TÌNH YÊU ĐẾN MUỘN – Chương 10
Editor: Team Phong Tâm
Beta: Phong Tâm
—
Vì bị nói trúng tim đen, gương mặt vốn tinh xảo của Mạnh Trân Trân tức đến xanh tím.
Một người là ông chủ có sức ảnh hưởng lớn trong giới kinh doanh, đứng sau là Tập đoàn Phó thị nắm giữ mạch máu tài chính toàn Lệ thành; một người là ca sĩ top đầu trong giới giải trí, sở hữu tám mươi triệu fan, sau lưng là cả gia tộc nhà họ Diệp – hào môn đỉnh cấp trong giới thượng lưu Lệ thành.
Hai người này, bình thường có biết bao nhiêu người tìm đủ mọi cách cũng chẳng thể với tới, vậy mà đều có mối quan hệ mập mờ với Minh Ý, cô ta làm sao mà không hâm mộ cho được? Không, phải nói chính xác là – ghen tị.
Đêm hôm đó cô ta tốn bao nhiêu công sức bắt chuyện suốt một lúc lâu, vậy mà Phó Thời Lễ chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái. Dựa vào đâu mà Minh Ý có thể đường hoàng ngồi lên xe anh?
Nghĩ đến đây, Mạnh Trân Trân cười lạnh: “Chắc cô theo Phó tổng cũng lâu rồi nhỉ?”
“Cái gì cơ?”
Minh Ý lập tức cảm thấy buồn cười, thật sự nghĩ ai cũng giống như cô ta chắc?
“Cô không cần giả vờ nữa, chúng ta cứ thẳng thắn với nhau đi. Phó Thời Lễ đâu phải người đơn giản, cô bám được vào anh ta cũng coi như may mắn rồi. Nhìn dáng vẻ lần trước thì có vẻ cô và anh ta cũng quen nhau không phải thời gian ngắn đâu nhỉ?”
Minh Ý từ từ xoay người lại, nhìn cô ta không nói gì.
Mạnh Trân Trân tiếp tục: “Hôm qua cô với Diệp Trác lên hot search cũng là anh ta giúp cô gỡ xuống đúng không?”
“Nói thật với cô nhé, tôi nhắm tới Phó Thời Lễ lâu rồi, dạo này cũng tìm người giới thiệu giúp. Cô đã ở bên anh ta một thời gian rồi, sớm muộn gì anh ta cũng chán cô thôi, chi bằng giờ cô chủ động rút lui, nhường Phó Thời Lễ lại cho tôi. Tôi sẵn sàng chia một nửa tài nguyên mình đang có cho cô.”
Dù sao thì, nếu cô ta có thể bám được vào Phó Thời Lễ, đám tài nguyên hiện giờ cũng chẳng đáng là gì.
Minh Ý: “?”
Phó Thời Lễ là món hàng à? Dù có là thế, thì cũng chẳng đến lượt cô ta ở đây mặc cả với cô.
Minh Ý cố nhịn không đảo mắt, thật sự rất tò mò đầu óc của Mạnh Trân Trân được cấu tạo kiểu gì.
Cho dù cô thực sự được bao nuôi đi nữa, cũng không thể nào tự dưng nhường “kim chủ” của mình cho người khác được? Điên à?
Huống chi, Phó Thời Lễ ngày thương lạnh lùng như thể một nhà sư xuất gia tu hành, ngay cả cô còn chẳng lọt nổi vào mắt anh, chứ đừng nói đến Mạnh Trân Trân – nếu mà anh để mắt đến cô ta thì thật đúng là chuyện hoang đường!
Khóe môi Minh Ý nhếch lên, mang theo vẻ khinh thường.
Cô khẽ hất cằm, ánh mắt dừng lại trên mặt Mạnh Trân Trân, bước từng bước trên đôi giày cao gót đi về phía cửa. Khi đi ngang qua Mạnh Trân Trân, cô dừng lại một chút.
Nhẹ nhàng ngước mắt lên, đối diện ánh nhìn của đối phương, trong đáy mắt sự khinh bỉ hiện lên không chút che giấu: “Xin lỗi nhé, loại như cô, anh ấy không thèm.”
Nói xong, quay người đi, đôi giày cao gót giẫm xuống sàn vang lên từng tiếng “cộc cộc” đầy khí thế.
Đứng tại chỗ, Mạnh Trân Trân nhìn theo bóng lưng rời khỏi nơi hành lang, khẽ nhếch môi: “Cứ chờ đấy.”
Trong phòng trang điểm.
Minh Ý không nhịn được mà than thở với Thịnh An Ninh: “Chị nói xem đầu óc của Mạnh Trân Trân có phải có vấn đề không? Đến mức đó rồi à?”
