TÌNH YÊU ĐẾN MUỘN – Chương 12

Editor: Team Phong Tâm
Beta: Phong Tâm

Sáng hôm sau.

Trong căn phòng phía trong cùng của tầng mười hai của khách sạn Ly Lam, các diễn viên chính đang cùng đạo diễn đọc kịch bản.

Bộ phim 《 Nhìn thấy Pháo hoa, nhìn thấy Anh》 được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên đăng tải trên trang văn học mạng Tấn Giang, là tác phẩm dài đầu tay của tác giả, từng gây sốt cách đây năm năm, vừa ra mắt đã đạt đỉnh. Bản quyền truyền hình cũng là do đạo diễn Trần tốn rất nhiều tiền mới có thể mua được.

Thực ra, hai năm trước đã có ý định làm phim, nhưng trong lòng đạo diễn Trần, nam nữ chính lý tưởng luôn là Kỳ Chu và Khương Du. Không chỉ vì độ nổi tiếng quốc dân của hai người, mà quan trọng hơn là họ rất hợp với hình tượng nam nữ chính trong 《 Nhìn thấy Pháo hoa, nhìn thấy Anh》. Thành công vang dội của Trường Hạ ngày trước ai cũng thấy rõ.

Chỉ là, mấy năm nay Khương Du và Kỳ Chu đều chuyển hướng sang màn ảnh rộng, đạo diễn Trần đã nhiều lần gửi kịch bản sang nhưng bên kia vẫn không gật đầu. Sau này, vai nam nữ chính cũng thử tuyển chọn từ vòng casting, nhưng thử bao nhiêu người cũng không ưng ý.

Bản quyền phim nằm trong tay đạo diễn Trần gần năm năm, nếu không quay sớm thì sắp hết hạn. Huống chi trên mạng lại râm ran tin đồn Khương Du và Kỳ Chu muốn giải nghệ. Để có thể hoàn thành 《 Nhìn thấy Pháo hoa, nhìn thấy Anh》một cách trọn vẹn, đạo diễn Trần cuối cùng vẫn phải ba lần đến mời, mới có thể mời được hai người họ trở lại.

Cặp đôi “vũ trụ CP” có độ nhận diện quốc dân rất cao, chuyện lần trước lên hotsearch là ví dụ rõ ràng. Chỉ là Minh Ý từ khi bước chân vào giới giải trí đến nay, đây là lần đầu tiên được gặp Khương Du và Kỳ Chu ngoài đời.

《 Nhìn thấy Pháo hoa, nhìn thấy Anh》 được xem là IP lớn. Trong ba diễn viên đứng đầu bảng xếp vai, chỉ có Minh Ý là sao mới vừa từ tuyến mười tám lên, những người còn lại đều đã nổi vài năm, ít nhiều có chút danh tiếng, trong tay ít nhất cũng có hai ba tác phẩm tiêu biểu. Ngay cả vai nữ phụ thứ ba – Tống Ninh – người có vị trí thấp hơn Minh Ý cũng đã có hai bộ phim tiêu biểu, còn nam phụ cùng thứ hạng với Minh Ý là Chu Dạng thì càng là đại diện tiêu biểu cho thế hệ lưu lượng mới.

“Tống Ninh, đoạn này em thể hiện cảm xúc chưa chuẩn. Còn Chu Dạng, người cậu thích là Lục Thính Vãn, hai người là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau từ nhỏ, rất thân thiết. Khi đọc lời thoại phải nhìn vào mắt cô ấy, ánh mắt cậu đảo lung tung làm gì vậy?”

Có lẽ vì mọi người đều mới gặp nhau, chưa quen thân nên lúc đọc thoại vẫn còn gượng gạo, khiến buổi đọc kịch bản sáng nay không mấy suôn sẻ.

“Còn em nữa Minh Ý, vai Lục Thính Vãn là một tiểu công chúa được nuông chiều từ bé, đặc biệt là với Chu Dạng – người thanh mai trúc mã của mình – thái độ phải kiêu ngạo một chút! Hai người các em là kiểu ngoài mặt đối đầu nhưng trong lòng lại thấu hiểu lẫn nhau. Và còn phải có khí chất đó, khí chất đại tiểu thư em hiểu không?”

