KHI GIÓ NỔI LÊN – Chương 107
Editor: Team Phong Tâm
Beta: Bảo Trân
—
Vào ngày sinh nhật của Pudding Nhỏ, trang viên trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Chú Trương cũng từ hòn đảo nhỏ trở về, sau vụ thu hoạch mùa thu, chú mang theo rất nhiều khoai tây và ngô tự trồng. Chú làm khoai tây chiên cho Pudding Nhỏ và Nguyệt Nguyệt, đồng thời làm bỏng ngô cho Quý Tinh Dao.
Chú Trương hỏi Quý Tinh Dao: “Cháu thấy hương vị thế nào?”
Quý Tinh Dao nhai vài hạt bỏng ngô, đáp: “Cháu muốn ngọt thêm chút nữa.”
Chú Trương quay đầu, gọi Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ lại, rồi bỏ phần bỏng ngô vừa làm vào hộp: “Phần này cho hai đứa, mang ra ngoài ăn đi.”
Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ bất ngờ, vì trước giờ món ăn của chú Trương luôn ưu tiên giành cho Quý Tinh Dao trước. Pudding Nhỏ nghĩ, có lẽ hôm nay cô được hưởng đặc quyền vì là sinh nhật mình.
Nguyệt Nguyệt hỏi thêm: “Thế còn mẹ Tinh Dao ạ? Mẹ Tinh Dao không có sao chú?”
Chú Trương trả lời tự nhiên: “Phần này nhạt, Tinh Dao không thích, để chú làm lại một nồi khác cho cô ấy.”
Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ: “…”
Hai đứa nhỏ làm động tác như bị đâm trúng tim và cười phá lên. Chúng đã quen với sự thiên vị của chú Trương.
Pudding Nhỏ thử một hạt, thấy đúng là không quá ngọt: “Chúng ta đem phần này cho bố ăn đi.”
Nguyệt Nguyệt tán thành: “Em cũng thấy vậy.”
Một lần nữa, cả hai lại bật cười.
Trong bếp, chú Trương bận rộn tìm một góc không làm phiền đến các đầu bếp khác để làm bỏng ngô cho Quý Tinh Dao. Quý Tinh Dao cầm ly nước đứng bên cạnh nhìn.
Chú Trương bảo cô ra ngoài: “Trong bếp nhiều dầu mỡ lắm.”
Quý Tinh Dao đáp: “Không sao đâu ạ.”
Chú Trương vẫn như trước, ít nói. Rất nhanh, bỏng ngô đã xong. Quý Tinh Dao lấy một hạt, chú Trương nhắc: “Cẩn thận kẻo nóng.”
Cô thổi nhẹ, rồi đưa vào miệng. Vừa thơm vừa ngọt.
Chú Trương bỏ phần bỏng ngô vào hộp, bảo cô mang ra ngoài sân ăn.
Quý Tinh Dao vẫn chưa đi, đứng bên cạnh chú, kể cho chú nghe những chuyện vui của Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ, cũng nhắc lại kỷ niệm thời thơ ấu của mình.
Sau khi dọn dẹp xong, chú Trương chuẩn bị làm thêm vài món ăn vặt khác cho Pudding Nhỏ và Nguyệt Nguyệt: “Cháu ra ngoài đi, không cần ở đây với chú đâu. Lần này chú sẽ ở lại thêm vài ngày.”
Gần đây, chú đang nghiên cứu các công thức nấu ăn mới, học được không ít món để nấu cho bọn trẻ.
Quý Tinh Dao cuối cùng cũng hài lòng, ôm hộp bỏng ngô ra ngoài sân.
Tạ Quân Trình và Mộ Cận Bùi đang chơi bài cùng bạn bè, năm bàn chơi được mở nhưng cô không hiểu họ chơi gì nên cũng không lại gần.
Cô vừa ăn bỏng ngô, vừa thong thả đi dạo quanh trang viên.
Quản gia dựng lên bảy lâu đài với đủ hình dạng và màu sắc khác nhau. Đây là tuổi thơ của Pudding Nhỏ và Nguyệt Nguyệt. Rất nhiều đứa trẻ được khách mời mang theo đang chơi đùa ở đó, quên cả ăn vặt và đồ uống, chỉ mải mê vui chơi, giống hệt hai đứa khi còn nhỏ.
Ở sân golf phía sau núi, các bậc phụ huynh đang thư giãn. Cô đi vòng qua, hướng đến khu vực khác.
