EM NHƯ GIÓ NAM – CHƯƠNG 01
Editor: Đá Bào
Beta: Bảo Trân
—
Gió thổi qua khiến những cây hoa hoè rung rinh, một lớp hoa rơi xuống tấm kính chắn gió phía trước.
Hứa Tri Ý đỗ xe xong cầm túi đi đến chỗ hẹn.
Vừa cầm tay nắm cửa, ngẩng đầu nhìn qua, cách đó mười mấy mét có một bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô.
Hiếm khi thấy người đàn ông đó ăn mặc thoải mái như hôm nay, bên cạnh có người phụ nữ mặc chiếc váy trắng, cô ấy trông thật tinh tế và duyên dáng. Chỉ nhìn bóng lưng ấy thôi đã thấy họ là một đôi trai tài gái sắc. Không ngờ cô lại gặp vợ chồng Tề Chính Sâm ở đây.
Cô buông tay nắm cửa ra, không vội xuống xe.
Tề Chính Sâm đột nhiên quay người nhìn về phía sau. Bãi đậu xe ven đường đậu đầy ô tô, người qua đường đều là những gương mặt xa lạ. Anh cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên quay đầu như tìm kiếm điều gì, chính bản thân cũng không lý giải được.
“Anh đang nhìn gì vậy?” Người phụ nữ bên cạnh dừng lại, khó hiểu nhìn anh.
Tề Chính Sâm xoay người trở lại: “Không có gì.”
Cách một tấm kính ô tô, Hứa Tri Ý nhìn thấy Tề Chính Sâm quay người lại, chóp mũi bỗng đau nhức. Trước mặt cô là những bức tường màu đỏ son, những cây hoè xanh biếc che phủ bầu trời và những bông hoa hoè phủ kín dày đặc trên mặt đất. Tại con hẻm này, hồi còn bé cô đã đi theo phía sau Tề Chính Sâm không biết bao nhiêu lần.
“Tri Ý, em đi sang một bên đi.”
Tất cả đã trôi qua.
Cô đi cả một quãng đường, thỉnh thoảng Tề Chính Sâm lại quay đầu lại, rất kiên nhẫn chơi đùa với cô suốt chặng đường về chơi nhà ông ngoại. Khi đó, có lẽ cô cũng không thể tưởng tượng được rằng, đến một ngày mối quan hệ giữa cô và Tề Chính Sâm, tình cảm vốn như người thân trong gia đình lại giống như những bông hoa hoè cuối mùa chậm rãi nở rộ.
Gọi anh là anh hai đã hơn 20 năm, cô coi anh còn thân thiết hơn bất kỳ thành viên nào khác trong gia đình. Ai có thể ngờ rằng, một ngày trước sinh nhật lần thứ hai mươi bốn của cô, anh lại thổ lộ tình cảm với cô. Lúc ấy cô choáng váng đến mức không thể bình tĩnh nổi, cũng không có cách nào đáp lại anh.
Bởi vì người mà cô đã thầm mến nhiều năm chính là bạn thân của anh, Tưởng Tư Tầm. Thời gian trôi qua, cô dần không liên lạc với Tề Chính Sâm. Bất chợt nghe có người nói anh đã lĩnh chứng và có một cuộc hôn nhân chóng vánh với vợ. Mà sau đó cô đã tỏ tình với Tưởng Tư Tầm nhưng không được đáp lại
Điện thoại di động trong túi reo lên, Hứa Tri Ý thu lại ký ức, mở túi ra.
Trên màn hình điện thoại thình lình hiện ra cái tên “Tưởng Tư Tầm.” Cô điều chỉnh lại hơi thở, trả lời: “Tưởng Tổng.”
“Không ở công ty sao?”
“Tôi đang ở bên ngoài.”
“Hẹn với khách hàng à?”
“Không phải.” Hứa Tri Ý dừng lại nửa giây, “Chuyện riêng.”
