TRĂNG GIÓ NƠI ĐÂY – CHƯƠNG 91

Chương IF ( chương giả sử nam nữ chính quen nhau từ thời cấp 3)

Editor: Gió+Đá bào
Beta: Bảo Trân

Tâm trạng gần đây của Nguyễn Sương trông rất tốt, điều này khiến Quý Tư Âm rất đau lòng.

Vì khi Nguyễn Sương có tâm trạng vui vẻ, cô ấy sẽ dạy kèm cho Quý Tư Âm.

Quý Tư Âm vốn là một người lười biếng, cuộc sống vốn chỉ là pha trò và sao chép bài tập về nhà bất cứ khi nào có thể, nếu không thể, cô ấy sẽ đưa tiền cho các bạn cùng lớp và nhờ họ chép lại cho mình. Nguyễn Sương đã cố gắng thuyết phục cô ấy nhiều lần nhưng đều bị lờ đi.

Bây giờ thì tốt rồi, cho dù Quý Tư Âm có nịnh nọt đến đâu cũng không có tác dụng gì, Nguyễn Sương gây áp lực cho cô ấy và nghiêm túc dạy cô ấy cách giải đề.

Quý Tư Âm không ngừng kêu khổ: “Sương Sương, tâm tình cậu cứ tốt là thích tra tấn tớ à?”

Nguyễn Sương chớp mắt: “Hoàn thành một câu đề, cậu không thấy có cảm giác thành tựu sao?”

“Cảm giác thành tựu? Với tớ là cảm giác khi chinh phục được một người đàn ông.” Quý Tư Âm lặng lẽ xích đến gần Nguyễn Sương, “Để tớ bí mật nói cho cậu biết, tớ lại yêu rồi.”

Nhìn cô ấy mỗi ngày đều nhìn điện thoại cười cười, Nguyễn Sương cũng có thể đoán ra được.

Nguyễn Sương hỏi cô ấy: “Học lớp nào?”

Quý Tư Âm nói: “Lớp 12, cùng lớp với Trần Cương Sách.”

Nguyễn Sương khó hiểu: “Người đó đã năm cuối cấp rồi, còn có tâm trạng yêu đương sao?”

Quý Tư Âm nói: “Những người ở ban quốc tế như anh ấy không cần thi vào đại học.”

Nguyễn Sương đang viết các bước để giải quyết vấn đề thì dừng lại.

Mực đen để lại một vết đậm trên giấy.

“Ban quốc tế.” Nguyễn Sương nói.

“Ừm.” Quý Tư Âm nói, “Tớ thấy mỗi ngày anh ấy đều khá rảnh rỗi, không bao giờ rời tay khỏi điện thoại. Này…nếu tiếng Anh của tớ tốt hơn chút, tớ nhất định cũng sẽ đi du học, như vậy sẽ không bị giày vò với việc thi cử nữa!”

Quý Tư Âm vẫn đang suy nghĩ linh tinh, Nguyễn Sương chuyên tâm làm đề.

Sau kỳ thi giữa kỳ là đại hội thể thao mùa thu thường niên của trường.

Nguyễn Sương không đăng ký bất kỳ hạng mục nào vì những người ở đài phát thanh cần phải làm các công việc ở trên bục.

Công việc của cô là đọc các bản thảo cổ vũ mà mỗi lớp gửi đến.

Cộng tác với cô là một học sinh lớp 11 và cũng là phó trưởng câu lạc bộ.

Trên đường đi đã có người tới đưa nước, Nguyễn Sương liếc nhìn người đó rồi nhận lấy chai nước từ tay anh. Nhiệm vụ đưa nước đã hoàn thành nhưng anh vẫn không rời đi mà dời một chiếc ghế đến ngồi cạnh Nguyễn Sương, đến nỗi mọi người xung quanh đều phải lén nhìn bọn họ.

Nguyễn Sương đọc xong bản thảo trên tay, tắt micro, cầm chai nước trong tay lên.

Trần Cương Sách lúc này mới lên tiếng: “Có đói bụng không?”

Chiếc ghế Nguyễn Sương đang ngồi có tựa lưng bằng đệm. Khi nói chuyện với Trần Cương Sách, cô hơi nhích mông về phía anh.

“Mấy giờ rồi?”

“Chín giờ ba mươi.”

“Vẫn còn sớm.”

“Ăn chút đồ ăn nhẹ đi. Em muốn ăn gì? Anh tới siêu thị mua một ít.”

Nguyễn Sương suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Không cần đâu.”

Da thịt trên má cô rất mềm, khi cô mím môi, đôi má mập mạp phồng lên như kẹo dẻo.

