NỤ HÔN NGỌT NGÀO – Chương 31

Editor: Team Phong Tâm
Beta: Phong Tâm

Ngày 11 tháng 11, cuối tuần, cũng là sinh nhật của Heveto.

Ngày này năm ngoái, Heveto đã cùng Châu Chi Mai trải qua trọn vẹn một ngày, nhưng nó chẳng có gì khác biệt so với những ngày bình thường. Không có bánh kem, không có tiệc sinh nhật, cũng chẳng có ước nguyện nào.

Sau những phút giây thân mật theo thói quen, Heveto rời khỏi phòng để lại Châu Chi Mai một mình cuộn tròn trên giường lấy lại sức. Sáng hôm sau, Châu Chi Mai được John đưa về chỗ ở của mình.

Trên đường trở về, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Châu Chi Mai hỏi John: “Sinh nhật của Heveto không cần tổ chức tiệc sao?”

Theo những gì cô biết, những người ở đẳng cấp như Heveto thường sẽ nhân dịp sinh nhật để tổ chức một buổi tiệc, mời các nhân vật nổi bật từ nhiều giới để tạo dựng quan hệ.

Nghe vậy, John đang lái xe vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, đáp: “Heveto chưa từng tổ chức sinh nhật.”

“Tại sao vậy?” Châu Chi Mai vô thức hỏi lại.

Vừa dứt lời, cô mới nhận ra mình đã lỡ lời. Cũng may là Heveto không có mặt trong xe.

Lúc đó, mối quan hệ giữa Châu Chi Mai và John đã bớt xa lạ hơn so với lúc ban đầu, ít nhất thì John cũng chịu trả lời một số câu hỏi của cô về Heveto, chứ không còn cứng nhắc như một cỗ máy lạnh lùng nữa.

Đối với những câu hỏi quá mức vượt giới hạn, John sẽ làm như chưa từng nghe thấy. Nhưng hôm ấy, John đã nói cho Châu Chi Mai biết.

“Heveto ghét sinh nhật của mình.” Hoặc nói đúng hơn, anh căm hận việc bản thân được sinh ra.

Trong gia tộc Augus, gần như tất cả các thành viên đều có một buổi tiệc sinh nhật linh đình, ngoại trừ Heveto.

Ông Augus vốn không ưa gì Heveto, lý do cũng rất đơn giản: sự xuất hiện của đứa trẻ này đã khiến ông ta mất hết thể diện.

Năm đó, một người phụ nữ Trung Quốc với dung mạo dịu dàng đã mê hoặc ông Augus, dụ dỗ ông ta phát sinh quan hệ. Họ từng có một năm ngọt ngào bên nhau, nhưng tất cả đã bị phá vỡ hoàn toàn khi Heveto ra đời.

Sau khi sinh Heveto, người phụ nữ Trung Quốc đó bỗng thay đổi hoàn toàn, quay ngược lại tố cáo ông Augus, nói rằng ông ta đã cưỡng ép mình. Không chỉ vậy, bà ta còn nắm trong tay vô số bằng chứng.

Nếu người phụ nữ này đưa bằng chứng ra trước tòa, ông Augus chắc chắn khó thoát khỏi vòng lao lý. Vì vậy, bà ta đã đưa ra một thỏa thuận đó là bồi thường kinh tế.

Ông Augus đã bỏ ra một khoản tiền lớn để giải quyết mớ hỗn độn này. Dù với ông ta, số tiền ấy chẳng đáng là bao, nhưng hạt giống của sự căm ghét đã bị gieo xuống. Kể từ đó mỗi khi nhìn thấy Heveto, ông ta đều nhớ đến quãng thời gian nhục nhã của mình.

Đó là lời giải thích của ông Augus đối với người ngoài.

Ông Augus luôn cảm thấy Heveto chẳng giống mình chút nào, ngoài đôi mắt xanh kia, khuôn mặt thằng bé xấu xí đến thảm hại. Nhưng kết quả giám định DNA lại cho thấy, Heveto thực sự là con trai của ông ta.

