KHI GIÓ NỔI LÊN – Chương 69

Editor: Team Phong Tâm
Beta: Bảo Trân

Tạ Quân Trình khẽ lướt qua thực đơn trên máy tính bảng, hờ hững nhìn thoáng qua mà không để ý kỹ xem có món gì. Anh trêu Quý Tinh Dao: “Có cần gọi cho cô một phần nấm hấp không? Hoặc nấm kho cũng được?”

Ngay trước mặt nhân viên phục vụ, Quý Tinh Dao không đôi co với anh: “Tôi không ăn nấm.”

“Chồng cũ của cô thật thú vị. Cô không ăn nấm nướng nữa, cậu ta lại bắt đầu ăn nấm xào.” Anh lật đến cuối trang thực đơn, chẳng chọn món nào cả.

Nhân viên phục vụ rất kiên nhẫn, không chen ngang cũng không thúc giục.

Tạ Quân Trình đưa máy tính bảng cho nhân viên: “Mỗi món ở hai trang đầu mang lên một phần.”

Nhân viên phục vụ đáp: “Vâng, thưa anh. Xin chờ một chút.”

Chờ nhân viên rời đi, Quý Tinh Dao nhấp một ngụm trà: “Sau này, những trận đấu khẩu giữa anh và Mộ Cận Bùi đừng lôi tôi vào. Tôi không còn liên quan gì đến anh ta nữa.”

Tạ Quân Trình khẽ nhướng mắt: “Qua cầu rút ván, cô có chút lương tâm không đấy?”

Quý Tinh Dao giả cười: “Tôi gọi đó là qua sông đoạn nghĩa.”

Tạ Quân Trình: “…”

Anh rất ít khi thắng được cô trong những cuộc đấu khẩu, lần này cũng chẳng còn tâm trạng mà tranh cãi.

Anh ngả người tựa vào lưng ghế sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Pudding Nhỏ đang trong thời gian đếm ngược cuộc đời, bỗng dưng anh thấy mọi thứ đều vô nghĩa, ngay cả niềm hả hê khi nãy khiến Mộ Cận Bùi đau tim cũng chẳng còn như trước.

Quý Tinh Dao rót cho anh một cốc nước ấm. Cô rất hiếm khi thấy anh trong trạng thái chán nản như thế này.

Tạ Quân Trình bất chợt thở dài: “Nuôi gì cũng được, đừng tùy tiện nuôi con. Gắn bó tình cảm, nó có thể lấy mạng của mình.”

Anh đang nói về bản thân. Anh chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó trong cuộc đời mình lại có tuyệt vọng, sợ hãi và đau khổ. Cũng chẳng bao giờ tưởng tượng rằng sẽ có ngày anh chẳng còn hứng thú với bất cứ điều gì.

Giờ đây, điều anh bận tâm nhất chính là Pudding Nhỏ còn sống được bao lâu.

Quý Tinh Dao mân mê chiếc cốc: “Sẽ có kỳ tích mà.”

Pudding Nhỏ đã ở bên cô lâu hơn cả Nguyệt Nguyệt. Người mà ngày ngày xuất hiện trước mặt, giờ bỗng dưng biến mất, cô không dám nghĩ đến điều đó.

Điều đau khổ nhất không gì hơn là ly biệt và sinh tử.

“Tôi vẫn muốn tiếp tục tìm bố ruột của Pudding Nhỏ.”

Tạ Quân Trình hé mắt nhìn cô: “Điều tra bao nhiêu năm không ra, giờ còn điều tra cái gì? Cô đừng đứng đó nói như đúng rồi. Không phải tiền của cô nên cô chẳng xót đúng không?”

“Điều tra kiểu gì? Những gì có thể hỏi, có thể tra thì đều làm cả rồi, không chút manh mối nào. Không ai biết trước đây cô ấy yêu ai, ngay cả bạn thân nhất của cô ấy cũng không rõ.”