“…”

Minh Ý gật đầu, chỉ là không hiểu sao cô cảm thấy cảm giác mà đạo diễn nói hình như quen quen?

Kiêu ngạo, tiểu công chúa, đại tiểu thư…

Chẳng phải là chính cô còn gì?

Chỉ là, nhắc đến “thanh mai trúc mã”, cô lại vô thức nghĩ đến Phó Thời Lễ.

Không biết giờ này Phó Thời Lễ đang làm gì. Từ lúc cô bay vào sáng hôm qua đến giờ, cũng gần hai mươi tư tiếng rồi, cái đồ khốn đó thậm chí đến một dấu chấm câu cũng không thèm nhắn cho cô.

Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, dù là ông chồng plastic thì ít nhất cũng nên có tí tình cảm chứ. Cùng lắm thì coi như bạn cùng phòng, đối tác hợp tác, cũng nên nhắn tin hỏi xem cô đã hạ cánh an toàn chưa chứ.

Nghĩ đến đây, Minh Ý lại thấy bực bội. Đúng là đồ khốn vẫn là đồ khốn! Lần trước chuyện bánh kem dâu cô còn cảm động lắm, tưởng đâu Phó Thời Lễ đã thay đổi!

Quả nhiên, sau khi nghĩ thông suốt hai điều đó, Minh Ý tiến bộ nhanh chóng. Cô đã có dáng vẻ, khí chất cũng lên, cảm giác nhân vật ngày càng đúng hơn. Đôi mắt hồ ly sáng rực rỡ cứ thế nhìn thẳng vào ánh mắt Chu Dạng, mấy lần suýt nữa khiến cậu ấy quên mất lời thoại.

Về sau, mọi người dần dần nhập vai, kết thúc vòng cuối cùng, đạo diễn Trần mới hài lòng: “Phần sau mọi người làm rất tốt, đặc biệt là Tống Ninh và Minh Ý.”

Nói xong, ông liếc nhìn Minh Ý một cái: “Minh Ý tiến bộ rất nhanh, chỉ là còn một số tiểu tiết cần xử lý thêm. Em không phải Minh Ý, em là Lục Thính Vãn. Khi em diễn cùng Chu Dạng, cảm xúc vẫn còn chưa thật sự ăn khớp. Về phòng luyện tập thêm nhé.”

Minh Ý gật đầu. Thực ra cô cũng cảm thấy đâu đó có gì đó chưa đúng lắm, khiến phần thể hiện hôm nay hơi bị hời hợt.

Buổi đọc kịch bản kéo dài đến mười hai giờ rưỡi trưa mới kết thúc.

Kết thúc rồi, mọi người ai về phòng nấy. Khi Minh Ý đến cửa phòng 1207 để quẹt thẻ, thì cửa phòng 1208 bên cạnh bật mở. Thịnh An Ninh từ bên trong ló đầu ra: “Mới kết thúc à?”

Minh Ý gật đầu: “Vừa xong ạ.”

Thịnh An Ninh: “Giờ này rồi mà em chưa ăn trưa à?”

Minh Ý lắc đầu: “Chưa ăn.”

Đừng nói đến bữa trưa, hôm nay buổi đọc kịch bản bắt đầu từ sáu rưỡi, cô dậy từ năm giờ sáng để trang điểm, đến cả bữa sáng cũng chưa kịp ăn.

“Vậy đi ăn với chị nhé?”

Bây giờ Minh Ý vừa buồn ngủ vừa đói, cũng chẳng còn sức để thay đồ ra ngoài, cô lắc đầu: “Chị đi đi, em mệt chết rồi, chắc ăn luôn trong khách sạn cho tiện.”

“Em không đi thì chị đi một mình cũng chán.” Thịnh An Ninh bước ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại: “Thôi chị cũng gọi đồ ăn trong phòng luôn vậy.”

