KHI GIÓ NỔI LÊN – Chương 20
Editor: Mỡ
Beta: Bảo Trân
—
Tối giao thừa hôm đó, Lạc Tùng hẹn Mộ Cận Bùi đi ăn tối và đặc biệt dặn anh phải đưa Quý Tinh Dao theo. Anh cũng dẫn theo Chu Vũ Hy.
Hôm nay, anh không phải tăng ca. Rời bệnh viện anh liền ghé đoàn múa để đón bạn gái.
Chu Vũ Hy và Doãn Hà bước ra từ tòa nhà, vừa đi vừa trò chuyện.
Doãn Hà quan tâm hỏi: “Hôm nay thế nào rồi?”
Từ sau hôm mẹ chồng tương lai của Chu Vũ Hy làm ầm lên ở sảnh đoàn múa, chuyện cô bị hiếm muộn đã trở thành chủ đề bàn tán trong các cuộc trò chuyện phiếm.
Dù Doãn Hà đã nhiều lần nhấn mạnh trong các cuộc họp rằng không nên tạo áp lực tâm lý cho Chu Vũ Hy nhưng trong đoàn múa toàn phụ nữ, những chuyện phiếm lại quá nhiều. Dù muốn hay không thì bà cũng không thể kiểm soát được hết miệng lưỡi mọi người.
Chu Vũ Hy hiểu rõ Doãn Hà lo lắng điều gì, cô khoác tay bà, mỉm cười: “Không sao đâu cô, chuyện qua lâu rồi. Cô còn không biết em sao? Con người em như cái lò xo vậy, co duỗi thoải mái.”
Doãn Hà áy náy nói: “Là do cô không bảo vệ được em.”
Chu Vũ Hy an ủi: “Cô giáo, đừng nói vậy. Chuyện hôm đó ai mà ngờ được chứ. Hơn nữa, tám chuyện chẳng phải là bản năng con người sao? Đổi lại là em, có khi cũng tò mò muốn biết mọi chuyện thế nào.”
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Cô giáo, hôm nay em cho phép mình nói hơi sến. Có lẽ cô không biết, cô là người mà em tin tưởng nhất. Em giống như cánh diều, muốn bay cao, nhìn xa, chỉ cần sợi dây vẫn ở trong tay cô, em sẽ cực kỳ yên tâm.”
Từ năm mười một tuổi, cô đã theo học với Doãn Hà, đã có hơn mười năm đi theo bà. Khi Doãn Hà từ San Francisco trở về nước, vì mối quan hệ với Lạc Tùng, cô cũng theo bà đến đoàn múa hiện tại.
Trong lòng cô, Doãn Hà không chỉ là thầy mà còn là mẹ, là bạn và là ân nhân.
Để tránh những chuyện không vui, Chu Vũ Hy chuyển chủ đề: “Cô giáo đoán xem tối nay con đi ăn với ai?”
Không cần phải đoán, Doãn Hà mỉm cười: “Chắc chắn là Lạc Tùng rồi.”
Chu Vũ Hy gật đầu: “Còn có Tinh Dao và Mộ Cận Bùi nữa. Bốn chúng con cùng đón giao thừa.”
Doãn Hà hơi khựng lại: “Các con đều… quen nhau à?”
“Đúng rồi.” Chu Vũ Hy giải thích: “Lạc Tùng và Mộ Cận Bùi là bạn từ nhỏ. Sau này lớn lên, ai cũng bận việc riêng nên ít liên lạc nhưng tình bạn thời thơ ấu thì khác, rất đặc biệt.”
Nghe vậy, Doãn Hà cũng thấy an tâm hơn. Trước đó, bà không biết nhiều về Mộ Cận Bùi. Người ta thường nói “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã,” mà Lạc Tùng vừa xuất sắc, vừa chu đáo như vậy thì bạn của anh cũng sẽ không kém.
Hai người chia tay trước tòa nhà. Chu Vũ Hy đi thẳng đến xe của Lạc Tùng còn xe của Doãn Hà cũng vừa tới. Bà hạ cửa kính xe, nhìn thấy người ngồi bên trong thì bất ngờ, rồi bật cười: “Hôm nay không bận à?”
Quý Thường Thịnh đáp: “Cũng ổn. Học theo giới trẻ, tối nay chúng ta cũng đón giao thừa.”
Doãn Hà lên ghế phụ. Hôm nay Quý Thường Thịnh đích thân lái xe, tài xế và người đi cùng ngồi trên xe phía sau.