Mẹ của Pudding Nhỏ từng làm việc ở London một thời gian, cũng trong nửa năm đó có bạn trai. Sau đó vì lý do gì không rõ, cô ấy từ chức về nước, rồi sinh ra Pudding Nhỏ. Tình hình cụ thể chẳng ai biết được.

Quý Tinh Dao ngẫm lại những chi tiết trong cuộc điều tra trước đây: “Hình như mẹ Pudding Nhỏ gặp bạn trai đó khi làm thêm ở một nhà hàng.”

Đây là thông tin từ đồng nghiệp ở Anh của mẹ Pudding Nhỏ, nhưng người này không thân với cô ấy, cũng chưa từng gặp người bạn trai đó. Mọi thông tin đều là nghe từ mẹ Pudding Nhỏ.

Cô bất chợt nhớ ra: “Hà Sở Nghiêu trước đây từng sống ở London, gia đình họ lại kinh doanh nhà hàng. Tìm manh mối chắc sẽ dễ hơn, hay nhờ anh ta giúp?”

Tạ Quân Trình xoa trán: “Cô nghĩ cậu ta đáng tin không?”

Quý Tinh Dao khó hiểu: “Không đáng tin anh lại hợp tác làm ăn với anh ta à?”

Tạ Quân Trình: “Người ta ngốc nhưng có tiền. Cậu ta bỏ vốn, tôi vận hành.”

Quý Tinh Dao: “…”

Tạ Quân Trình tạt ngay một gáo nước lạnh vào ý kiến của cô: “Nhà hàng đó đã thay đổi chủ mấy lần, giờ chuyển thành quán cà phê rồi. Một số dữ liệu giám sát của nhà hàng cũng không biết đã bị làm gì. Giờ đã mười hai năm trôi qua, tìm ở đâu nữa? Cô nghĩ đời thực như phim Hollywood chắc? Dù vụ án ly kỳ đến đâu, trong hai tiếng đồng hồ của phim người ta cũng phải giải quyết xong. Còn đời thực, nếu cái gì cũng dễ tra thì trên thế giới đã không có nhiều vụ án mãi không phá được.”

“Cô gái sắp ba mươi tuổi à, cô thực tế chút được không?”

Nói đến đây, Tạ Quân Trình tức đến đau cả ngực: “Vụ tai nạn máy bay chúng ta mất hơn năm năm mới điều tra xong, mà đó còn là điều tra có mục tiêu rõ ràng. Thân thế của Pudding Nhỏ chẳng khác gì mò kim đáy bể. Cô có biết Thái Bình Dương rộng cỡ nào không?”

Quý Tinh Dao chỉ biết lặng im. Người đàn ông này có thể cãi cùn đến mức đẩy Trái Đất ra ngoài vũ trụ.

Tạ Quân Trình ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Quý Tinh Dao: “Sao tự dưng cô lại muốn tìm bố ruột cho Pudding Nhỏ? Tìm anh ta làm gì? Có hơn tôi không? Pudding Nhỏ đã nói rồi, con bé không muốn tìm nữa, tìm cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Quý Tinh Dao, người phụ nữ này, sinh ra là để làm anh phiền lòng.

Quý Tinh Dao không tranh luận với anh: “Pudding Nhỏ quá hiểu chuyện. Con bé bây giờ không thể đi lại khắp nơi, sợ làm phiền chúng ta nên mới nói không muốn tìm bố ruột nữa. Nếu thật sự không muốn tìm, con bé đã chẳng nói ra làm gì. Nói một cách nghiêm túc và có vẻ đầy tính biểu tượng như vậy, chẳng qua là để tự mình chấp nhận, cho bản thân một lời giải thích, để người khác chứng kiến và cũng để tự mình dập tắt hy vọng. Nhưng con bé vẫn là một đứa trẻ, tôi không muốn nó phải gánh chịu nhiều như vậy.”

Tạ Quân Trình cau mày nhìn cô.

Quý Tinh Dao liếc xéo anh: “Anh là đồ máu lạnh vô tình, nói chuyện với anh đúng là đàn gảy tai trâu!”