Minh Ý gật đầu, quẹt thẻ mở cửa vào phòng: “Vừa hay em ăn một mình cũng thấy buồn.”

“Sáng nay đọc kịch bản thế nào, có suôn sẻ không?”

Minh Ý: “Ban đầu hơi gượng, sau đó thì ổn hơn rồi.”

Thịnh An Ninh: “Vậy là tốt rồi. Chu Dạng là nam phụ đúng không? Chị nghe nói cậu ấy là người rất được, diễn tốt lại khiêm tốn, chẳng bao giờ cố tỏ vẻ gì cả. Hai mươi triệu follow trên Weibo toàn là fan thật, thích tác phẩm của cậu ấy.”

Minh Ý gật đầu.

Thực ra sau cả buổi sáng tiếp xúc, cô thấy mấy người hôm nay tính cách đều khá ổn.

Khương Du và Kỳ Chu là vợ chồng, cũng đã quen biết với đạo diễn Trần từ trước. Ba người còn lại là lần đầu gặp, lúc đầu hơi ngại ngùng, sau thì dần dần cởi mở. Ngay cả Kỳ Chu – người có địa vị cao nhất trong đoàn – cũng rất hoà nhã, còn nhẹ nhàng chỉ dẫn cô và Chu Dạng cách đẩy cảm xúc.

Sau đó, Minh Ý và Thịnh An Ninh lại nói chuyện thêm vài câu về lịch quay ngày kia, rồi gọi điện cho khách sạn đặt bữa trưa.

Bộ phận bếp của khách sạn làm việc rất nhanh, chưa đầy bốn mươi phút sau, bữa trưa cho hai người đã được mang lên.

Minh Ý đói đến hoa mắt, gọi một phần mỳ Ý sốt cà chua thịt bằm cổ điển và một phần bò bít tết Wellington, ăn kèm với món tráng miệng kiểu Âu. Thịnh An Ninh thì gọi một phần bò bít tết sirloin, thêm gan ngỗng kiểu Pháp và một phần súp.

Chưa kịp ăn xong, điện thoại của cả Minh Ý và Thịnh An Ninh cùng lúc rung lên.

Điện thoại của Minh Ý để trên đầu giường, hơi xa một chút. Thịnh An Ninh lấy điện thoại ra, cúi đầu xem thì thấy là tin nhắn trong nhóm WeChat của đoàn phim.

Ngẩng đầu lên, Thịnh An Ninh cười: “Tối nay đạo diễn Trần hẹn cả đoàn ăn tối, nói là mọi người chưa thân nhau lắm, cùng đi ăn cho vui, ông ấy bao.”

Phản ứng đầu tiên của Minh Ý là muốn từ chối, nhưng nghĩ lại mấy tháng sau còn phải cùng nhau quay phim, hơn nữa đạo diễn Trần cũng có lòng, cô không đi sẽ thành ra không biết điều.

Nghĩ tới nghĩ lui, Minh Ý vẫn gật đầu: “Vâng ạ.”

Bảy giờ tối, trời bắt đầu tối dần.

Minh Ý thay một chiếc váy dài màu đen trang nhã, trang điểm nhẹ nhàng, đi đôi giày cao gót bảy phân để đến dự tiệc. Dù sao cũng là buổi tụ họp của đoàn phim, cô không tiện tỏ ra hời hợt.

Khi cô và Thịnh An Ninh đến phòng bao đã hẹn trước, mấy nghệ sĩ và quản lý của họ đều đã có mặt. Minh Ý lần lượt chào hỏi từng người, rồi mới cùng Thịnh An Ninh ngồi xuống.

Ánh mắt lướt qua một vòng, Minh Ý khẽ nói: “Không phải nói là tiệc của đạo diễn Trần sao, sao không thấy ông ấy đâu?”

Chưa kịp để Thịnh An Ninh đáp, người ngồi cạnh là Chu Dạng đã nghe thấy, liền lên tiếng trước: “Đạo diễn Trần đi đón người rồi.”

