẫn đến sự phá sản của tập đoàn Quý thị, điều đó không thể phủ nhận việc Quý Thường Thịnh từng đưa tập đoàn Quý thị trở thành một trong những doanh nghiệp đầu ngành.
Phó Hàn nói thật: “Ban đầu tôi định đến nhà dì tôi trước, trò chuyện trực tiếp với bác Quý, nhưng lại sợ làm hỏng việc. Vì thế muốn hỏi cô trước, nếu bác Quý có ý định quay lại, tôi và cộng sự sẽ đích thân đến thăm hỏi.”
Quý Tinh Dao không rành về thương trường, cũng không chắc bố mình sẽ chọn công ty hay ngành nào. Nhưng cô có ấn tượng tốt về Phó Hàn: “Để tôi về hỏi thử, tôi sẽ nói với anh sau.”
Phó Hàn cảm kích: “Cảm ơn cô.” Anh nâng ly rượu vang cụng vào cốc cà phê của cô.
Quý Tinh Dao nửa đùa nửa thật: “Anh muốn giới thiệu bạn cho tôi, không phải chỉ để cảm ơn việc tôi làm cầu nối giữa anh và bố tôi chứ?”
Phó Hàn cười: “Không phải.”
Anh mới kể về người bạn này: “Chúng tôi quen nhau qua hợp tác, đã biết nhau vài năm rồi. Anh ấy là thành viên hội đồng quản trị của học viện nghệ thuật L.T. Tôi nghĩ, quen được một người bạn như vậy sẽ có ích cho cô, dù là với sự nghiệp của cô hay với học sinh của cô.”
Học viện nghệ thuật L.T, một học viện nghệ thuật tư nhân hàng đầu, nổi tiếng với các chuyên ngành thiết kế, nhiếp ảnh và hội họa. Học viện có bốn cơ sở trên toàn quốc, trong đó Manhattan có một cơ sở.
Phòng tranh M.K cũng hợp tác với học viện nghệ thuật L.T. Khi cô ký hợp đồng đại diện với M.K, cũng là vì có sự đảm bảo từ học viện này.
Dù sao, Học viện nghệ thuật L.T cũng là nơi tập hợp không ít họa sĩ tranh sơn dầu danh tiếng trong ngành. Các tác phẩm của họ đều thông qua nền tảng của phòng tranh M.K để tiến vào các buổi đấu giá.
Có thể nói, sự hợp tác giữa phòng tranh M.K và Học viện nghệ thuật L.T là sự hợp tác cùng đạt thành tựu lẫn nhau.
Quý Tinh Dao: “Cảm ơn anh, anh thật có lòng.”
Phó Hàn ngược lại cảm thấy ngại ngùng: “Là tôi làm phiền cô trước mà.”
Ban đầu anh không chắc bạn mình có đồng ý cùng Quý Tinh Dao ăn tối hay không, nhưng khi anh nhắc đến cái tên Quý Tinh Dao, bạn anh không chút do dự, dặn họ nhất định phải đợi.
Sau đó anh mới biết, người bạn này lúc đó đang ở Los Angeles. Nghe xong điện thoại, anh ta lập tức vội vàng đến sân bay, nếu không cũng sẽ không đến muộn như vậy.
Lại thêm mười lăm phút nữa, người bạn kia mới đến.
Quý Tinh Dao nghiêng đầu nhìn, có lẽ là do thói quen nghề nghiệp, phản ứng đầu tiên của cô khi nhìn người đàn ông đó là, đường nét khuôn mặt rất sâu, đường viền hàm dưới cực kỳ sắc nét.
Đôi tay của anh ta cũng vậy.
Cũng giống như Mộ Cận Bùi, chiều cao của anh ta rất nổi bật.
Nhưng khác với Mộ Cận Bùi, biểu cảm của anh ta mềm mại hơn, mang một cảm giác lịch thiệp khó tả.
“Xin lỗi, để mọi người đợi lâu.” Tiếng phổ thông của anh ta không được lưu loát lắm.
Phó Hàn giới thiệu: “Quý Tinh Dao.” Sau đó anh nói tên tiếng Anh của bạn mình, “Anh ấy còn có tên tiếng Trung, Lệ Hách Văn.”
Nhưng rất ít người biết tên tiếng Trung của anh ta.