Trần Cương Sách cố kiềm chế cảm giác muốn nhéo nhéo, nói: “Muốn ăn cái gì cứ nói với anh, anh sẽ mua cho em.”

“Không cần đâu,” Cô nói, “Em đang giảm cân.”

Trần Cương Sách càng nhìn càng hài lòng về Nguyễn Sương, trước đây anh chỉ cho rằng má phúng phính chút sẽ dễ dàng nhéo nhéo, nhưng không ngờ rằng phúng phính cũng có thể xinh đẹp như vậy. Và cô đang mặc đồng phục học sinh, từ góc nhìn của anh, cô trông gầy như một tờ giấy.

“Con gái các em không bao giờ hài lòng với cân nặng của mình và chỉ muốn giảm cân sao?”

“Đàn ông các anh không phải cũng hài lòng với chiều cao của mình sao? Không phải các anh đều muốn cao hơn nữa à?”

“Không, anh đã đủ cao rồi.” Trần Cương Sách phản đối vấn đề này.

Nguyễn Sương bỗng nhiên tò mò: “Anh cao bao nhiêu?”

Nhìn bằng mắt thường thì có lẽ anh cao khoảng trên 1m85, lúc ngồi trên xe anh phải gập chân bó gối khiến cô có cảm giác anh rất cao.

Trần Cương Sách nói: “Sẽ có dao động từ hai đến ba centimet, buổi sáng sẽ cao hơn chút, buổi chiều sẽ thấp hơn chút.”

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Sương nghe được điều này: “Thời điểm thấp thì là thấp bao nhiêu?”

Trong mắt Trần Cương Sách lộ ra vẻ trêu chọc bất đắc dĩ, “1m87 cũng tính là thấp sao?”

Nguyễn Sương lúc này mới ý thức được mình vừa vô tình giễu cợt Trần Cương Sách.

“…Không tệ. Bạn nam ngồi ở phía sau bàn em có vẻ cao 1m9.”

“Bàn phía sau em? 1m9 được ngồi ở hàng hai à?”

“À, giáo viên lớp chủ nhiệm không phân biệt chiều cao.”

“…” Trần Cương Sách bật cười: “Một mét chín.”

“Em nhớ cậu ấy chơi bóng rổ rất giỏi.” Nguyễn Sương lạnh lùng nói.

Trần Cương Sách nâng cằm, cười lạnh nói: “Tốt cỡ nào? Có đủ tiêu chuẩn gia nhập vào NBA không?”

Nguyễn Sương liếc anh một cái: “Sao anh nói chuyện kỳ quái vậy?”

Trần Cương Sách nhẹ nhàng cười: “Vậy sao? Em nhạy cảm quá rồi.”

Tình cờ có người đến giao bản thảo, Nguyễn Sương cầm lấy, trước khi bật micro còn nói: “Cậu bạn ngồi bàn sau em đã có bạn gái rồi, em cũng chưa từng xem cậu ấy chơi bóng.”

Sau khi dứt lời, cô bật micro.

Trần Cương Sách ngồi trên ghế, nhìn tấm lưng thẳng của cô, những đường nét mềm mại và vài sợi tóc xõa xuống.

Anh không kìm được nữa, đưa tay vén những sợi tóc xõa xuống của cô qua mang tai.

Trong lúc anh làm động tác đó, môi và răng của Nguyễn Sương có hơi dừng lại một chút, rất nhanh sau đó cô lại tiếp tục.

Chỉ là bàn tay cầm bản thảo của cô đã chuyển từ tay phải sang tay trái, tay phải từ trên bàn buông xuống, ở không trung rồi dừng nơi lòng bàn tay ấm áp kia.

Giữa dòng người hối hả, tấp nập, họ nắm tay nhau như chốn không người.

Đại hội thể thao kéo dài hai ngày rồi rất nhanh đã kết thúc.

Mối quan hệ giữa Nguyễn Sương và Trần Cương Sách tưởng chừng như đã thân thiết hơn một bước nhưng thực tế lại không như vậy.

Trần Cương Sách định cuối tuần mời cô đi chơi nhưng Nguyễn Sương không đồng ý.

Nhưng khi cô đến trường, Trần Cương Sách đã đến gặp cô, thấy cô cười rạng rỡ.

Họ có một căn cứ bí mật, Trần Cương Sách lợi dụng công việc để trục lợi cá nhân, sử dụng văn phòng hội sinh viên làm nơi hẹn hò của hai người. Văn phòng hội sinh viên không được sử dụng nhiều nên Trần Cương Sách đã quen với việc đến đây để ngủ bù, cho nên hầu như mỗi lần Nguyễn Sương tới đây đều nhìn thấy Trần Cương Sách nằm trên sô pha ngủ không có chút hình tượng nào.