Nhất thời cô chưa nghĩ ra có nên nói cho anh biết sự thật hay không. Cái gọi là chuyện riêng thực chất là một cuộc xem mắt.
Tưởng Tư Tầm phát giác ra được sự do dự nhất thời của cô: “Mấy giờ thì em quay lại?”
Giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng, bên trong giọng nói từ tính chứa đựng sự dịu dàng.
Tạm thời không quay về được, Hứa Tri Ý quyết định thẳng thắn: “Buổi trưa tôi có hẹn đi xem mắt.”
“Sao lại đi xem mắt nữa?”
“Bố đã sắp xếp chuyện này. Đối tượng là con trai một người bạn của ông ấy, vừa về nước.”
“Tôi chưa từng nghe chú Hứa nhắc đến điều đó.”
“Có lẽ bố tôi cảm thấy đó cũng không phải chuyện gì to tát nên cũng không nói nhiều”.
Hứa Tri Ý không thể nghe ra bất kỳ dao động cảm xúc nào trong cuộc trò chuyện vừa rồi với anh. Cũng phải, anh còn lịch sự từ chối lời tỏ tình của cô, tức là không có tình cảm nam nữ với cô. Làm sao anh có thể có phản ứng nào khác khi nghe tin cô đi xem mắt được chứ.
Điện thoại im lặng trong giây lát.
Tưởng Tư Tầm: “Không phải em ghét việc đi xem mắt sao?”
Vậy thì còn cách nào khác? Chuyện đi xem mắt vốn là không thể tránh khỏi.
Hứa Tri Ý: “Không sao đâu. Đối phương cũng giống như tôi. Vì thể diện của bố mẹ nên cũng không thể không đến. Chỉ là ăn một bữa cơm đơn giản, một đến hai tiếng là xong.”
“Không muốn cũng đừng ép buộc bản thân, tôi sẽ đi thay em ứng phó bữa cơm này. Thuận tiện nói chuyện hợp tác dự án với đối phương, cũng không tính là lãng phí thời gian.” Tương Tư Tầm cầm lấy chìa khóa xe, hỏi: “Em xem mắt ở đâu?”
“Cảm ơn, không cần đâu.” Hứa Tri Ý nói rõ tiếng lòng: “Tưởng tổng, anh không cần vì chuyện đã từ chối tôi mà thương hại tôi, chuyện gì cũng cố gắng chiều theo ý của tôi.”
Tưởng Tư Tầm: “Tôi không phải chiều theo ý em.”
Hứa Tri Ý hiểu rõ: “Bố tôi đã nhờ anh chiếu cố tôi trong công việc, nhưng chuyện tư thì không cần. Nhà hàng cách công ty cũng xa, bây giờ anh đến đây cũng không kịp được.” Cô cười nói: “Hơn nữa, làm sao có thể để ông chủ thay cấp dưới của mình đến buổi xem mắt được.”
Cô bình tĩnh đến mức không thể phân biệt được là đang thật sự không quan tâm hay cố che giấu nỗi buồn bên trong.
Tưởng Tư Tầm: “Không đến kịp cũng không sao, tôi sẽ đón em.”
“Tưởng Tổng…”
Lời nói bị anh cắt ngang: “Tôi cúp máy đây.” Anh cũng không hỏi cô đi xem mắt ở đâu, gọi điện cho chú Hứa hỏi là biết.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Hứa Tri Ý vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối con hẻm đã không còn thấy bóng dáng hai người kia nữa.
[Cô đang ở đâu?] Một tin nhắn từ đối tượng của buổi xem mắt.
Cô đã ngồi trong xe hơi lâu, mở cửa đi thẳng đến nhà hàng nơi có buổi hẹn.