Ông Augus vứt Heveto vào một căn biệt thự hẻo lánh ở ngoại ô, chỉ để vài người hầu chăm sóc. Chỉ vào những dịp quan trọng, Heveto mới bị gọi về nhà chính trong thành phố.

Nhưng không lần nào ngoại lệ, mỗi khi trở về nhà chính, Heveto đều bị bắt nạt. Họ coi cậu như một con chó con để tiêu khiển, tò mò quan sát gương mặt mang dòng máu phương Đông của cậu, dùng gậy chọc thử, thấy cậu không phản ứng, liền giơ gậy đánh mạnh hơn.

Ngày Heveto bị nhốt trong giếng cũng chính là ngày sinh nhật anh. Nhưng lý do ông Augus gọi cậu về không phải để chúc mừng, mà là vì ông cụ Augus qua đời.

Sau khi lo liệu xong hậu sự của ông cụ, chẳng ai quan tâm đến việc Heveto đi đâu. Mãi đến khi John, người đang làm việc tại gia tộc Augus, tình cờ đi ngang qua một cái giếng khô, nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt của cậu, anh ta mới phát hiện ra Heveto.

John đã kể lại câu chuyện đó cho Châu Chi Mai. Ở một mức độ nào đó, anh ta cảm thấy Heveto thật đáng thương.

Những lời của John khiến Châu Chi Mai trăn trở mãi không yên.

Điều này cũng khiến cô chắc chắn một điều rằng Heveto sẽ không bao giờ tổ chức sinh nhật.

Châu Chi Mai là một cô gái luôn mong chờ sinh nhật của mình. Từ nhỏ đến lớn, mỗi dịp sinh nhật của cô đều được gia đình quan tâm, tổ chức hoành tráng.

Sự ra đời của cô là một niềm vui lớn đối với nhà họ Châu. Bố cô, Châu Sách, đã mở tiệc mời hàng trăm khách chỉ để chúc mừng sự chào đời của thiên kim tiểu thư.

Đến khi Châu Chi Mai tròn một tuổi, Châu Sách thậm chí còn chi hàng chục triệu để ký hợp đồng khởi công một khu vui chơi, chỉ để con gái cưng có được một công viên của riêng mình (mặc dù sau đó khu vui chơi này phải đóng cửa vì kinh doanh thua lỗ).

Những năm sau này, vào mỗi dịp sinh nhật của con gái, Châu Sách luôn chuẩn bị những bất ngờ đặc biệt.

Tất cả những điều đó đều chứng minh rằng, Châu Chi Mai là một cô gái hạnh phúc, được tình yêu bao bọc.

Nhưng chưa bao giờ cô nghĩ rằng sẽ có một ngày, sinh nhật của mình lại không có ai chúc mừng, không có quà tặng, không có bất ngờ nào cả.

Châu Chi Mai từng nghĩ rằng, ai cũng giống như cô, mong chờ từng năm đến sinh nhật của mình.

Xác định rằng Heveto sẽ không tổ chức sinh nhật, Châu Chi Mai cũng không có ý định làm gì cho anh, tránh việc làm chuyện tốt nhưng lại thành ra phản tác dụng.

Châu Chi Mai không biết tối qua Heveto về lúc mấy giờ, nhưng cô cảm nhận rất rõ sự hiện diện của anh.

Cô nằm nghiêng, lưng dán vào lồng ngực anh.

Nhưng dường như Heveto chỉ làm vậy, không có hành động mạnh mẽ nào, chỉ ôm lấy cô, áp sát vào cô.

Thế nên suốt cả đêm Châu Chi Mai bị Heveto giữ chặt, không thể xoay người cũng không thể trốn thoát. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô cảm thấy sau lưng mình rịn ra một lớp mồ hôi ngột ngạt, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể cử động.

Cuối cùng trời cũng sáng, ánh mặt trời buổi sớm như dát vàng len lỏi qua khung cửa sổ sát đất, nhẹ nhàng chiếu xuống hai người.

“Bốp!” Một cái đánh mạnh giáng xuống lồng ngực Heveto.

“Anh, lập tức, ngay bây giờ, ra ngoài cho em!”

