KHI GIÓ NỔI LÊN – Chương 89

Editor: Phong Tâm
Beta: Bảo Trân

Mộ Cận Bùi không dám hôn sâu, cố kiềm chế để bản thân không tấn công quá mãnh liệt, anh lưu luyến rời khỏi đôi môi của cô, hơi thở vẫn loạn nhịp.

Đúng như anh dự đoán, Quý Tinh Dao không có phản ứng gì với anh.

Điều ngoài dự liệu của anh là, cô cũng không đẩy anh ra.

Nhưng anh sợ nhất là sự im lặng này.

Nó tĩnh lặng như dòng nước chết.

Anh không còn chút cơ sở nào nữa.

Ý thức của Quý Tinh Dao từ từ trở lại, cô biết mình là ai, đang ở đâu, và đang trong vòng tay của ai.

Vừa rồi đôi môi chạm vào nhau, cô thấy một quá khứ rực rỡ sắc màu, ký ức ồ ạt tràn về.

Giờ đây, trước mắt cô chỉ có màu trắng, đó là màu của chiếc áo sơ mi của anh.

“Mộ Cận Bùi,” giọng Quý Tinh Dao nghe đặc biệt bình tĩnh, “Chúng ta không phải chỉ là mâu thuẫn, cũng không phải vì tính cách không hợp mà cãi nhau.”

Mộ Cận Bùi gật đầu, “Anh biết.”

“Anh không biết đâu.” Quý Tinh Dao bắt đầu nói, “Trước đây anh đã hỏi em, hỏi em có nhớ anh không.”

Nhớ chứ, làm sao có thể không nhớ.

“Lúc đó anh còn nói, em có thể chỉ nhớ chúng ta đã chia tay khoảng mấy năm, không nhớ được bao nhiêu ngày.”

Cô dừng lại một chút, “Em nhớ.”

“Em nhớ chúng ta đã bên nhau bao nhiêu ngày bao nhiêu giờ, em cũng nhớ chúng ta đã kết hôn bao nhiêu ngày, em cũng nhớ ngày ly hôn, em nhìn thấy hình bóng anh qua gương chiếu hậu của chiếc taxi, và không bao giờ thấy lại anh nữa, là vào lúc mấy giờ mấy phút.”

“Em nhớ tất cả.”

Cô luôn tỉnh táo và lý trí nhưng nhiều lúc trái tim lại không nghe theo lý trí.

Cô muốn quên anh, nhưng lại nhớ càng sâu.

Cô không muốn nhắc về anh, nhưng lại nhớ thương đến xé lòng.

Yêu, nhưng cũng hận.

Nhớ vòng tay ấm áp của anh, nhưng cũng không thể quên anh đã ra đi lạnh lùng thế nào.

Nhớ sự dịu dàng của anh, nhưng cũng hận sự tuyệt tình của anh.

Yêu ghét đan xen, đau đớn không ngừng giằng xé.

Nhiều năm sau, cuối cùng trái tim cũng như mặt hồ yên ả.

Ngay lúc đó, nụ hôn vừa rồi khiến cô bồi hồi không yên, lòng cũng rung động không ngừng.

Nhưng trong đầu cô lại rõ ràng nhớ đến tất cả những vết thương mà trái tim đã từng chịu đựng. Hận, oán, đau, tất cả nó đều nhớ.

Thời gian càng dài, càng mãi không thể nào quên.

Quý Tinh Dao thở dài, “Mộ Cận Bùi, anh cho em chút thời gian, em cũng muốn thử bước về phía anh.” Cô vô thức lặp lại, “Anh hãy cho em chút thời gian nữa.”

Mộ Cận Bùi nâng tay lên, như thể đã dùng hết tất cả sức lực, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ về đầu cô, để khuôn mặt cô chôn trong lòng anh, “Bao lâu cũng được, anh không vội, bao lâu anh cũng đợi em.”

“Xin lỗi, mấy ngày qua em đã làm anh cảm thấy không thoải mái.”

