KHI GIÓ NỔI LÊN – Chương 43

Editor: Phong Tâm
Beta: Bảo Trân

Năm năm sau, New York.

Hôm nay là thứ Năm, trung tâm thương mại vẫn đông đúc như mọi ngày.

Bên cạnh thang máy ở sảnh tầng một có một cây đàn piano, bình thường cũng có nhiều người chơi, nhưng rất ít khi có người vây quanh. Thi thoảng chỉ có vài khách dừng lại, vậy mà hôm nay lại đông kín ba tầng người đứng xem.

Ngồi trước chiếc đàn piano tam giác màu đen là một cô bé khoảng bốn, năm tuổi, khí chất nổi bật, mặc một chiếc váy công chúa cao cấp được may thủ công, mang đôi giày công chúa màu hồng khói đính kim cương, đeo chéo một chiếc túi phiên bản giới hạn của một thương hiệu xa xỉ.

Toàn thân cô bé toát lên hai chữ—“giàu có.”

Mái tóc dài xoăn màu vàng óng, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt trắng mịn như ngọc thạch.

Điều thu hút sự chú ý của đám đông không chỉ là ngoại hình của cô bé, mà còn là kỹ thuật chơi đàn. Cô bé khép hờ đôi mắt, say sưa đắm mình trong những giai điệu du dương.

Khi bản nhạc kết thúc, cô bé mở mắt, đột nhiên sững lại, nhìn trái rồi nhìn phải, đôi mắt đảo qua đảo lại. Rõ ràng cô có chút bất ngờ khi thấy đông người vây quanh như vậy.

Đám đông lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của cô bé. Cô bé có mái tóc vàng nhưng không phải đôi mắt xanh biếc, mà là đôi mắt đen láy tròn xoe, sâu thẳm như một dòng suối trong veo, sáng ngời.

Hàng mi dài rợp bóng khẽ chớp chớp.

Có người đoán cô bé có thể là con lai.

Cô bé vẫn chưa chơi đủ, tiếp tục tự mình thưởng thức âm nhạc. Những người vây quanh quay phim chụp ảnh, cô bé cũng không để ý. Những năm qua, cô đã quen với việc trở thành tâm điểm.

Dù tuổi còn nhỏ, nhưng có rất nhiều cậu bé trên đường đã tặng cô sô-cô-la và kẹo.

Không biết từ lúc nào, bên cạnh cô xuất hiện một người đàn ông cao lớn, buộc một bím tóc nhỏ, mặc áo sơ mi hoa bên trong và khoác một chiếc áo jacket bên ngoài.

Trên mười ngón tay của ông, có sáu ngón đeo nhẫn, trong đó hai chiếc là nhẫn đính đá quý.

Người đàn ông dùng một tay chơi một đoạn trên piano, nhịp điệu rất nhanh, khiến cô bé hứng thú. Cô bắt đầu “đấu đàn” với người đáng tuổi ông mình.

Cả hai đều chơi ngẫu hứng.

Dù chênh lệch tuổi tác tới sáu mươi năm, nhưng cuối cùng, cô bé đã chiến thắng người đàn ông mặc áo sơ mi hoa.

Tiếng đàn dừng lại, đám đông được thưởng thức một bữa tiệc âm nhạc thính giác.

Cô bé thở phào một hơi dài, lấy tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán.

Người đàn ông không ngờ mình lại thua trước một đứa trẻ mới bốn, năm tuổi. Dù ông chỉ là người chơi đàn nghiệp dư nhưng sau khi nghỉ hưu, ông đã theo học các bậc thầy piano, nên cũng được xem là chuyên nghiệp trong giới nghiệp dư.

“Ông là Corey, rất vui được làm quen với cháu.” Ông chủ động chìa tay ra.