Châu Chi Mai thực sự không thể chịu nổi Heveto nữa. Hoặc là anh cho cô một cái kết dứt khoát, hoặc là tự mình giải quyết, còn cái kiểu cứ ở lì trong cơ thể cô cả đêm, câu dẫn cô, dựng thẳng như vậy mà không thấy khó chịu sao?

Người bị đánh tỉnh không hề tức giận, ngược lại, khóe môi khẽ cong lên, cánh tay dài duỗi ra, ôm chặt Châu Chi Mai vào lòng một lần nữa: “Tỉnh rồi à?”

Cũng tỉnh giấc cùng một lúc là thứ vẫn còn vùi sâu trong cơ thể cô.

Châu Chi Mai tức đến nghiến răng: “Tất cả là tại anh, bây giờ mới có bảy giờ sáng! Em còn định ngủ nướng nữa đấy!”

Một ngày cuối tuần đẹp như vậy mà không ngủ nướng thì đúng là lãng phí.

Vì cả hai đều đã thức, Heveto cũng không còn kiêng kỵ gì nữa. Đêm qua anh thực sự đã cố gắng không đánh thức cô, nên mới không làm gì cả. Nhưng rõ ràng, sự hiện diện của anh quá mạnh mẽ, đến mức cả hai đều không thể ngủ ngon.

“Ngoan nào, đừng cắn.” Heveto nhấc Châu Chi Mai lên, để cô nằm tựa lưng vào lồng ngực mình. “Thả lỏng đi.”

Châu Chi Mai rên hừ hừ, cảm giác như đang nằm trên một chiếc giường nước rung lắc. Ban đầu cô tức giận lắm, nhưng cơ thể lại quá mức sung sướng, đến nỗi miệng cô chỉ phát ra những tiếng rên rỉ thỏa mãn.

Nghĩ đến hôm nay là sinh nhật của Heveto, Châu Chi Mai cũng không tiếp tục đối đầu với anh nữa.

Dù sao, sinh nhật của anh vẫn là quan trọng nhất.

Sau đó Châu Chi Mai ngủ bù một giấc, lần này ngủ rất ngon, mãi đến tận trưa mới dậy. Cô phát hiện ra Heveto thực sự là một người tràn đầy năng lượng, bởi vì sau khi kết thúc vào buổi sáng, anh rửa mặt xong liền rời khỏi phòng ngủ, đến giờ vẫn đang vùi đầu vào công việc.

Không chỉ vậy, đến chiều Heveto vẫn chưa rời khỏi bàn làm việc.

Ở một mình thấy chán, Châu Chi Mai bèn chạy vào thư phòng của anh, lấy bảng vẽ và màu mà hôm qua cô mang từ căn hộ đến, rồi bắt đầu vẽ tranh.

Ban đầu cô định vẽ linh tinh gì đó, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Heveto cũng khá thu hút, thế là cô vô thức vẽ anh.

Đây có lẽ là một khung cảnh rất ấm áp – hai người ở chung một không gian, mỗi người bận rộn với công việc riêng, nhưng chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đối phương.

Từ góc nhìn của Heveto, Châu Chi Mai buộc tóc thành một búi nhỏ, miệng cắn một chiếc cọ, tay cầm một chiếc cọ khác. Một vệt màu đỏ vô tình bị cô quẹt lên mặt, nhưng cô đang chăm chú vẽ tranh nên hoàn toàn không phát hiện ra.

Heveto nhìn Châu Chi Mai, vô thức thất thần trong một khoảng thời gian dài, cho đến khi một cuộc điện thoại cắt ngang suy nghĩ của anh.

Là John.

Nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi đến, Heveto hơi nhíu mày. Anh không muốn nghe cuộc gọi này, không phải vì không muốn xử lý công việc, mà là bởi vì cuộc gọi này có thể mang đến những tin tức khiến anh khó chịu.

“Heveto, điện thoại của anh kìa.” Châu Chi Mai nhắc anh.

Heveto chậm rãi nhấc điện thoại lên, vừa kết nối đã nghe John nói: “Đã tra được thông tin thân phận của người tên ‘Trần’.”

Trong không khí thư phòng thoang thoảng một mùi hương ngọt dịu, là hương trên người Châu Chi Mai.