Anh nhẹ nhàng ôm cô, cằm đặt lên đỉnh đầu cô.

Sau đó, không ai nói gì thêm.

Căn phòng tối om, thành phố bên ngoài vẫn sáng rực.

Trong muôn vàn ánh đèn, cuối cùng cũng có một ngọn đèn thuộc về anh.

Một lúc lâu sau, Quý Tinh Dao đã bình tĩnh lại, cô nhẹ nhàng vỗ lưng anh.

Mộ Cận Bùi lập tức buông cô ra, chiếc áo sơ mi của anh ướt đẫm nước mắt của cô, anh không bật đèn, biết cô không muốn để anh thấy dáng vẻ cô rơi lệ.

“Cứ ở nhà anh đi, ở khách sạn không chắc em sẽ ngủ ngon hơn đâu, phòng trên lầu đã chuẩn bị sẵn cho em rồi, anh sẽ không lên quấy rầy em.”

Quý Tinh Dao lấy điện thoại từ trong tạp dề, trước đó cô đang chuẩn bị nguyên liệu trong bếp, nhưng chưa kịp tháo tạp dề.

Không bao lâu sau, điện thoại của Mộ Cận Bùi rung lên, Quý Tinh Dao đã dùng ánh sáng từ đèn pin điện thoại để lên lầu.

Anh mở hộp tin nhắn, Quý Tinh Dao đã chuyển khoản 1500 tệ cho anh, ghi chú: [Phí nhà trọ]

Sắp đến rạng sáng, Quý Tinh Dao vẫn chưa ngủ.

Cô ngồi dậy, mở máy tính tạo CV.

Mất hơn một tiếng đồng hồ, cô mới làm xong CV cùng với các tài liệu của mình gửi cho Lệ Hách Văn, rồi lại nhắn cho anh: [Lệ tổng, chào anh, tôi đã gửi CV vào email của anh, phiền anh xem giúp.]

Lệ Hách Văn đang họp, có một vấn đề khiến anh ta đau đầu đang đến gần, hợp đồng giữa công ty bảo hiểm L.T và bệnh viện M.K sắp hết hạn, việc gia hạn đang gặp phải vấn đề.

Bên bệnh viện M.K yêu cầu tăng tỷ lệ hoàn trả bảo hiểm và mức chiết khấu mà họ đưa ra không còn ưu ái như trước nữa.

Chiêu bài cắt đứt nguồn cung này ảnh hưởng không nhỏ đến các công ty bảo hiểm trực thuộc.

Những hợp đồng trước đây đều do bố anh ta và Mộ Cận Bùi ký kết, tỷ lệ không quá phức tạp, cơ bản là mô hình đôi bên cùng có lợi nhưng bây giờ anh ta là người tiếp quản công ty.

Anh vừa nhận được tin tức mới, tập đoàn M.K sắp có sự thay đổi lớn trong bộ máy nhân sự cấp cao.

Mộ Cận Bùi không còn giữ chức CEO của bệnh viện M.K, theo tin đồn, tân CEO sẽ là Phùng Lương, trước đây là người phụ trách bộ phận kinh doanh châu Á của tập đoàn M.K Group.

Phùng Lương đã từng là cánh tay phải đắc lực của Quý Thường Thịnh, trong suốt bảy năm làm việc tại M.K Group, năng lực của anh ta đã được cấp trên và cổ đông M.K thừa nhận.

Phùng Lương cũng là người lạnh lùng, không quá gần gũi với Mộ Cận Bùi, nhưng lại trung thành tuyệt đối với Mộ Cận Bùi.

Việc bệnh viện M.K thay đổi nhân sự cấp cao vào lúc này, có thể thấy được sự thâm sâu trong tính toán của Mộ Cận Bùi.

Nếu đúng là Phùng Lương lên giữ chức CEO, đến lúc đó dù bố anh ta có trực tiếp đến tìm Bùi Ngọc để thảo luận cũng vô ích, vì Phùng Lương sẽ không nghe theo, anh ta phải chịu trách nhiệm về thành tích của mình.