Anh ta là con lai, cha mẹ cũng là người lai, chỉ có bà nội là người Trung Quốc. Khi đặt tên tiếng Trung, anh ta đã lấy họ của bà nội là Lệ.
Lệ Hách Văn chìa tay ra: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Quý Tinh Dao mỉm cười: “Rất vui được gặp anh.”
Lệ Hách Văn không phải khách sáo khi nói câu “ngưỡng mộ đã lâu”. Anh ta đã biết đến Quý Tinh Dao từ lâu. Giống như Tạ Quân Trình, anh ta cũng thích sưu tầm tranh sơn dầu và tham gia đấu giá tranh.
Anh ta đã mua không ít tác phẩm của Quý Tinh Dao, nhưng khác với Tạ Quân Trình, anh ta thích các bức tranh tĩnh vật của cô hơn.
Còn những bức chân dung của cô, anh ta chưa từng mua qua.
“Tôi đã mua những bức tranh tĩnh vật của cô trong vài năm gần đây.”
Quý Tinh Dao hơi ngạc nhiên: “Vài năm gần đây?” Gần đây cô không dùng tên Quý Tinh Dao để vẽ tranh tĩnh vật, anh ta mua ở đâu được?
“Chắc là những tác phẩm từ bảy năm trước?”
Lệ Hách Văn rất chắc chắn, đó là những tác phẩm gần đây. Anh nói: “Loạt tranh Giả Diện.”
Ánh mắt của Quý Tinh Dao tràn đầy kinh ngạc, cô nhìn Lệ Hách Văn không tin nổi.
Phó Hàn không hiểu họ đang nói gì, anh ta yên lặng uống cà phê, chơi điện thoại, tiện thể nhắn tin với bạn gái.
Anh ta đã có bạn gái, nhưng gia đình không biết.
Bạn gái anh xuất thân nghèo khó, cha mẹ anh và cả họ hàng chắc chắn sẽ không đồng ý.
Dì của anh cực lực thúc đẩy anh và Quý Tinh Dao, chẳng qua là vì bà ấy thấy Quý Tinh Dao là con một, vừa xinh đẹp lại có tài.
Bà ấy còn nghĩ, một người có thể làm hàng xóm với gia đình họ, mua nổi ngôi nhà đó, thì gia cảnh chắc chắn không tầm thường.
Phó Hàn một lòng nhắn tin với bạn gái, không để ý hai người bên cạnh đang nói chuyện gì.
Quý Tinh Dao: “Anh có quan hệ tốt với Tạ Quân Trình?” Ngoài Tạ Quân Trình, cô không đoán được làm thế nào anh ta biết loạt tranh Giả Diện chính là của cô.
Lệ Hách Văn cười nhẹ: “Tôi và anh ta hầu như không có giao tình nào.” Anh ta không hợp với Tạ Quân Trình, không có giao tình gì, cùng lắm là khi gặp nhau ở tiệc cuối năm của M.K thì lịch sự chào hỏi vài câu.
“Tôi có thể nhận ra những bức tranh đó là của cô.”
Anh hỏi: “Cô còn nhớ giáo viên đại học của mình chứ?”
Sao cô có thể quên được.
Lệ Hách Văn: “Ông ấy hiện là viện trưởng Học viện nghệ thuật L.T. Ông ấy và tôi đều có cùng suy nghĩ, trực giác mách bảo rằng đó là tranh của cô. Nhưng những năm đó không liên lạc được với cô, tất cả phương thức liên lạc trước đây của cô đều ngừng hoạt động.”
Điều này càng khiến họ chắc chắn phán đoán của mình là đúng.
Anh ta biết Quý Tinh Dao ở New York cũng là chuyện gần đây, phải cảm ơn vụ tranh chấp quyền giám hộ của Hà Sở Nghiêu mới biết được.
Ban đầu Hà Sở Nghiêu rất tự tin, mời một luật sư nổi tiếng chuyên về các vụ ly hôn trong giới. Ai ngờ cuối cùng lại bị Quý Tinh Dao bất ngờ đánh bại.
Thời gian đầu, gia đình Hoa Thần khá bất mãn, cảm thấy không đáng thay cho Hoa Thần. Họ không hài lòng khi Hà Sở Nghiêu chỉ mải tranh giành quyền nuôi con mà chẳng hề quan tâm đến cảm xúc của Hoa Thần.