Nguyễn Sương không đánh thức anh, cô cầm bài tập nghiêm túc làm bài.

Sau đó, khi Trần Cương Sách tỉnh lại, điều anh nhìn thấy đầu tiên chính là ánh mắt tập trung của cô gái.

Thời tiết lúc đó rất đẹp, ánh nắng ngoài cửa sổ ấm áp, tấm rèm trắng đung đưa trong gió.

Nỗi buồn mấy ngày nay của Trần Cương Sách như được xóa sạch.

Anh hiếm khi có được những giây phút như vậy, chỉ ngồi im lặng không nói gì, lòng anh cảm thấy tràn đầy ấm áp hơn bao giờ hết.

Nhưng luôn có người phá vỡ sự bình yên này.

Khi Trần Vũ Tín gọi điện tới, Nguyễn Sương bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình.

Cô quay lại thì thấy Trần Cương Sách đã tỉnh: “Sao anh không nghe điện thoại?”

Trần Cương Sách đứng dậy, cầm điện thoại di động đi ra ngoài, để lại Nguyễn Sương trong không gian yên tĩnh.

“Bố có thể đừng gọi điện mãi cho con được không?” Trần Cương Sách nhíu mày, “Con là học sinh, mỗi ngày đều phải đến trường.”

“Đi học hay không đi học khác nhau sao? Dù sao thì con cũng sắp đi du học rồi.”

“…” Ý thức được mình có nói gì thì Trần Vũ Tín cũng vào tai này ra tai kia, Trần Cương Sách xoa xoa đôi lông mày: “Bố lại định làm gì nữa?”

“Bố định sẽ đầu tư…”

“Không được.”

“Bố còn chưa nói xong!”

“Con không đam mê lục thùng rác.”

“Trần Cương Sách!”

Trần Cương Sách lấy điện thoại ra xa tai, nhưng dù vậy, anh vẫn mơ hồ nghe được vài câu chửi thề cực kỳ khó chịu.

Trên mặt anh không có biểu cảm gì, khi giọng nói bên kia dừng lại, anh đưa điện thoại đến bên tai: “Con nói lại lần nữa, Trần Vũ Tín, nếu bố còn dám làm  chuyện gì liều lĩnh nữa, con không những không đưa bố tới phân cục mà trực tiếp xoá tên luôn. Một là bố an phận chờ đợi, phó tổng nói gì thì bố làm cái đó, ngày nào cũng nghịch điện thoại hay xem TV trong công ty cũng được. Hai là cùng con ra khỏi Trần gia, con cũng chán phải lãng phí thời gian ở cái chốn chết tiệt đó.”

Trần Vũ Tín khô khan nói: “…Được rồi, vậy bố cũng vì lợi ích của Trần gia, hơn nữa bố cũng muốn kiếm tiền.”

Trần Cương Sách nói: “Không cần, Trần gia không cần bố kiếm tiền, bố chỉ cần làm phế vật, đừng ra ngoài gây phiền toái là được.”

Trần Vũ Tín: “Sao con có thể nói như vậy về bố ruột của mình được?”

Trần Cương Sách: “Làm gì có ai làm bố như bố? Nếu không phải vì bố, sau khi tốt nghiệp cấp 2 con đã có thể đi du học ở nước ngoài thay vì ở lại Trung Quốc; nếu không vì bố, bây giờ con vẫn đang ở Nam Thành; nếu không vì bố, ông nội cũng sẽ không phải vào phòng ICU một năm hai lần. Vậy nên bố yên ổn một chút đi.”

*ICU là đơn vị chịu trách nhiệm theo dõi và điều trị tích cực 24/24 cho những trường hợp người bệnh nguy kịch.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trần Vũ Tín chỉ “Ồ” một cách không chút tự tin nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Dù sao cũng chỉ biết trách tôi, tất cả đều là lỗi của tôi được chưa. Đều là lỗi của tôi mà các người sống không tốt, vậy tôi nên đi chết đi đúng không?”

Trần Cương Sách: “Vậy bố đi đi.”

Trần Vũ Tín ngay lập tức lại chửi ầm lên.

Trần Cương Sách không muốn nghe nữa, trực tiếp cúp máy.

Anh không tin rằng Trần Vũ Tín sẽ đi chết. Loại người như bố anh đã ích kỷ, kiêu ngạo, hèn kém nhưng lại không coi ai ra gì nên sẽ quý trọng mạng sống của bản thân mình hơn bất kỳ ai khác.

Cúp điện thoại xong, Trần Cương Sách ở bên ngoài hóng gió một lúc.