Thịnh An Ninh bật cười: “Thế này thì đúng là đến mức không thèm kén chọn nữa rồi…”
Bảo cô ta không kén chọn nghe còn tử tế, chứ hành động này chẳng khác nào trực tiếp cướp bát cơm của người khác.
Minh Ý tức đến mức muốn lật cả tròng mắt: “Chị tưởng tượng được mức độ cạn lời của em lúc đó không? Đừng nói là em với Phó Thời Lễ không có gì, cho dù có là thật đi chăng nữa thì càng không thể nhường cho cô ta chứ!”
“Huống hồ, Phó Thời Lễ đâu phải món hàng, đến mức để cô ta tranh tới giành lui!”
Nghe vậy, Thịnh An Ninh nhướn mày. Câu này sao nghe có chút… bênh vực thế nhỉ?
Cô ấy cười trêu: “Thế thì em bảo Phó tổng nhà em phong sát cô ta đi!”
Minh Ý “xì” một tiếng, thu ánh mắt về: “Em bảo kiểu gì được? Anh ấy có bao giờ nghe em nói đâu.”
“Thì nói lời ngọt lúc nằm cạnh nhau ấy.”
Thịnh An Ninh chớp mắt với cô, ra vẻ nghiêm túc: “Em cứ mặc váy ngủ hai dây, ngồi vào lòng anh ta, rồi ném cho anh ta một ánh mắt quyến rũ, đừng nói là phong sát Mạnh Trân Trân, đến sao trời với mặt trăng anh ta cũng hái xuống cho em!”
Đối với nhan sắc của nghệ sĩ nhà mình, Thịnh An Ninh lúc nào cũng đầy tự tin.
“……”
Minh Ý: Không cần thiết đến thế đâu!
–
Buổi ghi hình sau đó diễn ra vô cùng suôn sẻ, đúng năm giờ chiều kết thúc. Kết thúc công việc, Minh Ý trở lại phòng trang điểm, sau khi hoàn thành lời hứa chụp ảnh chung và ký tặng cho từng người một mới rời đi.
Tối nay dì Lan không có nhà, Minh Ý và Thịnh An Ninh ăn tối bên ngoài rồi mới quay về Tây Ngọc Nhạc Đình.
Trên xe, Thịnh An Ninh tranh thủ hỏi Minh Ý một câu: “Kịch bản em đọc đến đâu rồi?”
Minh Ý: “Cũng ổn đấy, em khá thích hình tượng nữ phụ.”
Nữ phụ trong nguyên tác là một cô công chúa được nuông chiều từ bé trong một gia đình giàu có, tính cách hào sảng, tự tin, lại rất tốt bụng. Đôi khi có chút bệnh công chúa và hơi điệu đà nhưng không vì thế mà kém đi phần đáng yêu.
Ngay lần đầu nhìn thấy nhân vật này, Thịnh An Ninh đã cảm thấy vai này như được đo ni đóng giày cho Minh Ý.
Điều quan trọng nhất là trong nguyên tác, nữ phụ có tuyến tình cảm riêng, không chen ngang vào mối quan hệ giữa nam nữ chính như mấy kiểu drama đầy tình tiết máu chó khác. Đây cũng là lý do khiến bộ phim có nhiều fan nguyên tác đến vậy, bởi dù là tuyến tình cảm của nam nữ chính hay của cặp phụ đều rất đáng yêu và dễ “đu CP”.
“Thế thì tốt rồi, cũng sắp đến lúc nhập đoàn, tối qua chị đã đặt vé máy bay bay tới Giang Thành cho em vào ngày kia.” Thịnh An Ninh nói tiếp: “À đúng rồi, chuyện em đi Giang Thành quay phim đã nói với Phó tổng chưa?”
Minh Ý: “Chưa ạ.”
Cũng không phải cô cố tình không nói với Phó Thời Lễ, chỉ là cô vốn quen sống tự do, không có thói quen báo cáo với ai, huống hồ với mối quan hệ “plastic” giữa cô và Phó Thời Lễ, e là hành trình của cô có thế nào anh cũng chẳng mảy may quan tâm.
Thịnh An Ninh tuy không hiểu hết những vòng vo giữa cô và Phó Thời Lễ, nhưng với tư cách người ngoài cuộc, cô luôn cảm thấy Minh Ý hình như không hẳn là thờ ơ với Phó Thời Lễ như lời cô nói, nếu không thì vừa nãy cũng chẳng giận đến mức ấy.
“Nhưng mà, hai người hiện giờ không phải đang sống chung sao?” Thịnh An Ninh đưa ra một ví dụ đơn giản: “Cho dù là bạn cùng thuê nhà, nếu có ai đi xa cũng nên lịch sự thông báo một tiếng chứ, huống hồ hai người còn là vợ chồng.”