Sau đó, Hà Sở Nghiêu thua kiện, tin tức lan truyền qua những người thân trong gia đình Hoa Thần.
Cái giới này nói lớn thì rất lớn, nhưng nói nhỏ cũng cực kỳ nhỏ, vì các vòng bạn bè có sự chồng chéo cao. Chỉ qua vài vòng kết nối, mọi người đều biết chuyện.
Hóa ra Hà Sở Nghiêu không thua trước luật sư của đối phương mà là thua trước Quý Tinh Dao.
Mấy ngày đó, Hà Sở Nghiêu đi lại khập khiễng, nghe nói là bị giày cao gót của Quý Tinh Dao đá cho một cú.
Anh ta bỗng thấy người phụ nữ này rất thú vị. Sau khi tập đoàn Quý thị phá sản, cô trải qua chứng trầm cảm sau sinh, vậy mà bây giờ vẫn có thể sống thoải mái như thế.
Đang suy nghĩ làm thế nào để quen cô mà không quá đường đột, thì điện thoại của Phó Hàn gọi tới, như một cơn mưa đúng lúc giải tỏa cơn khát.
Lệ Hách Văn lên tiếng mời: “Cô có muốn hợp tác cùng giáo viên của mình không?”
Quý Tinh Dao đang khuấy cà phê, dừng tay lại, cô không đoán ra được ý nghĩa lời nói của Lệ Hách Văn: “Hợp tác cùng giáo viên của tôi sao?”
Lệ Hách Văn gật đầu: “Khoa Mỹ thuật của Học viện Nghệ thuật L.T đang có vị trí giảng viên trống. Nếu cô có ý định, có thể thử xem. Làm việc cùng giáo viên của cô, chắc chắn sẽ rất vui.”
Anh gõ nhẹ ngón tay lên cốc cà phê: “Cô xem, bảy năm qua ngoài việc vẽ tranh, cô hoàn toàn không quan tâm gì đến thế giới bên ngoài. Đến việc giáo viên của cô giờ là viện trưởng Học viện Nghệ thuật L.T mà cô cũng không biết, điều này thật đáng sợ.”
“Tinh Dao, hãy nhớ, không muốn giao tiếp xã hội là một chuyện, nhưng bất kể thế nào cô cũng không được tách rời khỏi xã hội, dù cho trước đây cô từng có lý do.”
Cách anh gọi “Tinh Dao” khiến cô cảm thấy như cách biệt cả một thế giới.
Ngày trước, khi chưa quen thân, Mộ Cận Bùi cũng gọi cô như vậy.
Mộ Cận Bùi cũng cảm thấy cô quá khép kín, vì thế đã từng chút một giúp cô vượt qua tâm lý đó, chỉ cần có hoạt động nào là anh đều đưa cô theo.
Những chuyện cũ xa xôi như vậy, cô cứ nghĩ mình đã sớm quên rồi.
Lệ Hách Văn không cho cô thời gian suy nghĩ, tiếp tục nói về lợi ích khi dạy tại Học viện Nghệ thuật L.T: “Tại L.T, không chỉ giúp cô nâng cao danh tiếng mà còn mở rộng mạng lưới quan hệ. Sau này, học sinh của cô, bé Nguyệt Nguyệt, chắc chắn sẽ cần đến.”
Lời đề nghị này đủ hấp dẫn.
Nhưng điều cô lo lắng là: “Tôi có đủ năng lực không?” Học sinh thi vào khoa Mỹ thuật của Học viện Nghệ thuật L.T đều là những người có tài năng nghệ thuật xuất sắc.
Lệ Hách Văn đáp: “Với thành tựu và trình độ hiện tại của cô, tôi nghĩ vẫn có sức cạnh tranh.” Anh đề nghị: “Cô thử nộp một bản sơ yếu lý lịch, có khi sẽ có cơ hội đấy.”
Anh đưa ra hai tấm danh thiếp: “Đây là của tôi, còn đây là của giáo viên của cô. Nếu cô suy nghĩ kỹ, cứ thoải mái liên hệ với bất kỳ ai.”
Sự chân thành của đối phương khiến Quý Tinh Dao không còn tự ti nữa. Có lẽ vì Nguyệt Nguyệt, cô nên bước ra khỏi phòng tranh và nhìn ngắm một khía cạnh khác của thế giới.