“Cô…” Tạ Quân Trình nhịn không chửi tiếp, anh sợ thật sự nói ra cô sẽ cầm cốc ném thẳng vào mặt anh.

Xa xa còn có Mộ Cận Bùi, nghe động tĩnh chắc chắn sẽ chạy tới hóng chuyện.

Quý Tinh Dao không so đo với anh, cũng hiểu tâm trạng anh không tốt.

Dù thế nào, cô vẫn quyết định: “Tôi muốn giúp con bé tìm, nhỡ đâu Pudding Nhỏ không chữa được thì sao? Tôi không muốn con bé mang theo tiếc nuối rời đi. Dù bố ruột của nó không có tình cảm sâu đậm với con bé, nhưng nếu vào giây phút cuối cùng, anh ta có thể cho nó một cái ôm, thì cuộc đời con bé sẽ không còn gì hối tiếc.”

Tạ Quân Trình nói: “Nếu nó khỏe mạnh bình an, cô tìm cho nó thêm một ông bố để làm gì? Thêm rắc rối?”

Lần này đến lượt Quý Tinh Dao nhíu mày, cô không buồn vạch trần những toan tính ích kỷ trong lòng anh.

Tạ Quân Trình cười lạnh một tiếng, tiếp tục: “Pudding Nhỏ có một ông bố như tôi là đủ. Sau này con bé có hàng trăm tỷ tài sản thừa kế, dù nó là cái máy nghiền tiền thì đến lúc nó tự nghiền hỏng mình, tiền của tôi cũng chưa chắc đã nghiền hết! Con bé vừa xinh đẹp vừa thông minh, lại có tiền xài cả đời không hết, tại sao phải nghĩ quẩn mà đi tìm một ông bố ruột nào đó? Ông bố ruột đó chỉ mang cho nó tiền giả thôi!”

Quý Tinh Dao đỡ trán, đúng là loại đàn ông máu lạnh cãi cùn.

Nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn tới, cuộc nói chuyện của họ tạm ngừng.

Sau một hồi đấu khẩu, tâm trạng Tạ Quân Trình cũng thoải mái hơn nhiều. Trùng hợp thay, trong hai trang đầu thực đơn có món nấm xào. Anh đặt thẳng đĩa trước mặt Quý Tinh Dao: “Cô chưa từng ăn nấm, duyên phận, không ăn thì không được.”

Quý Tinh Dao không muốn tranh cãi thêm, ăn bữa cơm mà cứ như đánh nhau. Cô ăn vài miếng nấm, bỗng ngẩng đầu: “Anh đừng bận lòng, nên kết hôn thì kết hôn, Pudding Nhỏ tôi có thể nuôi được.”

“Kết hôn làm gì?” Tạ Quân Trình nhìn đĩa nấm xào trước mặt cô, trông có vẻ ngon, liền gắp sang nửa đĩa.

“Đàn ông có tiền, có con là đủ, cần vợ làm gì?”

Quý Tinh Dao hối hận vì đã nói chuyện hôn nhân và tình cảm với anh. Quan điểm về hôn nhân của anh đã méo mó đến mức không thể cứu vãn. Nói thêm cũng vô ích, cô im lặng, tập trung ăn cơm.

Chưa đến nửa tiếng, hai người đã ăn xong.

Tạ Quân Trình gọi nhân viên phục vụ tới để thanh toán.

Quý Tinh Dao cầm túi xách đi vào nhà vệ sinh.

Nhân viên phục vụ mang hóa đơn và máy tính bảng đến, báo giá ban đầu rồi nói: “Thưa anh, chỉ cần thanh toán một nửa thôi ạ.”

Tạ Quân Trình lấy điện thoại ra, chuẩn bị thanh toán, không nghĩ nhiều: “Hôm nay nhà hàng kỷ niệm giảm giá à? Nửa giá?”

Nhân viên phục vụ đáp: “Không phải. Sếp chúng tôi nói, cô Quý được miễn phí.”

Tạ Quân Trình từ từ ngẩng đầu: “Nhà hàng này của các người có chuyện gì vậy?”