Heveto nhìn về phía cô gái không xa, dừng lại khoảng ba giây rồi mới nói vào điện thoại: “Nói đi.”

John nói: “Đó là một thám tử tư đến từ Trung Quốc, tên đầy đủ là Trần Gia Niên, 29 tuổi, tốt nghiệp Đại học X ở Trung Quốc, quê tại thành phố B…”

Heveto ngắt lời John: “Được rồi.”

John hiểu ý, tiếp tục báo cáo: “Về thông tin của số điện thoại khác…”

Heveto một lần nữa cắt ngang: “Tôi nói là được rồi.”

Anh biết Châu Chi Mai đang giấu anh chuyện gì đó, nhưng anh cũng không thực sự muốn biết đó là chuyện gì.

Có thể nói, Heveto nắm rõ mọi động thái của Châu Chi Mai, bao gồm cả việc cô tiếp xúc với ai, gọi điện với ai, nhắn tin với ai. Nếu anh muốn biết tất cả mọi thứ về cô, thì đó là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng đột nhiên anh không muốn nghe về cô từ miệng người khác nữa.

Anh có thể cảm nhận được Châu Chi Mai là người như thế nào. Nếu cô có “ý tốt” mà lừa dối anh, thì lý do đó chỉ có thể do chính cô giải thích.

Heveto tin rằng, Châu Chi Mai yếu đuối như một con kiến, bất kể cô có giở trò gì, đứng từ góc độ cao hơn, anh đều có thể dễ dàng hủy diệt tất cả những gì cô cố công xây dựng.

John: “Xin lỗi.”

Khi Heveto ngắt cuộc gọi, Châu Chi Mai cũng buông bút vẽ xuống. Cô đứng dậy, vươn vai, cầm điện thoại rồi nhấc chân định rời khỏi thư phòng.

“Em định đi đâu?” Heveto nhìn cô, giọng có phần nghiêm túc.

Châu Chi Mai trả lời: “Em thiếu một cây bút, đang nghĩ xem có nên đi mua không.”

“Để John mua giúp em.”

“Không cần, anh ấy không biết đâu.” Châu Chi Mai nói, ánh mắt liếc nhìn tác phẩm của mình. Cô có chút cầu toàn, cứ cảm thấy bức tranh thiếu thiếu gì đó, vẽ thế nào cũng không đạt được hiệu ứng mong muốn.

“Bonnie.”

Heveto đứng dậy, tiến về phía Châu Chi Mai, đưa tay lau vệt màu trên má cô, động tác không hề dịu dàng.

Châu Chi Mai lúc này mới nhận ra, lè lưỡi.

Màu trên mặt đã khô, phải dùng chút lực mới có thể lau sạch.

Châu Chi Mai nhíu mày, nhăn nhó: “Đau đó.”

Nụ cười của Heveto mang theo ý vị khó hiểu: “Nếu đã vậy, lần sau cẩn thận đừng để dính nữa.”

“Ngốc quá, là do anh không biết cách lau, phải dùng khăn ướt chứ.”

“Vậy à?” Heveto hờ hững đổi sang khăn ướt, nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên mặt cô, rồi hỏi: “Có cần anh đi cùng không?”

“Không cần.” Châu Chi Mai nói rằng ngay đối diện có một cửa hàng văn phòng phẩm lớn, hầu hết các dụng cụ vẽ tranh đều có thể tìm thấy ở đó. Ở trung tâm thành phố có lợi thế là việc mua sắm rất thuận tiện.

Heveto dặn dò: “Đừng đi lạc.”

Châu Chi Mai thấy khó hiểu: “Anh yên tâm, em đâu phải con nít ba tuổi.”

Trước khi đi, Châu Chi Mai đặc biệt căn dặn Heveto: “Không được nhìn tranh của em đâu đấy.”

Cô dùng một tấm vải che tác phẩm chưa hoàn thành lại.

Khi bóng dáng Châu Chi Mai dần khuất trong căn hộ, càng lúc càng xa, chỉ nghe thấy một tiếng “rầm” vang lên, toàn bộ tài liệu làm việc trên bàn của Heveto bị quét xuống đất.