Cô bé bắt tay ông, “Cháu là Pudding nhỏ, cháu cũng rất vui được gặp ông.” Giọng nói mềm mại, phát âm chuẩn giọng Mỹ, khó có thể tưởng tượng những âm thanh mạnh mẽ từ cây đàn vừa rồi lại phát ra từ đôi tay nhỏ bé của cô bé.

Họ bắt đầu trò chuyện, đám đông dần tản đi.

Corey tiện miệng hỏi: “Sao không đến trường mẫu giáo? Cháu ghét đi học à?”

Pudding nhỏ lắc đầu, “Cháu chưa từng đi học, cũng không biết trường mẫu giáo trông thế nào.”

Corey cảm thấy thú vị, “Vậy bình thường cháu làm gì?”

“Chơi ạ.”

“…”

“Đi chơi khắp thế giới.” Pudding nhỏ nói: “Cháu đã đi hơn một trăm quốc gia. Dĩ nhiên, những nơi cháu đến lúc còn nhỏ thì cháu không nhớ rõ, nhưng bố cháu nói cháu đã đến đó, còn mua bản đồ cho cháu nữa. Mỗi khi đến một nơi, cháu sẽ đánh dấu.”

Corey bỗng thấy ghen tị với cô bé. Còn nhỏ vậy mà đã đi được nhiều nơi đến thế. “Ai dẫn cháu đi du lịch? Là bố cháu à?”

“Ừm vâng ạ. Bố lái máy bay đưa cháu đi.” Pudding nhỏ lấy từ chiếc túi đeo chéo ra một viên kẹo bạc hà, đưa cho Corey.

“Ồ, cảm ơn cháu.” Corey bỏ viên kẹo vào miệng, “Sao cháu lại thích ăn kẹo bạc hà? Thường những đứa trẻ như cháu thường thích kẹo ngọt cơ mà.”

Pudding nhỏ trả lời, “Kẹo ngọt là của trẻ con.”

Corey tò mò, “Nhưng cháu cũng là trẻ con mà.”

“Không, cháu không phải.” Pudding nhỏ nghiêm túc nói: “Tính cách trẻ con không phụ thuộc vào tuổi tác. Giống như ông, Corey, ông có thể rất trẻ con, nhưng cháu thì đã trưởng thành rồi.”

“Cháu không còn là trẻ con nữa.” Cô bé lại kiên định lặp lại một lần nữa.

Có vài đứa trẻ rất thích tỏ ra mình trưởng thành, Corey nghĩ vậy, nhưng ông không muốn tiếp tục tranh cãi về vấn đề vô nghĩa này. Ông quay lại chủ đề ban đầu: “Bố cháu biết lái máy bay sao?”

“Dạ, kỹ thuật lái của bố cháu rất giỏi.”

Corey nghĩ bố cô bé chắc là phi công, mỗi lần có chuyến bay lại đưa con gái đi du lịch cùng.

Thật tuyệt.

Xung quanh lúc này không còn ai, Corey nhìn quanh một lượt, “Cháu đi cùng ai? Người nhà cháu đâu? Để ông đưa cháu đi tìm họ.”

Pudding nhỏ ung dung nói: “Cháu đi chơi một mình.”

Thật hiếm có khi Corey cảm thấy hợp với cô bé này, ông quyết định đưa cô bé về nhà. “Nói cho ông biết địa chỉ nhà cháu, ông sẽ lái xe đưa cháu về. Trẻ con không thể ở ngoài một mình quá lâu, bố cháu mà không tìm thấy cháu sẽ rất lo lắng.”

Pudding nhỏ mỉm cười, nụ cười ngây thơ vô cùng, “Nhưng nhà cháu ở Los Angeles, ông chắc chắn muốn đưa cháu về nhà chứ?”