“Em phải kiêng ăn nhiều món quá, ra nhà hàng thì lại làm phiền đầu bếp.” Doãn Hà nói. Bà phải giữ dáng, mỗi ngày ba bữa đều do chuyên gia dinh dưỡng sắp xếp, ít dầu, ít muối, ít calo. Hơn nữa bà cũng không thích nhiều món, mỗi lần ra ngoài ăn đều thấy khá phiền phức.
Quý Thường Thịnh mỉm cười: “Về nhà ăn đi. Nay anh sẽ nấu.”
Doãn Hà chống cằm nhìn ông: “Bao nhiêu năm rồi anh không vào bếp, chắc mấy món anh biết làm cũng quên hết rồi.”
Lần gần nhất ông vào bếp là khi bà ở cữ sau khi sinh Quý Tinh Dao. Khi đó, cả tháng ông lo liệu tất cả việc ăn uống, hầu như việc gì cũng tự mình làm.
Về sau, công ty bận, bà cũng bận. Hai người hiếm khi có thời gian ăn cơm ở nhà cùng nhau.
Quý Thường Thịnh nhẹ nhàng đáp: “Nấu rau luộc thì anh vẫn biết làm.”
Doãn Hà cười, sau đó nói về Mộ Cận Bùi: “Hóa ra Cận Bùi và Lạc Tùng là bạn thân. Như vậy em cũng yên tâm hơn. Lạc Tùng là đứa trẻ tốt, Vũ Hy cũng vậy. Có thêm bạn bè chơi cùng thì tốt cho Tinh Dao.”
Quý Thường Thịnh chỉ “ừm” một tiếng, vẻ mặt như đang tập trung lái xe.
Thực ra ông đã biết Mộ Cận Bùi và Lạc Tùng quen nhau từ trước, thậm chí ông còn điều tra rất kỹ mối quan hệ của Mộ Cận Bùi.
Về đến nhà, Quý Thường Thịnh cởi áo khoác rồi đi thẳng vào bếp. Doãn Hà bước theo nói: “Anh thực sự định nấu sao?” Bà nghĩ ông chỉ nói đùa.
Quý Thường Thịnh xắn tay áo: “Hôm nay đầu bếp đều nghỉ. Nếu anh nấu không ngon, em chịu khó ăn tạm vậy.”
Doãn Hà cũng định giúp đỡ. Bà đi thay đồ sau đó tìm vài bản nhạc nhẹ để bật.
Trong bếp, Quý Thường Thịnh bận rộn rửa rau.
Đã rất lâu rồi hai người mới có một buổi tối thư giãn như vậy. Những năm qua cả hai đều bận rộn với sự nghiệp và chăm lo con cái, hiếm khi có thời gian dành cho nhau.
Bây giờ, con cái đã lớn, sự nghiệp cũng ổn định. Tình cảm giữa bà và Quý Thường Thịnh vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu. Thoáng chốc, bà có cảm giác như được quay về thời trẻ, khi họ mới yêu nhau.
Quý Thường Thịnh yêu bà từ cái nhìn đầu tiên. Sau khi xem vở ballet của bà, ông bắt đầu theo đuổi. Khi đó bà mới 21 tuổi, yêu nhau một năm thì kết hôn.
Ban đầu, cả hai không định có con sớm nhưng Quý Tinh Dao đến lại là một bất ngờ. Lúc đó bà đang ở đỉnh cao sự nghiệp, sau nhiều đắn đo, bà quyết định tạm rời xa sân khấu để sinh con.
Khi con ra đời, mọi việc trong nhà đều do Quý Thường Thịnh lo liệu. Ban đêm thay tã, pha sữa cũng là ông làm, giúp bảo mẫu trong nhà nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Con gái là do ông một tay nuôi lớn. Trước khi Tinh Dao lên ba, phần lớn thời gian cô bé đều ở tập đoàn Quý thị.
Sau này, ông bà nội muốn bà sinh thêm một đứa nữa. Với tư tưởng truyền thống, họ mong muốn có cháu trai để kế thừa gia nghiệp.
Nhưng Quý Thường Thịnh kiên quyết không muốn sinh thêm. Ông biết bà yêu sân khấu, sân khấu chính là cuộc đời bà.
Doãn Hà thu lại dòng suy nghĩ, bước vào bếp giúp việc: “Để em rửa rau.”
Quý Thường Thịnh không đồng ý: “Em pha cho anh ly cà phê đi.”
Từ khi kết hôn đến giờ, ngoài múa, việc duy nhất bà biết làm là pha cà phê. Nhưng tay nghề của bà không giỏi, uống cũng chẳng khá hơn mấy so với Tinh Dao pha.
