KHI GIÓ NỔI LÊN – Chương 94
Editor: Phong Tâm
Beta: Bảo Trân
—
Trời đã gần sáng, Quý Tinh Dao ngồi trước khung vẽ, đầu óc trống rỗng một hồi lâu.
Kể từ nụ hôn trong khu vườn ấy đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ, nhưng cô vẫn chưa thể bình tâm lại. Không chỉ là sự quấn quýt của môi lưỡi, mà còn là sự rối bời trong lòng.
Dư vị của nụ hôn vẫn còn.
Hơi thở cũng chưa tan biến.
Mười lăm phút trôi qua, trong đầu Quý Tinh Dao hiện lên vô số hình ảnh. Khi thì đen trắng xám, khi thì rực rỡ sắc màu, đan xen lẫn nhau.
Cũng giống như tâm trạng vừa rồi của cô.
Có một hình ảnh như muốn bừng sáng, nhưng cuối cùng vẫn thiếu đi một chút gì đó.
Quý Tinh Dao đặt bút xuống, chợt nhớ đến chiếc nhẫn.
Cô tìm khắp các ngăn trong túi xách, không thấy.
Không thể nào biến mất được. Cô cố nhớ lại lần cuối cùng nhìn thấy chiếc nhẫn là khi nào, lúc đó cô vẫn còn ở Bắc Kinh, Nguyệt Nguyệt đã mượn cô để xem qua.
Sau đó thì sao?
Cô bóp chặt huyệt thái dương, cố nhớ.
Sau đó, Nguyệt Nguyệt nói: “Cô Tinh Dao, nhẫn con để trong túi của cô rồi nhé.”
Nhưng trong túi này không có, cô đã tìm hai lần.
Quý Tinh Dao bỗng buông túi xách, chân trần chạy xuống lầu.
Khi đi Bắc Kinh, cô mang theo hai chiếc túi, một túi xách tay, một ba lô. Cô đổ hết mọi thứ trong ba lô ra, lục từng ngăn nhỏ.
Ở một ngăn bí mật, cô lấy ra một chiếc túi đồ chơi nhỏ màu bạc. Đây là món đồ mà Mộ Cận Bùi đã khâu cho Nguyệt Nguyệt, để phối với chiếc váy công chúa của búp bê.
Chiếc túi nhỏ này tinh xảo, nhỏ nhắn, thậm chí còn nhỏ hơn hai ngón tay gộp lại.
Chiếc nhẫn nằm trong chiếc túi nhỏ xinh xắn này.
Không hiểu sao, cô bỗng thấy nhớ Nguyệt Nguyệt đến lạ.
Quý Tinh Dao tạm đeo nhẫn vào tay, đi đến phòng khách, lấy ra từ tủ rượu hai chiếc ly cao, rót mỗi ly nửa phần rượu vang đỏ. Chạm ly, cô nhấp một ngụm từ mỗi ly.
Vị thơm ngọt lan từ đầu lưỡi, phủ đầy khoang miệng, chảy đến tận cổ họng.
Cô đặt ly xuống, mở điện thoại ra xem định vị.
Mộ Cận Bùi vừa nãy lái xe đưa cô về, giờ đã về đến nhà, chấm đen nhỏ trên màn hình đã dừng lại. Có lẽ anh đang nghỉ ngơi, hoặc cũng có thể chỉ là để điện thoại xuống.
Mộ Cận Bùi chưa ngủ, sau khi về đến nhà anh cũng không vào biệt thự, mà ngồi trên ghế dài trong sân, nhìn về khu vườn tối đen, ngẩn ngơ một lúc.
Tâm trạng cô tối nay có vẻ khá hơn, nhưng ánh sáng trong đôi mắt cô vẫn chưa trở lại. Anh cảm nhận được, cô cũng đang cố gắng tiến lại gần anh.
Gió đêm khá mạnh, quản gia mang áo khoác đến. Mộ Cận Bùi hoàn hồn, xua tay bảo không cần.
Anh nhắn tin cho Quý Tinh Dao: [Anh về nhà rồi. Cuối tuần này mình đi nghỉ dưỡng ở trang viên nhé. Ngủ sớm đi.]
Rất nhanh, Quý Tinh Dao nhắn lại: [Ừm.]
Mộ Cận Bùi nhìn màn hình khóa thêm một lúc, rồi mới lên lầu.