Nhân viên phục vụ theo chỉ dẫn của quản lý nói: “Sếp của chúng tôi họ Mộ.”

Tạ Quân Trình khẽ cười nhạt, vậy là anh đã hiểu tại sao trong hai trang đầu thực đơn lại có món nấm xào. Lúc đó anh chỉ hơi thắc mắc, không nghĩ gì nhiều, hóa ra là Mộ Cận Bùi đã dặn nhà hàng mang món này lên.

Anh cất điện thoại, quay sang nhân viên phục vụ: “Tôi là anh họ bên dì của Mộ Cận Bùi. Nhà hàng này có cho người thân ghi nợ không?”

Nhân viên phục vụ: “…”

Tạ Quân Trình đứng dậy rời đi, để lại nhân viên phục vụ ngơ ngác tại chỗ.

Gần nửa đêm, Quý Tinh Dao vẫn chưa ngủ. Cô rót nửa ly rượu vang, tựa vào ban công ngắm khung cảnh trong sân lúc về đêm. Cô đã rất nhiều năm không uống rượu, không có tâm trạng để uống.

Dạo gần đây tâm trạng cô dần trở nên bình ổn, cảm giác như đã quay lại với con người của ngày trước.

Cô khẽ lắc ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ, từ từ nuốt xuống, chân mày hơi nhíu lại. Không biết vì lâu không uống rượu hay do loại rượu này của Tạ Quân Trình vị chẳng ra gì.

Không biết vì sao, cô bỗng dưng nhớ chú Trương da diết.

Câu nói của Tạ Quân Trình lúc tối cứ văng vẳng bên tai cô, cố xua đi cũng không được.

“Nuôi gì cũng được, nhưng đừng nuôi con trẻ bừa bãi. Nuôi gắn bó rồi thì tình cảm có thể lấy mạng mình đấy.”

Chú Trương chắc cũng như vậy. Bảy năm trước, thế giới tình thân của cô tan vỡ cũng là một thảm họa với chú Trương. Nhưng giờ cô không biết chú Trương ở đâu, số điện thoại ngày trước cũng đã ngừng hoạt động từ lâu.

Quý Tinh Dao bỗng uống cạn ly rượu, nhanh chóng xoay người bước vào phòng. Cô biết mình nên dùng cách gì để chú Trương biết rằng cô đã tha thứ cho ông ấy.

Cô lấy dây buộc tóc, cột gọn mái tóc dài, bắt đầu điều chỉnh ánh sáng. Số tiền năm nghìn tệ thuê phòng thật không uổng phí, Tạ Quân Trình đã chuẩn bị cho cô đầy đủ dụng cụ vẽ tranh.

Mọi thứ đã sẵn sàng, Quý Tinh Dao kéo rèm cửa. Màn đêm bao phủ không gian, vài ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, nơi chân trời treo lơ lửng một vầng trăng lưỡi liềm nhạt nhòa.

Cô hít sâu một hơi, ngồi xuống trước giá vẽ.

Hôm nay, cô lại có thể như khi 21 tuổi, miệt mài vẽ tranh suốt đêm, chẳng ai hay điều gì có thể làm phiền cô.

Cô nhìn tấm toan trống không, bắt đầu phác thảo. Trong đầu hiện lên từng hình ảnh, và cả những âm thanh rõ ràng như ngày hôm qua: “Chú Trương, tinh linh trông như thế nào ạ?”

“Giống như cô bé Dao Dao của chúng ta.”

“Ha ha. Các cô ấy cũng ba tuổi sao?”

“Ba tuổi chín tháng.”

“Ồ, vậy cháu ba tuổi mấy tháng?”

“Ba tuổi chín tháng.”

Không biết từ lúc nào, trời đã sáng.

Ánh nắng ban mai dịu dàng tràn qua cửa sổ, chiếu lên người Quý Tinh Dao. Cô điền ngày tháng lên bức tranh, chi tiết đến từng giây.