Vừa nhắc đến con gái, Quý Tinh Dao đã nhắn tin cho bà: “Mẹ yêu quý nhất của con, chúc mẹ năm mới vui vẻ! Mẹ với bố đang lãng mạn ở đâu thế?”
Doãn Hà quay lại quay video Quý Thường Thịnh đang bận rộn trong bếp, gửi cho con gái: “Bố con đang nấu đại tiệc cho mẹ đây.”
Quý Tinh Dao xem xong, nhắn lại: “Mẹ bày đặt diễn hay bố thật sự biết nấu? Từ khi con có ký ức, bố có bao giờ vào bếp đâu.”
Doãn Hà: “Thật sự biết nấu. Hồi mẹ sinh con, cơm cữ đều do bố con làm cả.”
Quý Tinh Dao: “Hôm nào con về nhất định phải khen bố thật nhiều. Mẹ là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Yêu mẹ. Con đến nhà hàng rồi.”
Quý Thường Thịnh nghiêng đầu nhìn bà đang mỉm cười với điện thoại: “Đang xem gì thế?”
“Đang trò chuyện với Tinh Dao.” Doãn Hà đặt điện thoại sang một bên, lấy máy pha cà phê ra. “Tinh Dao bảo em là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, em thấy con bé nói đúng.”
Quý Thường Thịnh đang định tắt vòi nước thì chợt dừng lại, rồi lại để mặc nước chảy tiếp.
Nếu không có những chuyện đã xảy ra trước khi gặp bà, bây giờ gia đình ba người họ đang sống yên bình, bà đúng là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Bởi vì ông không có suy nghĩ nào khác, tâm trí đều dành cho gia đình, mọi thời gian riêng tư đều dành hết cho bà và con gái.
Nếu họ gặp nhau sớm hơn vài năm, kết hôn và sinh con, có lẽ ông sẽ không bị cuốn vào ân oán với nhà họ Cố, cũng sẽ không vì một phút nông nổi mà làm ra chuyện khiến ông hối hận đến tận bây giờ.
Nhưng không có “nếu”. Thời gian cũng không thể quay trở lại.
Nhà hàng tổ chức buổi tiệc tối nay là do Lạc Tùng đặt chỗ. Anh không chọn phòng riêng mà đặt bàn ở khu vực sảnh nhộn nhịp đông người, tạo không khí đúng kiểu đón giao thừa.
Bốn người bọn họ đều quen biết nhau nhưng đây là lần đầu tiên họ ngồi ăn chung một bàn.
Tối nay Quý Tinh Dao ăn mặc rất tươm tất, mang đôi “giày pha lê” mà Mộ Cận Bùi tặng.
Khi các món ăn vẫn chưa được mang lên, Quý Tinh Dao và Chu Vũ Hy bắt đầu trò chuyện, chủ đề xoay quanh Doãn Hà và những vở múa ballet.
“Ra ngoài hút điếu thuốc không?” Mộ Cận Bùi quay sang hỏi Lạc Tùng. Họ không tham gia được vào câu chuyện của hai người kia.
Lạc Tùng chần chừ một chút rồi đứng dậy đi cùng. Anh rất ít khi hút thuốc, chỉ khi nào bị áp lực gia đình đè nặng đến mức không chịu được, anh mới đốt một điếu để giải tỏa.
Đến khu vực hút thuốc, Mộ Cận Bùi chìa tay ra. Lạc Tùng ngạc nhiên: “Cậu không mang thuốc sao?”
“Không mang.” Mộ Cận Bùi đáp. “Cậu có không?”
Lạc Tùng vỗ hai túi áo, nhún vai: “Cũng không.”
Cả hai không muốn xuống tầng dưới để mua thuốc, họ đứng bên cửa sổ một lúc. Lạc Tùng đẩy cửa sổ hé ra một chút, gió lạnh ùa vào, không khí bên ngoài thật trong lành.
“Dạo này cậu còn đau đầu nữa không?” Lạc Tùng quan tâm hỏi.
“Không còn đau nữa.” Mộ Cận Bùi trả lời.
Lạc Tùng cười trêu: “Xem ra tình yêu cũng có thể chữa lành tâm bệnh.”
Mộ Cận Bùi không đáp, không biết phải nói gì.
Kể từ khi ở bên Quý Tinh Dao, anh không còn bị đau đầu nữa. Anh cũng không hiểu tại sao lại như vậy.
Anh đổi chủ đề: “Chuyện gia đình cậu đã giải quyết xong chưa?”
Lạc Tùng thở dài, tựa lưng vào bệ cửa sổ, im lặng hồi lâu mới trả lời: “Mẹ tôi không chấp nhận Tiểu Vũ nhưng tôi nhất định sẽ cưới cô ấy.” Đây là một nút thắt, không thể gỡ ra được.
