NGÔI TRƯỜNG MÀU MÁU – CHƯƠNG 06

Editor: Team Phong Tâm
Beta: Phong Tâm

13.

Lời của Cao Đình Đình đã kết nối lại tất cả mọi thứ.

Trước đây, thực ra tôi cũng cảm thấy từ khi bước vào tháng 12, có điều gì đó đã thay đổi.

Nhưng cụ thể là gì thì tôi không thể nói rõ.

Tuy nhiên, sau khi nghe Lý Tiểu Mẫn nói, tôi lập tức hiểu ra rằng sự thay đổi này có lẽ là… “quy tắc” đang tiến hóa, nó ngày càng trở nên thông minh hơn.

Tuy nhiên, dù chúng tôi đã phân tích được khá nhiều điều, nhưng với quy tắc hôm nay, chúng tôi vẫn không có bất kỳ manh mối nào.

Hôm nay, không khí trong trường bỗng trở nên nặng nề, đầy mùi tanh hôi, khắp nơi trên đường là những thứ đỏ và trắng.

Nghe các bạn học xung quanh nói, hôm nay có khá nhiều người đã thử thách quy tắc.

Nhưng những người phá hoại cây cối sẽ bị cắt đầu, những kẻ cố tình đánh nhau sẽ bị lột da, những người rời lớp sớm sẽ bị nuốt sống, còn những kẻ đến muộn sẽ bị treo cổ.

Mặc dù các lao công trong trường đều là quái vật nhưng cũng không kịp xử lý từng người một.

“Chờ chút, tớ muốn thử đi vệ sinh!”

“Trước đây cũng có người xin đi vệ sinh trong giờ học, thầy cô trong trường đâu có quản chuyện này. Tớ nghĩ… chắc là sẽ thành công!”

Tôi gửi tin nhắn vào nhóm nhưng khi thấy lời đề nghị của mình, các cô bạn trong nhóm lại không tán thành lắm.

giảng viên môn tư tưởng vẫn như xưa.

Chỉ là giờ đầu bà ấy có thể xoay 360 độ.

“Cô ơi, em… em ăn phải đồ không hợp, bụng không ổn, em muốn đi vệ sinh, có lẽ sẽ hơi lâu.”

Nói xong, tôi giả vờ như mình đang rất khó chịu.

Nghe vậy, giảng viên môn tư tưởng cũng quay đầu lại.

Tóc của bà ta rất dài, khi bà quay 180 độ, mái tóc bay lên thành một vòng cung trong không khí.

Nhìn mái tóc ấy, tôi cứ cảm giác như đó là một con rắn độc, sẵn sàng quất vào mặt chúng tôi.

Nhưng trái với dự đoán, giảng viên môn tư tưởng lại lên tiếng.

“Hả, vậy sao? Ừm, có chút phiền phức, nhưng nếu em khó chịu thì cứ đi đi.”

Cách nói này nghe thật nhẹ nhàng, nếu không nhìn thấy cái đầu kỳ lạ của bà ấy, tôi suýt nữa đã nghĩ rằng mình đang ở trong lớp học bình thường.

Sau đó, khi tôi đến nhà vệ sinh, tôi phát hiện tên của tôi đúng là đã bị xóa!

Một cách vô thức, tôi mở điện thoại và gửi tin nhắn vào nhóm, thậm chí còn gửi phương pháp này cho Liễu Y Y.

Nhưng khi gửi cho Liễu Y Y, tôi thực ra có một ý đồ riêng.

Tôi vẫn nhớ chuyện xin nghỉ hôm đó, và bây giờ, Liễu Y Y… là một quả bom.

Tôi không biết hôm nay Liễu Y Y có còn tìm tôi để hỏi phương pháp không.

Nhưng tôi biết, sau chuyện lần trước, tôi công khai nói cho Liễu Y Y như vậy, chắc chắn cô ta sẽ không dám dùng nó.

Nhưng rất nhanh, từ lời đồn của Hoàng Lệ Lệ, tôi nghe tin Liễu Y Y đã chết.

Lý do là… cô ta đã thất bại khi xin đi vệ sinh trong lớp.

“Phương pháp xin đi vệ sinh không phải ai cũng có thể dùng, Liễu Y Y đã thử phương pháp này và… đã chết rồi.”

Liễu Y Y chết rồi.

