KHI GIÓ NỔI LÊN – Chương 19
Editor: Mỡ
Beta: Bảo Trân
—
Trong thang máy, Quý Tinh Dao quay lại đứng đối diện với Mộ Cận Bùi. Lúc này cô mới có thể đường đường chính chính nhìn anh mà không cần né tránh ánh mắt anh nữa.
Mộ Cận Bùi hạ tầm mắt, bốn mắt chạm nhau. Làn da cô trắng đến mức gần như trong suốt, đôi mắt tựa như một dải ngân hà lấp lánh ánh sao. Anh siết chặt tay cô, cúi xuống hôn nhẹ lên đôi mắt ấy.
Thang máy đến tầng một, cửa thang máy từ từ mở ra.
Đứng ngay cửa là hai người đàn ông. Một người đang giao việc, người kia chăm chú lắng nghe, rõ ràng là mối quan hệ giữa cấp trên và trợ lý. Người đàn ông đeo kính có vẻ là cấp trên, khi nhìn thấy Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao, bỗng ngẩn ra vài giây.
Mộ Cận Bùi nắm tay Quý Tinh Dao bước ra khỏi thang máy, đi lướt qua họ.
“Anh gì đó ơi, xin dừng bước, thật mạo muội khi làm phiền.” Người đàn ông kia nhanh chóng bước tới, nói lời xin lỗi, sau đó đưa ra một tấm danh thiếp, giọng điệu cực kỳ khéo léo: “Nếu bên cạnh anh có người thân nào muốn bước vào ngành thời trang hoặc giải trí, có thể liên hệ trực tiếp với tôi. Tôi họ Lưu, công ty ở tầng 22.”
Mộ Cận Bùi nhận lấy danh thiếp, lịch sự đáp: “Cảm ơn anh.”
“Người nên nói cảm ơn là tôi, thật xin lỗi vì đã làm phiền hai người.” Người đàn ông chắp tay xin lỗi thêm lần nữa rồi nhanh chóng quay vào thang máy.
Quý Tinh Dao nghiêng đầu nhìn tấm danh thiếp. Đây là một công ty quản lý nổi tiếng trong ngành, từng đào tạo ra không ít ngôi sao lớn. Khi cô chọn xưởng vẽ ở đây, mẹ cô từng nhắc qua. “Vị tổng giám đốc kia chắc hẳn rất ưng diện mạo của anh nhưng không tiện nói thẳng.”
Mộ Cận Bùi liếc nhìn cô: “Chắc là muốn chiêu mộ em nhưng thấy anh ở cạnh nên biết giữ chừng mực.”
Quý Tinh Dao cười: “Em lúc nào cũng thấy lời anh nói rất hợp lý.”
Hiếm khi thấy khóe môi Mộ Cận Bùi thoáng cong lên một đường rất nhẹ.
Bảo vệ đứng đợi ở hành lang gần đó, Mộ Cận Bùi tiện tay đưa tấm danh thiếp cho một người trong số họ rồi tiếp tục nắm tay Quý Tinh Dao bước ra khỏi tòa nhà.
Khi xe ô tô đi ngang qua đoàn nghệ thuật múa, Quý Tinh Dao bảo tài xế dừng xe lại, quay sang nói với Mộ Cận Bùi: “Em lên lấy vé xong sẽ xuống ngay.”
Vì phép lịch sự, Mộ Cận Bùi cũng xuống xe: “Anh đi cùng em, tiện thể chào dì Doãn một chút.”
Quý Tinh Dao vốn lo anh không quen khi gặp phụ huynh, dù sao hai người cũng mới xác định mối quan hệ hôm qua. Giờ thấy anh chủ động, cô không khỏi vui mừng.
Cốp xe mở ra, Mộ Cận Bùi bước tới, Quý Tinh Dao nhìn thấy anh lấy từ trong xe ra một bó hoa cẩm chướng.
“Thời gian gấp quá, không chuẩn bị được món quà nào khác.” Anh đưa hoa cho cô. “Em cầm đi.”
“Mẹ em chỉ cần anh ghé thăm là vui lắm rồi, lần sau không cần mang theo quà.” Quý Tinh Dao khẽ nghịch những giọt nước còn đọng trên cánh hoa, hỏi: “Anh nhờ trợ lý Trữ mua à?”
“Ừ. Gần xưởng vẽ của em không có trung tâm thương mại, chỉ tìm được tiệm hoa thôi.”
