NỤ HÔN NGỌT NGÀO – Chương 03
Editor: Gió
Beta: Phong Tâm
—
Chương 3: Kịch Tính
Đối diện với một người đàn ông hoàn mỹ như Heveto, đã có lúc Châu Chi Mai cảm thấy rối bời, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không thể để bản thân mất kiểm soát.
Với địa vị hiện tại của Heveto, nếu xung quanh anh không có phụ nữ vây quanh thì mới là điều bất thường.
Ai cũng biết rằng toàn bộ đế chế QC sắp rơi vào tay Heveto. Suy cho cùng, ba người anh trai cùng cha khác mẹ của anh đều không đủ khả năng gánh vác tập đoàn. Một người suýt chết vì dùng thuốc quá liều trong khách sạn, một người bị giam trong tù vì tội ngộ sát, người còn lại thì đột nhiên phát điên, suốt ngày nói năng lảm nhảm.
Ngoài ba người anh trai đó, Heveto còn có vài người chị cùng cha khác mẹ. Họ vẫn an toàn, bởi họ không đe dọa đến địa vị của anh ta. Nhưng những người phụ nữ ấy đối với Heveto thì tránh như tránh rắn rết, có thể không gặp mặt thì nhất định sẽ không gặp.
Châu Chi Mai chưa bao giờ ngây thơ nghĩ rằng mình là duy nhất trong lòng Heveto, ngay cả khi tình hình hiện tại cho thấy anh ta không có người phụ nữ nào bên cạnh. Điều đó không có nghĩa là Heveto là một người đàn ông chung thủy, bởi lẽ anh ta vốn không có tình cảm của người bình thường, chỉ có những ham muốn của một kẻ lệch lạc.
Heveto là đàn ông, là một người đàn ông đích thực, vì thế anh ta có nhu cầu sinh lý. Sự kìm nén trong nhiều năm khiến ham muốn của anh ta còn mãnh liệt hơn hẳn những người đàn ông khác, có thể liên tục ba lần trong một đêm mà vẫn tỉnh táo, tràn đầy năng lượng.
May mắn là anh ta vẫn còn một chút lòng trắc ẩn, ít nhất là khi Châu Chi Mai đỏ mắt, van xin dừng lại, Heveto sẽ chịu buông tha cô.
Heveto mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, cực kỳ ghét việc bị người khác chạm vào. Nếu có ai vô tình lướt qua người anh ta và chạm vào quần áo của anh ta, anh ta sẽ lập tức thay ngay bộ đồ đó, thậm chí còn yêu cầu tiêu hủy. Khi phải tham gia các buổi tiệc xã giao, anh ta luôn mang theo bộ dụng cụ ăn uống riêng. Cũng vì muốn tránh những phiền phức không cần thiết, anh ta gần như không bao giờ dùng bữa bên ngoài.
Mức độ ám ảnh đến mức khiến người ta rợn cả da đầu.
Trước khi tiếp cận Heveto, Châu Chi Mai đã tiến hành điều tra rất kỹ lưỡng. Giống như trước khi làm bài kiểm tra, cần phải ôn tập chính xác, không thể tùy tiện làm bừa. Thành tích học tập của cô ở trường chỉ ở mức trung bình, nhưng đối với những thứ mình quan tâm, cô luôn dốc toàn bộ tâm sức.
Từ nhỏ, Heveto đã không được chào đón trong gia tộc Augus. Mẹ của anh là một du học sinh Trung Quốc đầy thủ đoạn, sau khi có quan hệ với cha của Heveto và sinh ra anh ta, bà ta đã dứt khoát bỏ rơi con mình để đổi lấy một khoản tiền chia tay khổng lồ, rồi từ đó biến mất không dấu vết.
Khi còn nhỏ, Heveto thường xuyên bị các anh chị lớn bắt nạt. Cha anh khi sinh ra anh đã ở độ tuổi sáu mươi, không còn nhiều sức lực để quan tâm đến đứa con này.
