KHI GIÓ NỔI LÊN – Chương 83

Editor: Phong Tâm
Beta: Bảo Trân

Quý Tinh Dao bị Mộ Cận Bùi giữ chặt trong vòng tay, anh dùng toàn bộ sức lực để ôm cô, siết chặt đến mức khiến cô đau đớn, cảm giác như ngay giây tiếp theo eo cô sẽ bị bẻ gãy. Anh cúi đầu vùi vào cổ và vai cô, hơi thở gấp gáp, cố gắng tích trữ chút sức lực còn lại.

Cảm giác đau đớn xen lẫn mùi hương quen thuộc và sự áp đảo từ cơ thể anh khiến Quý Tinh Dao trong khoảnh khắc đó không thể suy nghĩ được gì, những yêu hận trong quá khứ và lý trí hiện tại đan xen, quấn lấy cô. Hai cánh tay anh đã không còn sức, nhưng anh vẫn không muốn buông tay.

Quý Tinh Dao nghĩ, nếu trước đây cô đến tìm anh ở tòa nhà M.K, liệu anh có ôm cô chặt như thế này? Nếu vậy, giữa họ sẽ ra sao?

Cô dần cảm thấy khó thở: “Mộ Cận Bùi, thả tôi xuống, anh định siết chết tôi sao? Một lát nữa tôi còn phải ra tòa đấy!”

Hai tay Mộ Cận Bùi đã mỏi, đành phải thả cô xuống. Cách ôm này không chỉ khiến anh tốn sức mà còn làm Quý Tinh Dao khó chịu.

Quý Tinh Dao đứng vững, hít thở sâu. Cảm giác tự trách vì bào chữa không thành công vừa rồi đã biến mất. Cô vịn vào bệ cửa sổ, cố gắng trấn tĩnh lại.

Nhưng cô còn chưa kịp thở phào, Mộ Cận Bùi lại kéo cô vào lòng. Lần này, anh không bế cô lên, chỉ giữ cô sát trong vòng tay. Gương mặt cô áp vào lồng ngực anh, cảm nhận nhịp tim dồn dập của anh.

Quý Tinh Dao không đẩy anh ra, chỉ đưa tay vỗ nhẹ lên lưng anh như một lời an ủi. “Tôi không sao, thật sự không có gì. Ai trong đời mà chẳng phải vượt qua một vài khó khăn? Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi.”

Giọng Mộ Cận Bùi nhẹ nhàng: “Nếu đã qua rồi, thì không nên mất bình tĩnh. Sự điềm đạm thường ngày của em đâu rồi? Em đã chuẩn bị hơn một tháng mà.”

Quý Tinh Dao cứng họng, không biết phải phản bác thế nào.

Mộ Cận Bùi nói vậy không phải để trách cô, chỉ là anh quá xót xa mà thôi. Anh định thần lại, tranh thủ thời gian nói về chuyện chính: “Hiện tại tình thế không có lợi cho em và Tạ Quân Trình. Hai người vốn không phải vợ chồng, thậm chí không phải người yêu, rất khó để mang đến cho đứa trẻ một môi trường trưởng thành lành mạnh.”

“Những thông tin tiêu cực về Hà Sở Nghiêu mà em chuẩn bị trước đó, tốt nhất đừng tung ra nữa. Tranh cãi cũng chẳng ích gì.”

Quý Tinh Dao gật đầu: “Ừm.” Cô vừa rồi cũng đang cân nhắc được mất, phân vân có nên tiếp tục vạch trần Hà Sở Nghiêu hay không.

Mộ Cận Bùi phân tích: “Hà Sở Nghiêu và Tạ Quân Trình giống như nhau, chỉ là năm mươi bước cười một trăm bước. Điểm yếu lớn hay nhỏ chẳng quan trọng, luật sư bên phía đối phương cũng sẽ dùng cách mà em từng bào chữa cho Tạ Quân Trình để làm sáng tỏ cho Hà Sở Nghiêu.”

“Hà Sở Nghiêu còn dễ được làm sáng tỏ hơn Tạ Quân Trình. Ít nhất anh ta và Hoa Thần đã bên nhau hơn một năm, còn kết hôn, đó chính là bằng chứng thuyết phục nhất cho sự ‘hoàn lương’ của một kẻ lầm đường.”