Đột nhiên, bầu trời chuyển từ nắng sang u ám, sương mù dày đặc, mưa lạnh bất chợt từ trên trời rơi xuống.

Bây giờ đã là cuối tháng 12, nhiệt độ đã giảm mạnh, một làn sương trắng bay ra.

Trần Cương Sách xoay người đi vào phòng.

Trong phòng đang bật điều hòa, máy sưởi khiến má Nguyễn Sương đỏ bừng.

Nhìn thấy anh quay lại, Nguyễn Sương đặt cây bút trong tay xuống, nhìn anh chằm chằm: “Thứ hai tuần sau là lễ Giáng sinh.”

Trần Cương Sách không hiểu cô có ý gì: “Hả?”

Nguyễn Sương nói: “Tối thứ hai em định xin nghỉ.”

“…”

“Chúng ta đi xem phim nhé? Trần Cương Sách.”

Cô thường ngoan ngoãn gọi anh là đàn anh, nhưng thỉnh thoảng để thỏa mãn sở thích kỳ cục của anh, cô sẽ gọi anh một tiếng là “đàn anh”. Dù sao thì trong trường cũng có rất nhiều đàn anh, ai biết cô đang gọi người nào.

Chỉ có hôm nay giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của cô mới gọi tên anh.

Cô quét sạch mọi sương mù trong anh còn dễ dàng hơn cả cơn gió.

Trần Cương Sách cười: “Mấy lần trước anh hẹn em đều từ chối, sao hôm nay em lại chủ động mời anh đi xem phim vậy?”

Trên gò má Nguyễn Sương ửng hồng, nhìn cô giống như một cô gái nhút nhát đang tỏ tình, nhưng đôi mắt lại trong trẻo không có chút tạp niệm nào.

Cô cũng cười: “Xem ra lời em nói còn chưa đủ chính xác, em không phải mời anh xem phim mà là hỏi anh có thể đi hẹn hò với em được không?”

Xin nghỉ phép, trốn học, hẹn hò.

Đây là điều mà Nguyễn Sương chưa từng làm trước đây.

Tuy nhiên, vào ngày này, Nguyễn Sương đã làm được cả ba việc này.

Nhưng việc xin nghỉ học cần có sự đồng ý của phụ huynh.

Nguyễn Sương không giấu diếm gì gọi điện cho mẹ: “Mẹ, hôm nay là Giáng sinh, con không muốn đến lớp, con muốn đi xem phim.”

Mẹ Nguyễn không ngạc nhiên về điều này, chỉ là có chút khó xử: “Tối nay mẹ có tiết tự học buổi tối nên không thể đi xem phim cùng con được. Con có thể gọi cho bố đi xem phim cùng con được không?”

“Mẹ, con đi xem với bạn mà.”

Mẹ Nguyễn ngửi được mùi gì đó: “Bạn trai?”

Nguyễn Sương nháy mắt với Quý Tư Âm đang đứng bên cạnh, Quý Tư Âm lập tức bắt chuyện: “Cháu chào dì, cháu là bạn cùng bàn của Nguyễn Sương, tên là Quý Tư Âm, bọn cháu đã hẹn nhau đi xem phim tối nay. “

Giọng điệu của mẹ Nguyễn không nghe ra là thất vọng hay có ý gì khác, “Chào cháu, chào cháu.”

Nguyễn Sương: “Mẹ, mẹ xin cô giáo giúp con nhé.”

Mẹ Nguyễn: “Được rồi, mẹ sẽ gọi điện cho cô sau. À mà, con xem phim lúc mấy giờ để mẹ bảo bố ra rạp đón con.”

Nguyễn Sương nói: “Buổi chiều năm giờ kết thúc tiết học cuối cùng, tan học bọn con sẽ đi xem phim rồi cùng ăn cơm, chắc sẽ khoảng ba bốn tiếng đồng hồ. Tầm đó mẹ cũng vừa kết thúc tiết tự học, bố muốn đến đón mẹ nên không cần tới đón con đâu, mất công lắm, con sẽ bắt taxi về nhà trước.

Mẹ Nguyễn hỏi cô: “Tiền có đủ không?”

Nguyễn Sương: “Hôm qua mẹ và bố vừa cho con tiền sinh hoạt mà, thế là đủ rồi.”

Mẹ Nguyễn nghe vậy thì yên tâm cúp điện thoại.

Quý Tư Âm ở một bên nghe được hai mẹ con trò chuyện, chỉ cảm thấy như là ảo giác.

“Tại sao mẹ cậu không phản đối việc cậu xin nghỉ để đi xem phim?”