Nghe vậy, Minh Ý cẩn thận nhấm nháp bốn chữ “bạn cùng thuê nhà”, chợt thấy dùng để miêu tả trạng thái hiện giờ giữa cô và Phó Thời Lễ quả thực khá hợp.
Phòng ngủ thì mỗi người một cái, phần còn lại là không gian chung, phần lớn thời gian không ai quấy rầy ai, thi thoảng tâm trạng tốt thì trò chuyện vài câu, chẳng phải đúng là “bạn cùng thuê nhà” sao.
Suy nghĩ xong, Minh Ý thuận miệng nói: “Ừm, để em cân nhắc.”
Về đến nhà, Minh Ý cảm thấy lời Thịnh An Ninh nói cũng không sai.
Tối đó, Minh Ý ngồi chờ Phó Thời Lễ trong phòng khách một lúc, thấy đã sáu giờ mà anh vẫn chưa về, cô liền đoán chắc chắn lại tăng ca ở công ty rồi.
Trước khi vào phòng tắm, hiếm hoi lắm Minh Ý mới chủ động mở khung chat WeChat, gửi tin nhắn cho Phó Thời Lễ.
[Minh Ý: Hôm nay mấy giờ anh về?]
Biết thừa Phó Thời Lễ không thể trả lời ngay, Minh Ý cũng không đợi, gửi xong liền ném điện thoại lên giường, xoay người vào phòng tắm ngâm mình.
Lúc Minh Ý bước ra thì đã là hai tiếng sau. Cô cầm điện thoại lên nhìn giờ, tám rưỡi tối, Phó Thời Lễ vẫn chưa trả lời.
Ngay sau đó, Minh Ý thoát khỏi WeChat, dựa lưng vào ghế sofa lướt Weibo một lúc. Hôm qua sau khi đoàn phim 《Nhìn thấy Pháo Hoa, nhìn thấy Anh》chính thức công bố dàn diễn viên, lượng fan của cô tăng lên không ít, tính ra cũng tăng hơn năm trăm nghìn người rồi.
Lại nhìn sang Weibo của Diệp Trác, từ hôm qua đến nay đã vượt mốc ba mươi lăm triệu người theo dõi, gấp hơn trăm lần cô.
“……”
Minh Ý lập tức thoát khỏi Weibo.
Cùng lúc đó, phòng họp tầng cao nhất của tập đoàn Phó thị đèn vẫn sáng trưng.
Cuộc họp đã kéo dài bốn tiếng, người đàn ông ngồi ở ghế chủ tọa với vẻ mặt nghiêm nghị, khiến các lãnh đạo bên dưới không ai dám thở mạnh.
Hôm qua do cấp dưới làm sai số liệu, khiến số tiền được giải ngân bị thiếu mất một nửa. Mỗi dự án đều do cấp dưới tổng hợp số liệu, sau đó mới trình lên hội đồng để thẩm định rồi mới quyết định.
Giờ đây vì sai sót về số liệu, khoản tiền đã giải ngân không đủ để hoàn thành giai đoạn đầu của công trình, toàn bộ dự án phải được đánh giá lại. Nếu vượt quá phạm vi dự tính thì phần kinh phí phát sinh sẽ do ai chịu trách nhiệm?
Không khí trong phòng họp vô cùng căng thẳng. Suốt bốn tiếng qua, mọi người đã đề xuất năm phương án, nhưng không cái nào được hội đồng phê duyệt.
Sắp đến mười một giờ đêm, vậy mà người ngồi ghế chủ tọa vẫn chưa có ý định kết thúc cuộc họp.
Lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra từ bên ngoài, Tần Xuyên cầm điện thoại bước đến bên cạnh Phó Thời Lễ, hạ giọng nói: “Phó tổng, năm tiếng trước phu nhân có gửi WeChat cho anh.”
Phó Thời Lễ ngước mắt, ánh nhìn dừng lại trên màn hình điện thoại. Ngừng một chút, ánh mắt anh di chuyển lên góc phải phía trên, liếc nhìn thời gian.
Sau đó, ánh mắt Phó Thời Lễ lạnh nhạt quét qua mọi người: “Trong vòng hai mươi tư tiếng, tôi muốn nhìn thấy phương án khả thi.”
Giọng anh trầm thấp, mang theo áp lực vô hình.
“Tan họp.”
Dứt lời, Phó Thời Lễ tiện tay cầm lấy điện thoại trên bàn, sải bước rời khỏi phòng họp.
“Phó tổng, vé máy bay đến Giang Thành một tuần sau đã đặt xong rồi. Hợp đồng điện tử bên kia gửi sang cũng đã chuyển vào hòm thư của anh.”