Anh nhắc nhở cô: “Em phải làm cho đối phương không kịp trở tay.”

Quý Tinh Dao hỏi ý kiến: “Vậy tôi có nên nói tốt cho Hà Sở Nghiêu không?”

Mộ Cận Bùi trả lời: “Cũng không phải không được, quan trọng là em phải khéo léo. Nếu em có thể làm cho lời khen ấy mang hàm ý châm biếm, đồng thời đặt mình vào một vị trí có lợi, thì vẫn có cơ hội.”

Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô: “Hãy tin vào chính mình, em sẽ làm được.”

Nụ hôn bất ngờ khiến Quý Tinh Dao giật mình, theo phản xạ cô đẩy anh ra.

Mộ Cận Bùi đúng lúc buông tay: “Còn mười phút nữa là đến phiên tòa. Em hãy tĩnh tâm một chút, tôi sẽ đi trông Pudding Nhỏ.”

Sợ cô bị áp lực, ảnh hưởng đến phần trình bày, anh cho cô một lời trấn an: “Em không cần lo lắng, thua cũng chẳng sao. Tôi luôn có cách khiến Hà Sở Nghiêu từ bỏ quyền nuôi dưỡng Pudding Nhỏ.”

Tuy nhiên, đó chỉ là tình huống xấu nhất, Mộ Cận Bùi cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng Quý thị từng phá sản tái diễn lần nữa, dù gì thì cũng liên lụy đến quá nhiều người.

Mộ Cận Bùi vẫn như trước, lúc chia tay cô, anh chỉ nhẹ nhàng ôm cô một cách lịch sự, rồi nhanh chóng bước xuống lầu.

Quý Tinh Dao nhìn theo cầu thang trống vắng, anh luôn biết cách chạm đến điểm mềm mại trong lòng cô nhưng vẫn giữ được khoảng cách vừa phải đúng lúc.

Tiếng bước chân dần xa, cô điều chỉnh lại nhịp thở, cố gắng để lý trí quay trở lại, trong đầu suy nghĩ xem lát nữa làm sao để phản công mạnh mẽ.

Mộ Cận Bùi đi một vòng mới tìm thấy Tạ Quân Trình và Pudding Nhỏ, hai người trông có vẻ rất thoải mái.

Pudding Nhỏ kéo tai Tạ Quân Trình, “Bố, bố lướt sóng xa tận Thái Bình Dương hả? Nên mới mất năm năm mới quay về được?”

Tạ Quân Trình: “…”

Pudding Nhỏ không hiểu hàm ý mỉa mai của chữ “lướt sóng”, cô bé thật sự nghĩ rằng “bố nuôi” của mình đã lướt sóng quá xa.

Tạ Quân Trình nhìn chiếc tai nghe treo trên cổ cô bé, nghĩ thầm vậy cái này rốt cuộc có ích gì? Chẳng ngăn nổi việc cô bé nghe thấy chuyện xấu hổ của anh.

“Con còn nghe được gì nữa?”

Pudding Nhỏ lắc đầu, “Lúc bài nhạc ngừng giữa chừng, con nghe mẹ nói bố bị sóng đánh trôi ra biển lớn. Bố ơi, sao con không biết bố còn thích lướt sóng vậy?”

Tạ Quân Trình: “… Đó là sở thích hồi còn trẻ.”

Pudding Nhỏ cười tươi, “Giờ bố cũng trẻ mà, chẳng phải bố nói bố là một bông hoa vừa chớm nụ, đang chuẩn bị nở rộ sao?”

Tạ Quân Trình nắm lấy gáy cô bé, lắc mạnh đầu cô bé.

Mộ Cận Bùi không làm phiền họ, tìm một chỗ yên tĩnh để trấn tĩnh lại.

Không xa đó, Hoa Thần đang chất vấn Hà Sở Nghiêu, hỏi anh có phải tối hôm đó coi lời của Tạ Quân Trình như gió thoảng bên tai hay không, “Anh có biết ánh mắt Mộ Cận Bùi vừa rồi có thể chặt anh ra từng khúc không?”

Hà Sở Nghiêu ngồi trên ghế, đầu tựa vào tường, mắt nhắm lại, nghỉ ngơi, hiện giờ anh đang rối bời, chẳng nghe được gì cả.