Đã lâu không đến con hẻm này, hồi chưa tròn hai mươi cô thường xuyên đến đây, khi đó còn chưa biết Tưởng Tư Tầm vẫn còn gọi Tề Chính Sâm là anh hai như trước. Lúc ấy cô cũng chưa mang họ Hứa, mà là Thượng, tên là Thượng Tri Ý. Năm hai mươi tuổi, cô mới biết thân thế thật sự của mình. Ngày cô biết mình không phải con đẻ của bố mẹ cũng giống như ngày hôm nay, trời vừa mưa, hoa hoè rơi đầy đất. Đêm đó, các món ăn được bày trên bàn rất đa dạng từ món mặn đến món chay, mỗi món đều đậm đà bổ dưỡng, nhưng không có món nào ngày thường Thượng Tri Ý thích ăn. Thượng Thông Hủ còn mang cho con gái một chén canh gà lớn, cô không muốn uống nên đẩy qua cho bố.
Thượng Thông Hủ không nói lời nào lại đưa đến trước mặt cô: “Cơm có thể ăn ít, nhưng phải uống hết canh gà.”
Tiêu Mỹ Hoa nhìn chồng một cái: “Con bé không muốn uống thì thôi, anh làm gì vậy?”
Thượng Thông Hủ: “Buổi sáng Tri Ý đã hiến 300ml máu, không ăn nhiều đồ ăn bổ dưỡng thì làm sao bù lại được?”
“Hiến máu?” Tiêu Mỹ Hoa cau mày, nhìn về phía Thượng Tri Ý: “Sao con lại nghĩ đến chuyện hiến máu vậy?”
“Là anh đưa con bé tới đó.”
“Tình cờ đi ngang qua trạm hiến máu.”
Hai bố con đồng thanh nói.
Thượng Thông Hủ đã bắt đầu hiến máu từ khi còn trẻ, nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra mỗi năm ông đều đi hiến một lần. Buổi chiều nay ông lại đi hiến máu, Thượng Tri Ý ở nhà không có gì làm cũng muốn đi cùng.
Tiêu Mỹ Hoa nghe xong cũng không nói gì, dùng giọng ra lệnh nói với con gái lớn: “Vậy con uống xong canh gà rồi ăn cơm.”
Thượng Thông Hủ: “Hiến máu không có hại cho cơ thể, Tri Ý có nhóm máu AB, ngân hàng máu thường xuyên thiếu hụt nhóm máu này.”
Tiêu Mỹ Hoa cười lạnh: “Anh cứ tiếp tục xạo đi.”
“Xạo cái gì?”
“Anh muốn hiến máu thì cứ hiến em không ngăn cản, nhưng anh còn nói dám nói dối.”
Thượng Thông Hủ không hiểu gì: “Anh đã nói dối cái gì?”
“Anh thuộc nhóm máu A, em cũng nhóm máu A. Làm sao Tri Ý có thể thuộc nhóm máu AB? Lần sau khi anh nói dối, nhớ có tâm một chút!” Tiêu Mỹ Hoa lười để ý đến người này, gắp một ít đồ ăn cho con gái.
Thượng Thông Hủ cố gắng nhớ lại, nghi hoặc nhìn vợ: “Em… em không phải nhóm máu AB sao?”
“Em lấy đâu ra nhóm máu AB! Chẳng phải em đã từng nói với anh rằng em thuộc nhóm máu A sao! Bản thân nói dối còn đi trách lên đầu em à!”
Thượng Tri Ý xen vào: “Mẹ, con thật sự thuộc nhóm máu AB.”
Lúc này, Tiêu Mỹ Hoa chớp mắt kinh ngạc, không dám tin: “Có phải trạm hiến máu nhầm rồi không?”
Làm sao có thể nhầm được. Vì tò mò, có lần cô cũng đã xét nghiệm nhóm máu của mình là AB, kết quả trùng khớp với kết quả ngân hàng máu thông báo nên sẽ không sai được.
Thượng Thông Hủ không quá để ý chuyện này: “Nhóm máu của anh và Tri Ý chắc chắn là chính xác. Có thể do em nhớ nhầm. Ở chỗ anh cũng có không ít đồng nghiệp nhớ sai nhóm máu của mình. Chúng ta ăn cơm trước đi, đồ ăn nguội rồi.”