Lệ Hách Văn xoa xoa trán, suy nghĩ về bước đi tiếp theo.

Phòng họp yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mọi người đều đợi anh ta đưa ra quyết định.

Điện thoại rung lên, Lệ Hách Văn liếc nhìn.

Ban đầu anh ta không có ý định mở ra, nhưng khi nhìn thấy cái tên Quý Tinh Dao, anh ta lại cầm điện thoại lên, vừa xem vừa nói một cách lơ đễnh: “Không phải lúc nào chúng ta cũng có kế hoạch muốn thâu tóm bệnh viện sao? Vậy thì mua luôn bệnh viện M.K đi.”

Cả phòng họp lập tức xôn xao.

Lệ Hách Văn nhắn lại cho Quý Tinh Dao: [Được rồi, chờ tôi về chúng ta sẽ gặp mặt bàn thêm.] Anh liếc mắt nhìn họ, mọi người đều nhìn anh với ánh mắt “Anh điên rồi sao?”

Anh ta không điên.

Anh ta cũng biết việc thâu tóm bệnh viện M.K khó khăn đến đâu nhưng không phải là không có cơ hội.

Không phải Mộ Cận Bùi cũng có kế hoạch thâu tóm Học viện Nghệ thuật L.T sao, lúc đó phần lớn vốn sẽ đổ vào Học viện Nghệ thuật L.T, anh ta chỉ cần nhân cơ hội kiểm soát M.K, cũng không phải là không có khả năng thành công.

Có giám đốc đề xuất: “Chúng ta lấy đâu ra tiền để thâu tóm? Chỉ trong thời gian ngắn không thể huy động đủ vốn, hơn nữa chi phí thâu tóm quá cao.”

Lệ Hách Văn đáp: “Tìm ngân hàng đầu tư và các quỹ tư nhân hợp tác.” Anh ta sẽ lên lịch cuộc hẹn ngay hôm nay.

Sáng hôm sau.

Quý Tinh Dao xuống lầu chuẩn bị bữa sáng cho các con, Mộ Cận Bùi đã ở trong bếp bận rộn.

Anh mặc chiếc tạp dề mà tối qua cô đã mặc, mặc dù trong bếp có mấy chiếc tạp dề mới.

“Chào buổi sáng.” Anh chủ động chào cô.

“Ừm.”

Anh làm xong món salad rau, đang trộn món salad trái cây.

Quý Tinh Dao không còn việc gì để làm, mọi công việc đều đã bị anh làm xong trước, cô rót một ly nước ấm, ngồi xuống quầy bar gần cửa sổ, từ từ thưởng thức.

Ánh sáng ban mai chiếu nhẹ lên quầy bar, mềm mại và dịu dàng.

Trong phòng tắm, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười đùa của hai đứa trẻ, chúng đánh răng rửa mặt mà cũng vui vẻ đến vậy.

Không khí tràn ngập hương thơm, cà phê mà Mộ Cận Bùi pha đã xong.

Quý Tinh Dao quay đầu lại, nhìn thấy dáng người cao ráo của anh đang tất bật chuẩn bị bữa sáng cho các con, đã rất lâu rồi cô không được tận hưởng một buổi sáng yên bình như vậy.

Sau bữa sáng, Quý Tinh Dao dự định sẽ đưa Pudding Nhỏ và Nguyệt Nguyệt đến phòng vẽ, Mộ Cận Bùi sẽ đến công ty, tiện đường đưa cô và các con đi.

Trên xe.

“Cô Tinh Dao, cho con xem chiếc nhẫn của cô đi.”

Quý Tinh Dao: “……”

Quả đúng là con gái của anh, mỗi ngày đều phải kiểm tra xem cô có đeo chiếc nhẫn đó không.

Nhưng hôm nay cô thật sự không đeo, vì cô đã đổi túi xách.