Một chiếc ly thủy tinh rơi xuống nền gạch, vỡ vụn thành từng mảnh, cả cốc trà trắng đổ tràn, thấm ướt đống tài liệu rơi lộn xộn trên sàn, biến mọi thứ trở nên hỗn độn.

Ngoại trừ bức tranh của Châu Chi Mai vẫn còn nguyên vẹn, cảnh tượng bừa bộn trong phòng đối lập hoàn toàn với sự ngăn nắp sạch sẽ chỉ một phút trước.

Khi Heveto bước ra khỏi thư phòng, vẻ mặt anh chẳng có gì khác thường.

Anh chậm rãi nhấc một chiếc khăn trắng, cúi đầu lau vết máu rỉ ra từ đầu ngón tay bị thương, lạnh lùng ra lệnh cho người giúp việc: “Mười phút, dọn dẹp sạch sẽ hết.”

Châu Chi Mai vốn không thể nào lạc đường, cô quen thuộc với thành phố Phái Tân đến mức không thể quen hơn được nữa.

Nhưng cô lại gặp một “chú thỏ con đi lạc”.

Cô gái ấy mặc một chiếc áo khoác lông cừu màu trắng, đôi chân dài mảnh mai được bao bọc trong quần jeans, dưới chân là một đôi bốt lông ấm áp.

Là một cô gái Trung Quốc, khuôn mặt ngọt ngào, khi Châu Chi Mai đi ngang qua, cô gái đang lẩm bẩm một mình: “Cứu tôi với, con đường này hình như tôi vừa đi qua rồi…”

Nói bằng tiếng Trung, mang theo chút giọng vùng phía Nam.

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của cô gái, trong đầu Châu Chi Mai lập tức hiện lên một từ – “chú thỏ con đi lạc”.

Do dự hai giây, cô quay lại hai bước, đứng trước mặt cô gái, dùng tiếng Trung hỏi: “Cô bị lạc đường à?”

Cô gái lập tức lộ vẻ mừng rỡ, như thể gặp được người thân, đôi mắt đen láy nhìn Châu Chi Mai: “Cô là người Trung Quốc sao? Hu hu hu, tôi thực sự bị lạc rồi, tôi muốn đến chỗ này.”

Vừa nói, cô vừa lấy ra một tấm bản đồ, chỉ vào vị trí trên đó.

Châu Chi Mai cúi đầu nhìn, lập tức hiểu ra: “À, đó là một phòng triển lãm nghệ thuật, ngay đối diện con phố này thôi.”

Đúng lúc, cô cũng định qua bên kia đường, liền nhân cơ hội đề nghị đi cùng nhau.

Cô gái có vẻ rất tin tưởng Châu Chi Mai, chủ động đi theo cô và tự giới thiệu: “Chào cô, tôi tên là Thẩm Ty. Cô tên gì?”

“Bonnie.”

“Bonnie, cô là du học sinh ở đây à?”

“Không phải.” Châu Chi Mai cảm thấy cần phải nhắc nhở Thẩm Ty, “Cô có chắc tôi là người tốt không? Cứ đi theo tôi thế này à?”

Thẩm Ty cười nói: “Bonnie, tôi chắc chắn cậu là người tốt mà.”

“Làm sao cô biết?”

“Cảm giác thôi.” Thẩm Ty cười tươi, đôi mắt cong lên, thực sự là một cô gái rất dễ thương, nhìn cô ấy trắng trẻo, giống như một con thỏ con chờ bị làm thịt.

Châu Chi Mai cảm thấy người trước mặt có chút ngây thơ: “Ở đây có rất nhiều kẻ xấu, họ cũng rất giỏi giả vờ. Nếu tôi là kẻ xấu, bây giờ cô đi theo tôi, tôi sẽ đưa cô đến chợ đen dưới lòng đất rồi bán đi. May mắn thì cô có thể giữ lại thân thể nguyên vẹn, còn xui thì các bộ phận cơ thể của cô sẽ nhanh chóng bị tách khỏi cơ thể.”