Cô không có danh thiếp nên nói số điện thoại của mình cho Lệ Hách Văn.
Lệ Hách Văn lưu lại số của cô và gọi thử ngay.
Điện thoại của Quý Tinh Dao rung lên, anh vội giải thích: “Tôi gọi đấy.”
“Cô hiện tại vẽ theo phong cách nào? Tiếp tục phong cách trước đây hay phong cách ‘Giả Diện’?” Anh đặt điện thoại xuống, trò chuyện với cô.
Quý Tinh Dao cũng lưu số của Lệ Hách Văn: “Vẽ cả hai, tùy vào tâm trạng và cảm hứng.” Cô cất điện thoại: “Ai cũng có lúc đeo một chiếc mặt nạ.”
Lệ Hách Văn nhấp một ngụm cà phê: “Cũng đúng.” Anh nói: “Giống như tôi vậy.”
Vì chủ đề tranh sơn dầu, Quý Tinh Dao và Lệ Hách Văn trò chuyện rất hợp ý.
Đúng như Lệ Hách Văn tự nói, anh có hai mặt. Cảm giác lịch lãm, ôn hòa mà anh để lại cho người ngoài chỉ là bề ngoài. Trong thâm tâm, anh vẫn là một doanh nhân.
Mười giờ mười lăm, họ mới rời nhà hàng.
Mộ Cận Bùi đang ở dưới lầu, xe và tài xế của Quý Tinh Dao đều có mặt, nên anh không làm phiền cô, kiên nhẫn chờ đợi.
Anh dựa vào cửa xe, chơi đùa với chiếc bật lửa.
Thỉnh thoảng, anh lại nhìn lên cửa sổ tầng trên.
Quá muộn rồi, không an toàn, hơn nữa hai đứa trẻ vẫn cần cô ở bên cạnh. Vậy mà trò chuyện mãi cô lại quên hết mọi chuyện quan trọng này sao?
Tiếng “tách” vang lên, chiếc bật lửa lóe sáng.
Ngọn lửa màu vàng ấm áp có chút ánh xanh, dường như còn thoáng chút ánh đỏ mờ nhạt.
Mộ Cận Bùi chăm chú nhìn vào ngọn lửa đang nhảy múa, chính anh cũng không rõ mình đang nghĩ gì.
Từ cửa nhà hàng, vài bóng người bước ra, theo đó là giọng nói quen thuộc.
Mộ Cận Bùi đột nhiên ngẩng đầu, trong ba người đó, người đầu tiên anh nhìn thấy lại là Lệ Hách Văn.
Anh lập tức hiểu rõ sự bất an và thù địch trong lòng mình đến từ đâu.
Tiếng “phụt” vang lên, ngọn lửa của chiếc bật lửa bị dập tắt một cách không cam lòng.
Mộ Cận Bùi đứng dậy, bước chân tiến lại gần.
Họ không ngờ sẽ thấy Mộ Cận Bùi ở đây.
Phó Hàn chưa từng gặp Mộ Cận Bùi, nhưng những lời đồn về anh thì anh ta nghe không ít, nhất là chuyện tình cảm lằng nhằng giữa anh và Quý Tinh Dao, từng nổi tiếng khắp giới tài chính Bắc Kinh.
Quý Tinh Dao đang nghĩ xem nên giới thiệu anh thế nào.
Kết quả, Mộ Cận Bùi tự giới thiệu trước. Anh chủ động bắt chuyện với Phó Hàn: “Chào anh, tôi nghe Tinh Dao nhắc đến anh rồi. Tôi là bố của Nguyệt Nguyệt, Mộ Cận Bùi.”
Phó Hàn ngớ người, nhất thời không hiểu mối quan hệ phức tạp này là thế nào. Quý Tinh Dao là người yêu cũ của Mộ Cận Bùi, vậy mà con gái anh lại đang học vẽ cùng cô.
Nhưng anh chưa từng nghe nói Mộ Cận Bùi đã kết hôn. Vậy… mẹ ruột của Nguyệt Nguyệt là ai?
Không kịp nghĩ nhiều, anh vội vàng đưa tay ra: “Chào Mộ tổng, hân hạnh được gặp anh.”