Sau khi ăn xong, Thượng Tri Ý cảm thấy ánh mắt của mẹ cứ thỉnh thoảng nhìn cô, rồi lại nhìn chằm chằm vào em gái. Em gái thì không còn nghi ngờ gì nữa, đích xác là con ruột của bố vì con bé là bản sao của bố. Tuy nhiên, dáng vẻ của cô lại trông chẳng giống bố mẹ một chút nào. Điều duy nhất cô giống là chỉ số IQ. Bố là giảng viên của một trường đại học top 2. Khi cô còn nhỏ, các đồng nghiệp của bố thường nói đùa rằng bố đã truyền lại toàn bộ chỉ số IQ của ông cho cô, còn em gái thì một chút cũng không có.
Càng nhìn càng thấy dáng dấp cô không giống bố chút nào, Tiêu Mỹ Hoa quyết định: “Ngày mai em sẽ đến bệnh viện kiểm tra nhóm máu.”
Một hồi lâu sau.
“Hai người cũng nên thử lại lần nữa.”
Một đêm ngủ không ngon.
Ngày hôm sau, Thượng Tri Ý dậy rất sớm, cùng bố đến bệnh viện. Mẹ không đi cùng hai người. Bà là giám đốc điều hành cấp cao của chi nhánh một công ty đa quốc gia ở Bắc Kinh. Hôm nay có một cuộc họp quan trọng vào buổi trưa, phải đến công ty trước. Kết quả xét nghiệm nhanh chóng đưa ra. Cô thuộc nhóm máu AB và bố thuộc nhóm máu A. Không có sai sót.
Bố mỉm cười an ủi cô: Đừng lo lắng, con chắc chắn là con gái của bố. Không thể nào có chuyện nhầm lẫn gì xảy ra, có phải đang đóng phim truyền hình đâu.
Bố còn có việc phải làm nên hai người chia tay ở cửa bệnh viện, cô đến nhà ông ngoại. Bản thân cũng thấy thoải mái, sao lại có chuyện sai lầm như vậy được. Nhưng khi nghĩ tới chuyện trông mình không giống các thành viên trong gia đình, trái tim cô cứ chùng xuống. Chuyện đó cứ ở trong đầu cô suốt cả ngày, rất bồn chồn.
Bất giác, kim đồng hồ treo tường cũ nhà ông ngoại chỉ đúng 4 giờ 50 phút chiều.
Thượng Tri Ý cầm lấy chìa khóa xe, quay đầu ngó vào thư phòng nói: “Ông ngoại, cháu ra ngoài một lát.”
Ông ngoại đang ngồi trước bàn làm việc hơi quay người lại, thoáng nhìn cháu gái: “Lái xe cẩn thận một chút, về sớm nhé.”
Thượng Tri Ý ra vẻ thoải mái, mỉm cười vẫy vẫy tay. Sau khi lên xe, cô ngồi im lặng vài giây để xua đi cảm giác bất an mơ hồ trong đầu. Đợi đến khi bình tĩnh lại, cô nổ máy nhìn qua kính chiếu hậu, nhà ông ngoại cách càng ngày càng xa.
Cô đã hẹn Tề Chính Sâm đi ăn vào buổi tối. Trong kỳ nghỉ hè kéo dài hai tháng cô chỉ có một tuần ở trong nước, sẽ trở lại Manhattan để thực tập vào tuần tới. Năm nay cô khá may mắn, lần đầu đã nhận được lời mời thực tập từ Tập đoàn Viễn Duy.
