KHI GIÓ NỔI LÊN – Chương 96
Editor: Team Phong Tâm
Beta: Bảo Trân
—
Vào giữa mùa đông, Manhattan được bao phủ bởi lớp tuyết dày. Thật hiếm khi, nơi đây yên tĩnh và đẹp đẽ như vậy.
Hôm nay là cuối tuần, Lệ Hách Văn hẹn gặp Quý Tinh Dao. Sáng nay tuyết vừa ngừng rơi, tuyết ven đường vẫn chưa kịp dọn sạch. Đi bộ trên vỉa hè, tiếng tuyết kêu lạo xạo dưới chân nghe rất rõ ràng.
Lệ Hách Văn chợt nhớ đến hồi nhỏ, bà nội từng dẫn anh về Bắc Kinh, khi đó đi trong con hẻm phủ đầy tuyết, tiếng bước chân vang lên cũng giống hệt như vậy, còn có cả tiếng cười đùa của đám bạn nhỏ chơi ném tuyết.
Lúc đó anh ta chưa học tiếng Trung, không hiểu họ đang nói gì. Nhưng nghĩ lại, hóa ra chẳng có gì khó hiểu cả. Khi vui vẻ, dường như ngôn ngữ trên toàn thế giới đều trở nên thông suốt.
Nơi gặp mặt hôm nay là một quán cà phê tư nhân, rất nổi tiếng trên con phố này. Quán không lớn, chủ quán là một đôi vợ chồng già.
Lệ Hách Văn là khách đầu tiên đến quán hôm nay. Lúc đó, chủ quán đang dọn dẹp vệ sinh. Quý Tinh Dao vẫn chưa đến, anh ta chọn một bàn cạnh cửa sổ, gọi trước một cốc nước ấm.
Mấy tháng nay anh ta bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi nhưng cuối cùng cũng chẳng đạt được kết quả gì. Vì sự tham gia của Quý Thường Thịnh, thương vụ thu mua rơi vào bế tắc, cuối cùng phải hoãn lại.
Ý định của Mộ Cận Bùi với học viện nghệ thuật L.T. ai cũng rõ. Vì có Berry, Mộ Cận Bùi muốn đưa vốn vào học viện nghệ thuật, điều này không hề dễ dàng.
Trong khi đó, công ty bảo hiểm L.T. và bệnh viện M.K. vẫn đang trong tình trạng vừa hợp tác vừa đấu tranh, không ai có thể tách rời ai.
Thị trường vốn luôn đầy biến động và khó lường, dù là anh ta hay Mộ Cận Bùi, cũng không thể là kẻ chiến thắng mãi mãi. Nhưng trên chiến trường tình cảm êm đềm, dường như Mộ Cận Bùi đã thắng.
Bởi vì hôm qua, Quý Tinh Dao đã đăng tải video của Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ đang xây người tuyết lên trang cá nhân. Trong video còn có một giọng nam quen thuộc, đó chính là Mộ Cận Bùi.
Nói về chuyện tình cảm, anh ta thậm chí còn chưa bắt đầu đã thất bại.
Trước đây anh ta từng khinh thường Tạ Quân Trình. Nếu là anh ta ở bên Quý Tinh Dao suốt bảy năm, bất kể bằng cách nào, anh ta cũng sẽ tìm mọi cách để chiếm được trái tim cô.
Nhưng Tạ Quân Trình thì sao?
Tạ Quân Trình chẳng làm gì cả. Anh ta chỉ bàn chuyện lợi ích với Quý Tinh Dao, thỏa thuận về việc phân chia hoa hồng trong hợp đồng đại lý cũng không nhường một tấc. Nghe nói ngay cả tiền thuê nhà, anh ta cũng thu đúng như quy định.
Bản chất lạnh lùng và vô tình của một thương nhân đã nghiền nát mọi cảm xúc, giữa Tạ Quân Trình và Quý Tinh Dao chỉ còn lại sự trao đổi thuần túy về lợi ích.
Có lẽ, vẫn còn một chút gì đó. Tạ Quân Trình đối với Quý Tinh Dao có lòng thương cảm và sự áy náy. Sự áy náy này bắt nguồn từ việc bố mẹ anh ta từng là đồng lõa của Mộ Cận Bùi.
Ngoài ra, từ Tạ Quân Trình, không thể tìm thấy sự dịu dàng hay đa tình. Anh chẳng khác gì trước đây, vừa phong lưu vừa bất cần, tận hưởng niềm vui trong các mối quan hệ nam nữ.