Không khó để suy đoán rằng chứng sạch sẽ của Heveto có liên quan đến môi trường trưởng thành của anh, có thể xem như một loại bệnh lý tâm lý.
Bởi vậy, Châu Chi Mai cũng không hề ngạc nhiên khi nhận ra Heveto dường như chưa từng có kinh nghiệm hôn. Ban đầu, anh thậm chí không có hứng thú với việc đó, chỉ dùng đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn cô, mí mắt hơi rũ xuống, ánh mắt cao ngạo, như thể anh ta sẽ không bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai.
Mãi đến một năm sau, vào một đêm nọ, khi men rượu chếnh choáng, Châu Chi Mai chủ động hôn lên đôi môi của Heveto. Mềm mại, lành lạnh, phảng phất hương bạc hà nhàn nhạt khiến cô run rẩy, tim đập nhanh hơn cả những gì mình tưởng tượng.
Cô không có nhiều kinh nghiệm, chỉ là khi còn trẻ đã từng mê mẩn những bộ phim thần tượng, đối với những cảnh tình cảm ngọt ngào cũng có một chút mong chờ từ cả thể xác lẫn tâm lý.
Lần đầu tiên nếm trải cảm giác của nụ hôn, Heveto thoáng sững sờ trong giây lát, nhưng ngay sau đó, anh lại thuận theo, mở mắt nhìn cô chủ động tiếp cận.
Có lẽ vì Châu Chi Mai quá nỗ lực, cuối cùng cũng khai phá được bản năng nào đó của Heveto. Anh không chịu nổi cảnh cô hôn loạn xạ không có kỹ thuật, liền bế cô đang quỳ gối đặt lên đùi mình, sau đó dẫn dắt theo nhịp điệu của riêng anh.
Ban đầu chỉ là thăm dò, Heveto giống như đang thưởng thức một viên kẹo mềm có nhân, mút, liếm, cắn… Cuối cùng, anh dùng một tay siết lấy cổ Châu Chi Mai, ép cô hôn suốt gần nửa tiếng. Trong lúc đó, cô lén mở mắt, phát hiện Heveto nhắm mắt rất chặt, hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn ấy.
Từ sau đêm đó, Heveto dường như trở nên say mê chuyện hôn môi. Bất kể là lúc bắt đầu hay kết thúc, anh đều sẽ mạnh mẽ mút lấy lưỡi cô, như thể muốn nuốt trọn cô vào trong mình.
Nhưng anh vẫn có một yêu cầu kỳ quái: Châu Chi Mai bắt buộc phải súc miệng sạch sẽ trước khi hôn, nếu không, có khả năng cô sẽ bị bóp cổ ngay tại chỗ.
Kể từ đó, mỗi lần bị Heveto hôn đến mức gần như ngạt thở, trong đầu Châu Chi Mai lại thoáng hiện lên suy nghĩ: Đáng chết! Đáng lẽ mình không nên dạy anh ta cách hôn môi!
“Trời ạ! Martha đã phá hỏng chiếc váy mà chúng ta thức hai đêm để làm! Cô ta làm hỏng tất cả rồi!” Lý Mỹ Na nghiến răng nghiến lợi, bỏ bao công sức chỉ để bị người ta tùy tiện giẫm đạp, ai mà chịu nổi?
Châu Chi Mai thở dài, vỗ nhẹ vai Lý Mỹ Na để an ủi: “Thôi bỏ đi, dù sao chiếc váy này cũng chỉ có thể mặc một lần.”
Trong lúc đó, các phóng viên đã bắt đầu chen chúc để chụp lại khoảnh khắc hiếm có này. Dù tin tức này có thể không lên được trang nhất, nhưng ít nhất cũng sẽ tạo ra một làn sóng bàn tán.
Đèn flash nhấp nháy chói mắt, Martha với gương mặt vô tội nói lời xin lỗi với Heveto.