Tiền sảnh tầng trệt của đoàn múa thường ngày rất yên tĩnh, thảm trải sàn làm cho tiếng bước chân gần như không nghe thấy gì. Nhưng hôm nay, từ xa đã nghe tiếng phụ nữ cãi cọ.
Quý Tinh Dao bước nhanh tới cửa, quả nhiên bên trong đang có tranh cãi. Doãn Hà cố gắng thuyết phục một người phụ nữ trung niên vào phòng làm việc nói chuyện nhưng bà ta không chịu nghe.
“Nếu không bị dồn đến bước đường cùng tôi đã chẳng tới đây!” Người phụ nữ ấy sang trọng và quý phái, từ kiểu tóc đến trang phục đều vô cùng tinh tế, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao chĩa thẳng vào Chu Vũ Hy.
“Cô không muốn có con không có nghĩa là chúng tôi cũng không muốn. Cô hiện đại thì cô cứ đi làm DINK, đừng kéo con trai tôi theo! Cô có biết con tôi đã bị cô làm hư hỏng đến thế nào không?”
*DINK (Viết tắt của Double Income, No Kids) là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con. DINK là những cặp vợ chồng có quan điểm sống không cần sinh con và thực tế không sinh con chung.
Người phụ nữ đặt tay lên ngực, trông tức giận vô cùng.
“Nếu không phải tại cô, thằng bé đã sớm đi học tài chính nhưng kết quả là nó nhất quyết muốn học y. Bây giờ cô còn xúi bẩy nó, không muốn kết hôn, cũng không muốn có con! Đừng nói với tôi rằng mấy lời cô hứa sẽ chia tay nó chỉ là để dỗ tôi nhé!”
Mộ Cận Bùi nhận ra người phụ nữ trung niên này, cũng nhận ra Chu Vũ Hy. Anh vỗ vai Quý Tinh Dao, khẽ nói: “Anh đợi em ở dưới lầu.”
Quý Tinh Dao gật đầu. Nhưng chưa kịp rời đi, cô đã bị người trong đoàn múa phát hiện và gọi lại.
Sự xuất hiện của cô khiến cuộc tranh cãi tạm dừng.
Người phụ nữ trung niên cũng đã nói hết lời. Bà ta chỉnh lại áo khoác, liếc Chu Vũ Hy một cái đầy khinh thường rồi bỏ đi.
Sau vụ ầm ĩ này, tất cả mọi người trong đoàn múa đều biết Chu Vũ Hy không thể có con và mối quan hệ giữa cô với bạn trai nhà giàu hóa ra lại rối rắm đến vậy.
Không gian trong sảnh lập tức chìm vào im lặng. Chu Vũ Hy nhìn Doãn Hà, “Cô giáo, xin lỗi vì đã gây rắc rối cho đoàn.”
Doãn Hà vòng tay ôm vai cô ấy, siết nhẹ như an ủi: “Cứ kiên định với những gì em cho là đáng giá. Đừng bận tâm người khác nghĩ gì, điều đó không quan trọng.”
Chu Vũ Hy im lặng vài giây, sau đó lẳng lặng lên lầu.
Lúc này, Quý Tinh Dao mới bước tới bên cạnh mẹ mình. Doãn Hà khẽ thở dài: “Người lúc nãy là mẹ của bạn trai Vũ Hy. Nếu không nể tình cô ấy còn khả năng kết hôn với cậu ta, với tính cách của mẹ, mẹ đã cho bảo vệ mời bà ta ra ngoài rồi.”
“Đừng giận nữa.” Quý Tinh Dao đưa bó hoa cho mẹ. “Mẹ càng ngày càng trẻ ra. Hoa này là Mộ Cận Bùi tặng mẹ.”
Doãn Hà vui vẻ hẳn lên: “Con thay mẹ cảm ơn Cận Bùi nhé. Sáng nay hai đứa gặp nhau rồi?”
Quý Tinh Dao khoác tay mẹ bước lên lầu, vừa đi vừa nói: “Vâng, anh vừa đi cùng con lên đây, giờ lại xuống xe rồi. Có lẽ anh nghĩ một người đàn ông đứng đó xem thì không hay lắm.”
Doãn Hà đáp: “Vậy bảo Cận Bùi lên ngồi chơi một lát, uống chén trà.”
Quý Tinh Dao nhìn đồng hồ, lắc đầu: “Không kịp rồi ạ, chúng con còn hẹn người khác nữa. Sau này có nhiều cơ hội gặp mà mẹ.”