Tập đoàn Viễn Duy là một tổ chức đầu tư toàn cầu có bối cảnh cực kỳ phức tạp. Người sáng lập của nó là Đường Kiếm Ba, từng là huyền thoại trong ngành đầu tư mạo hiểm. Người này khá bí ẩn và kín tiếng. Ông đã tuyên bố nghỉ hưu ngay khi ở thời kỳ đỉnh cao của Tập đoàn Viễn Duy. Từ đó, tin tức liên quan đến ông ta càng ngày càng ít. Có thông tin cho rằng ông vẫn chưa lập gia đình và đã hơn 50 tuổi, chưa có con. Nhưng cũng có tin đồn rằng Tưởng Tư Tầm, một trong những đối tác hiện tại của Viễn Duy, là con trai của ông. Tất cả mọi sự phỏng đoán đoán cho đến nay vẫn chưa được xác thực.
Viễn Duy đã thành lập nhiều chi nhánh trên khắp thế giới. Người phụ trách chi nhánh Manhattan là Tưởng Tư Tầm. Cô chưa bao giờ gặp trực tiếp Tưởng Tư Tầm. Cô chỉ nghe nói rằng anh có gia thế rất xuất chúng, có một vị tiểu thư giàu có Hồng Kông để ý. Vì để theo đuổi anh, cô ta đã nhờ gia đình bỏ vốn đầu tư thành lập quỹ ngân sách và để Viễn Duy quản lý. Không biết thực hư ra sao, cô cũng không hiểu thế giới tuỳ hứng của những người giàu có.
Chiếc xe nhanh chóng lao ra khỏi con hẻm quen thuộc và rẽ vào đường cái.
Điện thoại rung lên, có cuộc gọi đến.
Thượng Tri Ý thu hồi suy nghĩ, gõ nhẹ vào màn hình ô tô để trả lời.
“Chào bố.”
“Con vẫn đang ở nhà ông ngoại à?” Thượng Thông Hủ bụng đầy tâm sự.
“Con vừa đi ra, tối nay sẽ ra ngoài ăn tối với anh hai.” Thượng Tri Ý không khỏi giật nảy hỏi: “Mẹ, mẹ con còn chưa làm xong việc sao? Đã đi kiểm tra nhóm máu chưa ạ?”
Cô rõ ràng cảm nhận được rằng bố có gì đó muốn nói nhưng lại thôi.
“Chưa đi được, hôm nay lãnh đạo tổng bộ đến chỗ mẹ nên không đi được. Con ăn xong bữa tối nhớ về sớm và lái xe cẩn thận.”
“Bố ơi, đợi một chút, đừng cúp máy.”
“Có chuyện gì vậy?” Thượng Thông Hủ kiên nhẫn hỏi.
“Bố đừng giấu con. Có phải mẹ đã đến bệnh viện rồi đúng không?”
Thượng Thông Hủ muốn phản bác, nhưng ông chưa kịp nói xong thì ở đầu dây bên kia, điện thoại đã vang lên một tiếng “phanh” cực lớn.
“Tri Ý!”
Không có ai trả lời.
Khi Thượng Tri Ý tỉnh dậy là ở trên giường bệnh, chóp mũi nồng nặc mùi thuốc khử trùng. Cô bị túi khí đánh bất tỉnh, bây giờ rất đau đầu, tim cũng đau âm ỉ.
Thượng Thông Hủ sờ sờ đầu con gái, đau lòng không thôi: “Cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi.”
Thượng Trí Ý cử động tay chân nhưng, chúng không bị gãy.
Thượng Thông Hủ vẫn còn hoảng sợ: “Cảnh sát giao thông nói cô không phát hiện ra chiếc xe đang rẽ từ phía đối diện. May mà con phản ứng nhanh, tránh được chiếc xe nhưng tông vào gốc cây bên đường, chỉ tổn thương nhẹ, ngoài ra không bị gì khác. Thật may quá.”
“Con đã bất tỉnh bao lâu rồi?”
“Hơn hai tiếng.”
“Lâu vậy sao?”
“Có lẽ vì hôm qua đã hiến máu nên con hơi yếu.”
Thượng Tri Ý quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối, nhớ tới bữa tối có hẹn ăn cơm với Tề Chính Sâm: “Anh hai có gọi điện cho con không?”