Corey: “…” Rõ ràng ông không tin lời cô bé. Một đứa trẻ nhỏ như vậy làm sao có thể ở cách xa nhà đến thế. “Cháu đang đùa với ông có đúng không? Yên tâm đi, nói cho ông biết nhà cháu ở đâu, ông sẽ đưa cháu về. Ông sẽ không nói với bố mẹ cháu là đã gặp cháu ở trung tâm thương mại đâu. Ông sẽ nói là gặp cháu ở cổng trường mẫu giáo, trông cháu có vẻ rất thích học.”

Pudding nhỏ bất đắc dĩ nhún vai, “Cháu thật sự sống ở Los Angeles. Tất nhiên, cháu không đi một mình, cháu có vệ sĩ, bốn người. Ban đầu là hai người, nhưng họ không trông được cháu, nên bố cháu đã thêm hai người nữa.”

Corey nghẹn lời, ông nhận ra trẻ con bây giờ tiếp xúc với các thiết bị điện tử và mạng internet quá nhiều, thật sự biết cách tưởng tượng ra những câu chuyện bay bổng.

Cho đến khi có vài người đàn ông đeo kính đen, dáng người cao lớn, đứng cách đó không xa. Một trong số họ còn đưa cho cô bé một chiếc áo khoác, lúc này Corey mới nhận ra cô bé không hề nói dối, mà là do ông hiểu biết quá hạn hẹp.

“Vậy bố cháu không phải là phi công à?”

Pudding nhỏ: “Bố cháu có hãng hàng không riêng.”

Corey: “…”

“Sao cháu lại một mình chạy đến New York thế?”

“Cháu muốn đến Wall Street xem thử.”

Corey bật cười.

Pudding nhỏ mặc áo khoác vào, rồi nói tiếp: “Đợi cháu lớn, cháu sẽ chinh phục các quý ông ở Wall Street nên giờ cháu đến đây xem trước, xem họ mạnh cỡ nào.”

Lần này Corey không nhịn được, ông phá lên cười. “Những điều này là ai nói với cháu thế?”

Pudding nhỏ: “Bố cháu. Ông ấy nói vẻ đẹp và trí thông minh của cháu đã vượt qua phần lớn mọi người, nếu thêm tài năng nữa thì cháu đủ sức thống trị cả con phố tài chính này.”

Cô bé chỉ vào cây đàn piano, “Vì vậy cháu luyện tập chăm chỉ mỗi ngày.”

Pudding nhỏ nhai kẹo bạc hà, rồi hỏi: “Corey, ông mua quà cho con hay cho vợ vậy? Hôm nay cháu rảnh, có thể làm người hướng dẫn mua sắm cho ông. Mắt thẩm mỹ của cháu không tệ đâu.”

Cô bé nói: “Váy và giày của cháu đều do cháu tự chọn và phối.”

“Túi xách cũng vậy.”

Cô bé nhảy xuống ghế đàn, “Đi nào.”

Corey: “Cháu nhỏ thế này mà đã biết cách phối đồ rồi sao?”

“Cháu không xem tạp chí thời trang, cháu đi tuần lễ thời trang, Bố cháu mua vé cho cháu đi.”

“Cháu còn đi tuần lễ thời trang nữa sao?”

“Dạ vâng, dù sao bố cháu có rất nhiều tiền, cháu thì có rất nhiều thời gian.”

Corey nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô bé, cảm thấy thật thú vị.

“Cháu định ở Manhattan mấy ngày? Khi nào về nhà?” Corey sải bước theo Pudding nhỏ.

Pudding nhỏ ngẩng đầu, “Cháu không biết, có thể tuần sau sẽ về.” Cô bé hỏi, “Ông cần gì sao? Hay là muốn hẹn cháu ngày mai tiếp tục chơi đàn?”

Corey lắc đầu, “Ngày mai ông phải đến trang viên dự tiệc sinh nhật, sinh nhật của một ông cụ và một bà cụ, họ đã 90 tuổi rồi. Ông đến trung tâm thương mại là để mua quà nhưng ông nghĩ họ chẳng thiếu gì cả, có lẽ món quà tốt nhất sẽ là ông và cháu cùng nhau chơi một bản nhạc.”