Tôi cứ tưởng mình sẽ phải đối đầu với Liễu Y Y lâu dài, không ngờ cô ta lại chết dễ dàng như vậy.

Tôi đã luôn cảnh giác với Liễu Y Y.

Từ nhỏ tôi đã ghét cô em họ này, và khi “quy tắc” xuất hiện, cảm giác sợ hãi càng tăng lên.

Nhưng không ngờ, một người như cô ta, sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được mục đích, chỉ một sai sót nhỏ lại có thể chết một cách dễ dàng như vậy.

Hoàng Lệ Lệ bảo tôi, Liễu Y Y đã thử phương pháp này trong giờ học nhạc lý.

giảng viên nhạc lý khác với giảng viên tư tưởng, không bao giờ chấp nhận những sự xen ngang trong lớp nên ngay lập tức nuốt chửng Liễu Y Y vì làm loạn lớp học.

14.

Xin đi vệ sinh trong lớp quả thật không phải là một lý do tồi, nếu không thì tôi đã chết rồi.

Không phải lý do sai, vậy liệu có phải…?

Lỗi của giảng viên?

“Không phải tất cả giảng viên đều có thể kiên nhẫn được, và… nếu quá nhiều người sử dụng phương pháp này thì những người dùng sau sẽ bị nhắm thành mục tiêu.”

Cao Đình Đình đưa ra phân tích của cô ấy.

Nghe xong, tôi chợt nảy ra một suy nghĩ.

“Dù là quy tắc hay giảng viên, dường như chúng đang trở nên ngày càng thông minh hơn. Liệu chúng ta… thực sự có thể sống sót mà thoát khỏi đây không?”

Và hôm nay, quy tắc… chỉ có tôi là người hoàn thành.

Cao Đình Đình, Hoàng Lệ Lệ và Lý Tiểu Mẫn vẫn còn trong danh sách.

Nếu không nhanh thì…

“Các cậu sẽ phải làm sao?”

Nếu không có được phương pháp thông minh, Cao Đình Đình, Hoàng Lệ Lệ và Lý Tiểu Mẫn sẽ chết, và nếu thiếu họ, tôi cũng không biết mình có thể sống sót thêm bao lâu nữa.

Nói đúng hơn, họ không chỉ là bộ não của tôi, mà còn là điểm tựa tinh thần của tôi.

Trong trường này, điều đáng sợ không phải là quy tắc, mà là lòng người.

Đây là lần đầu tiên tôi khóc trong sự bất lực.

Tôi biết tối nay tôi sẽ không chết nhưng nếu họ rời xa tôi thì sao?

Suy nghĩ đến đây, nỗi cô đơn và bất lực dâng trào trong lòng tôi.

Khi tôi nghe tin Liễu Y Y đã chết, tôi chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối.

Nhưng khi nghĩ đến việc Cao Đình Đình và các bạn khác sẽ rời xa tôi, tôi cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt.

“Hoàng Oanh, cậu đừng khóc mà!”

“Đúng đó, bây giờ là 11 giờ tối rồi, vẫn còn thời gian, cậu khóc bây giờ là không may lắm đấy!”

Dù miệng nói vậy, nhưng Hoàng Lệ Lệ nắm tay tôi lại cảm thấy lạnh toát.

Tôi biết cô ấy cũng đang sợ hãi.

Lúc này, Lý Tiểu Mẫn, người thường ít nói, lên tiếng.

“Có lẽ, chúng ta có thể thử phương pháp đó…”

Lý Tiểu Mẫn là người khá cẩn thận, cô ấy luôn nhận ra những chi tiết mà chúng tôi không chú ý tới.

“Các cậu có nhớ không, trước đây Tiểu Phương không phải đã bị treo ngược trong căng tin vì lãng phí thức ăn sao?”

Khi nói, Lý Tiểu Mẫn cũng đang cắn chặt môi dưới.

“Hôm nay tớ hỏi cô ấy rồi, lần này cô ấy không làm gì cả nhưng ngay từ đầu đã không có tên trong danh sách.”

“Tớ nghĩ, đó là lý do. Nhưng…”

Lý Tiểu Mẫn cũng có chút do dự.

Hiện tại, thật sự rất ít người bị giết vì vi phạm “quy tắc căng tin”.

Nhưng…

Với việc “quy tắc” và các “thầy cô” đều trở nên thông minh hơn, ai mà biết được, liệu căng tin giờ còn giống như trước kia không.