“Ôi, đáng sợ quá!” Thẩm Ty thực sự không thể tưởng tượng nổi, ở thành phố lớn đứng đầu thế giới này, ban ngày mà lại nguy hiểm như vậy sao? Dù sao thì khi ở Trung Quốc, cô cũng đi dạo trên phố lúc hai giờ sáng mà chẳng có vấn đề gì.

Thẩm Ty lạc quan nói: “Nếu thật sự xảy ra chuyện đó, thì cũng là do tôi xui thôi. Nhưng tôi có định vị, nếu chồng tôi không liên lạc được với tôi, anh ấy có thể dùng định vị để tìm tôi.”

“Định vị?” Châu Chi Mai hơi bất ngờ, “Vậy sao cô không ở bên cạnh chồng? Hai người lạc nhau à?”

“Không phải, là anh ấy phải đi làm. Còn tôi thì một mình cảm thấy chán quá, muốn ra ngoài đi dạo một chút.” Thẩm Ty sống không xa đây, đây là khu trung tâm thành phố, cô cảm thấy mình không phải là đứa trẻ ba tuổi, ra ngoài đi dạo cũng đâu có sao?

Châu Chi Mai thật sự có hơi nói hơi quá.

Thành phố Phái Tân không nguy hiểm và đáng sợ như cô tưởng, thỉnh thoảng có những tin tức tiêu cực nhưng cũng chỉ là tương đối thôi. Cô vì quá căng thẳng nên luôn có xu hướng nghĩ đến những tình huống xấu nhất.

Chẳng bao lâu, cả hai đến được phòng triển lãm nghệ thuật bên kia đường, Châu Chi Mai chuẩn bị tạm biệt Thẩm Ty, dặn cô đi một mình phải cẩn thận.

Thẩm Ty vội vàng lấy điện thoại ra: “Tôi có thể thêm thông tin liên lạc của cậu không? Tôi ở đây lạ nước lạ cái, lại không có bạn bè…”

Châu Chi Mai nghĩ rằng không cần thiết, nhưng khi nghe Thẩm Ty nói cô không có bạn bè, tự nhiên lại lấy điện thoại ra.

“Ôi, điện thoại của cậu màu đẹp quá! Đẹp thật đấy!” Thẩm Ty chăm chú nhìn chiếc điện thoại màu hồng phấn của Châu Chi Mai, ánh mắt không giấu được sự yêu thích.

“Ừ, tôi cũng thấy nó đẹp.” Chiếc điện thoại của Châu Chi Mai đúng là rất đặc biệt, vỏ ngoài màu hồng Barbie, giữa màu đỏ hồng và hồng phấn.

Hiện tại trên thị trường không có chiếc điện thoại nào có màu này.

“Là hãng gì vậy?” Thẩm Ty hỏi.

Châu Chi Mai không tiếc chia sẻ, vì cô cũng rất thích chiếc điện thoại này. Tiếc là chiếc điện thoại này là Heveto tặng cô cách đây nửa năm. Cô đã tra trên mạng và phát hiện rằng hãng này không có mẫu điện thoại nào tương tự. Vì vậy, cô cũng không biết chiếc điện thoại này là do một nhà sản xuất điện thoại nổi tiếng đặt riêng, và hệ điều hành bên trong là loại mượt mà và phổ biến nhất hiện nay.

Khi Châu Chi Mai nhận được chiếc điện thoại đã rất vui, chiếc điện thoại cũ đã dùng ba năm, hệ thống vẫn mượt mà nhưng bộ nhớ thì thiếu trầm trọng, không theo kịp được các sản phẩm điện tử mới, trông đã cũ. Đặc biệt là sau một lần vô tình làm rơi, khiến một góc màn hình bị vỡ, chiếc điện thoại càng thêm cũ kỹ.

Trong thời gian đó, Châu Chi Mai đã muốn mua một chiếc điện thoại mới, nhưng do khó chọn lựa, thấy hãng này tốt, hãng kia cũng ổn. Cô không quá coi trọng tính năng của điện thoại, không chơi game hay chỉnh sửa video, chủ yếu là lướt các ứng dụng mạng xã hội và mua sắm. Nhưng từ nhỏ đến lớn, những sản phẩm điện tử mà cô dùng đều là loại mới nhất, hiệu năng mạnh mẽ nhất.