“Tại sao mẹ tớ phải phản đối? Họ biết rằng không ai có thể ngăn cản tớ làm những gì tớ muốn. Ngay cả khi họ phản đối, tớ vẫn có thể trốn học được mà. Thay vì đàn áp bằng việc giáo dục áp đặt suy nghĩ của riêng mình lên con cái thì tốt hơn hết là hãy tôn trọng chúng. Làm ơn đi, thanh thiếu niên là lứa tuổi vui chơi, tận hưởng cuộc sống thì có gì sai?”

Quý Tư Âm chớp mắt: “Bố mẹ cậu nếu biết cậu đi xem phim với con trai thì sao?”

Nguyễn Sương suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ tớ hẳn sẽ nói, yêu đương thì phải văn minh lịch sự. Con gái của mẹ, con hãy cẩn thận một chút, đừng động thủ với bạn nam.”

Quý Tư Âm: “A?”

“A?”

“Cái gì?”

Ba câu hỏi liên tiếp.

Nói xong những lời kinh ngạc này, Nguyễn Sương vui vẻ rời đi.

Hai người gọi điện thoại trong nhà vệ sinh, Quý Tư Âm vội vàng đuổi theo cô.

Bên ngoài nhà vệ sinh có rất nhiều người, Quý Tư Âm nén giọng: “Không lẽ tối nay cậu không định về nhà?”

“Có về.” Nguyễn Sương hít sâu, biết não cô ấy đang nghĩ gì, gằn giọng nhắc nhở: “Tớ mới 15 tuổi.”

“Nếu 18 rồi thì cậu không về nhà à?” Quý Tư Âm nghĩ rất xa.

“Tốt nghiệp cấp ba xong yêu đương không về nhà cũng rất bình thường mà?”

“…” Quý Tư Âm ngây người, cô bình luận, “Sương Sương, trông cậu trắng như vậy mà suy nghĩ thật đen tối.”

Nguyễn Sương khựng lại, cười nhạt: “Cảm ơn cậu đã khen.”

Không lâu sau mẹ Nguyễn xin nghỉ giúp Nguyễn Sương.

Cô đeo ba lô, cầm giấy xin nghỉ rời khỏi trường học.

Vừa rẽ đến cầu thang đã thấy Trần Cương Sách cầm khăn quàng đứng ở đó.

Anh hờ hững nhìn những đám mây, ánh mắt nhàn nhạt, sau đó anh đột nhiên quay người lại, khi thấy cô ánh mắt ấy lại chứa đầy ý cười.

“Đến rồi à.”

“Ừm.”

Nguyễn Sương đi xuống cầu thang đến trước mặt anh.

Trần Cương Sách thấy cô đeo ba lô căng phồng lên, anh hỏi: “Trong ba lô của em có gì vậy?”

Nguyễn Sương nói: “Quần áo.”

Trần Cương Sách: “Hửm?”

Nguyễn Sương đáp: “Em cũng không thể mặc đồng phục đi hẹn hò với anh đúng không?”

Lời nói quá mức ái muội, nhưng khi thốt ra từ miệng cô lại vô cùng nghiêm túc, hai người họ không giống như đi hẹn hò mà giống cùng đi làm bài tập hơn.

Xe của Trần Cương Sách đỗ ở bên ngoài tòa phòng học.

Trống đá của trường đã được chuyển đi, lúc này chiếc xe màu đen huênh hoang đỗ ở đó.

Nguyễn Sương nhìn Trần Cương Sách: “Anh có thể ngồi ở phía trước không?”

Trần Cương Sách: “Cũng được, em gọi anh một tiếng dễ nghe xem nào.”

Nguyễn Sương không nói, gió lạnh mưa nhỏ khiến bờ mi cô ươn ướt, cô chớp mắt nhìn Trần Cương Sách.

Trần Cương Sách đầu hàng: “Được, anh ngồi phía trước.”

Nguyễn Sương đạt được ý đồ: “Cảm ơn anh*.”

*Anh ở đây là từ ‘cưa cưa’ nha ^^

Trần Cương Sách dừng bước, “…Em vừa gọi anh là gì?”

“Không nghe thấy thì thôi.” Nguyễn Sương sao có thể là người dễ để anh khống chế chứ, cô chính là màn sương khó nắm bắt, nhanh chóng ngồi lên xe.

Trần Cương Sách bất đắc dĩ ngồi lên phía trước.

Trong xe có vách ngăn giữa hai hàng ghế, vì Nguyễn Sương cần thay quần áo nên Trần Cương Sách cho tài xế nâng vách ngăn lên.

Phía sau vang lên những tiếng động nhỏ, đi qua ba chiếc đèn giao thông, Nguyễn Sương lên tiếng: “Thay xong rồi.”