Cô vươn vai một cái, đặt báo thức, chân trần leo lên giường. Không kịp suy nghĩ gì, cô chìm vào giấc ngủ sâu đến tận một giờ chiều.

Bốn giờ cô có hẹn với Bùi Ngọc.

Bùi Ngọc ra ngoài bàn chuyện công việc, ba giờ rưỡi mới về tới phòng tranh. Vừa pha một ly cà phê, tiếng gõ cửa vang lên. Cô còn chưa kịp mời vào, cửa đã mở.

“Mẹ.” Mộ Cận Bùi đóng cửa lại.

Bùi Ngọc: “Sao con lại tới đây?”

Mộ Cận Bùi khựng lại một chút, cẩn thận lắng nghe giọng mẹ. Không phải kiểu quan tâm sao con lại đến, mà là có chút không hài lòng. Thực ra, ý câu nói đó là: Con đến làm gì?

Từ thái độ không chào đón của mẹ, anh đã đoán ra ai sẽ tới. “Mẹ hẹn Tinh Dao phải không?”

Bùi Ngọc đưa ly cà phê trong tay cho con trai, đẩy anh ra ngoài: “Con mau đi đi, nếu không Tinh Dao sẽ nghĩ mẹ và con thông đồng với nhau. Đừng làm mất mặt mẹ.”

Mộ Cận Bùi: “…” Không nói được lời nào. Anh cầm ly cà phê, đi lên tầng ba – phòng vẽ riêng của mình. Đứng bên cửa sổ, anh có thể nhìn thấy mọi phương tiện ra vào phòng tranh.

Anh nhấp cà phê một cách lơ đãng, ánh mắt dán chặt vào cửa lớn của phòng tranh.

Hơn mười phút trôi qua, không có chiếc xe nào đến.

Anh nhìn điện thoại, đã là ba giờ năm mươi phút. Đúng lúc này, khóe mắt anh bắt gặp một bóng đen, liền ngẩng đầu nhìn.

Quý Tinh Dao từ ven đường bước tới, phía sau cô, một chiếc taxi đang quay đầu.

Quý Tinh Dao từng nhiều lần đến phòng tranh M.K, Mộ Cận Bùi cũng hay dẫn cô tới đây để đón Bùi Ngọc đi ăn. Đôi khi gặp lúc Bùi Ngọc bận tiếp khách, cô và Mộ Cận Bùi sẽ ở lại phòng vẽ trên tầng ba giết thời gian. Thường là Mộ Cận Bùi ôm cô, cầm tay cô vẽ tranh.

Cô lập tức ngừng dòng suy nghĩ vẩn vơ, bất giác ngẩng đầu nhìn về phía phòng vẽ. Tầm mắt giao nhau, cô sững người, rồi nhanh chóng rời ánh mắt, bước nhanh vào đại sảnh phòng tranh.

Mộ Cận Bùi nhấp một ngụm cà phê, đi xuống tầng. Đã chạm mặt rồi thì không cần phải trốn tránh nữa, anh cầm một cuốn tạp chí M.K, ngồi ở đại sảnh tầng một đọc.

Trong lúc đó, anh uống thêm hai ly cà phê.

Mãi đến khi bên ngoài trời dần tối, trên lầu mới vang lên tiếng bước chân. Quý Tinh Dao và Bùi Ngọc vừa đi vừa trò chuyện, bước xuống.

“Vậy buổi tiệc định vào thứ Sáu tuần này nhé?”

Đó là giọng của Quý Tinh Dao.

Ngay sau đó là giọng nói của mẹ anh, “Cô cũng nghĩ vậy. Bình thường mọi người phải làm thêm giờ, gặp lúc kẹt xe có khi tám giờ tối mới đông đủ, tan cuộc thì cũng đã là nửa đêm, ảnh hưởng đến hôm sau đi làm. Cuối tuần mọi người sẽ có thời gian nghỉ ngơi hơn.”

Họ đã xuống đến tầng trệt, Bùi Ngọc nói: “Vậy quyết định thế đi, người để cô liên lạc, nhà hàng cô sẽ sắp xếp. Đến hôm đó cô sẽ qua đón em.”