Đêm đã khuya, nhưng Landy vẫn chưa ngủ.
Cô đang đợi Tạ Quân Trình, nhưng đến giờ anh vẫn chưa xuất hiện, cũng không gọi một cuộc nào.
Pudding Nhỏ đã ngủ say từ lâu, Landy cầm điện thoại xuống lầu, gọi cho Tạ Quân Trình.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lười biếng, hờ hững: “Giữa đêm thế này, có chuyện gì?”
Landy cố nhịn cơn giận: “Còn chuyện gì nữa? Anh bây giờ trí nhớ kém đến vậy sao? Tôi đợi anh đến giờ, anh không định đến à?”
Tạ Quân Trình rất dứt khoát: “Không đến, bận rồi.”
“…Anh bận gì?” Nửa đêm rồi, cho dù có tăng ca thì cũng đã xong từ lâu.
“Bận hẹn hò với phụ nữ.”
Landy nhất thời không thể phân biệt câu nói này là thật hay đùa. Những năm trước anh nổi tiếng phong lưu, chuyện hẹn hò đêm khuya không phải điều lạ. Nhưng gần đây, khoảng một năm nay, anh đã thu mình rất nhiều.
Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc anh thực sự đã quay đầu. “Là ai?”
Tạ Quân Trình hỏi ngược lại: “Cô nghĩ sao?”
Landy cười nhạt hai tiếng: “Tạ Quân Trình, anh đúng là đồ khốn nạn!” Dạo gần đây, người bị gắn tên với anh ta chỉ có Đằng Nặc.
“Ừ, tôi là đồ khốn nạn. Nhưng cô cũng là người từng ngủ với tên khốn nạn này, cô nghĩ bản thân tốt hơn được bao nhiêu?”
“…”
Landy tức giận cúp máy.
Tạ Quân Trình cẩn thận may chiếc váy yếm cho búp bê trong tay, dù vậy vẫn bị kim đâm vào tay. Bận rộn cả đêm, anh vẫn chưa hoàn thành được một chiếc váy nào.
Phần váy đã may xong thì đường chỉ xiêu vẹo, nhìn chẳng ra gì.
Anh chửi thầm Mộ Cận Bùi một trận, rồi ném thẳng hộp kim chỉ vào thùng rác, để khỏi nhìn thấy mà bực mình. Anh nhận ra mình đúng là ngu ngốc, tại sao phải tự làm khó bản thân như vậy?
Chẳng phải thuê thợ may cao cấp làm còn tốt hơn sao?
Trời đã gần sáng, Tạ Quân Trình đá một cái vào chiếc túi xách trên sàn. Tối nay anh tăng ca xong liền về để làm món quà này, vừa lãng phí một đêm lại còn mệt mỏi gần chết.
Anh thở dài, vừa tháo cúc áo vừa đi về phía phòng tắm.
Sau khi bước ra từ phòng tắm, Tạ Quân Trình vừa lau tóc vừa vô thức đi tới thùng rác, đứng nhìn chằm chằm vào bên trong hồi lâu.
Cuối cùng, anh vẫn cúi xuống nhặt lại hộp kim chỉ, lau sạch nó bằng khăn.
Điện thoại vang lên, là Đằng Nặc gọi.
Tạ Quân Trình cau mày, từng người một, không ai để anh yên sao? Anh dứt khoát ngắt máy, chẳng buồn nghe.
Nhưng ngay sau đó, điện thoại lại reo lên.
Có vẻ như đối phương quyết không bỏ qua.
Tạ Quân Trình vuốt màn hình nhận cuộc gọi: “Cô có biết bây giờ là mấy giờ không?”
Đằng Nặc không trả lời mà hỏi ngược lại: “Có làm phiền hứng thú của anh không?” Không đợi anh đáp, cô chuyển chủ đề: “Tất cả tin đồn liên quan đến tôi và anh đều đã bị gỡ xuống rồi.” Bao gồm cả những tin tức bất lợi cho công ty.
Cô hỏi: “Anh tìm người làm à?”
Tạ Quân Trình mấy ngày nay không quan tâm đến chuyện này, chiều nay trong cuộc họp còn bị chủ tịch, cũng là bác của anh, mắng cho một trận.
Tiếng bật lửa vang lên ‘tách’, anh châm một điếu thuốc, bật máy lọc khói: “Không phải tôi.”