“Có, mẹ con đã nghe máy. Không nói cho thằng bé biết con đang ở bệnh viện, chỉ nói con hiến máu nên cơ thể hơi yếu, ngủ một giấc vẫn chưa tỉnh. Thằng bé bảo để hôm khác ăn cơm, cho con nghỉ ngơi thật tốt.”
Thượng Tri Ý gật đầu hỏi: “Mẹ con đâu?”
“Vừa đưa con nhập viện xong thì nhận được cuộc gọi, đang tiếp khách hàng bên ngoài.”
Con gái còn muốn nói gì nữa nhưng Thượng Thông Hủ lại ra hiệu cho cô nhắm mắt nghỉ ngơi, hạn chế nói chuyện. Thượng Tri Ý không ngủ được. Bố không nhắc đến chuyện nhóm máu của mẹ, thậm chí còn cố tình tránh né chủ đề này.
Hôm nay ở nhà ông ngoại, cô cố ý tìm lại những cuốn album ảnh cũ và xem qua từng cái một. Bất kể khi ông bà ngoại còn trẻ hay khi mẹ còn nhỏ, cô đều không thấy dáng vẻ của mình trong bóng dáng họ. Dáng vẻ của cô và ông bà ngoại hình lại càng không thể so sánh được. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình không phải là con ruột của họ. Họ hàng đều khen ngợi nói cô lựa được hết ưu điểm của họ, nói cô cao như chú, da trắng như mẹ và đầu óc thông minh như bố. Bây giờ nghĩ lại, không có ai nói khuôn mặt của cô giống ai trong gia đình cả.
Từng đợt đau nhức truyền đến, Thượng Tri Ý nhắm mắt giả vờ ngủ. Còn Thượng Thông Hủ thở dài trong lòng, đứng dậy đi ra ngoài phòng bệnh. Tiêu Mỹ Hoa khoanh tay đứng ở cửa sổ cuối hành lang, có người đến gần nhưng bà hoàn toàn không nghe thấy.
“Gọi điện xong sao em không vào trong? Con gái đang tìm em đấy.”
Tiêu Mỹ Hoa nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không đáp lại lời của chồng. Thượng Thông Hủ đút hai tay vào túi quần, trong túi ngón tay ông vô thức xoa xoa. Buổi sáng vợ đã đến bệnh viện kiểm tra nhóm máu thì kết quả là nhóm máu A. Cả hai người đều thuộc nhóm máu A, không thể sinh con thuộc nhóm máu AB được. Nhiều năm qua, dù đứa trẻ trông không giống hai vợ chồng nhưng chưa bao giờ nghi ngờ, họ đều tin con gái mình xinh đẹp như vậy là do được Chúa ưu ái và rằng cô bé đã trúng số độc đắc di truyền.
Tiêu Mỹ Hoa nhìn về phía chồng, một lúc sau mới nói: “Em muốn làm xét nghiệm quan hệ huyết thống.”
Quyết định của vợ nằm trong dự đoán của Thượng Thông Hủ. Ông thương lượng: “Tri Ý vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, tạm thời có thể nói dối giấu con bé, nói em mang nhóm máu B được không?”
Ánh mắt của Tiêu Mỹ Hoa nheo lại: “Thượng Thông Hủ, anh sợ cái gì? Sợ con gái không phải của anh, nhưng lại có quan hệ huyết thống với em sao?”
Thượng Thông Hủ không nói nên lời: “… Anh có gì phải sợ chứ?”
Ông ra hiệu dừng lại, không muốn cãi nhau trong bệnh viện.
“Nếu như con gái không phải của ông, vậy cũng chắc chắn không phải của tôi, xét nghiệm ADN thì phải làm, sáng mai! Bên phía xét nghiệm ông hãy liên hệ đi.” Tiêu Mỹ Hoa xoay người rời đi.
Thượng Thông Hủ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đằng sau vang lại tiếng giày cao gót nặng nề.