“Em đang nói chuyện với anh đấy.” Cô đá nhẹ vào chân anh bằng mũi giày.

“Cái gì?”

“… Anh đem những chuyện riêng tư của Quý Tinh Dao phơi bày trước mặt bao nhiêu người như vậy, anh đã nghĩ đến cảm nhận của cô ấy chưa?”

“Vậy cô ấy đã nghĩ đến cảm nhận của anh chưa?”

“Anh chỉ muốn gặp con gái mình, anh sai ở đâu?”

Anh liên tiếp đặt hai câu hỏi, đè nén mọi bất mãn trong lòng.

Hoa Thần nói, “Em hiểu tâm trạng của anh, em cũng đã nói anh nên nói chuyện rõ ràng với Tạ Quân Trình rồi mà.”

“Em nhìn xem cậu ta giống kiểu người muốn nói chuyện rõ ràng với anh không? Cậu ta đánh anh, anh đã đánh lại chưa? Nhưng lần thứ hai cậu ta vẫn không cho anh gặp con gái. Con gái anh không còn bao nhiêu thời gian nữa, dựa vào đâu mà không cho anh gặp con bé?” Hà Sở Nghiêu thở hắt một hơi, đứng dậy rời đi.

Phiên tòa tiếp tục.

Hà Sở Nghiêu quyết định tự mình chất vấn phía bị cáo. Anh muốn con gái quay về bên mình, sự nôn nóng này không cách nào để luật sư đại diện thấu hiểu.

Anh vừa nhận ra, Quý Tinh Dao rõ ràng định dùng lá bài tình cảm như con át chủ bài. Đây cũng là cơ hội thắng duy nhất của cô, anh không thể để cô được như ý.

Trong tình hình điều kiện kinh tế hai bên không chênh lệch, anh lại là bố ruột của Pudding Nhỏ, luật pháp tự nhiên sẽ nghiêng về phía trao quyền nuôi con cho anh.

Lúc này, điều cần so sánh chính là tình cảm.

Nếu có thể làm xúc động quan tòa và các thành viên bồi thẩm đoàn, thuyết phục họ, thì gần như chắc chắn sẽ giành được quyền giám hộ.

Trong thời gian nghỉ giữa phiên, quan tòa và bồi thẩm đoàn đã hội ý, nhưng ý kiến chia rẽ rất lớn. Video và ảnh mới mà Quý Tinh Dao vừa nộp tại tòa, ghi lại hành trình du lịch khắp thế giới của Tạ Quân Trình và Pudding Nhỏ, tạm thời chưa được chấp nhận làm bằng chứng.

Tuy nhiên, mục đích của Quý Tinh Dao đã đạt được. “Bằng chứng mới” ít nhiều khiến Hà Sở Nghiêu chịu áp lực tâm lý.

Nguyên đơn tiếp tục chất vấn.

Hà Sở Nghiêu nhìn Quý Tinh Dao: “Cô Quý, cô lấy gì đảm bảo rằng, sau khi con gái tôi hồi phục, nó có thể lớn lên trong một môi trường khỏe mạnh lâu dài? Đến lúc đó, cô và con gái ruột của mình đoàn tụ, Tạ Quân Trình có vợ con riêng, vậy con gái tôi sẽ ra sao?”

Lần này, Quý Tinh Dao vẫn tự mình phản biện, lý trí của cô đã quay lại: “Anh Hà, ai nói với anh rằng, tôi không thể yêu thương cả hai đứa trẻ cùng lúc?”

Cô không nói thêm gì, mà tiếp tục trình bày video làm bằng chứng.

“Tất cả video tôi cùng hai đứa trẻ bên nhau đều được quay trước khi anh Hà làm xét nghiệm cha con với Pudding Nhỏ. Không phải để cho ai xem, chỉ là ghi lại quá trình trưởng thành của chúng. Tôi không ngờ rằng có một ngày những video này lại trở thành bằng chứng.”

Luật sư bên nguyên đơn lời lẽ sắc bén, kiên quyết phản đối việc Quý Tinh Dao liên tục đưa ra những thứ gọi là bằng chứng tạm thời chưa thể xác minh thật giả, làm rối loạn trật tự xét xử của tòa.

Rõ ràng, những chứng cứ này có thể nộp từ giai đoạn đưa chứng cứ, nhưng cô cố tình để đến khi ra tòa mới trình bày, dụng ý không thể rõ ràng hơn.