Trên đường đua kart, một nhóm thanh niên trẻ đang đua xe, trong đó có không ít bạn học đại học của Pudding Nhỏ.
Cô đứng bên lối nhỏ, nhìn ngắm những gương mặt trẻ trung tràn đầy sức sống.
Lúc cô mới gặp Mộ Cận Bùi, cũng chính vào độ tuổi như họ.
“Dao Dao.”
Quý Tinh Dao quay đầu lại, Mộ Cận Bùi bước nhanh đến, vừa rồi lúc đánh bài anh đã nhìn thấy cô, kết thúc một ván anh nhường chỗ cho người khác.
Cô đến giờ vẫn không thích nơi đông người.
“Chúng ta đi xuống hầm rượu chọn rượu nhé.”
Quý Tinh Dao cũng tiến lại gần: “Rượu vang không phải đã chuẩn bị sẵn rồi sao?”
Mộ Cận Bùi: “Chọn một chai chúng ta cùng uống.”
Đi qua bên bờ suối nhỏ, Quý Tinh Dao đưa túi bắp rang cho Mộ Cận Bùi: “Em rửa tay một lát rồi chọn rượu.”
Mặt nước phẳng lặng như gương, cô ngồi xuống bên bờ suối, có thể thấy rõ bóng mình, bên cạnh là bóng của Mộ Cận Bùi. Cô dùng ngón tay chọc nhẹ vào nước, gợn sóng lan tỏa làm bóng anh trở nên mờ ảo, không lâu sau lại rõ ràng trở lại.
Mộ Cận Bùi không giục cô, để cô chơi hơn mười phút. Anh không hiểu nước suối này có gì thú vị mà dù đã mười lăm năm trôi qua, cô vẫn còn lưu luyến.
Đến cửa hầm rượu, Quý Tinh Dao bất ngờ dừng bước: “Chồng à, em nghĩ hay anh chọn đi, anh là người sành rượu mà.” Cô sợ chọn sai, sợ anh ghen.
Hơn một nghìn chai rượu, cô đâu có may mắn đến mức chọn đúng ngay lần đầu được.
Mộ Cận Bùi nắm tay cô dẫn vào: “Rượu của anh có gì phải chọn, nhìn một lần là nhận ra ngay.” Anh nhìn cô: “Em tin em đi, em sẽ chọn đúng rượu của anh.”
Quý Tinh Dao ôm cổ anh, kéo anh lại gần: “Nhỡ chọn sai thì anh không được ghen đâu đấy.” Nói xong, cô hôn anh hai cái lên môi.
Vào trong hầm rượu, Quý Tinh Dao nhận ra sự lo lắng của mình hoàn toàn là dư thừa, cũng hiểu tại sao Mộ Cận Bùi lại tự tin cô có thể chọn đúng như vậy.
Trên thân vài chai rượu, có vẽ một ngôi sao rất nhỏ bằng bút đánh dấu. Không cần nghĩ nhiều, đây là ký hiệu anh đặc biệt dành riêng cho cô. Cô sẽ không bao giờ lạc mất anh nữa.
Khi họ trở về biệt thự, Tạ Quân Trình đang chụp ảnh cho Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ, trước mỗi tòa lâu đài hai cô bé đều chụp ảnh lưu niệm.
Pudding Nhỏ nhắc Tạ Quân Trình: “Bố ơi, bố ngồi xuống chụp đi, như vậy mới chụp được hiệu ứng chân dài 1m8.”
Tạ Quân Trình bị cô làm cho nghẹn lời: “Bố còn phải nằm xuống chụp nữa chứ hả.”
“Ha ha, được đấy, được đấy.” Nguyệt Nguyệt hưởng ứng.
Tạ Quân Trình tất nhiên không nằm xuống, nhưng ngồi xếp bằng dưới đất, tìm góc đẹp nhất, cố gắng chụp làm cho chân hai cô bé dài thành 3m.
Khi đến tòa lâu đài cuối cùng, Pudding Nhỏ đột nhiên cảm thấy không nỡ rời xa. Tuổi thơ của cô bé và Nguyệt Nguyệt gắn liền với những năm tháng thanh xuân của bố, rồi sẽ không thể quay lại nữa.
Lúc hai chị em còn nhỏ, bố có thể một tay bế cô, một tay bế Nguyệt Nguyệt, chưa bao giờ thấy mệt.
Ảnh nền điện thoại của bố vẫn là hình hai cô bé lúc nhỏ, chưa từng thay đổi.