Đằng Nặc hiểu ra, là Lệ Hách Văn tự mình xử lý truyền thông. Cô trầm ngâm một lúc, không khỏi lo lắng: “Anh đã đạt thỏa thuận gì với Lệ Hách Văn?”
Tạ Quân Trình nhả một làn khói, cười khẽ, giọng nói không đứng đắn: “Sao vậy, cô sợ tôi với Lệ Hách Văn thành đôi, cô không còn cơ hội à?”
Liên quan đến lợi ích của gia đình mình, Đằng Nặc không còn tâm trạng đùa cợt như thường ngày. Ban đầu cô ủng hộ M.K đầu tư vào Học viện Nghệ thuật L.T cũng chỉ vì muốn tìm một đối tác hành động có thực lực.
Những năm qua, nhà cô, nhà Lệ Hách Văn, và gia tộc nhà Berry không ngừng đấu đá trong việc quản lý và ra quyết sách cho Tập đoàn L.T. Đặc biệt trong hai năm gần đây, năng lực và tầm ảnh hưởng của Lệ Hách Văn trong tập đoàn ngày càng được công nhận. Trong các quyết sách chiến lược, gia đình cô rõ ràng đã mất đi tiếng nói trước đây.
Đúng lúc đó, Tạ Quân Trình tìm cô để nói chuyện hợp tác. Cô nghĩ, làm bạn với M.K cũng không tệ.
Nếu Tạ Quân Trình đạt được thỏa thuận nào đó với Lệ Hách Văn, chắc chắn sẽ gây bất lợi cho nhà cô.
Đằng Nặc không giấu giếm, nói thẳng: “Anh mà thành đôi với Lệ Hách Văn, chắc chắn tôi sẽ ghen. Dù gì tôi cũng là người để ý anh trước.”
Tạ Quân Trình phủi tàn thuốc: “Tôi không có hứng thú với Lệ Hách Văn.” Anh liếc nhìn đồng hồ: “Chuyện này để mai nói, được không? Cô đang làm phiền giấc ngủ của tôi đấy.”
“Được thôi, tối mai tôi sẽ gặp anh.” Trước khi cúp máy, Đằng Nặc buông một câu bâng quơ: “Anh ngủ một mình à?”
“Ba người.”
“…” Đến cãi nhau với anh, cô cũng không thể chiếm được chút lợi nào.
Tạ Quân Trình cúp máy, anh thầm nghĩ, sao Lệ Hách Văn lại đột nhiên tốt bụng như vậy, tự bỏ tiền túi để xử lý hết những tin tức này?
Có lẽ có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, Lệ Hách Văn còn có những việc quan trọng khác cần làm, không có sức để đối phó với chuyện này.
Thứ hai, Berry kiên quyết phản đối việc Quý Tinh Dao vào làm, điều này cũng đồng nghĩa với việc cô ta sẽ không đồng ý để M.K can dự. Vô hình trung, điều này lại giúp ích cho Lệ Hách Văn. Lệ Hách Văn hiện giờ đã nắm rõ tình hình. Dù anh ta và Mộ Cận Bùi muốn thâu tóm Học viện Nghệ thuật, thì bước đầu tiên cũng sẽ không qua được cửa của Berry.
Tạ Quân Trình dập tắt điếu thuốc, nhắn tin cho Mộ Cận Bùi: [Lệ Hách Văn hiện giờ không cần mất sức đối phó với chúng ta trong việc thâu tóm Học viện Nghệ thuật. Có khả năng cậu ta đang suy tính làm thế nào để đưa bệnh viện M.K vào dưới trướng của L.T.]
Hơn nữa, từ lâu Lệ Hách Văn đã có ý định thâu tóm bệnh viện, phối hợp với công ty bảo hiểm của L.T để tối đa hóa lợi nhuận.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Cận Bùi mới thấy tin nhắn này. Anh cũng đã sớm đoán được ý đồ của Lệ Hách Văn. Việc đối phó với ý định thâu tóm ác ý từ Lệ Hách Văn, anh đã giao cho Tạ Quân Trình và Phùng Lương xử lý.
Trữ Chinh lo lắng: “Giao cho Tạ tổng… liệu áp lực có lớn quá không?” Hơn nữa, đây không phải là một khủng hoảng nhỏ. Nếu làm không tốt, M.K sẽ rơi vào thế bị động.
Mộ Cận Bùi đã cân nhắc kỹ: “Anh ta phụ trách phía trước, tôi hỗ trợ phía sau.”