“Thế nào? Cháu có muốn đi chơi với ông không? Trang viên rất đẹp.”

Pudding nhỏ suy nghĩ vài giây, rồi vui vẻ đồng ý, “Cháu rất vui nếu có thể giúp được ông. Nếu ông cụ và bà cụ thích màn trình diễn của cháu, cháu sẽ rất vinh hạnh.”

Corey hỏi cô bé có cần ông nói chuyện trực tiếp với bố mẹ cô bé không.

Pudding nhỏ lắc đầu, “Cháu có thể tự quyết định.”

Corey đùa, “Không sợ ông là người xấu sao?”

Pudding nhỏ đáp: “Âm nhạc và piano sẽ biến ông thành người tốt.”

“Thật tuyệt.” Corey xoa đầu cô bé. Rất hiếm khi có người mang lại cảm hứng thiết kế cho ông. Tính đến giờ, chỉ có hai người làm được điều đó, một là Bùi Ngọc, người kia là cô gái đã mua chiếc đồng hồ của ông vào sinh nhật mười tám tuổi của cô ấy, cũng là một họa sĩ.

Giờ đây, lại có thêm cô bé này.

Nếu chưa nghỉ hưu, có lẽ ông đã có thể tạo ra một tác phẩm hoàn toàn khác với phong cách trước đây.

Hai người trao đổi liên lạc và tạm biệt nhau trước cửa trung tâm thương mại.

Hôm nay Pudding nhỏ không chạy lung tung mà đi bộ dọc theo vỉa hè, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn các tòa nhà bên đường. Cô bé không lạ gì thành phố này vì thường xuyên lén đến đây chơi.

Bố cô bé làm việc ở thành phố này nhưng anh không biết rằng cô bé đã từng tới đây. Phải nói thêm, người mà cô bé gọi là bố thực ra không phải bố ruột của cô bé, chỉ là cô bé tạm thời gọi là bố như vậy.

Cô bé luôn hy vọng mình có một người bố, vì thế cô bé gọi anh như thế.

Cô bé không biết bố ruột của mình là ai, cũng chưa bao giờ hỏi mẹ.

Đi được nửa tiếng, Pudding nhỏ dừng chân trước một tòa cao ốc, trên đó có dòng chữ M.K. Đây là nơi bố nuôi cô bé làm việc, cô bé đã từng thấy logo này trên các tài liệu của anh.

Mỗi lần tới New York, cô bé đều lén đến đây chơi, nhưng chưa bao giờ làm phiền bố.

Điện thoại trong túi reo lên, là “bố nuôi”. Pudding nhỏ coi cuộc gọi này như một sự kết nối tâm linh. Đôi khi cô bé mong bố nuôi sẽ trở thành bố thật sự của mình, vì anh thật sự rất tốt, nhưng tiếc là không phải. Một ngày nào đó, bố rồi cũng sẽ trở thành bố của người khác.

Nghĩ đến đây, cô bé không khỏi cảm thấy buồn tủi.

“Con đang ở đâu?” Giọng bố nuôi vọng đến, nghe có vẻ mệt mỏi, có lẽ do công việc quá bận rộn hoặc tâm trạng không tốt.

Pudding nhỏ đáp: “Đang lang thang ạ.”

“… Lại chạy đi đâu chơi nữa rồi?”

Pudding nhỏ bình thản nói dối mà không chớp mắt, “Ở Paris ạ.” Cô bé ngẩng đầu nhìn dòng chữ M.K, “Con đang suy ngẫm về cuộc đời dưới chân tháp Eiffel.”

Tạ Quân Trình hoàn toàn không nghi ngờ câu trả lời này. Vừa kết thúc cuộc họp, anh đứng bên cửa sổ nghỉ ngơi, chợt nhớ ra đã gần cả ngày chưa gọi cho cô nhóc này.