Vừa nói, bà vừa nhìn thấy Mộ Cận Bùi, “Con sao còn chưa đi?”

Mộ Cận Bùi đặt tạp chí xuống, “Con chờ Tinh Dao, có việc cần nói.” Anh đứng lên, “Mẹ định sắp xếp tiệc gì vậy?”

Bùi Ngọc không giấu diếm, “Tổ chức triển lãm tranh cho Nguyệt Nguyệt. Mẹ mời một đội ngũ đến hỗ trợ, định rủ thêm vài người bạn của mẹ tới để ủng hộ.”

Mộ Cận Bùi khẽ gật đầu, rồi ra hiệu với mẹ, “Mẹ cứ bận đi, con sẽ đưa Tinh Dao về.”

Chào Bùi Ngọc xong, Quý Tinh Dao đi thẳng ra khỏi sảnh phòng tranh, Mộ Cận Bùi theo ngay sau cô.

Đến bên cạnh dải cây xanh, Quý Tinh Dao mới dừng lại. Cô không nhìn anh, chỉ hỏi, “Có việc gì?”

Mộ Cận Bùi ngỏ ý, “Trước đây em nói mỗi tháng tôi có thể gặp Nguyệt Nguyệt hai lần, liệu tôi có thể đổi một trong hai lần đó thành năm cuộc gọi điện thoại được không? Mỗi lần tôi đảm bảo không quá nửa tiếng.”

Quý Tinh Dao nhắc nhở, “Gặp một lần, anh có thể ở bên Nguyệt Nguyệt cả ngày. Anh chắc chắn muốn đổi thành năm cuộc gọi, mỗi lần không quá nửa giờ?”

Mộ Cận Bùi không hề do dự: “Chắc chắn.” Một tháng anh có thể ở bên Nguyệt Nguyệt một ngày trọn vẹn, nhưng nếu được gọi điện năm lần, anh sẽ nghe được giọng của Quý Tinh Dao năm lần.

Sợ cô từ chối, anh giải thích thêm: “Không phải tháng nào tôi cũng có thời gian gặp Nguyệt Nguyệt hai lần. Nếu gặp lúc đi công tác thì sao? Điện thoại thì tôi có thể chia ra gọi. Nói chuyện nhiều lần hơn, tình cảm giữa tôi và con bé cũng sẽ khác.”

Quý Tinh Dao suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý. Nguyệt Nguyệt đã sáu tuổi, trí nhớ dần trở nên bền chặt. Cách này giúp gắn kết tình cảm nhiều hơn.

Mộ Cận Bùi nói lời cảm ơn, sau đó nhắc đến bữa tiệc triển lãm tranh: “Tôi báo trước cho em, thứ Sáu này tôi cũng sẽ tham dự.”

Người này thật sự quá đáng. Sắc mặt Quý Tinh Dao lạnh hẳn, “Anh đi làm gì?”

Mộ Cận Bùi thản nhiên đáp: “Triển lãm tranh của con gái tôi, tôi đương nhiên phải góp chút sức. Với lại, em và mẹ tôi không uống được rượu trắng, đến lúc đó hai người có đón tiếp nổi không? Mời khách mà để họ không hài lòng thì cũng không hay.”

Quý Tinh Dao không phản bác. Cô biết mình không giỏi ứng xử trong các buổi tiệc, trên bàn rượu lại càng không thể khéo léo, dễ làm không khí trở nên gượng gạo.

Cô lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi xe.

Xe của Mộ Cận Bùi đậu ngay cạnh dải cây xanh, “Tôi cũng đang về. Em ở khách sạn nào, để tôi tiện đường đưa em về.”

Quý Tinh Dao từ chối: “Không cần, cảm ơn. Tôi không ở khách sạn, mà ở homestay, cách đây xa lắm, không tiện.”

Mộ Cận Bùi nhíu mày, cô ở homestay?

Chương 68 🍃 Chương 70