Anh vẫn có niềm tin nhất định vào Tạ Quân Trình: “Người suy nghĩ phức tạp, khi gặp phải đối thủ có suy nghĩ đơn giản, thường sẽ không chống đỡ được cách làm của đối phương. Giống như vụ việc dư luận lần này, Lệ Hách Văn chẳng thể ngờ rằng Tạ Quân Trình lại chọn cách phá hỏng mọi thứ.”
Kết quả là, Lệ Hách Văn vừa mất cả tiền bạc, vừa thiệt hại lớn.
Trữ Chinh im lặng, không thể phản bác. Trong mắt sếp, Tạ Quân Trình chính là người có suy nghĩ đơn giản.
Nếu để Tạ Quân Trình nghe thấy điều này, chắc chắn anh sẽ không vui.
Mộ Cận Bùi đưa hết các tài liệu đã xử lý xong từ tối qua cho Trữ Chinh, rồi đột nhiên ngẩng lên nhìn anh: “Định vị trên điện thoại của Tinh Dao là ai thiết lập?”
Không kịp phản ứng, Trữ Chinh đành thú nhận: “Là tôi.”
Ngoài anh ta ra, Mộ Cận Bùi không nghĩ ra ai khác có thể định vị anh. Điện thoại của anh được thiết kế riêng, chỉ mở quyền truy cập cho Trữ Chinh.
“Ra là vậy. Tinh Dao cho cậu lợi ích gì?”
Trữ Chinh đáp: “Không có lợi ích gì cả.” Sau đó, anh thuật lại lời Quý Tinh Dao nói hôm đó: “Cô ấy nói, khi nào cô ấy làm anh mệt mỏi đủ rồi, cô ấy sẽ tha thứ cho anh, rồi chủ động quay lại với anh.”
Mộ Cận Bùi thản nhiên đáp: “…Cậu cũng tin sao?”
Trữ Chinh im lặng. Sau này nghĩ lại, anh cũng thấy mình có chút ngớ ngẩn. Quý Tinh Dao làm sao có thể dễ dàng tha thứ và quay lại với sếp như vậy.
Mộ Cận Bùi không trách, cũng không làm khó anh, chỉ chuyển sang hỏi chuyện khác: “Xe đã vận chuyển đến trang viên chưa?”
Trữ Chinh báo cáo: “Tối qua đã gửi đến rồi, tổng cộng bốn chiếc, đường đua chướng ngại vật cũng đã sẵn sàng.”
Mộ Cận Bùi gật đầu, ra hiệu Trữ Chinh có thể đi làm việc.
Anh nhìn chiếc điện thoại của mình, cảm giác rằng định vị của Quý Tinh Dao mang đến cho anh sự an tâm chưa từng có. Chỉ cần cô muốn, anh sẽ luôn ở trong tầm mắt của cô, bất kể anh đang ở đâu.
–
Tối thứ Sáu, Lệ Hách Văn hẹn gặp Quý Tinh Dao.
Anh ta không nhắc nhiều về chuyện ứng tuyển, lời nói lan man, nhảy từ chủ đề này sang chủ đề khác. Đây là lần đầu tiên anh ta chính thức theo đuổi một người phụ nữ, cảm thấy khá khó khăn, không biết nên làm thế nào.
Những năm qua, luôn là phụ nữ chủ động theo đuổi anh ta. Khi nào có thời gian, anh ta mới đối đáp lại. Kể cả hẹn hò, cũng chỉ khi anh muốn tận hưởng kỳ nghỉ.
Theo đuổi một người phụ nữ vừa giàu có, vừa tài năng, lại xinh đẹp, thật không dễ.
Bởi vì những thứ anh ta có thể cho, Quý Tinh Dao đều không thiếu.
Nếu là người phụ nữ khác, tặng một bộ trang sức phiên bản giới hạn có lẽ đã khiến họ cảm động suốt mấy ngày.
Nhưng với Quý Tinh Dao, dù tặng cả một chiếc máy bay, cô cũng sẽ chỉ thản nhiên nói: “Cảm ơn.”
Bữa ăn gần kết thúc, Lệ Hách Văn nâng ly rượu, khẽ chạm vào ly của cô: “Tôi rất xin lỗi.”