Quý Tinh Dao không bận tâm liệu những chứng cứ này có được chấp nhận hay không. Cô đang đánh vào lá bài tình cảm, vốn dĩ không có tiêu chuẩn đo lường cụ thể. Cái cô cần chỉ là sự đồng cảm của bồi thẩm đoàn dành cho cô.

Nhưng cô cũng phản bác lại luật sư bên nguyên đơn: “Những video này được quay trực tiếp tại hiện trường và đăng tải ngay lúc đó, không có chỉnh sửa hay dàn dựng,” cô nhanh chóng tiếp lời trước khi luật sư đối phương kịp mở miệng, “Tất nhiên, anh có thể nghi ngờ rằng những video này có yếu tố diễn xuất, vì hiện nay trên mạng có không ít người vì lượt xem, vì gây chú ý mà cố tình dàn dựng.”

Luật sư bên nguyên đơn nheo mắt, chăm chú nhìn Quý Tinh Dao.

Quý Tinh Dao đối diện ánh mắt đó: “Nhưng những video này có phải được dàn dựng hay không, có phải cố tình quay để gây chú ý hay không,” cô ngừng lại vài giây, “tôi nghĩ người có tiếng nói nhất chính là anh Hà Sở Nghiêu, vì những video này đều do chính anh Hà giúp tôi quay.”

Cô mỉm cười nhẹ nhàng: “Anh Hà, anh không quên chứ?”

Luật sư bên nguyên đơn như bị giáng một đòn mạnh. Ông ta quay sang nhìn Hà Sở Nghiêu, chi tiết này ông ta rõ ràng không biết, mà Hà Sở Nghiêu cũng chưa từng đề cập.

Hà Sở Nghiêu xoa trán, Quý Tinh Dao, người phụ nữ này luôn đánh thẳng vào điểm yếu của anh.

Trong hai năm đó, anh thường xuyên đến thăm Pudding Nhỏ, đặc biệt là trong năm đầu tiên khi anh mới gặp con bé. Chỉ cần ở Manhattan, nếu buổi tối không có tiệc tùng, anh nhất định sẽ ghé qua phòng bệnh một vòng. Không được gặp Pudding Nhỏ, anh giống như người mất đi linh hồn.

Mùa đó, Quý Tinh Dao cũng thường xuyên đưa Nguyệt Nguyệt đến đó vào buổi tối. Cô và Tạ Quân Trình thay phiên nhau chăm sóc. Khi đến lượt cô ở lại bệnh viện chăm sóc Pudding Nhỏ, Nguyệt Nguyệt cũng luôn ở bên. Hai đứa trẻ vô cùng năng động, Quý Tinh Dao giúp chúng trang điểm, còn anh phụ trách quay video rồi đăng tải trực tiếp lên nền tảng mạng xã hội của cô.

Tất nhiên, không phải tất cả video của Quý Tinh Dao đều do anh quay, nhưng những video cô nộp lên tòa hôm nay chắc chắn đều được chọn lọc từ những video anh đã quay. Trong khoảnh khắc Hà Sở Nghiêu im lặng, luật sư của Quý Tinh Dao đã thì thầm dặn dò cô vài câu, cô ghi nhớ rất kỹ.

Quý Tinh Dao nhìn về phía Hà Sở Nghiêu: “Có lẽ tôi cần phiền đến ông Hà cung cấp giải đáp cho luật sư của ông. Nếu ông không tiện thì cũng không sao, tôi sẽ trình bày video giám sát của bệnh viện trong phiên tòa tiếp theo để chứng minh tính xác thực của những video này và xem liệu chúng có do ông Hà thực hiện hay không.”

Hà Sở Nghiêu nắm bắt được ý trong lời nói của cô về “phiên tòa tiếp theo”. Ý cô muốn nói là, nếu trong phiên tòa này Pudding Nhỏ được phán giao cho anh, thì cô và Tạ Quân Trình chắc chắn sẽ tiếp tục tranh giành trong phiên xử sau. Hà Sở Nghiêu không ngu ngốc đến mức giúp phía đối phương chứng minh tính xác thực của chứng cứ. Luật sư của anh lập tức cáo buộc Quý Tinh Dao tại tòa rằng cô đang đe dọa thân chủ của họ.