Buổi chiều cô sẽ đưa các con đi mua sắm, cô mang theo một chiếc túi đeo, bên trong có ít đồ ăn vặt và nước cho các con.

“Mẹ để ở nhà mất rồi, tối sẽ cho con xem, được không?”

Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Không sao ạ.” Cô bé không phải là muốn kiểm tra, chỉ là muốn quan sát kỹ, nhớ rõ chiếc nhẫn có hình dáng như thế nào. Cô bé và Pudding Nhỏ có một bí mật nhỏ, hiện giờ chưa thể nói cho cô Tinh Dao và chú Mộ Cận Bùi được.

Cô bé nhìn Pudding Nhỏ một cái, hai đứa trẻ cùng cười đầy tinh nghịch.

Tại tầng dưới của phòng tranh, Mộ Cận Bùi dừng xe, lần lượt hôn tạm biệt hai đứa trẻ.

Nguyệt Nguyệt lùi lại một chút, đứng ở bên cạnh họ, cô bé yêu cầu Quý Tinh Dao: “Cô Tinh Dao, cô mau chóng hôn tạm biệt chú Mộ đi.”

Pudding Nhỏ cũng hiểu ý Nguyệt Nguyệt, “Mẹ, mẹ phải làm giống như chúng con chứ.”

Sau đêm qua, Mộ Cận Bùi không còn ép cô làm điều gì nữa, anh đợi cô, đợi ngày nào đó cô chủ động trao cho anh một cái ôm, một nụ hôn.

Đợi cô lại yêu anh.

Mộ Cận Bùi bước về phía Quý Tinh Dao nửa bước, giống như rất lâu trước đây, một tay ôm cô bồng bế lên khỏi mặt đất, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống, “Có việc thì gọi anh.”

Nguyệt Nguyệt luôn chú ý đến họ, đột nhiên cảm thấy, cách ôm như vậy hình như còn có ý nghĩa hơn cả nụ hôn.

Quý Tinh Dao dặn dò anh, “Lái xe cẩn thận.”

Cô nắm tay hai đứa trẻ đi vào tòa nhà, Nguyệt Nguyệt thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lại, Mộ Cận Bùi vẫn đang dõi theo họ, cô bé vẫy cánh tay nhỏ, “Chú, tạm biệt, con yêu chú.”

Ba người vào tòa nhà, Mộ Cận Bùi lái xe rời đi.

Trong chiếc taxi bên lề đường, chú Trương đang nhìn đăm đăm ra ngoài kính chắn gió.

Vừa rồi, không ai chú ý đến ông ở trong xe.

Nguyệt Nguyệt gọi Quý Tinh Dao là cô Tinh Dao, gọi Mộ Cận Bùi là chú, chú Trương không biết họ có nghĩ đến việc nhận lại Nguyệt Nguyệt hay không, có lẽ họ đã nghĩ đến, làm sao có thể không nghĩ đến được chứ.

Khi Mộ Cận Bùi đến công ty, Hứa Duệ đã đợi được một lúc.

Mấy ngày trước, Trữ Chinh gọi cho cô, hẹn gặp ở M.K vào hôm nay, đến nơi cô mới biết hóa ra là Mộ Cận Bùi muốn gặp cô bàn chuyện.

Số điện thoại của cô vẫn nằm trong danh sách đen của Mộ Cận Bùi, có lẽ cũng không còn cơ hội được mở lại.

Lần cuối gặp Mộ Cận Bùi đã là hai năm về trước.

Cửa phòng làm việc mở, Hứa Duệ quay mặt lại, Mộ Cận Bùi bước vào cầm theo một tập tài liệu, anh vẫn như xưa, không thể nói rõ thay đổi ở điểm nào. Lúc cô mới gặp anh, họ chỉ mới mười tám, mười chín tuổi.

Bao nhiêu năm qua, thời gian chỉ khiến anh trở nên trưởng thành hơn, kín kẽ hơn, và cuốn hút hơn.

