TRĂNG GIÓ NƠI ĐÂY – CHƯƠNG 85

Editor: Đá bào+Gió
Beta: Bảo Trân

Việc mua lại diễn ra vào tháng 12.

Nhân viên của studio đã sớm nhận được tin từ nửa tháng trước do Nguyễn Sương thông báo tại phòng làm việc.

Nội dung cơ bản của thông báo đại khái là tuy đã được mua lại nhưng cách thức làm việc của mọi người vẫn như cũ, ngoại trừ việc thay đổi ông chủ thì không có gì khác thay đổi cả. Thậm chí công việc của họ còn nhanh và thuận tiện hơn vì có cây đại thụ hỗ trợ nên họ có thể “tận hưởng bóng mát” và sử dụng được mọi nguồn lực cũng như tài nguyên của công ty.

Trước ngày nghỉ Tết nguyên đán một ngày, Nguyễn Sương dùng bữa với tất cả nhân viên trong studio.

Sau bữa ăn này, cô không còn là bà chủ Nguyễn nữa mà chỉ là một nhà biên kịch bình thường tên Nguyễn Sương.

Cô vẫn là cổ đông của studio nhưng sẽ không thường xuyên xuất hiện trước mặt mọi người nữa.

Mặc dù mọi người đều không nỡ nhưng họ tôn trọng sự lựa chọn của cô nên đều nâng cốc chúc mừng.

Bởi vì Nguyễn Sương có thai nên cô đáp lại bằng nước ngọt.

Hôm đó mọi người đều uống rất nhiều, còn kéo cô lại khóc lóc.

“Chị Sương, cảm ơn chị rất nhiều vì đã chiếu cố em trong những năm qua.”

“Sau này chúng ta vẫn sẽ gặp lại phải không?”

“Đợi đến khi em bé chào đời, chúng em sẽ đến thăm chị. Chị Sương yên tâm, chúng em nhất định sẽ tặng em bé phong bao lì xì thật lớn.”

“Chị Sương, chúng em thực sự không muốn chị rời đi.”

“…”

“…”

Cuộc đời con người có vô số ngã rẽ riêng biệt, không ai có thể cùng ai đi đến cuối cùng.

Nguyễn Sương dùng giọng nói ấm áp an ủi bọn họ: “Tôi còn ở trong vòng này, sau này vẫn sẽ gặp lại mọi người, hơn nữa tôi còn có cổ phần trong studio nên việc gặp lại mọi người là đương nhiên.”

Cô nhìn những khuôn mặt quen thuộc và đáng yêu với nụ cười sâu trong đáy mắt.

“Thật ra, tôi nên cảm ơn mọi người vì đã sẵn sàng rời công ty cũ rồi đồng hành với tôi, lúc đó tôi chẳng có gì cả.”

“Những năm qua vất vả cho mọi người rồi.”

Ánh mắt của Nguyễn Sương cuối cùng chuyển đến Trần Tụng Nghi.

Trần Tụng Nghi nhìn cô với đôi mắt ươn ướt, “Chị dâu, sao tự dưng em thấy buồn thế này? Chị là chị dâu của em. Cho dù chị không còn ở trường quay thì em vẫn có thể nhìn thấy chị mọi lúc mọi nơi, nhưng tại sao em lại… buồn thế này?”

“Có lẽ vì sau này em sẽ phải quản lý studio.” Nguyễn Sương vỗ vỗ vai cô, “Em là Trần tổng. Trần tổng, hãy nhớ giữ công tư phân minh, đừng thường xuyên cãi vã với Bàng Tiện, biết không?”

“Em không thèm tranh cãi với anh ta, anh ta quá trẻ con.”

“Cũng đừng mắng cậu ấy.”

“…Ồ.” Trần Tụng Nghi đột nhiên ôm lấy Nguyễn Sương, nước mắt rơi xuống ướt đẫm vai Nguyễn Sương, “Chị dâu, nhỡ em làm không tốt thì sao? Nếu em làm không tốt thì … sẽ phá hư công sức do chị dày công tạo ra, chẳng may studio rối tung lên thì em phải làm sao đây?”

Trần Tụng Nghi đột nhiên bật khóc nức nở hỏi Nguyễn Sương phải làm sao.

Nguyễn Sương vỗ lưng cô ấy, nhẹ nhàng an ủi: “Sẽ không sao đâu, tiểu thư thứ tư của nhà họ Trần sao có thể làm không tốt được? Chị để em tiếp quản vị trí của chị vì chị tin tưởng em. Tụng Nghi, em thật sự rất tốt và có năng lực, chị tin em.”