Chiếc bánh kem được đẩy đến, sau khi chụp ảnh xong, họ cùng nhau ước nguyện và thổi nến.
Chiếc bánh bảy tầng được phối màu như cầu vồng.
Ước mơ ở tuổi hai mươi dường như đưa cô bé trở về những điều giản đơn nhất.
Cô bé hy vọng bố sẽ luôn trẻ trung, mãi mãi chơi đùa cùng cô và Nguyệt Nguyệt. Hy vọng mẹ Quý Tinh Dao và chú Mộ mãi mãi là tình yêu đích thực của nhau.
Hy vọng, người cô yêu cũng sẽ mãi yêu cô.
“Pudding Nhỏ thầm ước nguyện trong lòng, còn chưa kịp mở mắt, đột nhiên trong đám đông vang lên một tiếng ‘Oa!’, sau đó là tiếng hét lên của đám bạn, mà giọng Nguyệt Nguyệt là lớn nhất.
Cô mở bừng mắt, thấy Quý Minh Lãng đang cầm một bó hoa hồng ngay trước mặt mình.
Quý Minh Lãng nhìn cô: ‘Anh không biết em đã ước gì, nhưng bất kể điều ước nào, chỉ cần liên quan đến anh, nhất định sẽ thành hiện thực. Chúc mừng sinh nhật, anh yêu em.’ Anh trao bó hoa hồng cho cô.
Pudding Nhỏ xúc động đến không nói nên lời, hai tay đưa lên dụi mắt.
Tạ Quân Trình nhìn hai đứa nhỏ, càng nhìn Quý Minh Lãng càng không vừa mắt.
Nguyệt Nguyệt khoác tay anh: ‘Bố Tạ, đừng buồn, vẫn còn con mà. Pudding Nhỏ có người yêu rồi thì không còn thời gian nữa, con sẽ bầu bạn với bố.’
Tạ Quân Trình liếc cô: ‘Đừng nói lời ngọt ngào, đến lúc đó chân chạy còn nhanh hơn thỏ, bố còn không thấy bóng dáng con đâu.’
Nguyệt Nguyệt cam đoan: ‘Con bây giờ chưa trưởng thành, dù sao cũng phải đợi đến khi trưởng thành mới yêu đương. Lúc đó có khi Pudding Nhỏ đã có em bé rồi. Khi bố thành ông nội thì sẽ không cảm thấy cô đơn nữa, ngày ngày bận rộn chăm cháu, giống như chú Trương ấy.’
Tạ Quân Trình: ‘…’
Ông nội?
Rõ ràng anh vẫn đang còn rất trẻ.
Anh nắm đầu Nguyệt Nguyệt, xoa mạnh: ‘Không được cười!’
Bữa tiệc kéo dài hai ngày, đến tối cuối tuần họ mới rời khỏi trang viên. Khi về đến nhà, đã hơn chín giờ tối.
Nguyệt Nguyệt tựa vào ghế ngủ thiếp đi. Mộ Cận Bùi nhờ Quý Tinh Dao đỡ con gái, còn anh cõng cô bé lên lầu.
Cửa xe vừa mở, Nguyệt Nguyệt tỉnh lại, nhưng cô không mở mắt, giả vờ mơ màng.
Đêm qua Pudding Nhỏ nói với cô rằng, hai mươi tuổi là người lớn, rất nhớ vòng tay của bố Tạ, rất muốn trở về thời thơ ấu, nhưng không thể nữa. Cô mới mười bốn tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, vậy thì hãy tận hưởng một lần sự ấm áp trên lưng bố.
Lên đến lầu, Quý Tinh Dao dùng hai tay bóp nhẹ má con gái: ‘Được rồi, mở mắt ra đi.’
Nguyệt Nguyệt cười: ‘Mẹ, sao mẹ biết con giả vờ ngủ?’
Quý Tinh Dao cởi áo khoác cho cô: ‘Vì mẹ cũng thường giả vờ ngủ, để bố con cõng lên.’
‘Vậy bố có biết mẹ tỉnh rồi không?’
‘Ông ấy giả vờ không biết.’
Đêm đã khuya, Nguyệt Nguyệt sớm chìm vào giấc mộng. Quý Tinh Dao cũng đã nằm xuống giường từ lâu.
Mộ Cận Bùi vẫn ở trong thư phòng. Sau khi xong việc, anh mở email, lại viết một bức thư gửi Quý Tinh Dao.
[Dao Dao,
Chào em.