Lệ Hách Văn đứng bên, khẽ nhếch môi, nhìn Mộ Cận Bùi với vẻ nửa cười nửa không. Hai người đơn giản bắt tay nhau.
Mộ Cận Bùi nói: “Qua bên kia hút một điếu thuốc chứ?”
Thực ra họ đều biết rõ, hút thuốc chỉ là cái cớ để tìm cơ hội nói chuyện riêng, chỉ là hai bên ngầm hiểu không cần nói ra.
Cả hai bước tới cạnh thùng rác ở cách đó không xa.
Chỉ còn lại Phó Hàn và Quý Tinh Dao với vẻ mờ mịt nhìn nhau.
Hai người đàn ông đứng cạnh nhau, ánh mắt không hướng về đối phương, mà nhìn về bụi cây dưới ánh đêm.
Mộ Cận Bùi lại bật chiếc bật lửa, nhưng không có điếu thuốc nào.
Lệ Hách Văn biết rõ họ không thực sự định hút thuốc nên không ngạc nhiên khi Mộ Cận Bùi thậm chí chẳng buồn giả vờ.
“Cậu cố tình tiếp cận Tinh Dao, rốt cuộc muốn làm gì?” Mộ Cận Bùi mở lời trước.
Lệ Hách Văn: “Chính là như cậu nghĩ đấy.”
Ánh mắt Mộ Cận Bùi thoáng lạnh: “Đừng tự lượng sức mình.” Anh dùng ngón tay dập tắt ngọn lửa, “Cậu nghĩ L.T hợp tác với M.K, tôi sẽ không làm gì được cậu sao?”
Lệ Hách Văn cười nhạt: “Đây cũng là điều tôi muốn nói với cậu. Đừng tưởng bố mẹ tôi có quan hệ tốt với mẹ cậu là tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện.”
Anh nói: “Tôi không phải là Tạ Quân Trình.”
“Tôi còn nghĩ Tạ Quân Trình sẽ tính sổ với cậu đấy.”
Dự án ở Nam Phi khiến nhà họ Tạ thiệt hại nặng nề. Tạ Quân Nghị vì thế bị loại khỏi trung tâm quyền lực, còn Tạ Quân Trình phải loại trừ không ít kẻ cản trở ở M.K mới đứng vững được.
Kết quả, sau ngần ấy năm, ai ngờ Tạ Quân Trình lại hòa giải với Mộ Cận Bùi, giờ chỉ tập trung vào cô con gái nhỏ Pudding Nhỏ, không còn tâm trí đâu để tranh đấu.
Điều này nằm ngoài dự đoán của anh.
Dự án Nam Phi, khi đó tập đoàn L.T cũng đầu tư một khoản không nhỏ. Kết cục dự án thất bại, L.T mất hàng chục tỷ đô la, nhưng mọi chuyện đều rơi vào im lặng.
Bố mẹ anh vì tình cảm với Bùi Ngọc mà không truy cứu, nhưng anh thì không.
Đó là tiền thật, vàng thật đã đổ vào dự án.
“Mộ Cận Bùi, cậu thật sự nghĩ rằng dự án Nam Phi của cậu làm kín kẽ không tì vết sao?”
Mộ Cận Bùi đáp bằng giọng thờ ơ: “Vậy thì cậu phải có bản lĩnh tìm ra được tì vết đó.”
Lệ Hách Văn: “Tiếp theo, tôi sẽ tính sổ rõ ràng với cậu về những khoản giữa chúng ta. Dự án ở Nam Phi, cậu biết rõ tôi đã lỗ bao nhiêu. Người của tôi ở bệnh viện M.K, cậu nói sa thải là sa thải. Cậu còn trả giá cao để mua lại nhà hàng tôi đang để mắt, khiến mấy thương vụ thu mua của tôi bị cậu giành mất giữa chừng.”
Mộ Cận Bùi sắc mặt vẫn bình thản: “Dự án ở Nam Phi, lợi nhuận cao thì rủi ro cũng cao. Cậu thua lỗ là do cậu không có khả năng kiểm soát rủi ro, không thể trách người khác.”
Anh nghiêng mặt: “Nếu không phải cậu cùng hợp tác với dì tôi, định lợi dụng cơ hội để kiềm chế quyền lực của tôi ở M.K, liệu cậu có mù quáng mà đi theo Tạ Quân Nghị đầu tư vào dự án ở Nam Phi không?”