Những người phụ nữ đi qua cuộc đời anh, như chim nhạn lướt qua không để lại dấu vết, nhưng những người in sâu vào tim anh, nhất định phải để lại dấu ấn, như rượu vang đỏ pha với sữa đá.
Hôm qua, khi xem đoạn video xây người tuyết đó, tình trạng bệnh của Pudding Nhỏ dường như đã có chuyển biến tốt, sắc mặt của con bé đã khá hơn. Cô bé cùng Nguyệt Nguyệt chơi ném tuyết rất vui vẻ.
Pudding Nhỏ đột nhiên quay lại, gọi Quý Tinh Dao: “Mẹ ơi, lại đây, chơi cùng bọn con đi!”
Khoảnh khắc đó, anh ta bỗng hiểu ra tại sao Tạ Quân Trình lại muốn tranh giành quyền nuôi dưỡng với Hà Sở Nghiêu. Tất nhiên, việc Tạ Quân Trình xem Pudding Nhỏ như con gái và không muốn buông tay là điều không cần bàn cãi.
Nhưng ngay từ đầu, việc cưu mang Pudding Nhỏ, quan tâm đến cô bé, đưa cô bé đi khắp nơi du lịch, ngoài việc Pudding Nhỏ vốn dĩ rất đáng yêu và khiến người khác thương xót, còn có một yếu tố đặc biệt quan trọng khác: vì đó là quyết định của Quý Tinh Dao. Vì con gái mình được người khác đối xử tử tế, cô cũng muốn dùng cách tương tự để đối xử tử tế với đứa trẻ của người khác. Đáng tiếc, sức khỏe của cô không cho phép.
Anh ta còn nghe nói, Nguyệt Nguyệt cũng gọi Tạ Quân Trình là “bố Tạ.”
Để đưa Nguyệt Nguyệt ra khỏi thế giới khép kín, Tạ Quân Trình đã bỏ ra bao nhiêu tâm sức, có lẽ chỉ mình anh biết rõ.
Tạ Quân Trình dùng cách của riêng mình để chấm dứt mọi ân oán giữa thế hệ cha mẹ ở họ. Những gì bố mẹ anh từng thiếu nợ Bùi Ngọc, anh đã bù đắp hết cho Mộ Cận Bùi.
Lệ Hách Văn nhấc ly nước, nhấp một ngụm. Trời lạnh, nước cũng nhanh nguội.
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, trên vỉa hè còn lại từng chuỗi dấu chân, trong đó có cả hai chuỗi của anh ta lúc đến đây, nhưng giờ chẳng thể nhận ra chuỗi nào là của mình.
Chờ đến khi trời nắng, mặt trời ló rạng, mọi dấu vết sẽ biến mất.
Ngày đó, anh ta từng đứng trước mặt Mộ Cận Bùi, khinh miệt nói một câu: “Tôi không phải là Tạ Quân Trình, tôi sẽ không nhường nhịn cậu mọi thứ.”
Và đúng thế, anh ta không phải Tạ Quân Trình.
Bởi vì anh ta không thể trở thành Tạ Quân Trình.
Nhiều năm sau, anh ta đối với Quý Tinh Dao, có lẽ cũng chỉ là một người qua đường, cùng lắm thì là một khách VIP của cô, chỉ vậy mà thôi.
Còn Tạ Quân Trình, ở bên Quý Tinh Dao, lại có một chỗ đứng. Dù chỗ đứng đó chẳng liên quan đến tình yêu, nhưng nó tồn tại vĩnh viễn.
Tối qua, tại câu lạc bộ, anh ta gặp Tạ Quân Trình. Tạ Quân Trình lại đổi bạn gái, vẫn là gu cũ của anh ta: xinh đẹp, quyến rũ, giàu có, thông minh, và không bám dính.
Có lẽ, anh ta đã định sẵn sẽ sống phóng túng cả đời.
“Xin lỗi nhé, lại để anh đợi lâu rồi.” Quý Tinh Dao đến.
Lệ Hách Văn lấy lại tinh thần, mỉm cười: “Là tôi đến sớm hơn nửa tiếng.” Anh ta nhìn đồng hồ, “Cô cũng đến sớm hơn mười phút.”
Anh ta gọi cà phê cho Quý Tinh Dao, cũng gọi cho mình một ly. Ly nước trên tay anh ta đã nguội lạnh từ lâu.