Nhưng lời an ủi chẳng có tác dụng gì.

Trần Tụng Nghi vẫn khóc rất to.

Mọi người trong phòng đều đã uống rất nhiều, người thì say rượu cười đùa, người thì vừa khóc lóc vừa ôm chầm lấy những người xung quanh.

Quang cảnh rất hỗn loạn.

Trần Tụng Nghi gần như ngả người nằm trong vòng tay của Nguyễn Sương, Nguyễn Sương có phần không giữ được.

Đột nhiên, cơ thể cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Trần Tụng Nghi đã bị ôm đi.

Nguyễn Sương khẽ nhướng mi, có chút kinh ngạc trước tình cảnh trước mắt, cũng có chút muốn cười.

“Chu Tĩnh Dương?”

Chu Tĩnh Dương di chuyển một cách tự nhiên và thành thạo cõng Trần Tụng Nghi trên lưng.

Sau đó cậu ta quay người nói với Nguyễn Sương: “Chị Miên Miên, em đưa cô ấy về trước.”

Nguyễn Sương nhìn chằm chằm cậu ta đầy ẩn ý, cô không nói gì, chỉ nhìn hai người với ánh mắt nhẹ nhàng, không mang ý dò xét gì nhưng Chu Tĩnh Dương lại cảm thấy khó chịu, toàn thân nổi da gà.

Chu Tĩnh Dương vô cùng lo lắng: “Em…”

“… Vậy thì làm phiền cậu.” Nguyễn Sương ngắt lời cậu ta, cô cười nói: “Nhớ đưa chị gái Tụng Nghi về nhà an toàn nhé.”

Không biết là lời nào mà khiến sắc mặt Chu Tĩnh Dương tối sầm.

Giọng điệu của cậu ta kiên định nhưng cũng có phần bất đắc dĩ: “Ừm, em sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn.”

Nguyễn Sương ngồi đó, nhìn theo hai người rời đi, hơi nhướng mày.

Có lẽ mỗi người đều có duyên phận của riêng mình.

Cô là người duy nhất còn tỉnh táo ngày hôm đó, sau khi đưa từng người lên taxi, cô mới gọi tài xế đến đón.

Cô vốn tưởng là tài xế đến đón mình, nhưng khi cửa ghế lái vừa mở ra đã thấy Trần Cương Sách bước xuống.

Nguyễn Sương: “Tối nay không phải anh có tiệc xã giao sao?”

Trần Cương Sách nói: “Kết thúc sớm.”

Nguyễn Sương: “Hợp tác đã thương lượng xong chưa?”

Trần Cương Sách: “Đã giải quyết xong rồi.”

Anh ôm cô rồi ngồi vào ghế phụ, sải bước trở lại ghế lái, khởi động xe đi về nhà.

Những hạt tuyết mịn bay lơ lửng trên bầu trời.

Tuyết không phổ biến ở miền Nam nên sẽ có những hạt tuyết nhỏ như lời cảnh báo trước khi có một cơn bão tuyết lớn.

Âm thanh tanh tách như pháo hoa nổ bên tai.

Nguyễn Sương tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, trong xe có hệ thống sưởi ấm đầy đủ, tiếng nhạc êm dịu vang lên. Đó là bài hát cô yêu thích nhất.

“Trần Cương Sách.”

“Ừm?”

“Em sắp ba mươi rồi.” Cô cười.

“Ừm.” Trần Cương Sách cũng cười, “Ba mươi tuổi mà sao vẫn xinh đẹp như vậy?”

Anh rất thích khen cô xinh đẹp, dù cô có thế nào thì vẫn là người đẹp nhất trong mắt anh.

Nguyễn Sương không nhịn được cười: “Bởi vì em xinh đẹp, cũng bởi vì em được anh yêu.”

Quý Tư Âm là người hạnh phúc nhất khi Nguyễn Sương không còn làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều nữa.

Phải biết là, ngôi nhà mà Nguyễn Sương và Trần Cương Sách hiện đang sống nằm trong cùng khu dân cư với phòng cưới của Quý Tư Âm.

Quý Tư Âm sinh con sớm hơn Nguyễn Sương nửa năm, trong thời gian mang thai cô ấy rất căng thẳng. Cô ấy không trọng nam khinh nữ nhưng ánh mắt của bố mẹ chồng lúc nào cũng như lưỡi dao sắc bén đang kề vào cổ cô ấy. Giả sử cô ấy sinh ra con gái, con dao vẫn cứ kề trên cổ cô ấy ở đó.