Nếu không phải màn hình bị vỡ, chiếc điện thoại cũ của cô chắc chắn còn có thể dùng được nhiều năm nữa.

Chỉ là, Châu Chi Mai không bao giờ nghĩ Heveto lại tặng cô một chiếc điện thoại mới, không chỉ giải quyết nỗi khó khăn khi chọn lựa, mà còn khiến cô yêu thích không muốn rời.

Cô đương nhiên chưa từng nhận ra chiếc điện thoại của mình có gì bất thường.

Sau khi tạm biệt Thẩm Ty, Châu Chi Mai trở lại căn hộ của Heveto. Từ lúc cô rời đi đến khi quay lại, mất khoảng 20 phút.

Trước khi cô đến căn hộ, hầu hết các đồ đạc trong thư phòng đã được đặt lại đúng vị trí, một số vật dụng bị hư hỏng không thể sử dụng cũng đã được âm thầm đưa đi.

Heveto lại ngồi vào bàn làm việc, chiếc cốc cũ trên bàn đã được thay bằng một chiếc mới.

Ngày hôm đó trôi qua khá yên bình, bức tranh mà Châu Chi Mai đang vẽ vẫn chưa hoàn thành, chỉ riêng phần phác thảo đã khiến cô mất không ít thời gian.

Cô vẫn không hài lòng với những chi tiết nhỏ, một lúc lâu không thể cầm bút xuống, vì vậy cô quyết định đặt bút xuống, chuẩn bị sau này sẽ từ từ vẽ lại.

Cuối cùng, Châu Chi Mai vẫn phát hiện ra vết thương trên đầu ngón tay của Heveto. Cô ngồi trên người anh, quấy rối anh, nắm lấy tay anh và hỏi: “Anh bị thương lúc nào vậy?”

Heveto lạnh nhạt nói: “Không biết.”

Đó là một vết thương dài khoảng một centimét, nhìn khá sâu.

Có vẻ như đã chảy không ít máu.

Châu Chi Mai nhíu mày: “Chắc là lúc làm bữa tối anh vô tình cắt phải tay rồi phải không?”

Họ đã cùng nhau làm bữa tối.

Dù Heveto không có thói quen ăn mừng sinh nhật, nhưng Châu Chi Mai vẫn muốn anh có một sinh nhật khác biệt. Vì vậy cô phụ trách nấu nướng, còn anh thì giúp đỡ cô.

Cuối cùng, họ đã làm xong ba món ăn và một bát canh, có thể nói là đẹp mắt, thơm ngon và đầy đủ hương vị.

Heveto vẫn chỉ nói ba từ: “Không biết.”

Châu Chi Mai có chút bất lực, quay đi lấy hộp thuốc y tế, sau đó dùng dung dịch i-ốt để xử lý vết thương cho anh.

Kèm theo hộp thuốc y tế, có một chiếc vòng cổ mà Châu Chi Mai tự tay làm. Đáng tiếc là chiếc vòng cổ có gắn chuông nhỏ, mỗi khi cô di chuyển, nó sẽ phát ra âm thanh nhẹ.

Heveto hỏi: “Cái gì vậy?”

Châu Chi Mai nhẹ nhàng cắn môi dưới, lấy chiếc vòng cổ da màu đen giấu sau lưng ra.

Heveto nhìn vào món đồ trên tay cô, ánh mắt anh tối lại.

Châu Chi Mai nói: “Đây là món quà em muốn tặng anh.”

“Tặng anh?”

Châu Chi Mai mạnh dạn mở chiếc vòng cổ ra, lại gần Heveto, ánh mắt lóe lên một tia tinh nghịch.

Khi một đầu của chiếc vòng chạm vào làn da trên cổ Heveto, anh nắm lấy tay cô, ngăn lại hành động có phần quá mức của cô.

Châu Chi Mai tiếc nuối nói: “Không muốn à? Vậy thì thôi, em vứt đi vậy.”

Heveto không buông tay Châu Chi Mai, nheo mắt lại, sắc mặt anh lộ rõ vẻ nguy hiểm: “Em chắc chắn chứ?”