“Lại lén ra ngoài chơi sao?”

Pudding nhỏ: “Có thể xem là vậy, cũng có thể không ạ. Nhưng mẹ vẫn chưa phát hiện ra chuyện con không có ở nhà, đến giờ mẹ vẫn chưa gọi cho con.”

Tạ Quân Trình không ngạc nhiên, anh chẳng mong người phụ nữ ấy có thể rời khỏi phòng vẽ để nhìn ra khu vườn bên ngoài. Năm năm qua, gần như cô chỉ sống trong phòng vẽ, đầu óc chỉ nghĩ đến một việc duy nhất: kiếm tiền trả nợ.

Anh nhấp một ngụm cà phê, “Dự định ở ngoài chơi mấy ngày?”

Pudding nhỏ đáp: “Tối nay về ạ, khá chán.” Cô bé đổi chủ đề, “Bố, còn bố thì sao? Không bận à?”

“Bận.”

“Là bận hay phiền?”

“Công việc bận, còn con thì phiền.”

“Con rất vui vì bố có thể đặt con ngang hàng với công việc.” Pudding nhỏ quan tâm, “Rốt cuộc bố đang phiền chuyện gì? Có phải bà nội lại thúc bố chuyện kết hôn không? Nhưng bố cũng nên kết hôn rồi, bố đã ba mươi lăm tuổi, sắp già rồi. Tất nhiên, con không hy vọng bố kết hôn, vì nếu bố kết hôn, con sẽ không thể gọi bố là bố nữa.”

Tạ Quân Trình nhấp thêm một ngụm cà phê đắng. Lúc này, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ, sau đó cửa được đẩy mở. Anh quay đầu nhìn, là Landy, em gái của đối tác kinh doanh của anh, người lai Trung-Anh.

Landy mặc bộ đồ công sở chỉnh tề, nhưng vẻ quyến rũ và yêu kiều từ bên trong vẫn không che giấu được. Cô ta uyển chuyển bước đến, ném chiếc túi lên ghế sofa rồi vòng tay ôm anh từ phía sau, tay siết lại trước ngực anh, ánh mắt đầy ẩn ý.

Tạ Quân Trình đặt cốc cà phê xuống, gỡ tay cô ta ra rồi chỉ vào chiếc cốc, ra hiệu cô ta rót thêm cà phê. Landy không hài lòng, bóp mạnh eo anh một cái, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy cốc đi rót cà phê.

Trong điện thoại, giọng Pudding nhỏ lại vang lên.

“Bố, khi nào bố về Los Angeles thăm con?” Pudding nhỏ thận trọng hỏi.

Tạ Quân Trình lấy lại tinh thần, “Tuần sau, cuối tuần này bố bận.” Anh phải về trang viên để tổ chức sinh nhật cho ông bà ngoại, không thể đưa cô bé đi cùng.

“Thật chứ ạ?”

“Gạt con làm gì?”

Pudding nhỏ sợ làm bố nuôi trễ giờ làm việc, “Dạ, mong sớm được gặp bố, yêu bố, tạm biệt.”

“Bố cũng yêu con.” Tạ Quân Trình không quên dặn dò, “Về nhà sớm nhé.”

Landy tay cầm ly cà phê, tay kia khoanh trước ngực, ánh mắt sắc sảo, chăm chú nhìn vào mắt anh. “Anh là bố của ai vậy?”

“Đương nhiên là bố của con gái tôi.” Tạ Quân Trình nhàn nhạt đáp, không giải thích thêm, cầm ly cà phê quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Anh nhận nuôi con nít từ khi nào vậy?”

“Tôi không có hứng thú nhận nuôi.”

“Ý anh là sao?”

Tạ Quân Trình từ tốn nhấm nháp cà phê, không đáp.

Landy vòng ra trước mặt anh, hai tay nâng mặt anh, ép anh nhìn thẳng vào cô ta.