Vậy, trách được ai đây?
M.K và L.T vừa là đối tác hợp tác, vừa là đối thủ cạnh tranh. Mấy năm nay, cả hai công ty đối đầu nhau trên nhiều lĩnh vực, và sự cạnh tranh ngày càng khốc liệt.
Đặc biệt từ khi anh và Lệ Hách Văn tiếp quản tập đoàn, mâu thuẫn càng leo thang. Ai cũng muốn giành lợi ích lớn nhất cho công ty của mình.
Lệ Hách Văn, để đè bẹp anh, đã chọn đứng chung chiến tuyến với Mộ Văn Nhã.
Còn về bệnh viện M.K, công ty của Lệ Hách Văn cũng sở hữu cổ phần trong đó. Mười năm trước, bệnh viện hầu như năm nào cũng lỗ, sau đó Mộ Cận Bùi thay đổi mô hình quản lý, mới đưa bệnh viện trở thành thương hiệu nổi tiếng như hiện tại.
Lệ Hách Văn cũng sắp xếp người của mình vào ban quản lý bệnh viện, đương nhiên hai bên không thể hòa hợp.
“Còn về việc sa thải người của cậu, cậu không hỏi xem anh ta đã phạm lỗi gì sao?”
Lệ Hách Văn cười lạnh: “Phạm lỗi gì? Kết quả giám định ADN là do mẹ cậu, Bùi Ngọc, sai người tráo đổi, cuối cùng cậu lại để người của tôi gánh tội?”
Mộ Cận Bùi nhét hai tay vào túi: “Với tư cách là người chịu trách nhiệm bệnh viện, đó là lỗi quản lý của anh ta, không làm tròn trách nhiệm! Dù nguyên nhân là gì.”
“Còn lỗi của mẹ tôi, tôi đã thay bà nhận sự trừng phạt. Người của cậu bị sa thải, sao gọi là gánh tội thay? Chuyện này nếu để lộ ra, chẳng phải sẽ trở thành vụ bê bối lớn nhất của bệnh viện M.K sao? Sau này còn ai dám đến bệnh viện chúng tôi làm xét nghiệm nữa?”
Lệ Hách Văn không tranh cãi thêm. Thủ đoạn mượn dao giết người của Mộ Cận Bùi quá cao tay, có tranh cũng vô ích. Anh ta luôn có lý do thoái thác chính đáng.
Nhưng món nợ này, Lệ Hách Văn đã ghi nhớ.
Mộ Cận Bùi chuyển sang chuyện mua lại nhà hàng: “Sao vậy, ngành nào kiếm tiền chỉ cho cậu vào mà không cho người khác vào à? Thị trường vốn, ai giỏi thì thắng, phải không?”
Anh không muốn phí lời thêm: “Cậu có thể từ từ tính sổ với tôi, tôi hoan nghênh,” anh cảnh cáo, “nhưng đừng tiếp cận Quý Tinh Dao.”
Lệ Hách Văn cũng nhắc lại: “Cậu quản hơi rộng rồi. Cô ấy chỉ là vợ cũ của cậu, giờ đang độc thân. Tôi có quyền theo đuổi cô ấy.”
Anh ta nhấn mạnh: “Tôi không phải Tạ Quân Trình, cái gì cũng phải cân nhắc.”
Mộ Cận Bùi: “Nếu cậu là đàn ông, đừng kéo phụ nữ vào những cuộc chiến thương trường.”
Lệ Hách Văn liếc anh: “Tôi thấp kém thế sao? Tôi theo đuổi cô ấy không liên quan gì đến ân oán giữa tôi và cậu. Tôi ngưỡng mộ cô ấy nên mới theo đuổi, yêu thích nên mới muốn cưới.”
Mộ Cận Bùi trầm giọng: “Bên cạnh cậu không thiếu phụ nữ đẹp, muốn kiểu gì mà chẳng có, sao cứ phải tự chuốc phiền phức cho mình?”
Lệ Hách Văn: “Phụ nữ đẹp chưa chắc đã quyến rũ, quyến rũ chưa chắc đã thông minh, thông minh chưa chắc đã có tâm hồn thú vị.”