Vừa nói, anh ta vừa cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay: “Cũng đi được một lúc rồi, chắc sắp về. Thầy Kỳ cũng đi cùng.”

Nghe vậy, Minh Ý thoáng bất ngờ, ngẩng đầu lên mới thấy chỗ bên cạnh Khương Du ở đối diện đang để trống.

Hai người nhìn nhau, khẽ gật đầu chào, rồi Minh Ý mới chậm rãi thu ánh mắt lại: “Nhân vật lớn đến mức khiến cả đạo diễn Trần và thầy Kỳ phải đích thân đi đón sao?”

“Cái này thì em không biết rồi!” Chu Dạng cười: “Nghe nói là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim mình.”

“Bên đầu tư à?” Tống Ninh chen lời.

Chu Dạng gật đầu: “Em cũng vừa nghe đạo diễn Trần nói với thầy Kỳ trước khi đi.”

Tống Ninh: “Nhưng em tưởng bộ phim này chỉ có mỗi bên Nhạc Đình là nhà đầu tư thôi mà?”

“Giờ lại có thêm bên khác rồi.” Chu Dạng gác một tay lên ghế, cười ngả ngớn: “Nếu chỉ có bên Nhạc Đình đầu tư, thì chúng ta làm sao ở nổi khách sạn năm sao này?”

Nghe vậy, mọi người nhìn nhau, quả thật đúng thế. Ai chẳng biết phía Nhạc Đình vốn không hào phóng như vậy, đến nghệ sĩ của chính công ty họ còn chưa chắc được ở khách sạn năm sao, huống hồ lần này còn bao trọn cả tầng mười hai, bao đến nửa tháng.

Nghe thấy thế, Minh Ý lại càng tò mò về “nhà đầu tư lớn” có thể khiến cả đạo diễn Trần và Kỳ Chu đích thân ra đón này, rốt cuộc là ai?

Đang nói, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Ngay sau đó, cánh cửa phòng bao bị đẩy ra từ bên ngoài. Tất cả mọi người đều nín thở ngẩng đầu nhìn, muốn xem rốt cuộc vị nhân vật lớn kia là ai – bao gồm cả Minh Ý.

Cửa mở.

Đạo diễn Trần bước vào đầu tiên, dẫn theo một người đàn ông phía sau đi vào.

Người đàn ông mặc bộ vest đen được cắt may vừa vặn, dáng người cao lớn, ngũ quan tuấn tú sắc nét, khí chất trầm ổn xuất chúng. Dưới ống quần vest đen là đôi chân dài rắn rỏi, từng bước từng bước đi vào phòng, vững vàng chậm rãi.

Thấy vậy, Thịnh An Ninh sững người một thoáng, theo phản xạ liếc nhìn Minh Ý: Gì thế này? Chồng em lại là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim à?

Minh Ý chớp mắt, dường như vẫn chưa hết sững sờ. Rõ ràng chính cô cũng không ngờ được, vị “kim chủ” mà họ vừa bàn tán nãy giờ lại là Phó Thời Lễ.

Đợi ba người vừa đến lần lượt ngồi xuống, Minh Ý mới hoàn hồn. Cô nhìn Thịnh An Ninh, khẽ nhún vai, tỏ ý chính mình cũng không biết gì.

Thịnh An Ninh nhìn cô một cái đầy nghi hoặc, nhưng vì trong phòng đông người, sợ bị để ý nên đành thu ánh mắt lại.

Đối diện, Phó Thời Lễ hơi nâng mắt, ánh nhìn lướt nhẹ qua gương mặt Minh Ý, dừng lại thoáng chốc rồi lập tức thu về, không để lộ chút cảm xúc nào.

Đợi mọi người đã ngồi yên, đạo diễn Trần mới giới thiệu thân phận của Phó Thời Lễ: “Để tôi giới thiệu một chút, vị này là tổng tài của Tập đoàn Phó thị – Phó Thời Lễ, cũng là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim chúng ta. Mọi người vỗ tay chào đón đi nào.”