Còn cô, khóe mắt đã có những nếp nhăn nhỏ.

Thật là không công bằng.

Trước khi đến đây, Tề Sâm đã châm chọc cô, bảo cô hãy đánh phấn thêm, nếu không Quý Tinh Dao sẽ dễ dàng vượt mặt cô.

“Anh gọi tôi đến, là vì Quý Tinh Dao phải không?” Cô hỏi thẳng.

Trên bàn làm việc, thư ký đã pha sẵn cà phê.

Mộ Cận Bùi cầm tách cà phê ngồi đối diện với Hứa Duệ, “Một việc liên quan đến cô ấy, một việc liên quan đến Tạ Quân Trình.” Anh đưa cho cô một tập tài liệu, “Đây là tình trạng điều trị gần đây của Pudding Nhỏ.”

Hứa Duệ có chút bất ngờ, anh lại tự mình giúp Tạ Quân Trình phối hợp, “Các anh… đã làm hòa rồi à?”

“Không tính là hòa.” Mộ Cận Bùi khuấy cà phê, “Anh ta đã giúp đỡ Tinh Dao.”

Hứa Duệ hiểu rồi, là anh yêu cô nên giúp đỡ những người quan trọng với cô.

Hai người đơn giản nói về bệnh tình của Pudding Nhỏ, Hứa Duệ ghi lại những từ chuyên môn mà cô không nhớ.

“Hai người thế nào rồi?”

Mộ Cận Bùi không lên tiếng, vẫn đang khuấy cà phê.

Hứa Duệ hiểu ra, có lẽ chưa có gì khá hơn, cô tinh ý không hỏi thêm.

Mộ Cận Bùi đặt muỗng cà phê xuống, “Tiệc cuối năm của các cô ở Thuỵ Sâm, nhớ gửi tôi một thiệp mời.”

Hứa Duệ hơi ngẩn người, trước kia có mời anh cũng không mời được, lần này anh lại chủ động yêu cầu.

Chuyện đã nói xong, Hứa Duệ không ở lại lâu, cầm lấy tập tài liệu và rời đi.

Mộ Cận Bùi mở máy tính, nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón áp út trong vài giây. Anh đã cả đêm không ngủ, giờ đây trong lòng vẫn đau nhức như bị tê liệt.

Cô nói, cô cũng muốn thử đi về phía có anh.

Anh có tư cách gì để mong đợi?

Vào giờ ăn trưa, Mộ Cận Bùi nhận được tin nhắn từ Quý Tinh Dao: [Nhà hàng đó đã thay đổi đầu bếp, món nấm nướng phô mai không còn ngon như trước, Nguyệt Nguyệt cũng nói là mùi vị bình thường.]

Mộ Cận Bùi không nghĩ ngợi gì nhiều, cứ tưởng cô lại đặt món ở nhà hàng đó, [Ngày mai anh sẽ làm món đó cho em.]

Quý Tinh Dao chỉ ăn hai cái nấm nướng, những món còn lại đều ăn hết.

Nguyệt Nguyệt hỏi Quý Tinh Dao: “Cô Tinh Dao, chú Mộ có đặt món cho chúng ta, vậy còn chú ấy thì sao, chú ấy có ăn không?”

Quý Tinh Dao: “Công ty của chú ấy có căn tin, có đủ các món ngon con ạ.”

“À.” Nguyệt Nguyệt yên tâm.

Sau giấc ngủ trưa, Quý Tinh Dao định sẽ đưa các con đi dạo.

Nhưng Nguyệt Nguyệt lại muốn về nhà.

“Làm sao vậy?”

Là Pudding Nhỏ trả lời, “Mẹ, con hơi mệt.”

Quý Tinh Dao ngồi xuống, “Con có chỗ nào không thoải mái không?”

Pudding Nhỏ chớp mắt, “Không có gì không thoải mái ạ, chỉ là… chơi với Nguyệt Nguyệt suốt sáng, chắc con hơi mệt, không sao đâu, con nghỉ một chút là sẽ ổn.”