Cuối cùng, anh ta khép lại bữa tối bằng việc đề cập đến chuyện hồ sơ bị từ chối, chứng minh rằng việc mời cô ăn tối chỉ để bày tỏ lời xin lỗi. Như vậy, sau này anh ta mới có cơ hội hẹn cô lần nữa.
Khoảng cách thích hợp mà anh ra cần giữ với cô, anh ta luôn nắm bắt rất chính xác.
Ngược lại, Quý Tinh Dao lại cảm thấy áy náy: “Là tôi đã khiến anh gặp rắc rối.”
“Đừng nói vậy.” Lệ Hách Văn uống cạn ly rượu, “Tôi muốn đầu tư vào cổ phiếu tiềm năng như cô. Đợi một ngày nào đó cô nổi tiếng, mức lương hiện tại sẽ không mời được cô nữa.”
Quý Tinh Dao mỉm cười, “Mượn lời anh nói để lấy may.”
Ra khỏi nhà hàng, điện thoại Quý Tinh Dao rung lên. Tin nhắn của Mộ Cận Bùi:
[Em cứ từ từ ăn với Lệ Hách Văn, không cần vội về. Nguyệt Nguyệt đang ở với anh.]
Một câu nói có vẻ rất bình thường, nhưng cô vẫn cảm nhận được mùi ghen tuông nồng nặc.
“Dạo này bận không?” Lệ Hách Văn nghiêng mặt hỏi, “Nếu không bận, tôi muốn hẹn cô vẽ một bức tranh tĩnh vật.”
Quý Tinh Dao không trả lời Mộ Cận Bùi, chỉ cất điện thoại vào túi, “Hiện tại không có thời gian, phải đợi đến tháng Mười Hai. Giá để hẹn vẽ tranh sẽ khiến anh nghi ngờ cuộc đời đấy.”
Nghi ngờ cuộc đời thì không đến mức, nhưng giá thực sự rất cao, cao hơn cả giá đấu giá.
Lệ Hách Văn cười, “Người quen mà, không có giá ưu đãi sao?”
Quý Tinh Dao đáp: “Tôi làm ăn không dính líu tình cảm, nếu không tiền sẽ trách tôi thiên vị, khiến tiền buồn. Tạ Quân Trình mua tranh của tôi cũng không được bớt một xu.”
Nhưng cô vẫn chừa lại một chút tình cảm, “Tôi có thể tặng anh một bức tranh tĩnh vật hồi đầu của tôi.”
“Anh muốn hẹn bức tranh nào?”
Lệ Hách Văn đã sớm nghĩ xong: “Giữa rừng hoa muôn sắc.”
Quý Tinh Dao nghiêng đầu nhìn anh, “Anh định để lại tình cảm giữa rừng hoa, hay đi qua mà không vương vấn chiếc lá nào?”
Lệ Hách Văn cảm thấy trò chuyện với cô rất thú vị, “Hai bức đó tôi đều muốn.”
Trong lúc trò chuyện, họ đã tới chỗ xe. Tài xế của Quý Tinh Dao đã xuống xe và mở cửa sau.
“Đến lúc đó, tôi sẽ bảo thư ký liên hệ với cô. Hai bức tranh bao nhiêu tiền, cô cứ báo thẳng cho thư ký của tôi.” Lệ Hách Văn chìa tay ra, “Rất mong một ngày nào đó được hợp tác cùng cô.”
Quý Tinh Dao bắt tay với anh ta, sự lịch thiệp vừa đủ của anh ta khiến người khác cảm thấy thoải mái.
Lên xe, Quý Tinh Dao bảo tài xế đưa cô đến nhà Mộ Cận Bùi.
–
Mộ Cận Bùi đã đưa Nguyệt Nguyệt về căn hộ của mình. Cả buổi tối anh không làm gì cả, chỉ toàn tâm toàn ý chơi với con gái.
Nguyệt Nguyệt mang búp bê của mình ra, muốn thay đồ cho nó.
Mộ Cận Bùi đưa một chiếc pudding đến miệng con gái, “Đây là vị dâu.”
‘Chụt’, Nguyệt Nguyệt hút một miếng, hai má phồng lên.
Mộ Cận Bùi chú ý thấy búp bê hôm nay không mang theo chiếc túi, “Túi của con đâu rồi?” Anh tìm quanh một hồi nhưng không thấy.
Nguyệt Nguyệt nuốt pudding, “Con để nhẫn của cô Tinh Dao vào đó rồi. Như vậy sẽ không làm mất, cô Tinh Dao cũng có thể nhìn thấy ngay.”