Sau khi lấy vé và quà, Quý Tinh Dao không nán lại lâu mà vội vàng xuống lầu.
Mộ Cận Bùi đứng cạnh xe, định gọi điện cho Lạc Tùng nhưng nhìn thời gian trên màn hình, giờ này Lạc Tùng chắc đang ngồi phòng khám, thế là anh lại cất điện thoại vào túi.
Trữ Chinh từ trong xe bước ra, đưa cho anh một chiếc máy tính bảng: “Mộ tổng, toàn bộ tài liệu về Tạ Quân Nghị đã được tổng hợp xong.”
Mất hơn một tháng, họ đã thu thập đầy đủ thông tin cá nhân của Tạ Quân Nghị, bao gồm cả quá khứ từ hồi học cấp ba, trải dài suốt 40 năm.
Mộ Cận Bùi lật đến trang thứ hai của tài liệu. Khi đọc đến những dòng cuối trang, ngón tay cầm máy tính bảng của anh bất giác siết chặt.
Trữ Chinh đứng một bên, im lặng nín thở.
Xung quanh xe cộ qua lại tấp nập nhưng không khí bên cạnh Mộ Cận Bùi lại yên ắng đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Một lúc lâu sau anh mới cất giọng trầm: “Cậu đã xem qua rồi?”
Trữ Chinh gật đầu, thành thật trả lời: “Đã xem rồi.” Các tài liệu này qua tay anh xử lý, không thể nào chưa xem. Đọc xong còn cảm thấy đau lòng huống chi là Mộ Cận Bùi.
Mộ Cận Bùi không nói thêm, tiếp tục lật sang trang kế tiếp.
Theo tài liệu, mối tình đầu của Tạ Quân Nghị chính là Bùi Ngọc.
Anh không nhìn nhầm. Mối tình đầu của cậu Tạ Quân Nghị chính là mẹ anh, bà Bùi Ngọc.
Bùi Ngọc và Tạ Quân Nghị bắt đầu yêu nhau từ thời trung học. Hai người trai tài gái sắc, tình cảm rất tốt đẹp. Bùi Ngọc xuất thân từ gia đình giàu có, còn Tạ Quân Nghị chỉ là con nhà bình thường.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Tạ Quân Nghị ở lại Bắc Kinh, còn Bùi Ngọc đi du học. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa họ không hề thay đổi.
Trong thời gian học đại học, Bùi Ngọc quen biết với Mộ Văn Nhã, tức dì của Mộ Cận Bùi.
Bốn năm sau, Tạ Quân Nghị tốt nghiệp đại học với thành tích xuất sắc và nhận học bổng toàn phần của một trường đại học ở New York. Lúc này, chuyện yêu xa của họ kết thúc.
Trong một lần Tạ Quân Nghị đến trường của Bùi Ngọc để thăm bà, ông đã gặp Mộ Văn Nhã.
Mộ Văn Nhã ngay lập tức có cảm tình với Tạ Quân Nghị – người đàn ông cao lớn, điển trai. Nhờ Mộ Văn Nhã, Tạ Quân Nghị thuận lợi gia nhập một công ty đầu tư thuộc tập đoàn M.K để thực tập.
Kể từ đây, cảm giác tự ti của Tạ Quân Nghị bắt đầu nảy sinh. Ở đây, ai cũng giỏi hơn, xuất sắc hơn, may mắn hơn và gia cảnh tốt hơn ônh.
Giấc mơ trên phố Wall với hiện thực tàn khốc dần dần đè nén ông.
Trong thời gian này, Bùi Ngọc cũng gặp bế tắc trong sự nghiệp hội họa. Bà đi du lịch khắp nơi để tìm cảm hứng, đồng thời giải tỏa và điều chỉnh tâm trạng.
Khi bà quay lại, Mộ Văn Nhã đã đến tìm bà để nói chuyện thẳng thắn.
Thì ra, Mộ Văn Nhã đã mang thai, đứa bé chính là con của Tạ Quân Nghị.
Thế giới của Bùi Ngọc hoàn toàn sụp đổ. Bà không ngờ rằng người phụ nữ xuất thân quyền quý như Mộ Văn Nhã, xung quanh không thiếu người theo đuổi, lại chen chân vào mối quan hệ của bà. Càng không ngờ, người đàn ông bà yêu bao năm lại phản bội mình.
Giữa tình yêu và tiền đồ, Tạ Quân Nghị cuối cùng chọn tiền đồ.