Trước đây, chúng tôi đoán rằng vi phạm “quy tắc căng tin” không đến mức chết, nhưng giờ đây, đó rõ ràng là một cuộc mạo hiểm, trong lòng cô ấy vẫn không khỏi lo lắng.

Nhưng bây giờ…

“Được rồi, chúng ta thử đi!”

Cao Đình Đình là người đầu tiên lên tiếng.

“Ừ, tớ sẽ thử trước. Thà chết ở căng tin còn hơn bị cái gì đó ăn mất!”

Hoàng Lệ Lệ cũng lên tiếng.

Dù bình thường cô ấy là người dễ dàng bị lôi cuốn nhưng khi gặp phải vấn đề, cô ấy luôn là người xông pha đầu tiên.

15.

Khi người đầu bếp to lớn bước đến, nhìn thấy chén cơm mà Hoàng Lệ Lệ vứt bỏ, tôi cảm thấy trái tim mình như bị siết lại.

“Dám lãng phí thức ăn sao! Cày bừa dưới trời nắng, mồ hôi rơi xuống đất, em có biết không! Còn là sinh viên đại học nữa!”

“Nay, tôi nhất định phải trừng trị em thật nghiêm khắc!”

Nói xong, một sợi dây thừng từ tay người đầu bếp xuất hiện.

Rồi… từ từ quấn quanh cổ của Hoàng Lệ Lệ.

Thực sự, khi dây thừng gần chạm vào cổ cô ấy, tôi rất sợ người đầu bếp sẽ treo cô ấy lên nhưng may là chuyện đó không xảy ra.

Cũng giống như cô gái kia, Lệ Lệ chỉ phải chịu một chút đau khổ nhưng ít nhất cô ấy đã được xóa tên.

Thấy vậy, Cao Đình Đình và Lý Tiểu Mẫn cũng nhanh chóng hành động.

Nhiều bạn học xung quanh cũng nhìn thấy và bắt đầu làm theo.

Có lẽ, “quy tắc căng tin” là một cái bug, những người dùng phương pháp này, tất cả đều thành công bị xóa tên.

Quy tắc ngày 3 tháng 12, kết quả cuối cùng tốt hơn nhiều so với dự đoán.

Khi Cao Đình Đình và các bạn bị xử phạt, tôi cũng quan sát xung quanh.

Tôi muốn biết, tại sao chỉ có quy tắc ở căng tin là lại “bao dung” như vậy.

Tôi không dám làm gì quá, chỉ có thể dùng mắt nhìn xung quanh trong căng tin.

Tại một cửa sổ của quầy súp, tôi tình cờ nhìn thấy một ghi chú nhỏ.

“Cửa sổ thiếu người, đang tuyển cộng tác viên.”

Ở đây, thật sự thiếu người!

Cộng tác viên, có thể trở thành nhân viên chính thức của trường không?

Liệu có thể… tránh được quy tắc không?

Tôi thử hỏi vài câu với ông chủ, lúc đầu tôi còn sợ cái mặt heo của ông ấy, nhưng càng hỏi, ông ấy lại bảo cần một người cộng tác viên, hỏi tôi có muốn làm không.

Nghe xong, tôi vội vàng lấy số liên lạc của ông chủ.

“Ông chủ, lúc nào cũng cần phải làm sao?”

“Ừ.”

“Nếu làm vậy, có phải sẽ không cần phải thực hiện quy tắc hàng ngày không?”

Khi tôi nói câu này, không hiểu sao tôi lại nhìn thấy trên mặt ông chủ có một biểu hiện giống như đang cười.

“À~ điều đó thì đương nhiên rồi.”

“Vậy ông chủ, có thể làm mấy lần vậy?”

“Mỗi người tôi chỉ nhận một ngày thôi!”

Không biết từ đâu lấy được can đảm, tôi đã trả lời như này: “Được, ông chủ, chúng tôi làm. Khi nào cần làm, làm thế nào để liên hệ với ông?”

“Ha ha, được rồi, cứ gọi điện cho tôi là được!”

Tôi lưu số điện thoại của ông chủ vào điện thoại, rồi ghi chú trong sổ nhắc nhở mình mỗi ngày, để tôi nhớ đi tìm ông chủ làm cộng tác viên.

Như vậy, nếu thật sự gặp phải quy tắc khó mà hoàn thành, chúng tôi cũng có thể tránh được một kiếp.