Quý Tinh Dao tháo găng tay, lấy từ túi ra hai bức phác thảo trong vườn hoa, đưa cho Lệ Hách Văn.
Ánh mắt của anh ta lướt qua chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, ngẩn người một chút, sau đó nói: “Chúc mừng cô.”
Quý Tinh Dao ngẩng đầu, phản ứng chậm một nhịp, cô cười: “Cảm ơn anh.”
Lệ Hách Văn cực kỳ tò mò: “Tôi cứ nghĩ cô sẽ bắt đầu một mối tình mới.”
Quý Tinh Dao trả lời như vậy: “Chính là một sự bắt đầu mới mà.” Cô đưa bản phác thảo cho Lệ Hách Văn, “Xem thử thế nào, có phải đúng như anh tưởng tượng không?”
Cô luôn mang đến những điều bất ngờ không giới hạn. Giá mời vẽ tuy cao, nhưng xứng đáng.
Lệ Hách Văn ký tên và ghi ngày tháng lên bản phác thảo: “Tặng tôi bản phác thảo này nhé. Tôi đoán cô cũng không cần dùng đến, vì chúng đều đã nằm trong đầu cô rồi.”
Anh hỏi: “Cô định xử lý thế nào với mối quan hệ giữa ‘Giả diện’ và cô?”
Quý Tinh Dao: “Bức tranh đó đã hoàn thành rồi.”
Lệ Hách Văn nhìn cô: “Dự định ra mắt vào buổi đấu giá mùa xuân năm sau à?”
Quý Tinh Dao gật đầu. Đến lúc đó, tranh sơn dầu cũng đã khô.
Rời khỏi quán cà phê, trời lại bắt đầu lất phất tuyết.
Quý Tinh Dao và Lệ Hách Văn chia tay dưới tòa nhà, mỗi người đi một hướng, một người về nam, một người về bắc. Sáng nay cô cũng đi bộ đến đây, giờ lại có thể một mình thả bộ dưới trời tuyết.
Điện thoại rung, là Mộ Cận Bùi: [Mở định vị của anh.]
Quý Tinh Dao mở định vị của anh, chấm đen nhỏ dừng lại, cách cô không đến mười mét.
Đối diện đường, cửa sổ sau của chiếc xe màu đen từ từ hạ xuống. Mộ Cận Bùi nhìn bóng dáng vẫn đang chăm chú vào điện thoại, “Tinh Dao, anh ở đây.”
Quý Tinh Dao nghe tiếng gọi liền quay người, thấy anh tựa tay lên cửa sổ xe, đang nhìn cô. Cô nhanh chóng băng qua đường, Mộ Cận Bùi đẩy cửa xe bước ra.
“Sao em không lái xe?”
“Gần mà, đi bộ còn nhanh hơn lái xe.” Quý Tinh Dao đóng cửa xe, xoa xoa đôi tay lạnh cóng, “Hôm nay anh tăng ca à?”
“Ừ.” Mộ Cận Bùi nắm lấy tay cô, giữ chặt trong lòng bàn tay để sưởi ấm. “Đi cùng anh đến công ty đi.” Anh nói tiếp: “Ngày mai anh về Bắc Kinh, dự tiệc cuối năm của Thụy Sâm.”
Nhắc đến Thụy Sâm, không thể không nhắc đến Hứa Duệ.
“Anh bảo Hứa Duệ mời cả chú Quý nữa.”
Quý Tinh Dao hiểu ra, Mộ Cận Bùi muốn nhân cơ hội này để hòa giải với bố cô, đồng thời cũng ngầm tuyên bố với mọi người rằng, anh và cô vẫn ở bên nhau.
Mộ Cận Bùi chỉ ở Bắc Kinh một đêm, sau khi tiệc rượu kết thúc, anh bảo tài xế đi đường vòng qua con phố trước tòa nhà có phòng vẽ để về nhà.
Khuya thế này mà chú Trương vẫn chưa tan ca, xe đỗ dưới lầu đợi khách.
Mộ Cận Bùi xuống xe, chú Trương nhìn thấy anh thì sững lại, không ngờ muộn như vậy còn gặp được anh ở đây. Chú xoay người, mở cửa ghế phụ.
“Trời lạnh thế này, gần mười hai giờ rồi, sao chú chưa về nhà?” Mộ Cận Bùi lên xe.
Chú Trương vẫn như mọi khi, đáp: “Về nhà cũng chẳng có việc gì làm.” Rồi quan tâm hỏi: “Tinh Dao đâu? Không về cùng cậu à?”