Bùi Ngọc không khóc, không trách móc, không hỏi han gì thêm. Bà vứt hết tất cả đồ vật liên quan đến Tạ Quân Nghị trong căn hộ, bao gồm cả những bức tranh vẽ ông. Từ đó, bà không bao giờ vẽ chân dung nữa.
Ba mươi năm sau, lần đầu tiên bà quay lại với tranh chân dung chính là qua “Tinh Dao 2”.
Sau khi chia tay, Bùi Ngọc mất phương hướng.
Anh trai của Mộ Văn Nhã, cũng chính là Mộ Văn Hoài – bố nuôi của Mộ Cận Bùi, biết chuyện liền cảm thấy có lỗi với Bùi Ngọc. Ông đã liên lạc để bày tỏ ý muốn bù đắp cho bà.
Không ngờ, trong lần gặp đó, Mộ Văn Hoài lại rung động trước Bùi Ngọc.
Bùi Ngọc nghĩ rằng Mộ Văn Hoài chỉ muốn dùng tiền để đuổi bà rời khỏi New York, nhường đường cho Mộ Văn Nhã và Tạ Quân Nghị. Từ đó, bà cũng căm ghét luôn Mộ Văn Hoài.
Nửa năm sau, dù vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi đau, vì muốn trả thù Mộ Văn Nhã, Bùi Ngọc quyết định kết hôn với Mộ Văn Hoài.
Mộ Văn Nhã, nhờ vào thân phận tiểu thư của M.K, cuối cùng đã giành được Tạ Quân Nghị. Hai người kết hôn và sinh con nhưng cuộc sống sau hôn nhân của họ không hề hạnh phúc bởi trái tim Tạ Quân Nghị từ đầu đến cuối chỉ có Bùi Ngọc.
Điều mà dì anh không ngờ đến dù là trong mơ, chính là việc anh trai mình, Mộ Văn Hoài, lại muốn cưới Bùi Ngọc. Bà ta từng lấy cái chết ra để ép buộc Mộ Văn Hoài từ bỏ nhưng ông vẫn không lay chuyển.
Mộ Văn Hoài biết rõ Bùi Ngọc không yêu ông, bà chỉ đang lợi dụng ông nhưng suốt bao nhiêu năm qua, ông vẫn cam lòng chấp nhận.
Bùi Ngọc không muốn có con, Mộ Văn Hoài cũng chiều theo ý bà. Sau đó, khi Bùi Ngọc nhận nuôi một cậu bé hơn hai tuổi, Mộ Văn Hoài vì yêu bà mà dành hết tình thương của mình cho cậu bé đó.
Bùi Ngọc chưa bao giờ che giấu sự căm ghét đối với Tạ Quân Nghị và Mộ Văn Nhã. Bất kể gặp họ ở đâu, bà cũng không nói một lời, dù là trước mặt ông cụ nhà họ Mộ.
Giờ đây, tình yêu đã cạn, nỗi hận cũng phôi phai, mọi thứ dần trở nên nhạt nhòa, chỉ còn lại một cuộc đời đầy thương tích.
Ông cụ Mộ sau khi biết được mối quan hệ rối ren của bốn người trẻ, cũng không thể làm gì hơn. Dù sao thì họ đã kết hôn, đã có con. Mối quan hệ méo mó này cứ như vậy duy trì suốt hơn ba mươi năm.
Nhưng trong mắt người ngoài, gia đình nhà họ Mộ vẫn luôn hòa thuận.
Mộ Cận Bùi dừng đọc tài liệu, anh day mạnh thái dương, ký ức ùa về. Anh đau lòng thay cho mẹ mình, Bùi Ngọc, và càng thương xót cho bố mình, Mộ Văn Hoài. Người đàn ông ấy là người đáng thương nhất, cả đời yêu nhưng không được đáp lại.
Đến giờ, đối diện với mẹ anh, bố vẫn luôn dè dặt, cẩn thận.
Không biết vì sao, anh bất chợt nhớ đến câu Quý Tinh Dao từng nói: “Có lúc lý trí đến mức vô tình nhưng cũng có lúc cố chấp tựa như thiêu thân lao vào lửa.”
Trữ Chinh đứng bên cạnh, lên tiếng chờ lệnh: “Mộ tổng.”
Tình hình hiện tại rất khó xử. Trong kế hoạch đối phó Quý Thường Thịnh, Tạ Quân Nghị lại là một sự phiền toái lớn. Hơn nữa, điểm yếu của ông ta lại liên quan đến mẹ Bùi. Nếu không xử lý khéo rất dễ phản tác dụng.