May mắn là cô ấy đã sinh được một đứa con trai. Sau khi sinh con, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Mẹ chồng cô ấy cũng nói một cách khoan dung và ưu nhã: “Việc có muốn sinh đứa thứ hai hay không là tùy thuộc vào các con. Bố mẹ hoàn toàn tôn trọng ý kiến ​​của các con”.

Quý Tư Âm im lặng liếc mắt, cô không dám phàn nàn với người khác, sợ có người truyền lời nói của mình đến mẹ chồng.

Cô chỉ dám phàn nàn với Nguyễn Sương: “Đã là thời đại nào rồi mà còn bắt buộc phải sinh con trai. Tớ thực sự phục rồi.”

Nguyễn Sương nói: “May là chồng cậu cũng không chịu thua kém, không phụ lòng cha mẹ mà để cậu sinh ra con trai.”

Quý Tư Âm thở dài: “Chỉ có người đã học qua mới biết sinh con trai hay con gái là do đàn ông. Cậu có nghĩ rằng nếu tớ sinh con gái, mẹ chồng tớ sẽ nói bụng tớ không tốt không?”

“Trước đây không phải cậu đã nói rồi sao? Sinh con là một nhiệm vụ, bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, cậu nên vui mừng chứ.” Khi cơn tức giận của cô ấy nổi lên, Nguyễn Sương vội vàng lấy lễ vật ra đưa cho cô ấy, “——À, quà cho cậu.”

Đôi mắt của Quý Tư Âm sáng lên: “Birkin nạm kim cương Himalaya!”

Trong phút chốc, sự oán giận của cô ấy đã biến mất, thay vào đó là niềm vui: “A, a, a, Sương Sương bảo bối của tớ. Cậu nhìn những người đến thăm tớ trong thời gian ở cữ mà xem, quà họ mang đến đều là cho con tớ. Chỉ có cậu là người duy nhất tặng quà cho tớ.”

“Đủ rồi, tớ đã thấy trong vòng bạn bè của cậu, có rất nhiều người tặng quà cho cậu đấy.” Nguyễn Sương vạch trần cô ấy.

Quý Tư Âm nịnh nọt cười: “Nhưng chỉ có cậu làm trái tim tớ cảm động.”

Nguyễn Sương ngồi ở mép giường, nhìn chung quanh rồi hỏi: “Chồng cậu đâu?”

Quý Tư Âm nói: “Đi làm rồi.”

Nguyễn Sương: “Anh ta không ở nhà cùng cậu à?”

“Mỗi ngày tan làm anh ấy đều đến đây, ngủ ở đây qua đêm, ngày hôm sau lại đi làm.” Quý Tư Âm biết cô đang lo lắng điều gì, nhẹ nhàng cười nói: “Thật ra anh ấy rất tốt với tớ, nếu không thì tớ cũng sẽ không cưới anh ấy. Chỉ là ở trong một gia đình như thế này, có một số việc cậu không thể tự làm chủ được.

Cô công chúa nhỏ ngây thơ đơn thuần giờ đây trong mắt đã có sự bất lực của trần thế.

Ai mà không cảm khái một cậu tạo hoá trêu người?

Quý Tư Âm nói: “Quả thật vào thời điểm kết hôn, tớ đã biết tương lai của mình sẽ sống như thế nào. Cho đến bây giờ, tớ cũng chưa bao giờ hối hận. Cuộc sống này vốn không hoàn hảo, có được thì có mất. Phần lớn thời gian tớ đã có một cuộc sống hạnh phúc, vậy là đủ rồi”.

Nguyễn Sương nhẹ nhàng mỉm cười.

“Thành thật mà nói, tớ luôn ghen tị với cậu, Sương Sương.” Quý Tư Âm chậm rãi nói, “Khi còn đi học, tớ ghen tị với thành tích tốt của cậu, sau đó ghen tị với khả năng làm việc của cậu, và sau đó nữa… ghen tị với cậu vì có thể cưới được người mình yêu.”

Dừng một chút, Quý Tư Âm thận trọng hỏi anh: “Nhà Trần Cương Sách cũng không ép buộc cậu nhất định phải sinh con trai, đúng không?”

Nguyễn Sương nói: “Không có, thái độ của ông nội anh ấy rất rõ ràng, trong bụng tớ là trai hay gái đều không quan trọng.”