Trần Cương Sách hạ vách ngăn xuống.

Cô ngồi ở phía sau lưng anh, Trần Cương Sách không nhìn được cô mặc gì.

“Em không thể ngồi sang bên kia à?” Anh hỏi.

“Anh không thể bò ra hàng ghế sau được à?” Cô cũng hỏi.

Trần Cương Sách nghĩ qua khung cảnh ấy: “Anh giống người sẽ làm ra được hành động như vậy sao?”

Quá uất ức, cũng rất nhếch nhác, anh biết xấu hổ.

Nguyễn Sương kéo lưng ghế lái phụ, dán mặt lên đó, lộ ra vẻ mặt vô hại, đuôi mắt cong cong, “Tại sao không được?”

“…”

“…”

Trần Cương Sách thở dài một tiếng.

Không nhịn được, lại thở dài thêm tiếng nữa.

Nghe thấy hai tiếng thở dài liên tiếp, Nguyễn Sương không nhịn được mà bật cười.

Cô ngồi thẳng lưng lên.

Không đến một phút sau đã thấy Trần Cương Sách mất kiên nhẫn vò đầu, sau đó anh cởi dây an toàn, giơ chân qua hàng ghế phía sau, bởi vì chân anh dài nên động tác trông rất nhếch nhác.

Cũng vì vậy khi ngồi xuống hàng ghế sau, trông mặt anh rất ‘thối’.

Nguyễn Sương mở balo ra, lấy một chiếc hộp được gói đẹp đẽ đưa cho Trần Cương Sách.

Trần Cương Sách rũ mi: “Gì vậy?”

Nguyễn Sương nói: “Quà giáng sinh.”

Trần Cương Sách nhận lấy, mở ra, bên trong là chiếc đồng hồ.

Chiếc đồng hồ mạ vàng, mặt đồng hồ có nạm 17 viên đá.

Tặng cho Trần Cương Sách 17 tuổi.

Chiếc đồng hồ này không đắt, đối với Trần Cương Sách là vậy.

Họ đều biết điều đó.

Nhưng Trần Cương Sách vẫn cẩn thận cất nó đi, cong miệng lên cười: “Anh chưa kịp chuẩn bị quà cho em.”

Nguyễn Sương không để ý: “Không sao, em tặng quà cho anh không phải là để anh tặng lại.”

Nếu như trước đó chỉ có hứng thú với cô thì giờ đây khi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt cô, lần đầu Trần Cương Sách cảm nhận được sự rung động đến từ trái tim.

Ngoài khung cửa sổ mưa vẫn rơi, giọt mưa làm thế giới này ướt đẫm, họ đang ở trong thế giới ấy, nhưng đôi mắt vẫn thấy rõ được đối phương.

Rạp chiếu phim nằm ở trung tâm thương mại, họ tìm một nhà hàng dưới lầu dùng bữa.

Ăn xong mới lên lầu xem phim.

Bởi vì là thứ hai nên trong số người đến xem phim không có học sinh, hoặc có thể mọi người cũng đã thay sang bộ đồ khác.

Trần Cương Sách mặc chiếc áo lông vũ màu đen, Nguyễn Sương cũng vậy, nhìn qua hai người như đang mặc đồ đôi. Máy sưởi trong rạp chiếu phim rất ấm áp, họ cởi áo khoác ra, bên trong Trần Cương Sách mặc một chiếc áo len màu đen cùng quần dài, Nguyễn Sương mặc áo cổ tròn màu đen, có thể nhìn thấy được bờ vai trắng nõn, phía dưới là quần jean.

Cả người trông rất tuỳ ý, lười biếng, nhưng đường cong lại rõ nét. Cô không phải là người có vóc dáng mỏng manh, nhưng may là khung xương nhỏ, lúc mặc đồng phục trông không rõ lắm, nhưng mặc đồ bình thường lại vô cùng rõ nét.

Mặc dù áo len rộng nhưng đường cong trước ngực lại không lừa được ai.

Trần Cương Sách cao hơn cô một cái đầu, lúc cúi đầu xuống nhìn cô, ánh mắt không tránh được mà rơi xuống trước ngực cô, vì vậy anh cố gắng khống chế bản thân không nhìn xuống.

“Sao không có ai vậy?” Nguyễn Sương đi vào rạp và phát hiện bên trong không có ai cả, vô cùng nghi ngờ.

Trần Cương Sách thẳng thắn nói: “Anh bao rạp rồi.”

Nguyễn Sương: “Hả?”