Ánh mắt Mộ Cận Bùi dừng trên màn hình máy tính bảng, sâu thẳm không chút nhiệt: “Đợi về thì sắp xếp gặp Tạ Quân Nghị.”
Đúng lúc này, Quý Tinh Dao từ đoàn múa bước ra, cuộc trò chuyện chấm dứt. Trữ Chinh cầm máy tính bảng quay lại xe.
“Trời lạnh thế này sao anh không ngồi trong xe?” Quý Tinh Dao nhanh chóng bước tới.
Mộ Cận Bùi nhìn cô, nói ngắn gọn: “Sợ em không tìm thấy xe.”
“Em nhớ biển số mà.” Quý Tinh Dao nắm lấy tay anh, kéo lên xe. Trước khi buông tay, cô vẫn còn cố ý nắm thêm một lần nữa.
Mộ Cận Bùi mở cửa xe, hai người lần lượt ngồi vào.
Quý Tinh Dao đưa vé cho anh: “Nếu hôm đó anh rảnh thì hai đứa mình đi xem. Nếu anh bận thì đưa vé này cho bạn anh, không thì phí lắm.”
Cô bắt đầu mở quà, bên trong là một chai nước hoa, đúng loại cô thích.
Mộ Cận Bùi nhìn ngày diễn trên vé, thời gian đó anh có thể đang ở Bắc Kinh:
“Hôm đó anh đi cùng em.” Anh cất vé vào túi.
Quý Tinh Dao xịt thử nước hoa vào ngăn bên trong túi xách.
Hương thơm nhẹ nhàng, thoảng chút mát mẻ, chút ngọt ngào.
Cô vừa xịt vừa hỏi chuyện: “Bác sĩ Lạc và bạn gái anh ấy có thích xem múa ba lê không? Nếu thích, em mua thêm hai vé nữa, cùng nhau đi xem.”
Mộ Cận Bùi đáp: “Lạc Tùng là người nhà, xem không cần vé.”
Quý Tinh Dao ngớ người, rồi chớp mắt kinh ngạc: “Bác sĩ Lạc là…”
Mộ Cận Bùi gật đầu: “Ừ, bạn trai của Chu Vũ Hy.”
Hóa ra là thật.
Trước đó, mẹ cô từng nhắc qua rằng bạn trai Chu Vũ Hy cũng là bác sĩ sản phụ khoa, còn nói nếu biết sớm đã giới thiệu cô đến khám. Không ngờ lại chính là Lạc Tùng.
Thảo nào ban nãy Mộ Cận Bùi không vào, vì ngại Chu Vũ Hy lúng túng.
Quý Tinh Dao không rõ cảm giác lúc này của mình ra sao: “Bác sĩ Lạc học Đông y là vì chị ấy à?”
“Ừ. Hai người họ yêu nhau từ thời niên thiếu, đến giờ vẫn ở bên nhau.” Mộ Cận Bùi giải thích, kể qua về cách anh quen biết Lạc Tùng: “Ông nội cậu ấy là bạn của ông ngoại anh.”
Lạc Tùng là bạn chơi từ nhỏ của anh, cũng là người duy nhất anh có thể tâm sự.
Anh không hỏi sâu về vấn đề của Chu Vũ Hy nhưng biết Lạc Tùng đã vì cô mà về nước học đại học vì ở đây có trường đào tạo Đông y.
Sau đó, Chu Vũ Hy cũng vì Lạc Tùng mà chuyển công tác sang một đoàn múa ba lê trong nước.
Mười mấy năm trôi qua, không gì có thể chia cắt được họ.
Không tiếp tục bàn luận về chủ đề nặng nề này, Quý Tinh Dao mở cốc cà phê, hương thơm ngào ngạt bốc lên. Cô đưa cốc đến gần Mộ Cận Bùi, cười tinh nghịch: “Anh ngửi thử xem.”
Mộ Cận Bùi vừa định uống, cô đã nhanh chóng rút tay lại.
Anh nhíu mày nhìn cô: “…”
Quý Tinh Dao bật cười: “Không cho anh uống, chỉ cho anh ngửi thôi.”
Cô quay người, nhìn ra cửa sổ phía mình và từ từ thưởng thức ly cà phê nóng mà anh pha.
Mộ Cận Bùi nắm lấy tay cô, trong đầu vẫn bị vây quanh bởi những ký ức về bố mẹ nuôi. Anh không yên tâm, ngả người vào lưng ghế, mắt khẽ nhắm lại. Không đau đầu, nhưng anh lại ngủ thiếp đi.