Quý Tư Âm: “Vậy thì tốt.”

Nguyễn Sương nói xong nửa câu sau: “——Dù là giới tính nào cũng muốn nó tiếp quản ngân hàng.”

Quý Tư Âm đang uống nước, nghe vậy thì sặc nước, ho khan.

Mặt cô ho đến đỏ bừng, cô không thể tin nhìn Nguyễn Sương: “Trần Cương Sách không phải có nhiều anh em họ sao? Con cái của họ không thể tiếp quản sao? Họ nhất định phải tra tấn con cái của hai người sao?”

“Ông cụ không tin ai cả, ông chỉ tin Trần Cương Sách.” Nguyễn Sương đau đầu.

“Vậy Trần Cương Sách đã nói thế nào?”

“Anh ấy nói khá khó nghe.”

“Tớ chỉ thích nghe những lời khó nghe.”

“…” Nguyễn Sương cũng không nói nên lời, cô cố gắng hết sức để nói giảm nói tránh những gì Trần Cương Sách đã nói: “Ông nội năm nay đã tám mươi lăm rồi. Đến khi đứa bé trong bụng tớ tốt nghiệp đại học thì ông cụ đã…”

Quý Tư Âm phải mất một lúc mới phản ứng lại được.

Cô ấy chặc lưỡi: “Lời nói của Trần Cương Sách quả nhiên là độc mồm.”

Nguyễn Sương yếu ớt ừ một tiếng.

Quý Tư Âm: “Nhưng quả thật tương đối khó nghe.”

Nguyễn Sương không nói nên lời: “Tớ thấy hai người cũng rất phù hợp. Tại sao ngay từ đầu không tìm anh ấy để kết thông gia?”

Quý Tư Âm sờ sờ cằm: “Tớ và Trần Cương Sách lần đầu gặp mặt cũng chính là hôm hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Cậu nghĩ sao tớ có thể liên hôn với anh ta được nữa? Cướp bạn trai của bạn thân nhất ư? Bộ tớ điên rồi hả?”

“Mà gia đình anh ta không thích gia đình tớ, anh ta cũng không thích tớ. Trần Cương Sách rất đơn giản. Hoặc là thuyết phục gia đình anh ta, hoặc là chinh phục anh ta.” Quý Tư Âm giơ ngón cái ra với Nguyễn Sương, “Rất hiển nhiên, cậu là vế sau.”

Nguyễn Sương hất tay cô ấy ra: “Bớt thổi phồng về tớ đi, tớ không có chinh phục được anh ấy.”

Quý Tư Âm không nói gì, một lúc lâu sau, cô ấy liếc nhìn Nguyễn Sương: “Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng đã được sống cuộc sống mà mình mong muốn rồi.”

Nguyễn Sương nhẹ nhàng gật đầu.

Khi họ mười bảy, mười tám tuổi, họ ngồi trong sân trường, ăn kem, thưởng gió và nói chuyện về tương lai.

Nguyễn Sương nói: “Tương lai? Tớ muốn cưới người mà tớ thích, tớ muốn mỗi thức dậy đều nhìn thấy anh ấy.”

Quý Tư Âm chế giễu cô và nói cô thật ngây thơ.

Cô ấy nói: “Tớ muốn yêu thật nhiều lần, rồi tìm được người phù hợp để kết hôn, sống một cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền. Tình yêu sẽ thay đổi nhưng tiền bạc thì không”.

Thời gian trôi qua, họ thực sự đã có được cuộc sống như mong muốn.

Quý Tư Âm đưa tay, vô cùng nhẹ nhàng sờ lên bụng Nguyễn Sương: “Tớ thực sự hy vọng đó là con gái. Con gái mà cậu và Trần Cương Sách sinh ra nhất định sẽ có chỉ số EQ và IQ rất cao. Ai mà cưới được con bé sẽ rất có phúc. Vì chúng ta là bạn thân nhiều năm nên có thể cho con trai tớ xếp hàng trước tiên được không? Con trai tớ có thể đến ở rể, thật đấy!”

Nguyễn Sương: “…”

Chương 84 💫 Chương 86

ỦNG HỘ TỤI MÌNH NHA
Nếu các bạn yêu thích truyện do nhà mình edit, hãy donate để ủng hộ tụi mình nha:

1. Số tài khoản: 034708454 – NGUYEN KHANH LINH- VIB

2. Chuyển khoản qua Momo, Shopee pay: 0856264275