Quý Tinh Dao đáp lại: “Ban đầu tôi không có ý định đưa ra những chứng cứ này, nên ở giai đoạn nộp chứng cứ tôi đã không trình bày. Vì tôi tin rằng mối quan hệ giữa tôi với Pudding Nhỏ, tình cảm giữa tôi và hai đứa trẻ, anh Hà là người chứng kiến, anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai.”

“Nhưng vì quyền giám hộ, anh đã phớt lờ sự thật, hoàn toàn phủ nhận mọi đóng góp của tôi và Tạ Quân Trình cho con bé, thậm chí còn đặt điều chất vấn và trách móc chúng tôi.”

Hiện tại, Hà Sở Nghiêu cảm thấy như đang nuốt phải mật đắng. Anh ta không phủ nhận. Anh ta luôn nghĩ rằng Tạ Quân Trình là ân nhân của mình. Anh ta chỉ muốn giành lại con gái.

Quý Tinh Dao tiếp tục: “Những video vừa rồi, video Tạ Quân Trình dẫn bọn trẻ đi du lịch, hay video tôi chơi đùa với chúng, tôi nghĩ rằng những điều này không nên được xem là chứng cứ. Bởi vì bất kỳ cha mẹ nào yêu thương con mình cũng sẽ làm như vậy. Ngay cả khi đã ly hôn, họ vẫn sẽ vì con mà cùng nhau sum họp, thậm chí đi du lịch chung.”

Hà Sở Nghiêu bàng hoàng nhận ra mình như đã rơi vào cái bẫy mà luật sư của Quý Tinh Dao đã giăng sẵn. Cái bẫy này vô cùng nhẹ nhàng và tinh tế, khiến anh hoàn toàn không nhận ra.

Quý Tinh Dao nói tiếp: “Về việc anh lo lắng rằng Tạ Quân Trình sau khi có vợ và con riêng sẽ không còn quan tâm đến Pudding Nhỏ nữa, điều này để chính anh ấy trả lời anh.”

Tạ Quân Trình sau khi được phép từ thẩm phán, đứng dậy. Anh cầm theo bản di chúc đã được công chứng, đầu tiên đưa cho thẩm phán xem, sau đó đến các thành viên bồi thẩm đoàn, cuối cùng đến trước mặt Hà Sở Nghiêu, “Nhìn cho rõ đi.”

Bản di chúc đã được công chứng từ năm ngoái. Tạ Quân Trình để lại toàn bộ tài sản của mình cho Pudding Nhỏ, còn những tài sản mà cha mẹ và ông bà ngoại để lại cho anh thì được ủy thác cho quỹ tín thác của M.K, người thụ hưởng vẫn là Pudding Nhỏ.

Tạ Quân Trình thật sự muốn cho Hà Sở Nghiêu một cú đấm, nhưng chút lý trí còn lại của anh nhắc nhở rằng không được ra tay. Nếu không, anh sẽ hoàn toàn mất đi Pudding Nhỏ.

“Thấy chưa, tôi đã cho con bé tất cả những gì mình có, cho con bé một cuộc sống mà nó mong muốn.”

“Còn cậu thì sao? Cậu định sắp xếp tương lai cho con bé thế nào? Có giống như tôi không? Cậu có làm được không? Đừng nói rằng tiền không phải là tất cả, đối với Pudding Nhỏ, tiền chính là tất cả.”

“Không có tiền, con bé sẽ chữa bệnh kiểu gì? Lấy gì để kéo dài sự sống?”

“Ai có thể đảm bảo rằng sau này con bé sẽ lớn lên, cao lớn như một cô gái bình thường, kết hôn và sinh con?”

“Nếu con bé khỏe mạnh, những thứ này sẽ là của hồi môn cho con bé. Nếu không thể hồi phục hoàn toàn, ít nhất cũng phải đảm bảo con bé không thiếu thốn, ít nhất phải giúp con bé được sống tiếp.”

Tạ Quân Trình phản bác: “Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu lấy gì để đảm bảo cho Pudding Nhỏ cuộc sống mà con bé mong muốn? Sau này cậu có con, cậu vẫn sẽ yêu Pudding Nhỏ chứ? Dù yêu, cậu có thể cho con bé được bao nhiêu?”