Mộ Cận Bùi: “Không, mai cháu về rồi, cô ấy ở nhà chăm con.”
Chú Trương gật đầu.
Trong xe lại rơi vào im lặng.
Vốn là hai người đàn ông ít nói, chẳng biết bắt đầu câu chuyện từ đâu, đành ngồi im như vậy.
Chú Trương chợt nhớ ra điều gì, “Hôm nào cậu đi với tôi một chuyến, tôi đưa lá thư của mẹ cậu cho cậu.”
Mộ Cận Bùi nghĩ một lát rồi nói: “Cứ để nó ở chỗ chú đi.”
Chú Trương nhìn kính chắn gió phía trước, im lặng một lúc, không từ chối.
“Khi nào chú sang New York thăm Tinh Dao và Nguyệt Nguyệt?”
“Đợi trời ấm hơn.”
Nhưng mùa đông năm nay dường như đặc biệt dài, ngày qua ngày, đếm từng ngày trôi.
Cuối xuân đầu hè, Pudding Nhỏ sắp kết thúc liệu trình điều trị thứ hai, cô bé khá nhạy với loại thuốc mới này, hiệu quả điều trị vượt ngoài mong đợi.
Trước ngày Pudding Nhỏ xuất viện, Nguyệt Nguyệt đến bệnh viện tìm cô bé. Hai đứa trẻ bàn bạc về chuyến du xuân sắp tới, Tạ Quân Trình đã hứa sẽ đưa chúng đến một hòn đảo, bắt đầu hành trình phiêu lưu.
Nhưng người đưa chúng đi không phải là Tạ Quân Trình. Anh còn bận công việc, không thể dành nhiều thời gian nên chú Trương sẽ dẫn hai bé đến hòn đảo nghỉ dưỡng.
Về khoản chăm sóc trẻ con, chú Trương có nhiều kinh nghiệm hơn anh.
Pudding Nhỏ véo má Nguyệt Nguyệt, “Chị mong quá, chị muốn học nhóm lửa, nấu cơm cùng chú Trương, còn muốn gieo hạt, đến mùa thu sẽ thu hoạch.”
“Còn em? EM muốn làm gì?”
Nguyệt Nguyệt: “Em muốn đi tìm tinh linh, em muốn gặp được bạn ấy.”
“Tinh linh?” Pudding Nhỏ hiểu đó là tinh linh trong truyện cổ tích. Dù sao cô bé cũng lớn hơn Nguyệt Nguyệt sáu tuổi, không còn tin vào tinh linh, nhưng Nguyệt Nguyệt vẫn còn nhỏ. Thế là cô bé thuận theo, “Ừm, chúc em may mắn, nhất định em sẽ tìm được. Đến lúc đó em đi tìm tinh linh,chị sẽ lo nấu cơm cho em.”
Hai đứa trẻ cứ thế quyết định một cách vui vẻ.
Mấy ngày trước khi họ bắt đầu chuyến du lịch, tác phẩm của Quý Tinh Dao trong buổi đấu giá mùa xuân đã đạt mức giá kỷ lục mới, phá vỡ mức giá từng đạt được bởi bức tranh 《Giả diện》. Nhưng vào thời điểm đó, không ai biết rằng Giả diện chính là tác phẩm của Quý Tinh Dao.
Bức tranh này, có tên 《Mặt Nạ – Người Tình》, không chỉ khiến người xem ngỡ ngàng mà còn mang đến cảm giác chấn động. Đây là lần đầu tiên Quý Tinh Dao kết hợp giữa phong cách trừu tượng và hiện thực trong một tác phẩm.
Thoạt nhìn, nó trông rất lạ lẫm, không hề ăn nhập. Nhưng nhờ vào nền tảng kỹ thuật vững chắc và sự tương phản mạnh mẽ về màu sắc, càng nhìn kỹ, người ta càng cảm thấy nó không hề lạc điệu chút nào.
Quý Tinh Dao nói: “Tinh Dao và Mặt Nạ hợp nhất, mới là con người thật của tôi.”
Bức tranh dài hơn ba mét. Phần bên trái được vẽ theo phong cách hiện thực, màu sắc tươi sáng. Phần bên phải là trừu tượng, với tông màu đen, xám và trắng, mang đến cảm giác âm u và nặng nề.