Mộ Cận Bùi dùng khăn giấy lau miệng cho con gái. Cô bé luôn chu đáo khiến anh thấy xót xa. Anh đặt con gái lên đùi mình.
Anh nhìn vào đôi mắt của cô bé, sáng như những ngôi sao.
“Nguyệt Nguyệt, chú Mộ có một thỉnh cầu.”
Nguyệt Nguyệt dùng búp bê cọ lên mặt anh, “Thỉnh cầu là gì ạ?”
Mộ Cận Bùi đáp: “Là muốn nhờ con giúp chú một việc.”
“Được ạ, con rất sẵn lòng!” Nguyệt Nguyệt dùng búp bê hôn lên má anh, còn kèm theo âm thanh, ‘Mua~’. “Chú Mộ, chú muốn con giúp gì nào?”
Mộ Cận Bùi khó khăn nói ra câu đó, “Chú muốn nghe con gọi chú là bố, thay con gái của chú gọi chú một tiếng. Rồi trò chuyện với chú một chút.”
Nguyệt Nguyệt đang cầm búp bê đùa với anh, bỗng dừng lại, hàng lông mi rung nhẹ, “Chú có con gái sao? Chú có con gái thật à?”
Mộ Cận Bùi gật đầu, “Con bé ở rất xa, rất xa. Con bé không biết chú ở đâu, còn chú cũng không thể tìm thấy con bé.”
Nguyệt Nguyệt buồn rầu, không hiểu: “Tại sao không tìm thấy ạ? Con cái không phải luôn ở cùng bố mẹ sao? Giống như bố mẹ của con, tối nào cũng gọi video với con.”
Mộ Cận Bùi khẽ vuốt trán cô bé, “Chú và con bé… đã lạc mất nhau. Có lẽ, nơi con bé đang ở hiện giờ không có máy bay nào tới được, cũng không gọi được điện thoại. Vì thế con bé không thể liên lạc với chú, còn chú cũng không thể tìm thấy con bé. Chú nhớ con bé, mỗi ngày đều nhớ.”
Nguyệt Nguyệt dùng tay nhỏ xoa nhẹ lên má anh, “Chú Mộ, đừng buồn. Một ngày nào đó, trên thế giới này, máy bay sẽ đến được mọi nơi, điện thoại cũng có thể gọi được khắp nơi. Con gái của chú sẽ tìm đến chú, và chú sẽ gặp được bạn ấy.”
Nói xong, cô bé bước xuống khỏi chân anh, “Chú đợi con nhé.”
Nguyệt Nguyệt đặt búp bê lên ghế sofa, rồi chạy một mạch về phía nhà bếp.
Rất nhanh, Nguyệt Nguyệt đã mang hai chiếc cốc giấy đựng cà phê quay lại.
“Chú Mộ, chú làm cho con một cái điện thoại đơn giản nhé.” Trước đây ở một thị trấn nhỏ Giang Nam, bà Doãn Hà đã dùng hai chiếc cốc giấy làm điện thoại cho cô bé và Pudding Nhỏ, rất thú vị, còn có tiếng vọng nữa.
Mộ Cận Bùi tìm ra hộp kim chỉ, “Con muốn dùng dây màu gì?”
Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu, “Con gái chú thích màu gì, chú còn nhớ không?”
Mộ Cận Bùi gật đầu, “Thích màu hồng.”
“Wow, giống con nè. Những bạn nhỏ đáng yêu đều thích màu hồng.” Nói xong, cô bé cười, “Cả lớp con, tất cả các bạn gái đều thích màu hồng.”
“Ừ.”
“Chú Mộ, con gái chú tên gì vậy?”
Mộ Cận Bùi khựng lại một chút, “Tên là Tinh Linh.”
Tinh Linh? Nguyệt Nguyệt cảm thấy cái tên thật hay ho, chắc chắn đó là một cô bé rất xinh đẹp và đáng yêu.
Điện thoại đơn giản đã được làm xong, dây điện thoại rất dài. Nguyệt Nguyệt cầm một đầu cốc, ngồi trên thảm ở đầu ghế sofa, Mộ Cận Bùi ngồi xếp bằng ở đầu bên kia.
Nguyệt Nguyệt nói vào chiếc cốc giấy: “Chào bố, bố có khỏe không? Lâu rồi không gặp. Con là Tinh Linh nhỏ đây.”