Anh vỗ chỗ trống bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Lần đầu hẹn hò nên không muốn bị ai làm phiền nên đã bao cả rạp, bây giờ mình ngồi được chưa, đàn em Nguyễn Sương?”

Nguyễn Sương bật cười: “Trước kia anh theo đuổi người khác cũng ra tay thoáng vậy à?”

Trần Cương Sách lười biếng: “Trước kia anh chưa từng theo đuổi ai cả.”

Nguyễn Sương đổi cách nói: “Trước kia anh yêu đương cũng đều ra tay thoáng vậy sao?”

Trần Cương Sách cười lạnh một tiếng: “Trước kia không có cô gái nào hẹn anh đi xem phim, hơn nữa anh cũng không thích xem phim.”

Nguyễn Sương trầm mặc: “Anh không thích xem phim, vậy tại sao lại đồng ý lời mời của em.”

Vừa nói xong, màn hình chiếu đột nhiên sáng lên, cũng vì vậy mà đôi mắt anh càng sáng hơn, ý cười trong ánh mắt càng chân thực, giống như ngọn lửa của tình yêu đang đốt cháy vậy.

Anh nói: “Thích xem phim hay không có quan trọng không?”

“…Anh thích em không phải là được rồi à?”

Màn hình chiếu sáng lên, Nguyễn Sương nhìn Trần Cương Sách một lát, sau đó lại nhìn về phía trước, một lúc sau chậm rãi thở dài.

Bộ phim buổi tối hôm đó, cả hai người đều xem không nhập tâm.

Nguyễn Sương ngả đầu lên vai Trần Cương Sách, máy sưởi khiến người cô nóng lên, cơn buồn ngủ dần kéo đến.

Bộ phim chiếu đến cuối thì điện thoại của Trần Cương Sách rung lên, anh đi ra ngoài nghe máy.

Không lâu sau đèn trên trần nhà sáng lên.

Đến lúc rời đi rồi.

Đúng lúc này Trần Cương Sách lại xuất hiện trước mắt cô, trong tay anh có ôm một bó hồng đỏ.

“Anh không chuẩn bị quà, chỉ mua một bó hoa này.” Anh thở gấp đi đến trước mặt cô, “…Giáng sinh vui vẻ.”

Nguyễn Sương nhìn bó hoa tươi trước mặt, không có nhận ngay, sự trầm mặc do dự này giống như đang ngầm từ chối.

Trái tim Trần Cương Sách đập thật nhanh, vô cùng bất an.

May là rất nhanh sau đó Nguyễn Sương đã nhận lấy bó hoa, cô ngẩng đầu, gương mặt xinh xắn của thiếu nữ nở một nụ cười tươi, “Trần Cương Sách, em cũng thích anh.”

Ánh đèn bốn chung quanh đến soi xuống người họ.

Trong giây lát, Nguyễn Sương nhìn thấy được vẻ kinh ngạc và bối rối trên gương mặt Trần Cương Sách.

Trái tim thiếu niên đạp mạnh.

“Lần đầu tiên gặp anh em đã thích anh rồi, nhưng em luôn cho rằng chúng ta không phải là người cùng chung một thế giới, không nên liên quan gì mới đúng.” Nguyễn Sương vừa cười vừa nói, chẳng hề che giấu cảm xúc trên gương mặt, cô thành thật đối diện với tình cảm của mình: “Lúc anh chơi bóng em đã trộm nhìn anh, thấy có nữ sinh đưa nước cho anh em cũng ghen và không vui, nhưng nghĩ lại thì chúng ta cũng không là gì của nhau, dựa vào gì mà ghen chứ?”

“Lúc anh chủ động tìm em, em cũng rất vui. Cả trường đều biết anh đang theo đuổi em, tất nhiên em cũng biết rồi.”

“Nguyễn Sương…” Yết hầu Trần Cương Sách khẽ cuộn, muốn nói gì đó nhưng lại không nói thành lời.

Nguyễn Sương ngẩng đầu nhìn Trần Cương Sách, trên gương mặt không còn tình cảm nào nữa, vô cùng bình tĩnh.

“Vì vậy chúng ta dừng lại ở đây đi.”

“…Chúng ta hẹn hò đi.”

Hai tiếng nói vang lên gần như cùng một lúc.

“Độp’ một tiếng, giống như viên đá rơi xuống vũng nước, anh khó tin nhìn Nguyễn Sương, “Em nói gì cơ?”

Nguyễn Sương hít sâu một hơi, “Trần Cương Sách, em là người đi một bước sẽ nghĩ mười bước, em thích anh, chúng ta hẹn hò, sau đó thì sao? Đợi nửa năm sau anh đi du học, chúng ta bắt đầu yêu xa vô thời hạn à?”