Đến bệnh viện, Quý Tinh Dao thấy Mộ Cận Bùi vẫn chưa tỉnh, cô không đánh thức anh.
Cô nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay anh, đóng cửa xe lại, chưa đi được bao xa thì phía sau vang lên giọng anh: “Tinh Dao.”
Mộ Cận Bùi vốn không ngủ sâu, tiếng đóng cửa xe đã khiến anh tỉnh.
Anh khoác áo khoác lên, chỉ vài bước đã đuổi kịp cô.
Quý Tinh Dao dừng lại chờ: “Anh mệt thì ngủ thêm một chút đi.”
“Không sao.” Anh tiến lại gần, nắm tay cô.
Hai người xếp hàng hơn hai tiếng đồng hồ mới đến lượt Quý Tinh Dao. Mộ Cận Bùi cùng cô vào phòng khám.
Lạc Tùng ngẩng đầu lên, thấy người vừa bước vào thì ngẩn người.
Mãi đến khi Mộ Cận Bùi đặt hai tay lên vai Quý Tinh Dao, bảo cô ngồi xuống, Lạc Tùng mới bật cười: “Không phải chứ… Hai người… Hai người là sao đây?”
Mộ Cận Bùi đáp ngắn gọn: “Hôm nay không nói chuyện phiếm, đưa bạn gái đến khám bệnh.”
Lạc Tùng tháo kính, day trán. Việc Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao bên nhau là điều hợp lý nhưng lại ngoài dự đoán của anh. Giờ đang trong giờ làm việc, anh cũng không tiện hỏi nhiều.
“Thế nào? Vẫn không thoải mái à?”
Quý Tinh Dao khẽ gật đầu: “Vẫn chưa ổn định.”
Mộ Cận Bùi nghe không hiểu hai người họ đang nói gì, chỉ đứng bên cạnh xem điện thoại.
Buổi khám diễn ra rất nhanh, chưa đầy mười phút.
Quý Tinh Dao đứng dậy, ra hiệu với anh: “Đi thôi, đừng để lỡ lượt của người sau.”
Mộ Cận Bùi nói với Lạc Tùng: “Cậu cứ bận việc, tôi qua văn phòng cậu ngồi đợi.”
Lạc Tùng có cảm giác Mộ Cận Bùi muốn nói gì đó với mình, anh gật đầu.
Sau đó, Mộ Cận Bùi cùng Quý Tinh Dao đi lấy thuốc. Vì thuốc phải sắc nên ngày mai họ mới quay lại lấy được.
Mãi đến 5 giờ rưỡi chiều, Lạc Tùng mới xong việc, từ phòng khám trở về văn phòng.
Lúc này, Quý Tinh Dao đang cầm tay Mộ Cận Bùi, chăm chú ngắm nghía như thể đó là một tác phẩm nghệ thuật. Hai người không nói gì, cô chăm chú nhìn tay anh, còn anh thì ngắm nhìn gương mặt nghiêng của cô.
Lạc Tùng đóng cửa văn phòng, bật cười trêu chọc: “Đúng là mấy đôi đang yêu, nhìn phát biết liền.”
Mộ Cận Bùi chỉ cười nhạt, không đáp lời.
Lạc Tùng mở tủ, lấy một cái cốc giấy từ trong chồng cốc, rót nước ấm cho cả hai: “Cốc giấy còn ít, hai người dùng tạm.”
Mộ Cận Bùi nhận lấy cốc nước, đưa cho Quý Tinh Dao uống trước, rồi mới uống phần của mình.
Quý Tinh Dao đứng dậy, lấy cớ rời đi: “Em ra ngoài một chút, đi vệ sinh.”
Khi cửa vừa đóng lại, Lạc Tùng tựa vào bàn, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Mộ Cận Bùi nói thẳng: “Hôm nay tôi gặp mẹ cậu.”
Lạc Tùng nhíu mày: “Cậu về New York lúc nào?!” Nói xong, anh như chợt nhận ra điều gì đó: “Bà ấy ở Bắc Kinh?” Nhưng mẹ anh chưa từng nói sẽ về nước thăm anh.
Mộ Cận Bùi giải thích: “Tôi đi cùng Tinh Dao đến đoàn múa của Chu Vũ Hy, tình cờ gặp bà ấy.”