Trước mặt người ngoài, Heveto luôn là một quý ông hoàn hảo, anh mặc bộ vest thẳng thớm, nét mặt điềm đạm, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, tỏ ý rằng mọi chuyện không có gì quan trọng.
Trợ lý thân cận của Heveto – John – lập tức bước lên. Anh ta không đợi Martha kịp đặt tay lên áo của Heveto, đã nhanh chóng kéo cô ta ra, động tác dứt khoát và mạnh mẽ.
John đã làm việc bên cạnh Heveto nhiều năm, quá hiểu tính cách ông chủ của mình. Nếu hôm nay anh ta để Martha chạm vào Heveto, có lẽ vị trí của anh ta sẽ khó mà giữ được.
Từ xa, Châu Chi Mai chứng kiến cảnh tượng đó mà có thể tưởng tượng mình nếu vị trí của John, không khỏi toát mồ hôi thay anh ta. Kể từ khi trở thành “trâu ngựa” trong cuộc đời này, cô dần biết đồng cảm với những người làm công như mình. Huống hồ, trên đời này e rằng không có vị sếp nào khó hầu hạ hơn Heveto. Nhưng đồng thời, thứ nhận được từ anh cũng không hề ít.
Bản chất của mọi mối quan hệ chính là sự trao đổi giá trị, dù là giữa Heveto và John, hay giữa Heveto và Châu Chi Mai.
Hiển nhiên, Martha không định bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này. Dù bị John đẩy ra, cô ta vẫn nở nụ cười lấy lòng, nói với Heveto: “Ngài Heveto, tôi sẽ đền cho ngài một bộ đồ mới, ngài có thể lên phòng tôi trên lầu thay ngay bây giờ.”
Heveto chỉ liếc xuống chiếc áo sơ mi trắng bị bẩn, rồi chẳng buồn nhìn thêm Martha một lần nào nữa.
Toàn bộ khu trung tâm QC ở khu phố thứ nhất đều thuộc về gia tộc Augus, anh ta không cần sự “hào phóng” của ai. Ý đồ của Martha quá rõ ràng, hành động liều lĩnh của cô ta chẳng khác nào một chú hề đang diễn kịch thất bại trước mặt Heveto.
Heveto không có kiên nhẫn chơi trò này với Martha, cho dù hiện tại cô ta là nữ diễn viên vừa đoạt giải Oscar và đang hot nhất Hollywood.
“Wow, Heveto đi rồi kìa!” Lý Mỹ Na cười nhạo nói với Châu Chi Mai. “Nhìn xem Martha bây giờ thảm hại thế nào! Chắc hẳn mọi người ở đây đều đang cười nhạo cô ta.”
Châu Chi Mai: Cười không nổi.
Cô bỗng cảm thấy hình ảnh của mình trước mặt Heveto còn kém xa diễn xuất tệ hại của Martha.
Cách hành xử của Martha trong ngành giải trí cũng được xem là “có tiếng”. Cô ta là một diễn viên rất có năng khiếu, chỉ tiếc rằng lời nói và hành động lại không mấy dễ chịu. Vì thế, đúng như Lý Mỹ Na nói, hầu hết mọi người ở đây đều đang lặng lẽ xem cô ta mất mặt.
Châu Chi Mai ngước mắt lên, chỉ thấy bóng lưng của Heveto. Đôi chân dài thẳng tắp được bao bọc trong lớp quần tây được cắt may tinh tế, dáng người cao ngạo, phong thái kiêu bạc. Nếu không phải vì xung quanh còn có đông đảo quan khách, e rằng hôm nay Martha sẽ chịu một phen bẽ mặt hơn nữa.
Martha bị mất mặt tối nay, chắc chắn sẽ tìm cách xả giận. Châu Chi Mai có dự cảm không lành.
“Hy vọng cô ta không đổ lỗi cho bộ váy của chúng ta làm cô ta mất phong độ.”
Lý Mỹ Na chợt bừng tỉnh: “Chết tiệt! Đây đúng là chuyện mà cô ta có thể làm ra!”