Nói xong, đạo diễn Trần lại cười đùa để làm dịu không khí: “Không có Phó tổng thì e là chúng ta không được ở khách sạn năm sao đâu.”

Quả nhiên nghe đến đây, thần kinh căng thẳng của mọi người mới được thả lỏng đôi chút. Dù gì thì đó cũng là “kim chủ”, chưa được đạo diễn ra hiệu, ai dám thất lễ.

Không khí trên bàn nhanh chóng trở lại bình thường. Bữa tiệc kiểu này cũng chỉ là ăn uống, xã giao, nâng ly đổi chén mà thôi. Minh Ý vốn không thích mấy dịp thế này, nhất là trong phòng bao khói thuốc mù mịt, mùi rượu và thuốc lá trộn lẫn khiến cô không khỏi khẽ ho một tiếng.

Thấy vậy, ánh mắt Phó Thời Lễ khẽ dừng trên gương mặt cô một lát, vừa tùy ý đáp lời đạo diễn Trần, vừa đưa tay mở cửa sổ phòng bao.

Một cơn gió mát nhẹ thổi vào từ khung cửa sổ, chân mày đang nhíu chặt của Minh Ý mới hơi giãn ra.

Thu lại ánh nhìn, Phó Thời Lễ khẽ cụp mắt, giọng trầm nhàn nhạt: “Hút thuốc hại sức khoẻ, đạo diễn Trần nên hút ít thôi.”

Nghe vậy, ngón tay đang kẹp điếu thuốc của đạo diễn Trần hơi khựng lại. Ông ta nhớ không nhầm thì Phó Thời Lễ chưa từng nói không thích mùi thuốc lá mà?

Nhưng Phó Thời Lễ đã lên tiếng, đạo diễn Trần cũng chỉ đành dụi tắt điếu thuốc trên tay. Những người đàn ông khác trong phòng bao thấy vậy cũng lần lượt dập tắt thuốc theo. Dù sao thì Phó Thời Lễ không phải người họ dám đắc tội.

Thấy vậy, Minh Ý mím môi, thu ánh mắt lại. Khói thuốc rượu bia lẫn lộn trong phòng khiến người ta nhìn món nào cũng thấy mất vị. Cô chỉ gắp hai miếng rau xanh trước mặt cho vào đĩa, cũng không ăn, rồi lại đặt đũa xuống.

Bên kia, điện thoại Phó Thời Lễ rung lên một cái.

Anh cúi đầu nhìn, trên WeChat hiện một tin nhắn chưa đọc.

[Kỳ Chu: Sao tôi không biết cậu lại có thêm cái tật không chịu được mùi thuốc lá nhỉ?]

Kỳ Chu là bạn học cấp ba của Phó Thời Lễ, hồi đi học đã khá thân, mấy năm nay vẫn luôn giữ liên lạc.

Ánh mắt Phó Thời Lễ dừng trên màn hình điện thoại một thoáng, rồi nhàn nhạt trả lời.

[Chuyện cậu chưa biết còn nhiều lắm.]

Trả lời xong, anh vừa định thoát khỏi WeChat, thì thấy trên đầu màn hình lại hiện một tin nhắn mới.

Anh theo phản xạ ngẩng đầu lên, ánh mắt liếc sang Minh Ý đang ngồi đối diện.

Ngay giây tiếp theo, trên màn hình lại hiện ra thêm một tin nhắn.

[Minh Ý: Sao anh lại ở đây?]

[Minh Ý: Nhìn điện thoại đi, đừng nhìn em!!!]

Thấy vậy, Phó Thời Lễ nhìn chằm chằm vào màn hình, khẽ nhướng mày. Ngón tay thon dài gõ nhẹ trên bàn phím.

Chỉ một lát sau, Minh Ý thấy khung chat hiện ra hai tin nhắn mới.

[Ông chồng Plastic: Ra ngoài với anh rồi anh sẽ nói.]

[Ông chồng Plastic: Dám không?]