Lạc Tùng gần đây mới biết Quý Tinh Dao chính là con gái của Doãn Hà. Chu Vũ Hy từng kể với anh và còn khen ngợi poster mà Quý Tinh Dao thiết kế rất đẹp, khiến bóng lưng trong đó như có câu chuyện riêng.
Anh không ngờ người mẹ luôn tự xưng cao quý, thanh lịch của mình lại đến tìm Chu Vũ Hy, thậm chí còn đến tận đoàn múa.
Mộ Cận Bùi ngừng lại một chút rồi nói: “Nếu tôi không lỡ miệng, tính cách của Chu Vũ Hy chắc chắn sẽ không nói với cậu đâu, chuyện gì cũng tự mình gánh lấy.”
Lạc Tùng gật đầu, đáp nhanh: “Được rồi, để lúc rảnh tôi sẽ mời cậu ăn một bữa. Tôi phải đi đón Tiểu Vũ tan làm.” Anh vừa nói vừa cởi áo blouse, đến chiếc cúc cuối cùng còn phải tháo hai lần mới xong.
Không để ý rằng Mộ Cận Bùi vẫn còn ở đây, anh vớ lấy chìa khóa xe rồi vội vã rời đi.
Khi Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao rời bệnh viện, trời đã tối, ánh đèn đường kéo dài đến cuối con đường.
Quý Tinh Dao hỏi: “Hẹn hò ở đâu đây?”
Mộ Cận Bùi đáp: “Đến căn hộ của em, anh sẽ giúp em dọn lại phòng khách, sắp xếp mọi thứ lại từ đầu.”
Quý Tinh Dao mỉm cười: “Cảm ơn. Em thích những buổi hẹn như thế này.”
Cô mở nắp ly cà phê ra, bên trong còn lại một nửa: “Vì biểu hiện chăm chỉ của anh nên em cho anh nếm thử đấy.”
Cô đặc biệt nhấn mạnh: “Không được uống nhiều, chỉ một ngụm thôi.”
Mộ Cận Bùi nhìn vào mắt cô, rồi nhấp hai ngụm.
Quý Tinh Dao nhíu mày, khó hiểu: “…!”
Lần này khi về căn hộ, Quý Tinh Dao đã sớm lấy thẻ ra đưa cho tài xế, xe đi thẳng xuống bãi đỗ xe cạnh thang máy.
Thang máy riêng. Khi cửa thang máy khép lại, Quý Tinh Dao kiễng chân, tiến lại gần môi anh. Nhưng cô dừng lại khi chỉ cách khoảng hai centimet, không chạm vào.
Mộ Cận Bùi vòng tay ra, mạnh mẽ hôn lấy môi cô.
Tay anh vẫn cầm chiếc ly giữ nhiệt của cô, tay kia vòng qua eo, bế cô lên khỏi mặt đất.
Quý Tinh Dao thích được anh bế như vậy, cảm giác vừa gần gũi lại vừa rung động.
Về đến căn hộ, Quý Tinh Dao bật hết đèn lên. Mộ Cận Bùi cởi áo khoác, bắt đầu dọn dẹp phòng khách.
Quý Tinh Dao lười biếng ngồi trên sofa, mở một cuốn tạp chí của phòng tranh M.K. Mắt cô lâu lâu lại liếc sang nhìn anh. Cách anh tỉ mỉ sắp xếp từng chi tiết khiến cô không thể rời mắt. Đôi khi, cô còn đoán được anh sẽ lấy món đồ nào tiếp theo. Cảm giác tâm đầu ý hợp này thật kỳ lạ.
Cô đặt tạp chí xuống, bước chân trần tiến lại gần anh.
Mộ Cận Bùi đang quỳ một chân trước cửa sổ sát đất, bày biện các chậu cây nhỏ và hoa khô thành một góc nghệ thuật.
Thoạt nhìn như một đống chậu cây lộn xộn nhưng từ mỗi góc độ khác nhau, mỗi chậu cây lại có thể trở thành trung tâm của một bức tranh, và ở một góc khác, nó lại làm nền cho những chậu cây khác.
Nhìn có vẻ liên kết nhưng thực ra, mỗi chậu đều cô độc.
“Chủ đề này là gì vậy?” Quý Tinh Dao chống một tay lên vai anh.
Mộ Cận Bùi trả lời: “Mỗi bông hoa, một thế giới.”
Quý Tinh Dao lặng nhìn các chậu cây một lúc, sau đó nhấc chân phải – chính là chân bị trầy trước đó nhưng giờ đã lành lặn, không còn dấu vết gì.
Mộ Cận Bùi vuốt nhẹ mu bàn chân cô: “Không lạnh sao?”