“Thôi, mình đi đây, phải về ngủ bù.” Châu Chi Mai cuối cùng cũng có thể duỗi người một chút. Cơ thể này từ tối qua đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi tử tế, nhưng nhìn Lý Mỹ Na thì dường như vẫn tràn đầy năng lượng, chẳng có ý định rời đi.
Tính toán lại thời gian, từ tối hôm trước đến giờ, Lý Mỹ Na mới chỉ ngủ được có bốn tiếng.
Đôi lúc Châu Chi Mai thực sự nghi ngờ rằng trong quá trình tiến hóa, người Hàn Quốc đã loại bỏ luôn nhu cầu ngủ nghỉ.
Cô chỉ đến Hàn Quốc một lần vào thời cấp ba, chỉ duy nhất lần đó. Khi ấy, cô bị ảnh hưởng bởi các bộ phim truyền hình Hàn Quốc, trong lòng tràn đầy kỳ vọng và mơ mộng về đất nước này. Nhưng khi đặt chân đến, cô mới nhận ra nơi đó bé nhỏ đến đáng thương, nhiều địa điểm nổi tiếng trên mạng thậm chí còn không bằng một thị trấn nhỏ ở Trung Quốc, thực sự khiến cô vỡ mộng. Chưa kể, một số người Hàn có thái độ rất tệ với người Trung Quốc.
Lý Mỹ Na quả thật không có ý định rời đi, cô ấy quay sang hỏi Châu Chi Mai: “Này, cậu nói xem, Heveto có phải còn đẹp trai hơn cả các nam diễn viên Hollywood không?”
Ngay giây tiếp theo, điện thoại của Châu Chi Mai vang lên âm báo tin nhắn.
Chó con: [Xem đủ trò vui chưa?]
Tim cô bỗng giật thót. Cô chắc chắn rằng vị trí của mình rất kín đáo, từ đầu đến cuối ánh mắt của Heveto chưa từng nhìn về phía cô.
Vậy thì… làm sao anh ta biết cô đang xem kịch hay?
Còn chưa kịp trả lời, một tin nhắn khác đã gửi tới.
Chó con: [Tầng thượng.]
Tầng thượng, nơi đó có một căn phòng tổng thống không mở cửa cho bất kỳ ai, là chỗ mà thỉnh thoảng Heveto mới đến ở.
Châu Chi Mai không có lý do để từ chối Heveto, chỉ có thể tìm đại một cái cớ nói với Lý Mỹ Na rằng mình muốn về nghỉ ngơi trước.
Lý Mỹ Na tỏ vẻ thấu hiểu, vẫy tay với cô: “Vậy cậu đi đường cẩn thận.”
“OK, cậu cũng về sớm đi, đừng ham chơi quá.”
Châu Chi Mai rời khỏi sảnh tiệc từ cửa sau, gần như ngay khi đến thang máy liền chạm mặt trợ lý của Heveto – John.
John mặc bộ vest phẳng phiu, đặc biệt đứng chờ ở đây để quẹt thẻ cho cô vào thang máy.
Châu Chi Mai lễ phép nói lời cảm ơn với John, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ. Người ta vẫn nói “không ai đánh người cười”, cô trước kia vì vẻ mặt lạnh lùng trời sinh mà chịu không ít thiệt thòi.
John hơi nhếch khóe môi một cách máy móc, nói: “Ngài Heveto đang đợi cô trong phòng, anh ấy có chút không vui.”
“Được rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở.”
“Không có gì.”
Tiết lộ tâm trạng của sếp rõ ràng không phải là việc một trợ lý như John nên làm, nhưng ai cũng là con người, đều có hỉ nộ ái ố. Càng tiếp xúc lâu, Châu Chi Mai càng cố tình làm thân với John trong những lần gặp riêng. Dù là núi băng ngàn năm, cũng phải tan đi một góc.