Tạ Quân Trình không nhìn cô ta, không phải vì áy náy mà vì lười trả lời.

Landy nhắc nhở anh, “Em là bạn gái của anh.”

Tạ Quân Trình điềm nhiên nói, “Em cũng biết em là bạn gái của tôi à?”

Ngụ ý, cô chỉ là bạn gái, không có tư cách can thiệp vào chuyện riêng của anh.

Landy hiểu hàm ý trong lời anh. Người đàn ông này luôn lạnh lùng vô tình. Đừng nói cô chỉ là em gái của đối tác kinh doanh của anh, ngay cả con gái cổ đông lớn nhất của tập đoàn M.K cũng bị anh đối xử hờ hững y như vậy sau khi ngủ cùng.

Chẳng qua, cô ta còn chưa ngủ đủ với anh, nên không cần vì chuyện này mà làm căng. Cô ta quyết định sẽ giữ anh thêm vài tháng nữa rồi tính.

Có một tin đồn kỳ lạ về anh suốt năm năm qua: anh không hôn bất kỳ người phụ nữ nào. Cô đã kiểm chứng và đúng là vậy.

Landy dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi anh, nhón chân, định thử thách giới hạn của anh lần nữa. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Tạ Quân Trình không chút biểu cảm đẩy cô ta ra, rút điện thoại từ túi. “Tôi có tin nhắn cần trả lời.”

Landy cười lạnh hai tiếng, nhưng không thể phản bác. Ai biết được liệu anh có thực sự nhận được tin nhắn hay không nhưng trông anh rất nghiêm túc, như thể đang thật sự trả lời.

Cô ta khoanh tay, dựa vào cạnh bàn làm việc của anh, “Anh có sở thích quái dị gì thế? Không hôn phụ nữ. Anh thật sự nghĩ mình là nam chính trong tiểu thuyết tổng tài cổ điển sao?”

Tạ Quân Trình đáp: “Tôi chỉ hôn con gái tôi nên không hôn những người phụ nữ khác.”

Landy tiện tay lấy một cây bút trong ống bút của anh, xoay qua xoay lại trong tay. “Con bé bao nhiêu tuổi? Dễ thương không? Xinh đẹp chứ? Có thông minh không? Em thích những cô bé vừa thông minh vừa xinh đẹp.”

Tạ Quân Trình đang trả lời tin nhắn công việc, không ngẩng đầu, hờ hững đáp: “Dù sao thì em cũng không thể sinh ra một đứa trẻ như vậy.”

Dưới tầng, Pudding nhỏ chụp vài bức ảnh trước tòa nhà M.K, đánh dấu thành công chuyến đi.

Cất điện thoại vào túi, cô bé tiếp tục bước đi vô định.

Đây là khu phố sầm uất, khắp nơi đều đông đúc người qua lại.

Trên con phố này, có thể ngắm được hoàng hôn đẹp nhất ở Manhattan. Cô bé dừng chân một lúc, nhớ lời bố nuôi từng nói rằng mẹ cô bé cũng thích hoàng hôn, nhưng mẹ chưa từng ra ngoài ngắm.

Mẹ ngày nào cũng bận rộn, luôn ở trong phòng vẽ tranh cả ngày lẫn đêm. Mẹ chưa bao giờ đi du lịch, cũng chưa từng tới Manhattan. Cô bé thật sự muốn dẫn mẹ tới đây ngắm hoàng hôn, rồi dẫn mẹ đi ăn kem ngon ở đây.

Cô bé không muốn mẹ phải vất vả như vậy.

Hoàng hôn bị các tòa nhà che khuất, cô bé tiếp tục bước đi.

Đi ngang qua một tiệm kem, cô bé xếp hàng chờ. Lần nào đến đây cô bé cũng mua hai viên kem với hương vị giống nhau.