Đã gần ba tháng rồi anh chưa viết email cho em. Từ khi nhận lại con gái, ngày nào cũng giống như một giấc mơ.
Anh luôn sợ đó chỉ là mơ. Khi tỉnh lại, con gái vẫn là Nguyệt Nguyệt của Lạc Tùng và Chu Vũ Hy, con bé vẫn gọi em là cô Tinh Dao, gọi anh là chú Mộ.
Dạo này, sáng nào anh cũng ghé phòng Nguyệt Nguyệt, nghe con bé gọi một tiếng ‘bố’, anh mới yên tâm.
Còn em thì sao?
Có phải cũng giống anh, mỗi sáng thức dậy đều cảm thấy không chắc chắn?]
“Nguyệt Nguyệt càng ngày càng giống em, không chỉ là ngoại hình mà cả tính cách và cách cư xử cũng giống. Cũng may là con bé không di truyền tính cách của anh. Anh không hiểu sao em lại chịu đựng được tính cách trầm lặng của anh. Anh cũng muốn trở nên cởi mở hơn, nên Nguyệt Nguyệt đã mua cho anh mấy cuốn sách về truyện cười hài hước bảo anh đọc rồi kể lại cho em nghe. Anh đã đọc kỹ, nhưng có vẻ như nó không hợp với anh.
Chú Trương gợi ý rằng anh nên đọc lại những cuốn truyện cổ tích mà em từng đọc hồi nhỏ và kể lại cho em nghe. Ý kiến này có vẻ không tệ.
Những ngày qua ở trang viên, anh suy nghĩ rất nhiều. Bọn trẻ đã lớn, còn anh và em cũng không còn trẻ nữa. Bố mẹ anh đã có tóc bạc, tóc bạc của chú Trương cũng nhiều hơn so với lần trước anh thấy. Ông bà nội thì đã già đến mức không thể tự đi lại được nữa.
Giờ ông nội có thể nói một câu trọn vẹn cũng đã là rất khó khăn, nhưng ông vẫn nhớ bà nội thích ăn gì, không thích ăn gì, thậm chí còn dặn dò đầu bếp khi nấu món Trung Quốc thì đừng cho gừng.
Anh không biết khi về già, chúng ta sẽ ra sao. Liệu chúng ta có được như ông bà nội, hơn chín mươi tuổi mà vẫn bên nhau. Nhưng ông bà nội bằng tuổi nhau, còn anh thì lớn hơn em vài tuổi. Anh sợ một ngày nào đó anh sẽ rời khỏi thế giới này trước em, vì thế anh quyết định, từ hôm nay, chỉ cần có thời gian, anh sẽ viết email cho em mỗi ngày. Đến khi anh không còn nữa, những email này sẽ ở bên em.
Nhưng anh hy vọng em sẽ không bao giờ phải đọc những email này. Anh hy vọng rằng khi chúng ta già đi, anh sẽ rời đi muộn hơn em vài ngày, để lần cuối cùng em chìm vào giấc ngủ mà không bao giờ tỉnh lại nữa, em vẫn nắm tay anh. Như thế, em sẽ không thấy sợ hãi.
Thời gian cũng không còn sớm, hôm nay anh viết đến đây thôi. Chúc em ngủ ngon.
— Yêu em,
Mộ Cận Bùi.”
Mộ Cận Bùi lưu email xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa rất khẽ.
“Vào đi, anh không họp đâu.” Anh đóng hòm thư và mở phần mềm nội bộ của công ty. “Không ngủ được à?” Anh ngẩng đầu nhìn cô.
Quý Tinh Dao “ừm” một tiếng, rồi nói: “Anh cứ làm tiếp đi, em chỉ tìm một cuốn sách để đọc thôi.” Cô chỉ tay về phía giá sách.
“Đừng đọc nữa, anh cũng sắp đi ngủ rồi.” Mộ Cận Bùi tắt máy tính.
Quý Tinh Dao giúp anh sắp xếp lại giấy tờ trên bàn, sau đó cả hai cùng rời khỏi thư phòng.
Chỉ khi nằm trong vòng tay anh, cô mới có thể ngủ yên.
Sáng hôm sau.
Nguyệt Nguyệt thức dậy sớm để đi học. Cô vươn vai, nhanh chóng mặc quần áo và rửa mặt.
Không biết từ bao giờ, việc đi học lại trở nên vui vẻ đến thế, còn những ngày cuối tuần mới là những ngày khó chịu nhất, đặc biệt là khi cả Pudding Nhỏ cũng bận rộn, không có thời gian chơi với cô.