Luật sư nguyên cáo: “Xin bị cáo chỉ trả lời trực tiếp câu hỏi của thân chủ tôi, đây không phải là lúc anh đặt câu hỏi.”

Tạ Quân Trình quay lại chỗ ngồi của mình. Tài liệu công chứng di chúc của anh không được nộp làm chứng cứ, Hà Sở Nghiêu đành nuốt cục tức vào lòng mà không thể bộc phát.

Nguyên cáo đã kết thúc phần hỏi.

Thẩm phán cho phép bị cáo đặt câu hỏi.

Quý Tinh Dao: “Không có câu hỏi. Tôi đã quen biết Hà Sở Nghiêu bảy năm, còn Tạ Quân Trình đã có gần hai mươi năm tình bạn với anh ấy, thêm mười một năm làm đối tác. Chúng tôi hiểu rõ anh ấy là người như thế nào. Trước đây, anh ấy là người bạn đáng tin cậy nhất của chúng tôi, từng giúp đỡ tôi rất nhiều.”

Hà Sở Nghiêu sững sờ không nói nên lời.

Giọng Quý Tinh Dao bình thản: “Anh Hà rất quý Pudding Nhỏ. Về việc tại sao anh ấy có thể giúp tôi quay nhiều video như vậy, đó là vì chỉ cần rảnh rỗi, anh ấy sẽ đến thăm Pudding Nhỏ, nhớ những gì con bé thích, đọc truyện cho nó nghe, dù bận mấy cũng kể chuyện cho nó. Anh ấy đã thay đổi vì Pudding Nhỏ.”

“Khi biết Pudding Nhỏ có thể là con gái mình, anh ấy từ bỏ cả kỳ nghỉ trăng mật, gấp gáp muốn gặp con gái, không để ý đến điều gì khác, thậm chí còn bị Tạ Quân Trình đánh một trận, nhưng anh ấy chịu đựng, không hề phản kháng.”

“Anh ấy rất yêu con gái mình, chỉ là cách thể hiện không đúng.”

Cô nhìn thẳng Hà Sở Nghiêu: “Anh đã từng nghĩ tại sao mẹ ruột của Pudding Nhỏ, đến lúc rời khỏi thế giới này, vẫn không mốn đi tìm anh không?”

“Không phải cô ấy không biết anh ở đâu. Cô ấy có email, có số điện thoại của anh. Biết rằng khách sạn năm sao của gia đình anh trải khắp châu Âu và châu Mỹ. Chỉ cần cô ấy muốn, không thể không tìm được anh.”

“Cô ấy không đột ngột qua đời mà đã bị bệnh nặng từ rất lâu. Đêm trước khi ra đi, cô ấy còn viết cho Pudding Nhỏ một bức thư dài nhưng không hề nhắc đến tên anh dù chỉ một chữ.”

“Cô ấy thà giao Pudding Nhỏ cho một người xa lạ như tôi, chứ không tìm đến anh.”

“Anh đã bao giờ nghĩ lý do tại sao chưa?”

“Cô ấy, với tư cách một người mẹ, đã hết hy vọng về tình trạng của Pudding Nhỏ. Cô ấy sợ rằng con gái mãi mãi không thể lớn lên, cũng sợ rằng dù có tìm được anh, Pudding Nhỏ cũng không được chào đón.”

“Đối với một đứa trẻ, tổn thương lớn nhất chính là bị người thân chối bỏ và bỏ rơi. Cô ấy không nỡ để con gái mình chịu đựng điều đó vì cô ấy biết rằng sớm muộn gì anh cũng sẽ kết hôn, sinh con, có những đứa con khỏe mạnh của riêng mình. Cô ấy sợ Pudding Nhỏ sẽ bị các anh chị em cùng cha bắt nạt.”

“Có lẽ, cô ấy còn không muốn làm khó anh, sợ làm phiền cuộc sống vốn yên bình của anh.”

Yên lặng trong nửa giây.

Quý Tinh Dao tiếp tục: “Thời gian qua anh mất đi lý trí, ai nói gì anh cũng không chịu nghe. Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội để bình tĩnh nói chuyện với anh.”

“Trong suốt sáu năm qua, chúng tôi chưa từng bỏ rơi con bé, tại sao anh lại không yên tâm?”

“Nếu thật sự không muốn để anh gặp con bé, tôi còn nhờ anh giúp tìm bố ruột cho Pudding Nhỏ làm gì?”