Cả hai không nói thêm gì, chỉ đứng yên lặng một lúc lâu.
Khi thấy đã ra ngoài đủ lâu, họ quay trở lại nhà hàng.
Trên bàn đã có vài món ăn và đồ uống được mang lên cùng với một chiếc bánh cầu vồng.
Chu Vũ Hy không bao giờ uống đồ có cồn, cô dùng nước ép trái cây thay rượu, nâng ly chúc Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao: “Cảm ơn hai người.”
Cô quay sang Quý Tinh Dao: “Cảm ơn vì đã vẽ tôi trên poster đẹp như vậy.” Sau đó quay sang Mộ Cận Bùi: “Cảm ơn anh đã nói nhiều.”
Nói rồi, cô bật cười.
Ngày mẹ Lạc Tùng đến đoàn múa tìm cô, cô gần như đã sụp đổ. Không ngờ rằng Lạc Tùng lại đến sớm để đón cô. Khi đó, cô mới biết là Mộ Cận Bùi đã kể mọi chuyện với anh.
Ngày hôm đó rất khó vượt qua nhưng nhờ có Lạc Tùng bên cạnh, cô mới trụ lại được.
Lạc Tùng không muốn nhắc đến những chuyện không vui, anh nhanh chóng đánh trống lảng, đặt bánh cầu vồng trước mặt Chu Vũ Hy và Quý Tinh Dao: “Chiếc bánh này là tôi đặc biệt đặt trước ba ngày, tối nay nhà bếp chỉ làm ba mươi chiếc. Đây là bánh cầu vồng ước nguyện, ăn bánh phải ước một điều, rất linh nghiệm đấy.”
Chu Vũ Hy không tin vào điều này. Năm nào cô cũng ăn bánh cầu vồng, năm nào cũng ước nguyện nhưng chưa lần nào thành hiện thực.
Quý Tinh Dao nhìn sang Mộ Cận Bùi ở bên cạnh: “Có muốn ước nguyện cùng em không?”
Mộ Cận Bùi không tin vào những điều này: “Em ước đi, có khi lại thành hiện thực.”
Quý Tinh Dao nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy tinh nghịch. Sau đó, cô ghé sát tai anh nói nhỏ: “Em ước trong tuần đầu năm mới, em có thể thực hiện được một điều mà mình đã mong muốn rất lâu rồi. Em hy vọng anh sẽ làm người mẫu cho em. Không biết Thượng Đế có nghe được không vì chắc tối nay ông ấy bận lắm.”
Mộ Cận Bùi im lặng.
Cô có thể ước như vậy sao? Rõ ràng là đang đào hố cho anh nhảy xuống.
“Em nên ước với Thượng Đế. Nói với anh cũng không có tác dụng gì đâu.”
Quý Tinh Dao cười đầy ẩn ý: “Anh không phải cao hơn em sao? Người cao gần Thượng Đế hơn, truyền đạt nguyện vọng chắc chắn ông ấy sẽ nghe rõ hơn.”
Mộ Cận Bùi ngẩng lên nhìn Lạc Tùng, trong lòng tự hỏi tại sao lại nghĩ ra cái bánh ước nguyện này.
Nếu anh đồng ý với cô, bức tranh đó sau này phải làm sao?
Sau vài giây trầm mặc, cuối cùng anh vẫn không trả lời.
Quý Tinh Dao đã đoán trước được điều này, cô không vội. Cô bắt đầu ăn bánh. Không hổ danh là bánh phải đặt trước, cô rất hiếm khi được ăn loại bánh mềm mịn đến vậy.
Đang ăn, Mộ Cận Bùi bất ngờ ghé sát tai cô thì thầm: “Thượng Đế nhờ anh nhắn lại với em rằng, tối nay em sẽ thực hiện được một điều ước. Em sẽ nhận được rất nhiều đôi giày mà em thích.”
Quý Tinh Dao ngẩng lên nhìn anh. Có vẻ như anh đã từ chối yêu cầu của cô nhưng nếu tặng giày thì cũng được. Cô hờn dỗi nói: “Thượng Đế chuyển khoản cho anh bao nhiêu? Đủ để em mua bao nhiêu đôi giày?”
Trên môi cô còn dính chút kem trắng. Mộ Cận Bùi dùng ngón tay cái lau đi vết kem, nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ tạm ứng trước. Mua bao nhiêu cũng được.”
Anh quay sang nói với Lạc Tùng: “Tôi và Tinh Dao xuống dưới đi dạo một lát, sẽ lên ngay.”