Giọng Mộ Cận Bùi khàn khàn, “Bố khỏe, là bố đây. Con khỏe không? Bố nhớ con lắm.”
Nguyệt Nguyệt vẫy tay qua cốc điện thoại, “Con khỏe ạ. Ngày nào con cũng vẽ tranh, đàn piano, đọc sách. Bố ơi, con cũng nhớ bố. Bố đừng tăng ca mỗi ngày nữa, phải chăm sóc bản thân. Đừng buồn nhé. Bố quên rồi sao, con là Tinh Linh nhỏ mà, con có cánh. Khi nào đôi cánh của con lớn, có đủ sức mạnh, con sẽ bay qua đại dương, bay qua núi cao, bay đến Manhattan tìm bố.”
Mộ Cận Bùi quay mặt đi, mọi lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra dù chỉ một từ.
Nguyệt Nguyệt đặt cốc xuống, chạy lại an ủi anh: “Chú Mộ, chú đừng buồn, con gái của chú sẽ bay về với chú.”
Mộ Cận Bùi chỉ biết gật đầu, ôm chặt cô bé vào lòng.
Khi Quý Tinh Dao đến dưới nhà, cô gọi cho anh, bảo anh đưa Nguyệt Nguyệt xuống.
Mộ Cận Bùi mặc áo khoác cho Nguyệt Nguyệt, thu dọn đồ chơi của cô bé, rồi bế cô bé xuống lầu.
Quý Tinh Dao nhìn thấy chấm đen trên định vị di chuyển đến gần, liền cất điện thoại đi.
“Cô Tinh Dao!”
Mỗi lần gặp Quý Tinh Dao, Nguyệt Nguyệt đều phấn khích, hai chân nhỏ cứ đập thình thịch.
Trong bóng tối, bóng dáng của Mộ Cận Bùi dần hiện rõ. Ánh mắt anh vẫn luôn hướng về phía cô.
Quý Tinh Dao bước xuống xe, đón lấy Nguyệt Nguyệt vào lòng, “Con có ngoan không?”
Nguyệt Nguyệt hôn cô một cái, “Rất ngoan, rất ngoan ạ.”
Cô bé kể về mọi việc tối nay mình đã làm: “Con gọi điện cho bà nội mười phút, hình như là mười một phút. Con gọi video với bố mẹ mười phút nữa. Còn gọi cho Pudding Nhỏ, chúng con đã bàn nhau rồi. Khi chị ấy ra viện, chúng con sẽ đi dã ngoại, đến một nơi thật đẹp.”
“Con còn chơi với chú Mộ nữa.” Nhưng chuyện về trò chơi điện thoại, Nguyệt Nguyệt không nói ra. Đó là bí mật của cô bé với chú Mộ, vì lúc ấy chú Mộ buồn lắm, mắt còn đỏ lên.
Bố cô bé từng nói, đàn ông hiếm khi khóc. Vì vậy, cô bé phải giữ bí mật cho chú Mộ.
Mộ Cận Bùi nhìn Quý Tinh Dao, “Sáng mai anh sẽ đón em. Chúng ta đi chơi hai ngày ở trang viên.”
“Wow,” Nguyệt Nguyệt phấn khích, “Hai người đi hẹn hò sao?”
Quý Tinh Dao chỉ cười.
Nguyệt Nguyệt xoa xoa má Quý Tinh Dao: “Hẹn hò vui vẻ nhé!” Rồi quay sang vẫy tay với Mộ Cận Bùi, “Chú Mộ, tạm biệt. Ngủ ngon. Con yêu chú.”
Mộ Cận Bùi đáp: “Chú cũng yêu con.” Anh bước tới, cúi người, hôn lên trán cô bé, “Mơ đẹp nhé.”
Khi anh hôn Nguyệt Nguyệt, Quý Tinh Dao khẽ nghiêng đầu, không khí xung quanh như ngập tràn hương vị lạnh mát và thanh sạch từ người anh.
Ánh mắt của Mộ Cận Bùi rơi trên gương mặt Quý Tinh Dao. Anh nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên mắt cô, “Ngủ ngon.”
“Wow, wow, wow.” Nguyệt Nguyệt lập tức lấy tay che mắt, “Con không thấy gì hết!”
Mộ Cận Bùi cười, đưa tay xoa đầu cô bé.