“Em là người sẽ lên kế hoạch rõ ràng cho bản thân, đối với em mà nói, việc quan trọng bây giờ là học tập thật tốt, vì vậy em không muốn vì yêu đương với anh mà ảnh hưởng đến việc học tập.”

Trần Cương Sách: “Sao chúng ta yêu nhau lại ảnh hưởng đến việc học tập của em được? Em xem học kỳ này đi, em không có vì anh mà thành tích tụt lùi.”

“Là vì chúng ta chưa hẹn hò.”

“Không cần nói em cũng biết mấy nữ sinh đi du học đều là thiên kim nhà giàu, xinh đẹp, xuất sắc hơn em. Có thể anh sẽ nói với em anh sẽ không giao du gì với họ, nhưng anh bảo em phải nghĩ thế nào? Em mới 15, không thể khoan dung, không thể thấu hiểu, cũng không thể bình tĩnh nghe người khác nói bạn trai mình đã cùng ăn cơm, dạo phố, hát hò, đi bar với người phụ nữ khác ở nơi em không biết, cho dù đó chỉ là những buổi tụ tập giữa bạn bè, nhưng nếu em thấy trong ảnh chụp có người phụ nữ ngồi bên cạnh anh, em sẽ nghĩ ngợi linh tinh, sẽ ghen tuông tức giận.”

“Những cảm xúc tiêu cực ấy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của em.” Nguyễn Sương nói: “Em không muốn vì anh mà ảnh hưởng đến tương lai của mình.”

Trần Cương Sách rũ mi, ánh mắt anh trầm xuống, anh hỏi: “Có phải nếu anh vạch rõ ranh giới với cô gái khác thì em sẽ ở bên anh?”

Nguyễn Sương bật cười, ánh mắt dịu dàng giống như đang nhìn đứa trẻ cục cằn.

Cô trưởng thành hơn những người cùng chăng lứa, đứa trẻ quá thông minh sẽ có những nỗi lo không giống với bạn bè.

“Nếu như yêu cần phải thay đổi cách sống của mình thì điều đó đã chứng minh được một điều là chúng ta vốn không phải là người cùng chung một thế giới?”

Nghĩ đến ngày hôm đó Trần Cương Sách nghe điện thoại ở cầu thang, giọng điệu vô cùng chán ghét, anh chán ghét thành phố này, chán ghét cuộc sống ở đây.

Cô sớm đã biết anh không thuộc về nơi này, cuộc đời anh ngập trong vàng son và xa hoa.

Cô chỉ vô tình đi qua cuộc đời anh, hai người họ chỉ giống như hai đường thẳng giao nhau.

Dù cho có rung động với đối phương, nhưng đường chỉ tay lại thật phức tạp, không có đường nào có thể ghép lại, cuối cùng cũng là xa cách.

Vận mệnh giữa hai người là vậy.

“Giáng sinh vui vẻ, Trần Cương Sách.” Giọng cô bình tĩnh, cười nhạt, “Sau này chúng ta cứ coi như không quen nhau thì hơn, em tiếp tục sống cuộc sống ổn định của em, còn anh tiếp tục chuẩn bị cho kế hoạch du học của mình.”’

Cô khẽ giơ bó hoa trong lòng, “Cảm ơn hoa anh tặng, đàn anh.”

“Hy vọng con đường phía trước của anh sẽ thuận lợi.”

Cô ôm bó hoa hồng lớn, 99 đóa hồng che đi người cô.

Bó hoa nặng đè vào lòng cô, cũng đè lên trái tim đang đập thật nhanh.

Cô xoay người rời đi, bóng lưng nhẹ nhàng mà dứt khoát.

Chỉ là khi bước trên hành lang, mọi thứ trước mắt cô bỗng nhòe đi.

Bước chân cô rất vững chắc.

Trước giờ cô luôn là người thẳng thắn, thích thì bày tỏ, không hợp thì tách ra.

Thời gian trên đồng hồ ghi lại lần đầu cũng như lần cuối họ hẹn hò.

Giáng sinh vui vẻ, Trần Cương Sách.

Em cũng thích anh.

Nhưng chúng ta không hợp nhau.

Chúng ta đi đến bước này đã là rất tốt rồi, còn về sau này…

Tương lai của chúng ta đều rất sáng lạn.

Chương 90 💫 Chương 92

ỦNG HỘ TỤI MÌNH NHA
Nếu các bạn yêu thích truyện do nhà mình edit, hãy donate để ủng hộ tụi mình nha:

1. Số tài khoản: 034708454 – NGUYEN KHANH LINH- VIB

2. Chuyển khoản qua Momo, Shopee pay: 0856264275