“Hôm nay, Pudding Nhỏ đã đặc biệt mặc váy công chúa. Con bé nghĩ rằng chúng ta đang ngồi đây để tổ chức một cuộc tranh luận, xem ai yêu con bé hơn, và thẩm phán chính là trọng tài.”

Lúc này, tất cả ánh mắt đều hướng về phía Pudding Nhỏ.

Pudding Nhỏ ngồi trên đùi Mộ Cận Bùi, đeo tai nghe, nhắm mắt, hai tay gõ phím trong không trung, chìm đắm trong bản nhạc piano.

Quý Tinh Dao nói với thẩm phán: “Tôi đã trình bày xong.”

Phiên tòa được tạm dừng để hội ý.

Một thành viên nữ trong bồi thẩm đoàn đề nghị muốn nghe ý kiến của đứa trẻ.

Mộ Cận Bùi tháo tai nghe xuống, Pudding Nhỏ chợt sững lại. Cô bé nhận ra hình như mọi người đều đang nhìn mình, liền vội vàng quay mặt lại hỏi Mộ Cận Bùi: “Chú ơi, ai thắng rồi?”

Mộ Cận Bùi: “Vẫn chưa quyết định, cần vị trọng tài nhỏ này giúp đỡ đấy.” Anh đặt Pudding Nhỏ xuống, “Con hãy nói ra tình yêu của mình đi. Vừa nãy mọi người đều đã nói họ yêu con thế nào rồi, đúng không?”

Pudding Nhỏ gật đầu liên tục, tâm trạng cô bé hiện giờ rất tốt vì cả hai bên trong phiên tòa đều bày tỏ họ yêu cô bé đến nhường nào.

Cô bé ban đầu chạy bước nhỏ, khi khoảng cách gần hơn thì bước từng bước một lại gần, vừa rụt rè vừa lo lắng. Cô bé cẩn thận nhìn Hà Sở Nghiêu.

Hà Sở Nghiêu mắt đỏ hoe, anh lập tức đứng dậy, quỳ một chân xuống trước ghế nguyên cáo và dang rộng vòng tay.

Pudding Nhỏ lao vào lòng anh, ôm chặt lấy cổ anh. Cô bé quá kích động, nhảy nhót tại chỗ vài cái, “Con yêu bố!”

Hà Sở Nghiêu: “Bố cũng yêu con.”

Pudding Nhỏ hôn anh một cái, “Cảm ơn bố không chê con nhỏ bé như vậy.”

Nước mắt Hà Sở Nghiêu trào ra, “Sao lại thế được, nhỏ như vậy cũng rất tốt mà, bố già rồi vẫn có thể bế con.”

Pudding Nhỏ giúp anh lau nước mắt, “Bố đừng khóc, con sẽ khỏe lại, nhất định sẽ khỏe lại.”

Hà Sở Nghiêu hỏi cô bé: “Con có muốn sống cùng bố không? Chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày, mỗi tối bố đều đọc truyện cho con nghe.”

“Đương nhiên rồi, dù thế nào đi nữa, cho dù con không chọn bố, bố cũng sẽ đọc truyện cho con mỗi ngày, vẫn yêu con như trước đây.”

Pudding Nhỏ thở phào nhẹ nhõm, “Con muốn… sống cùng bố Tạ. Không có con, con sợ bố ấy không quen, sợ bố không có ai bầu bạn, nên con cũng phải cố gắng sống tiếp.”

Tạ Quân Trình lặng lẽ nhìn Pudding Nhỏ, anh cũng không rõ mình đang nghĩ gì.

Pudding Nhỏ sợ Hà Sở Nghiêu buồn, cô bé lập tức cam đoan: “Nhưng cuối tuần con sẽ ở với bố, như vậy bình thường bố vẫn có thể ở bên em bé nhỏ của bố, con cũng ở bên bố Tạ. Chúng ta đều ở bên người mà mình rất yêu, rồi cuối tuần cả hai chúng ta cùng ở bên nhau, được không ạ?”

Không thể nhẫn tâm để ánh mắt kỳ vọng của Pudding Nhỏ thất vọng, Hà Sở Nghiêu gật đầu, ôm chặt cô bé.

Cuối cùng, Pudding Nhỏ được giao về cho Tạ Quân Trình.