Hai bên là hình bóng lưng của một người đàn ông – cả hai đều là Mộ Cận Bùi. Ở giữa là một người phụ nữ, chính là Quý Tinh Dao. Cô tự chia bản thân thành hai nửa: một nửa có màu sắc, một nửa là màu xám u ám.
Khi che đi phần mặt xám, đôi mắt cô sáng rực. Nhưng khi che phần có màu sắc, đáy mắt cô trở nên lạnh lẽo và tràn đầy hận thù.
Bức tranh đạt được mức giá cao không chỉ nhờ kỹ thuật mà còn vì Quý Tinh Dao đã phơi bày mặt thật nhất của mình, cả nội tâm và bản chất con người, trước công chúng. Một con người phức tạp, mâu thuẫn nhưng lại vô cùng sống động.
Mộ Cận Bùi nhìn phần bên trái bức tranh, hình bóng lưng trong chiếc áo sơ mi trắng. Đó là hình ảnh mà Quý Tinh Dao từng muốn vẽ, nhưng mãi không vẽ được, và cuối cùng cũng không còn có thể vẽ lại.
Những người tham gia buổi đấu giá không biết rằng hình bóng đó mang ý nghĩa gì đối với Quý Tinh Dao. Đó là lần đầu tiên anh đến phòng vẽ của cô, đứng bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Cô nói cô muốn vẽ anh và đặt tên cho bức tranh là “Cô Độc”.
Bởi khi đó, trong mắt cô chỉ có anh, nên cô cảm nhận được nội tâm của anh. Nhưng sau này, họ chia xa. Tình yêu của cô dành cho anh không biết đã bị lãng quên nơi đâu, chỉ còn lại hận thù. Vì vậy, bóng lưng mà cô vẽ với cái tên Giả diện sau này là u tối.
Mặt Nạ là anh, và Người Tình cũng là anh.
Anh từng nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ vẽ lại được hình bóng của anh trong trái tim cô ngày trước. Khi đó, anh cố gắng làm mọi cách để giúp cô trải nghiệm lại những cảm xúc khác nhau. Anh dẫn cô chơi trốn tìm, đua xe, vẽ tranh bên bờ sông – tất cả chỉ để giúp cô tìm lại hình ảnh anh trong trái tim đầy màu sắc của cô.
Tình yêu và hận thù đều nằm trong lòng cô. Anh cố gắng từng chút một để lấp đầy phần trái tim u ám do anh gây ra bằng màu sắc.
Rồi sẽ có ngày, mọi thứ sẽ trở thành sắc màu, giống như khu vườn hoa hồng mà Pudding Nhỏ yêu thích, nơi bốn mùa đều ngập tràn sắc hồng rực rỡ.
Hôm nay, Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ sẽ lên đường đến hòn đảo nhỏ. Sáng hôm sau, họ sẽ đến nơi.
Thời tiết nắng đẹp, họ rất háo hức chờ đợi để ngắm hoàng hôn trên biển.
“Cô Tinh Dao, đi cùng chúng con nhé? Chúng ta sẽ lang thang khắp nơi trên đó.” Nguyệt Nguyệt hào hứng mời Quý Tinh Dao.
Quý Tinh Dao trả lời: “Mẹ phải đến Bắc Kinh.” Bộ sưu tập thời trang mùa hè hợp tác với Time đã ra mắt. Cô muốn lấy vài món mang về làm quà cho Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ, đồng thời dành thời gian ở bên bố mẹ.
Thực ra, cô đã định đi nghỉ cùng họ. Nhưng chú Trương nói thời tiết rất đẹp, ông sẽ đưa hai đứa ở lại đó lâu hơn. Không khí trên đảo rất tốt, phù hợp để Pudding Nhỏ dưỡng bệnh và để Nguyệt Nguyệt vẽ tranh.
Một tuần sau, cô còn phải đến nhận việc tại Học viện Nghệ thuật L.T, không có nhiều thời gian, đành bỏ qua kế hoạch.
Hòn đảo còn đẹp hơn tưởng tượng, có những ngôi nhà gỗ, lâu đài và khu vườn xinh đẹp.
Tạ Quân Trình đã sắp xếp đội an ninh và nhóm chăm sóc đến trước, chú Trương đưa theo hai đứa trẻ đến sau.
Biển xanh, bãi cát trắng, vỏ sò, phía trên đầu có những chú hải âu bay qua.