John không còn trẻ, ba mươi lăm tuổi, theo cách nói của người Trung Quốc là “trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ”. Châu Chi Mai là người phụ nữ duy nhất có thể ở bên cạnh Heveto suốt ba năm, vì vậy John cũng có chút nhìn cô bằng con mắt khác.
Không lâu sau, Châu Chi Mai đi thang máy lên tầng cao nhất, nhanh chóng bước đến căn phòng tổng thống thuộc về Heveto. Lần đầu tiên cô và Heveto xảy ra quan hệ cũng là tại căn phòng này, có quá nhiều ký ức không mấy tốt đẹp, đầy sự xấu hổ, tủi nhục và chật vật.
Khi đó, Heveto giống như bậc đế vương ngồi trên đỉnh cao, ánh mắt lạnh lùng quan sát từng hành động của cô. Châu Chi Mai chưa từng trải qua chuyện đó, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản, tự cởi bỏ tất cả xiềng xích trên cơ thể, ngón tay mảnh khảnh lướt qua làn da trắng muốt của mình, run rẩy nghe giọng nói lười nhác của anh ta vang lên: “Tự làm mình ướt đi.”
Dĩ nhiên, anh ta sẽ không lãng phí thời gian để dỗ dành cô.
Lúc này, cánh cửa phòng hơi hé mở, Châu Chi Mai giơ tay gõ nhẹ, không đợi có tiếng trả lời đã trực tiếp bước vào.
Vào phòng, việc đầu tiên cô làm là rửa tay sạch sẽ. Đây là quy tắc mỗi khi tiếp xúc với Heveto. Nếu có thời gian, cô thậm chí phải tắm rửa trước.
Nhưng hiện tại, yêu cầu của Heveto với cô đã không còn quá nghiêm ngặt như trước, có vài lần anh ta thậm chí còn trực tiếp hôn cô ngay trên xe. Lần gần đây nhất, họ đã gần một tháng không gặp nhau, khi Heveto đi công tác về, anh bảo John dừng xe ngay trước cửa ERE, sau khi cô lên xe, anh lập tức phủ người xuống hôn cô tới tấp.
Có lẽ vì đã bị kìm nén quá lâu nên anh cần một cách giải tỏa nhanh chóng, điều này cũng không có gì khó hiểu.
Heveto là một người vô cùng tự giác, anh ta không hút thuốc, không uống rượu, thậm chí không có hứng thú với cờ bạc. Thứ duy nhất khiến anh ta mất kiểm soát, có lẽ chính là bản năng sinh lý của con người – bởi không ai có thể chống lại được thiên tính.
Châu Chi Mai đứng trước bồn rửa tay, cúi đầu, cảm giác đầu nặng chân nhẹ càng lúc càng rõ rệt, thần trí cũng có chút mơ hồ. Có lẽ vì mấy đêm nay cô không ngủ đủ giấc, cơ thể suy nhược, khiến cho cảm lạnh càng thêm trầm trọng.
Heveto chưa bao giờ cho phép cô đến gần khi đang bệnh, anh căm ghét vi khuẩn.
Châu Chi Mai đang cân nhắc xem có nên đeo khẩu trang không thì…
“Cởi đồ bẩn trên người tôi ra.” Giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt, mang theo một loại áp lực vô hình.
Âm thanh đột ngột vang lên phía sau khiến Châu Chi Mai giật mình, theo phản xạ ngẩng đầu lên.
Qua tấm gương trước mặt, cô trông thấy Heveto đã đứng sau lưng từ lúc nào.
Dưới ánh đèn ngược sáng, trông anh chẳng khác nào một bóng ma lạnh lẽo không có nhiệt độ, khí chất âm u, hơi thở như một cơn bão đang ập đến.
Nhưng rất nhanh, Châu Chi Mai lại bị gương mặt tiều tụy của chính mình trong gương dọa cho suýt khóc.
Thức trắng hai đêm liên tiếp, khuôn mặt cô bây giờ chẳng khác nào một con thây ma!