Cô bé đứng chờ đến lượt, nhưng chưa kịp gọi món thì bị một người đàn ông đứng sau chen ngang. Cô bé quay lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Người đàn ông rất cao, trên tay đang bế một bé gái nhỏ hơn cô bé vài tuổi.

“Chú ơi, không được chen hàng! Chen hàng là rất bất lịch sự! Cháu đứng trước chú mà!”

Mộ Cận Bùi lúc này mới nhận ra phía trước có một cô bé nhỏ xíu, thậm chí thấp hơn cả quầy hàng. Gương mặt cô bé đầy giận dữ, ánh mắt lạnh lùng, bướng bỉnh, rõ ràng coi anh là một người không tôn trọng quy tắc.

Anh chân thành nói: “Chú rất xin lỗi.”

Pudding nhỏ liếc nhìn cô bé trong tay anh, trông nhỏ hơn cô vài tuổi. Thấy thái độ nhận lỗi của anh cũng khá tốt, cô bé quyết định tha thứ, quay người gọi kem.

Mộ Cận Bùi nhận ra đôi mắt cô bé vô cùng đặc biệt, như chứa đựng vô số ngôi sao nhỏ tự phát sáng, rực rỡ vô cùng. Đột nhiên, một đôi mắt quen thuộc khác lại hiện lên trong trí nhớ, anh cố gắng kiềm chế không nghĩ về quá khứ, vội hỏi cô bé trong lòng muốn ăn vị kem nào, mượn cớ để chuyển hướng sự chú ý.

Pudding nhỏ thường xuyên đến đây, với ngoại hình nổi bật, cô bé được nhân viên trong tiệm nhận ra ngay. Lần nào cô bé cũng mua hai viên kem vị sầu riêng.

Ra khỏi tiệm, Pudding nhỏ vừa đi vừa ăn.

Rất nhanh, Mộ Cận Bùi cũng bế cô bé trong lòng, cầm trên tay ly kem vừa mua xong. Cô bé con trong tay anh cười mãn nguyện, “Cảm ơn chú ạ.”

“Không có gì, ăn đi nào.” Anh vừa nói vừa nhìn thấy cô bé tóc vàng lúc nãy. Cô bé đi một mình, không có người lớn đi cùng. Bước chân cô bé rất chậm, mỗi lần có người bố bế con hoặc cõng con trên vai đi qua, cô bé lại nhìn theo, thậm chí quay lại ngắm cho đến khi bóng dáng họ khuất xa.

Nhìn cách ăn mặc và khí chất, cô bé rõ ràng có xuất thân từ gia đình giàu có, không giống trẻ con đi lang thang. Nhưng không có ai đi cùng, cô bé vẫn dùng ánh mắt khao khát nhìn theo những cặp bố con đi ngang qua.

Mộ Cận Bùi thu ánh mắt lại, tiếp tục bước về phía tòa nhà M.K.

Pudding nhỏ tiếp tục dõi theo một cặp bố con cho đến khi họ biến mất trong đám đông. Cô bé vừa định quay người đi thì trông thấy người ông đã chen hàng lúc nãy.

Cô bé anh bế trên tay đang ăn viên kem màu hồng nhạt, hẳn là vị dâu. Cô bé nhớ khi còn nhỏ mình cũng từng ăn vị đó nhưng sau này không ăn nữa.

Đó là vị của trẻ con.

Những cô bé được ngồi trên vai bố mình thường thích vị đó.

Mộ Cận Bùi cảm thấy như có ánh mắt ai đó đang dõi theo mình. Anh đột ngột quay đầu lại, không kịp phòng bị mà đối diện với ánh mắt của Pudding nhỏ. Quả nhiên, cô bé đang nhìn anh, nhưng rất nhanh, cô bé đã quay lưng đi.

Hình bóng nhỏ bé, cô đơn ấy dần dần khuất xa.

Chương 42 🍃 Chương 44