Hai đứa trẻ thỏa thích chạy nhảy trên bãi cát, tiếng cười đùa, tiếng la hét vang vọng không ngừng. Pudding Nhỏ chạy không lại, mệt đến thở hổn hển, cuối cùng nằm dài trên bãi cát, đá bay đôi giày dưới chân.
Nguyệt Nguyệt cũng bắt chước Pudding Nhỏ, cởi giày, nằm trên cát mềm mại, ngước nhìn những đám mây lớn trôi lơ lửng quanh đỉnh núi.
Cách đó vài trăm mét, chú Trương đang khai phá đất hoang. Khi đến, chú đã mang theo không ít hạt giống.
Pudding Nhỏ nghỉ ngơi đủ, ngồi dậy, hai tay bới cát, vùi chân nhỏ của Nguyệt Nguyệt vào, “Không phải em muốn tìm tiểu tinh linh sao, còn tìm không? Chị đi chuẩn bị bữa tối cho em.”
Nguyệt Nguyệt: “Tìm chứ, vừa rồi em đang nghĩ phải tìm thế nào.”
Pudding Nhỏ xoa nhẹ trán cô bé, “Chúc em may mắn nhé.”
Cô bé đứng dậy, đi tìm chú Trương, cô bé muốn gieo những hạt giống, hy vọng rằng đến mùa thu, cô bé vẫn khỏe mạnh để trở lại đây thu hoạch.
Nguyệt Nguyệt cũng đứng dậy, dọc theo bờ biển, đón hoàng hôn mà đi. Hai tay cô bé khum lại bên môi, vừa đi vừa gọi to về phía biển: “Tiểu tinh linh, chào cậu nhé, tớ tên là Nguyệt Nguyệt, tớ là bạn tốt của bố cậu, Mộ Cận Bùi. Bố cậu luôn tìm cậu đấy, cậu có nghe thấy không?”
“Bố cậu nhớ cậu nhiều lắm!”
“Tiểu tinh linh! Cậu phải ăn uống đầy đủ, ngủ ngon, mau lớn nhanh, sớm bay về bên bố mẹ cậu nhé.”
“Tiểu tinh linh, cậu có nghe thấy không?”
Giọng nói nhỏ bé của cô bé bị sóng biển nuốt chửng. Tiếng gọi của Nguyệt Nguyệt vẫn lặp đi lặp lại, vang vọng trong không gian.
Bắc Kinh, lúc này là buổi chiều.
Mộ Cận Bùi đột ngột tỉnh giấc từ một giấc mơ. Vừa rồi anh đã chợp mắt một chút, trong mơ, anh nghe thấy tiếng con gái mình đang gọi.
Buổi trưa, anh và Quý Tinh Dao vừa đến Bắc Kinh, từ sân bay đi thẳng về phòng vẽ. Quý Tinh Dao vừa rồi đang vẽ những chậu cây, anh thì ngả lưng trên sofa một lát.
Nhưng trước giá vẽ, không thấy ai cả. Quay đầu lại, Quý Tinh Dao đang ngủ ở đầu bên kia của sofa.
Quý Tinh Dao cũng mơ một giấc mơ, trong mơ là bãi cát rực rỡ sắc màu. Nguyệt Nguyệt chạy tới, cười tươi, lao vào lòng cô, lớn tiếng gọi: “Mẹ ơi!”
Mộ Cận Bùi lấy từ trong túi ra chiếc đồng hồ nữ. Tốn nửa năm, đội ở cục cuối cùng đã vớt được cặp đồng hồ đôi này, rồi lại mất hơn một tháng để sửa chữa.
Anh ngồi xuống bên cạnh Quý Tinh Dao, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô.
Quý Tinh Dao tỉnh lại, mở mắt, cổ tay cô mát lạnh. Chiếc đồng hồ mà cô từng ném xuống sông giờ đã quay lại. Cô ngẩng đầu nhìn Mộ Cận Bùi.
Mộ Cận Bùi nín thở, lo lắng cô sẽ tháo chiếc đồng hồ ra, không muốn đeo nữa.
Quý Tinh Dao không nói gì, chỉ đưa tay ôm lấy eo anh, tựa vào vai anh, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Mộ Cận Bùi toàn thân run lên, sau đó mạnh mẽ ôm cô vào lòng.
Gió đầu hạ cuốn rèm cửa, thổi tung rồi rơi xuống, lặp đi lặp lại.
Ngoài cửa sổ, bầu trời Bắc Kinh hôm nay trong xanh như nước biển ở hòn đảo nhỏ kia, sâu thẳm và yên bình.