Đã lên trung học, cô vẫn đi xe buýt trường để đến lớp và về nhà.
Mỗi buổi sáng, Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao đều lái xe đưa Nguyệt Nguyệt đến điểm đón xe buýt.
Nguyệt Nguyệt xuống xe, đầu tiên đến ghế phụ hôn mẹ một cái, sau đó vòng qua ghế lái hôn bố một cái, “Bố mẹ làm việc vui vẻ, tối gặp lại.”
Xe buýt của trường đã đến, cô chạy nhanh lên xe.
Cô chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, rồi bất giác mong chờ đến điểm dừng tiếp theo.
Hơn mười phút sau, xe buýt trường dừng lại lần nữa.
Lên xe có ba bạn học, trong đó người cao nhất là Hàn Kỳ Dương.
“Chào buổi sáng.” Một giọng nói tràn đầy năng lượng chào cô.
Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu, mỉm cười, “Chào buổi sáng.”
Hàn Kỳ Dương đặt cặp sách xuống, ngồi vào chỗ trống bên cạnh Nguyệt Nguyệt.
Mỗi ngày tan học, cậu xuống xe muộn hơn cô một điểm dừng để có thể ngồi cạnh cô đến trạm cuối. Mỗi ngày đi học, cậu cũng lên xe sau cô một điểm dừng để có thể ngồi bên cạnh cô.
“Bài tập của cậu đâu, đưa tớ xem xem.”
“Ồ, được.” Nguyệt Nguyệt lấy hết bài tập các môn ra, ở nhà cô đã chuẩn bị sẵn sàng vì sáng nào cậu cũng kiểm tra bài tập cho cô trên đường đến trường.
Những câu sai, cậu kiên nhẫn giảng giải cho cô.
Bài tập cuối tuần này không nhiều, cũng khá đơn giản.
Rất nhanh, Hàn Kỳ Dương đã kiểm tra xong, đều đúng hết.
Cậu đóng vở bài tập lại, lấy ra hai thanh sô-cô-la đặt lên, cùng đưa cho cô, “Không sai, thưởng cậu hai thanh sô-cô-la.”
Nguyệt Nguyệt đã quen với việc Hàn Kỳ Dương kiểm tra bài tập xong sẽ thưởng sô-cô-la cho cô. Nếu đúng hết thì được thưởng hai thanh, nếu có sai thì lại thưởng ba thanh. Cậu giải thích rằng vì khi sai sẽ cảm thấy buồn nên cần ăn thêm một thanh để bù đắp.
Còn cô mỗi lần đều đưa cậu hai hũ pudding nhỏ để cảm ơn việc cậu giúp mình kiểm tra bài tập.
Nguyệt Nguyệt cất vở bài tập, bóc một thanh sô-cô-la cho vào miệng, thanh còn lại cất vào cặp, để dành buổi chiều tan học ăn.
Hàn Kỳ Dương mở hũ pudding, cũng ăn một cái trước.
Tại ngã tư đèn đỏ, xe buýt trường dừng lại.
Đứng chờ đèn đỏ cùng xe buýt là xe của Mộ Cận Bùi, Quý Tinh Dao chỉ cần nghiêng mặt là có thể thấy Nguyệt Nguyệt. Xe buýt cao, Nguyệt Nguyệt không để ý đến cô.
Hai đứa trẻ rất yên tĩnh, miệng nhai thức ăn không phát ra tiếng.
Ánh nắng buổi sáng chiếu xuống người chúng, dịu dàng và mềm mại.
Nguyệt Nguyệt chăm chú nhìn tủ kính bên đường, Hàn Kỳ Dương cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng ánh mắt lại lén lút nhìn khuôn mặt Nguyệt Nguyệt vài giây, sau đó lập tức quay đi, làm ra vẻ đang bình thản nhìn phong cảnh đường phố.
“Em đang nhìn gì vậy?” Mộ Cận Bùi hỏi.
Quý Tinh Dao: “Nhìn Nguyệt Nguyệt và Hàn Kỳ Dương.”
Mộ Cận Bùi nghiêng người, cũng nhìn thấy, giống hệt lúc anh và Quý Tinh Dao thời trẻ.
Quý Tinh Dao nhìn bọn trẻ, có lẽ đây chính là dáng hình non trẻ nhất của tình yêu.
(Toàn văn hoàn)