“Biết rồi.” Phó Thời Lễ lạnh nhạt đáp lời.
Tần Xuyên hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta về văn phòng hay…”
Phó Thời Lễ: “Về Tây Ngọc Nhạc Đình.”
Lên xe, Phó Thời Lễ nhắn lại một tin cho Minh Ý, chỉ là tin gửi đi rồi như đá chìm đáy biển, mãi chẳng thấy phản hồi.
Về đến nhà, Phó Thời Lễ vừa đẩy cửa ra đã thấy Minh Ý đang nằm bò trên ghế sofa ngoài phòng khách, đôi chân thon dài khẽ đong đưa lơ lửng trên không trung.
Lại gần một chút là nghe thấy âm thanh trò chơi vọng ra từ phòng khách, ngay sau đó là giọng con gái trong trẻo vang lên: “Hỗ trợ tới đỡ trụ một cái, đẩy trụ đẩy trụ!”
Khi bên kia nhà chính nổ tung, Minh Ý phấn khích bật dậy khỏi sofa, một tay nắm chặt thành nắm đấm giơ cao quá đầu: “Yeahhhh!”
Thấy vậy, khoé môi Phó Thời Lễ khẽ cong lên, hiếm khi mới thấy Minh Ý có vẻ mặt trẻ con như vậy.
Hôm nay trong nhà không có ai, âm lượng game Minh Ý bật hơi to, nên cũng không nghe thấy tiếng cửa mở. Đến khi thoát khỏi trò chơi mới cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô ngẩng đầu nhìn ra cửa, bắt gặp bóng dáng cao lớn đang đứng sừng sững nơi huyền quan, sững người mất một lúc, sau đó như thể xấu hổ đến mức muốn tìm lỗ chui xuống, lặng lẽ thu tay lại, ngồi xếp bằng trên sofa, lí nhí trách: “Anh về lúc nào thế, sao không gọi em một tiếng.”
Phó Thời Lễ thu ánh mắt lại, “Vừa về.”
Anh cởi áo khoác bước lại gần: “Tần Xuyên nói em nhắn tin cho anh tối nay.”
Chơi game hăng quá, nếu Phó Thời Lễ không nhắc, suýt chút nữa Minh Ý cũng quên béng mất chuyện này.
Cô mất hai giây phản ứng mới trả lời: “À, vào ngày kia em sẽ bay đi Giang Thành quay phim, chưa rõ khi nào về Lệ Thành, phải đợi bên đoàn sắp xếp, nên nói với anh trước một tiếng.”
Nói xong, lại cảm thấy có gì đó là lạ, sao giống như đang báo cáo hành trình với anh thế này?
Sợ Phó Thời Lễ hiểu lầm, Minh Ý vội bổ sung thêm: “Dù sao thì bây giờ chúng ta cũng đang sống chung một mái nhà, cho dù chỉ là bạn cùng thuê nhà thì ra ngoài cũng nên thông báo một câu, đúng không?”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ hơi nhướng mày: “Bạn. Cùng. Thuê. Nhà.”
Anh chậm rãi lặp lại bốn chữ ấy, ánh mắt cũng từ từ rơi trên người Minh Ý.
Minh Ý vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn phảng phất mùi sữa tắm hoa hồng dễ chịu, chiếc váy ngủ lụa trắng mỏng manh chỉ vừa chạm nửa đùi, để lộ xương quai xanh thon gọn và đôi chân dài. Chỉ là lúc này cô đang ngồi xếp bằng nên không thấy rõ chân, chỉ nhìn thấy cổ chân trắng trẻo thanh mảnh và bàn chân lộ ra ngoài.
Có điều, dưới ánh mắt của Phó Thời Lễ, đầu ngón chân Minh Ý cũng sắp đỏ bừng lên rồi.
Chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Phó Thời Lễ thong thả cất lời: “Em ở nhà mà mặc thế này trước mặt bạn cùng thuê nhà à?”
Theo ánh mắt anh nhìn xuống, Minh Ý cúi đầu liếc qua ngực mình. Nói thật thì chiếc váy ngủ hôm nay cô mặc cũng khá kín đáo rồi, thế mà bị anh nói một câu như vậy, cô theo phản xạ giơ tay che ngực, giận đến nói năng lắp bắp: “Anh… anh anh anh, nhìn chằm chằm ngực bạn cùng thuê nhà, đồ biến thái!”
Phó Thời Lễ cúi người ngồi đối diện cô, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên gương mặt cô, nhìn cô vài giây, sau đó chẳng biết từ đâu rút ra hai quyển sổ đỏ, tiện tay ném lên bàn trà.
Mặt anh không biến sắc: “Vậy thì em báo công an bắt anh đi, bà Phó.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Minh Ý: “…”