Buổi tiệc này kéo dài đến nửa đêm. Lạc Tùng sợ Quý Tinh Dao và Chu Vũ Hy sẽ thấy nhàm chán nên đã cố ý chọn nhà hàng nằm trên một trung tâm thương mại để họ vừa ăn vừa có thể đi dạo.
“Các cậu cứ đi trước. Đợi hai cậu quay lại, tôi và Tiểu Vũ sẽ đi sau.”
Tầng sáu của tòa nhà là khu trung tâm thương mại, từ nhà hàng có thể đi thang máy xuống, không cần mặc áo khoác. Mộ Cận Bùi nắm tay Quý Tinh Dao đi thẳng về phía thang máy.
“Em cứ tưởng Mộ Cận Bùi là kiểu người lạnh lùng, không biết cách chiều bạn gái. Không ngờ anh ấy cũng khá tinh tế.” Chu Vũ Hy nhìn theo bóng dáng hai người họ.
Lạc Tùng rót thêm nước ép cho cô: “Cũng không có gì lạ. Gặp đúng người mình thích, tự nhiên sẽ muốn dành mọi điều tốt nhất cho cô ấy. Dùng tâm đối đãi, tất nhiên sẽ tinh tế thôi.”
Chu Vũ Hy nâng ly nước ép, cụng ly với Lạc Tùng: “Chúc mừng năm mới, chúc mừng kỷ niệm 14 năm.” Từ thời trung học, họ đã yêu nhau. Đến giờ đã 14 năm trôi qua, chiếm một nửa cuộc đời của cô.
Bàn đối diện không có ai, Lạc Tùng cúi đầu hôn cô.
Trong không gian náo nhiệt của sảnh lớn, ánh đèn mờ ảo cùng tiếng nhạc vui vẻ, nụ hôn này thật vừa vặn.
Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao đến tầng hai, đi thẳng đến quầy của thương hiệu mà cô yêu thích.
Nhân viên bán hàng vẫn nhớ Quý Tinh Dao bởi lần trước cô từng khiến họ ngạc nhiên. Cô không thử giày, không nhìn kiểu dáng, chỉ báo cỡ chân rồi mua hết những đôi giày cao gót trên 10cm.
Mộ Cận Bùi nói với nhân viên bán hàng: “Lấy tất cả các mẫu giày bệt size 37 cho cô ấy thử.”
Quý Tinh Dao rất hợp tác, thử giày suốt nửa tiếng, cuối cùng chọn được sáu đôi.
Mộ Cận Bùi nhìn qua những đôi cô không chọn, rồi nói: “Chọn thêm vài đôi nữa cho đủ 10 đôi.”
Quý Tinh Dao kéo tay áo anh: “Sao anh giống bố em vậy, mua đồ cứ phải đủ số tròn. Mua nhiều thế em cũng không mang hết, ở nhà còn rất nhiều đôi chưa mở hộp.”
Mộ Cận Bùi không đáp, quay sang nói với nhân viên bán hàng: “Lấy đủ 10 đôi.” Sau đó, anh gọi điện cho tài xế bảo lên lấy giày mang xuống xe.
Rời khỏi cửa hàng, Mộ Cận Bùi hỏi: “Em có muốn dạo thêm cửa hàng nào nữa không?”
Quý Tinh Dao lắc đầu: “Em không thích đi dạo phố lắm. Về thôi, để Vũ Hy và Lạc Tùng cùng xuống chơi.”
Nhà hàng nằm ở tầng 16, họ nhanh chóng trở lại.
Từ thang máy bước ra, Quý Tinh Dao đi phía trước, nắm tay Mộ Cận Bùi. Cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn anh.
Mộ Cận Bùi hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là em rất vui. Cảm ơn anh.” Nói rồi, cô đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh. “Chúc mừng năm mới. Bao nhiêu may mắn của em trong những năm qua, em đều dùng để gặp được anh.”
Mộ Cận Bùi nhìn chằm chằm vào mắt cô. Nụ hôn vừa rồi cùng câu nói ấy như một cái bẫy, nếu không cẩn thận, anh sẽ dễ dàng bị cuốn vào.
Nhưng dù biết rõ là bẫy, anh vẫn vòng tay ôm cô lên.
Quý Tinh Dao theo bản năng vòng tay qua cổ anh, đầu ngón chân cô hơi rời khỏi mặt đất.
Cuối cùng, Mộ Cận Bùi thỏa hiệp. Anh thì thầm bên tai cô, giọng trầm ấm: “Được, em có thể vẽ bóng lưng của anh nhưng chỉ được giữ riêng, không được đem đi triển lãm, cũng không được vứt bỏ dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.”
Nói xong, anh cúi xuống hôn cô.