Quý Tinh Dao không dám trì hoãn, khi xuống lầu, cô cũng ôm Pudding Nhỏ.

Nguyệt Nguyệt cầm theo túi của Quý Tinh Dao, theo sát phía sau.

Dưới lầu, tài xế đã lái xe đến.

Quý Tinh Dao cho hai đứa trẻ vào xe, trước khi lên xe, cô quay đầu nhìn lại, quảng trường phía sau vắng lặng. Trước kia, chú Trương cũng thường đứng ở đây đợi cô.

Về đến nhà, Pudding Nhỏ và Nguyệt Nguyệt vội vàng chạy về phòng của mình. “Cô Tinh Dao, con sẽ chăm sóc cho chị Pudding Nhỏ, cô đừng lo, cô cứ làm việc đi.”

Sau đó, cửa đóng lại và khóa chặt.

Dù gì chúng cũng chỉ là trẻ con, mọi suy nghĩ đều thể hiện rõ trên mặt.

Quý Tinh Dao chợt hiểu ra, Pudding Nhỏ không phải là không khỏe, có lẽ là để chuẩn bị cho cô một bất ngờ, hai đứa trẻ đã từ bỏ thời gian đi chơi, quay về nhà chuẩn bị bí mật.

Chiều tối Mộ Cận Bùi về nhà, trên tay cầm một túi xách có in dòng chữ “Tiệm may Old Wei” và trong lòng còn ôm một bó hoa hồng.

Hiếm khi Quý Tinh Dao có thời gian thư giãn, đang dựa vào sofa xem chương trình giải trí.

Mộ Cận Bùi cảm nhận được có gì đó khác lạ, như thể họ quay trở lại nhiều năm về trước, anh tan làm về nhà, luôn có thể nhìn thấy cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô sẽ chạy đến ôm anh như Nguyệt Nguyệt, ôm mãi không chịu buông ra.

“Các con đâu rồi?”

“Đang ở trong phòng.”

Mộ Cận Bùi tắt tiếng tivi, nửa quỳ trước mặt cô, đưa bó hoa hồng cho cô, Quý Tinh Dao nhìn anh, giữa họ không có lời nào.

Đôi mắt sâu thẳm của anh khiến người ta không thể rời mắt.

Quý Tinh Dao nhận lấy bó hoa hồng.

Mộ Cận Bùi đứng dậy, “Em có muốn cùng anh may đồ cho búp bê của Nguyệt Nguyệt không?”

Liên quan đến con gái, Quý Tinh Dao không chút do dự đồng ý: “Được.” Cô chỉ tay vào chiếc túi xách, “Tất cả đều ở đây sao?”

Mộ Cận Bùi: “Ừ.” Anh đã cắt sẵn tất cả đồ cho mùa thu đông.

Cả hai cùng vào phòng ngủ của Mộ Cận Bùi, trên tủ đầu giường có một khung ảnh chụp cô và Nguyệt Nguyệt bên nhau. Trên sofa là những bộ quần áo mùa hè cho búp bê, đủ các kiểu váy nhỏ.

Quý Tinh Dao ngồi xếp bằng trên thảm trước sofa, nhìn như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, không nỡ rời mắt.

Mộ Cận Bùi cũng ngồi cạnh cô, lấy kim chỉ ra và bắt đầu làm việc.

“Anh đang làm cái gì vậy?” Quý Tinh Dao nhìn anh một cách chăm chú.

Mộ Cận Bùi: “Không phải các bé gái thường thích đồ đạc phải đồng bộ với nhau sao? Anh đang làm vòng tay cho búp bê, em giúp anh cầm những viên đá nhỏ này.”

Những viên đá nhỏ là loại nhân tạo, có đủ màu sắc.

Cô đưa anh từng màu mà anh cần.

Thỉnh thoảng, tay anh vô tình chạm vào tay vào cô, rất nhẹ nhàng.

Chương 88 🍃 Chương 90