“Em quen rồi. Ở nhà em chẳng đi tất bao giờ” Cô hỏi anh: “Nếu thêm chân em vào bức tranh này, anh sẽ nghĩ ra chủ đề gì?”
Mộ Cận Bùi gãi lòng bàn chân cô, cười: “Kẻ phá rối.”
Quý Tinh Dao nhột, rụt chân lại, nhưng ngay sau đó lại nhấc chân ra: “Chủ đề trước của anh là ‘Mỗi bông hoa, một thế giới’, còn em là ‘Bước vào thế giới của anh’. Sau này em làm mẫu, anh vẽ lại cảnh này rồi tặng em.”
Mộ Cận Bùi ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt anh chứa đầy sự dịu dàng. Lần đầu gặp cô tại buổi đấu giá mùa thu, cô giống như một tiên nữ cao quý, không vướng bụi trần.
Lúc này đây, cô đã bước xuống nhân gian.
Quý Tinh Dao trêu chọc: “Thấy em rộng lượng chưa, chủ động làm mẫu cho anh.”
Mộ Cận Bùi không đáp. Anh đỡ bàn chân cô bằng lòng bàn tay: “Nếu có thời gian rảnh, anh sẽ đến vẽ bức tranh này. Lúc đó em cứ chơi, anh sẽ dọn xong ngay.”
Quý Tinh Dao đảo mắt, đoán được anh sẽ lấy chậu cây nào, liền đứng chắn trước nó.
Mộ Cận Bùi nhướn mày: “…!”
Anh đứng dậy, bế cô sang một bên.
Cả buổi tối, Quý Tinh Dao cứ trêu chọc không để anh yên. Anh định lấy món nào, cô lại đứng chắn trước món đó. Mộ Cận Bùi sắp xếp được bốn góc cảnh, phải bế cô hơn hai chục lần.
Xong việc, Mộ Cận Bùi lại pha cà phê cho cô.
Trong lúc chờ cà phê, Quý Tinh Dao tắt đèn phòng khách.
“Mộ Cận Bùi.”
“Ừ?”
“Lại đây.”
“Sao nữa?” Anh lau tay, bước tới.
Quý Tinh Dao kéo rèm ra, chỉ tay ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời đêm nay thật đẹp. Mây mỏng, trăng sáng, sao thưa.
Ngược sáng, đường nét khuôn mặt anh hiện lên rõ ràng, góc cạnh.
Quý Tinh Dao kiễng chân, đặt một nụ hôn lên cằm anh.
Mộ Cận Bùi vẫn dùng một tay bế cô lên, khiến mũi chân cô vừa rời khỏi mặt đất.
Ngoài cửa sổ, trăng sao hòa quyện.
Trong phòng, anh nhìn cô chăm chú.
Gần đến sáng, Mộ Cận Bùi đợi Quý Tinh Dao ngủ rồi mới rời đi.
Trữ Chinh vẫn đợi dưới xe. Anh ta có chuyện cần nhắc nhở sếp. Chiều nay khi nhận lệnh đi mua hoa, anh ta mới chợt nhớ ra:
“Mộ tổng, sắp đến Tết Dương lịch. Đừng quên chuẩn bị quà cho cô Quý.”
Anh lo sếp vẫn theo thói quen cũ, nghĩ rằng Tết chỉ là ngày nghỉ lễ.
Những năm qua, chịu ảnh hưởng từ bố, Mộ Cận Bùi hiểu rằng dịp lễ phải tặng quà cho bạn gái. Bất kể lễ gì, Mộ Văn Hoài đều tặng quà cho Bùi Ngọc. Thậm chí, Tết Thiếu nhi cũng không ngoại lệ.
Mộ Cận Bùi nghĩ ngợi, cân nhắc xem nên tặng gì cho Quý Tinh Dao.
Trữ Chinh gợi ý: “Chỉ còn vài ngày, đặt làm ở nước ngoài không kịp đâu.”
Mộ Cận Bùi ngước nhìn lên căn hộ đã tắt đèn, nảy ra ý tưởng: “Cậu liên hệ vài thợ may cao cấp ở Bắc Kinh. Tôi sẽ tự thiết kế.”
Trữ Chinh tưởng sếp định làm váy dạ hội, hỏi tiếp: “Vải thì sao ạ? Cần chuẩn bị chất liệu và màu sắc gì?”
Mộ Cận Bùi lắc đầu: “Không phải làm váy dạ hội.”