Anh cố ý dừng lại một chút: “Quý Tinh Dao có đủ tất cả. Tôi động lòng thì sao chứ?”
“Tôi vì cô ấy có thể mời giáo viên cô ấy yêu thích làm viện trưởng. Có thể giúp cô ấy tiến xa hơn trong sự nghiệp.”
“Tôi theo đuổi cô ấy có khả năng thành công hơn cậu, chồng cũ.”
“Sao lại gọi là tôi tự chuốc phiền phức?”
Mộ Cận Bùi quay người lại, nhìn anh: “Học viện nghệ thuật L.T phải không? Tôi cũng khá thích nơi đó, mua lại làm quà sinh nhật mười tuổi cho con gái tôi cũng hay.”
Lệ Hách Văn gật đầu: “Không tồi. Tôi rất mong chờ cậu đến thu mua. Cứ mang hết bản lĩnh của cậu ra. Tôi muốn xem, học viện nghệ thuật L.T liệu cuối cùng có đổi sang họ Mộ không.”
Mộ Cận Bùi ném bật lửa vào thùng rác, xoay người đi về phía Quý Tinh Dao.
Phó Hàn đang ngồi trong xe chờ Lệ Hách Văn, Quý Tinh Dao đứng cạnh xe của mình. Cô không hề biết giữa Mộ Cận Bùi và Lệ Hách Văn vừa diễn ra một trận “đấu khẩu.”
Vừa rồi, qua lời Phó Hàn cô mới biết hóa ra nhà họ Mộ và nhà họ Lệ có mối quan hệ khá tốt, hai công ty có nhiều hợp tác, bao gồm cả bệnh viện M.K, cũng có cổ phần của nhà họ Lệ.
Mộ Cận Bùi tiến lại gần, cuộc đối đầu vừa rồi với Lệ Hách Văn sớm đã được anh thu dọn không chút dấu vết. Biểu cảm của anh dịu dàng: “Ngồi xe tôi đi.”
Quý Tinh Dao từ chối khéo: “Muộn quá rồi, tôi có tài xế, anh về đi.”
Mộ Cận Bùi: “Túi tài liệu của tôi vẫn còn ở phòng bệnh.”
Quý Tinh Dao không biết là anh cố tình để quên hay thực sự bận đến mức quên mất.
Xe của cô được tài xế lái đi, cô ngồi vào ghế phụ trên xe của Mộ Cận Bùi.
“Quan hệ của anh với Lệ Hách Văn không tệ nhỉ?” Không khí trong xe có phần trầm lắng, Quý Tinh Dao chủ động phá vỡ sự im lặng.
Mộ Cận Bùi: “Có hợp tác.”
Còn quan hệ thực sự thế nào, anh không nói rõ.
Quan hệ giữa anh và Lệ Hách Văn bắt đầu xấu đi từ tám năm trước. Trước đó, họ vốn đã không mấy hòa hợp nhưng trên bề mặt vẫn duy trì được sự ổn thỏa.
Tám năm trước, khi anh và Quý Tinh Dao vừa quen biết nhau.
Năm đó, L.T tổ chức tiệc mừng năm mới, Lệ Hách Văn đích thân đưa thư mời cho anh, còn nói sẽ giới thiệu vài người bạn để cùng hợp tác thực hiện một dự án xuyên quốc gia.
Ban đầu, anh định tham dự, cũng không muốn làm quan hệ với Lệ Hách Văn căng thẳng, bởi hai công ty vẫn còn rất nhiều hợp tác sâu sắc.
Ai ngờ, Quý Tinh Dao gọi cho anh, muốn anh đi cùng cô tham dự tiệc cuối năm của tập đoàn Quý thị. Anh không muốn cô thất vọng, cuối cùng đã cho Lệ Hách Văn leo cây.
Quý Tinh Dao hỏi về hai đứa trẻ: “Chúng có quấy rầy anh không?”
“Không.” Mộ Cận Bùi nói: “Ở cùng chúng rất thú vị.”
Đến ngã tư phía trước, xe dừng lại chờ đèn tín hiệu.
Quý Tinh Dao liếc nhìn anh: “Thực ra anh không cần phải đến đón tôi, tôi có tài xế mà.”
Trong xe yên lặng vài giây.
Mộ Cận Bùi nhìn cô: “Chính tôi đón mới yên tâm.”