Tiếng gõ búa vang lên, Hà Sở Nghiêu nhìn chằm chằm chiếc búa, ngẩn người. Tiếng vui mừng xung quanh cũng không kéo anh trở về thực tại.

Anh buộc phải thừa nhận, luật sư biện hộ của Tạ Quân Trình đã phối hợp với Quý Tinh Dao dựng nên một cái bẫy, Quý Tinh Dao dùng con bài tình cảm để dẫn anh vào trận.

Anh đã sa vào một cái bẫy không lối thoát, nhưng lại phải biết ơn Quý Tinh Dao.

Tại sao?

Vì cô ấy không vạch trần những khuyết điểm của anh trước mặt thẩm phán hay bồi thẩm đoàn, mà ngược lại, từng câu từng chữ đều thay anh nói tốt.

Những điều đó đều là những con dao ấm áp được cô chuẩn bị tỉ mỉ, anh đã chết trong vũng máu nhưng không cảm thấy đau đớn.

Rời khỏi tòa án, Tạ Quân Nghị và Mộ Văn Nhã đưa Pudding Nhỏ đến công viên. Đi cùng còn có cha mẹ của Hà Sở Nghiêu. Họ muốn gần gũi với Pudding Nhỏ nhưng lại sợ làm cô bé hoảng sợ, vì thế nhờ Tạ Quân Nghị dẫn cô bé đi cùng.

Mẹ của Hà Sở Nghiêu nhìn Pudding Nhỏ, cứ như đang thấy lại hình ảnh của con gái mình khi còn nhỏ. Quả thật giống như được đúc từ một khuôn ra vậy.

Quý Tinh Dao và Tạ Quân Trình nói chuyện vài câu với luật sư, tất cả lời cảm ơn gói gọn trong một cái ôm. Sau khi tạm biệt, Quý Tinh Dao nhìn quanh nhưng không thấy Mộ Cận Bùi.

“Anh ấy đâu rồi?” Cô hỏi Tạ Quân Trình.

Tạ Quân Trình đáp: “Đi đánh Hà Sở Nghiêu rồi.”

Quý Tinh Dao khựng lại: “Cái gì?”

Hiếm khi thấy Tạ Quân Trình kiên nhẫn nhắc lại: “Đi đánh Hà Sở Nghiêu.”

Quý Tinh Dao lo lắng: “Họ đang ở đâu?”

Tạ Quân Trình không trả lời trực tiếp: “Về phòng trưng bày.” Anh sải bước nhanh về phía bãi đỗ xe.

“Ê, tôi đang hỏi anh mà.” Quý Tinh Dao chạy theo, kéo tay anh lại. “Anh có thể nói cho rõ ràng không? Anh ấy đang ở đâu?”

Tạ Quân Trình đáp: “Phòng trưng bày!”

Chỉ có đánh người trong sân phòng trưng bày mới an toàn, vì đó là chỗ của anh ta kiểm soát, không ai báo cảnh sát. Đánh xong thì đưa thẳng đến bệnh viện M.K.

Cúc áo sơ mi của Hà Sở Nghiêu bị Mộ Cận Bùi kéo rách mất hai chiếc. Xe lao nhanh ra khỏi bãi đỗ, anh ta không biết điểm đến là đâu.

Mộ Cận Bùi đích thân lái xe, Hà Sở Nghiêu ngồi ghế sau, hai bên là bảo vệ của Mộ Cận Bùi, muốn thoát cũng không có cách. Dù vậy, anh ta cũng không định chạy, vì anh biết trận đòn này không thể tránh được. Trong lòng, anh ta cũng đang bức bối vô cùng.

Hoa Thần nhìn thấy Hà Sở Nghiêu bị Mộ Cận Bùi lôi mạnh lên xe. Cô đứng phía sau nói với Mộ Cận Bùi: “Đánh xong thì gọi cho tôi, tôi sẽ đưa anh ấy đi bệnh viện.”

Chiếc xe màu đen lao đi như một cơn gió. Landy nhìn theo cái đuôi xe ngày càng xa mờ: “Tôi cứ nghĩ, lúc anh trai tôi quyết định kiện tụng, chị sẽ ly hôn với anh ấy.”

Chiếc xe khuất dạng nhưng Hoa Thần vẫn chưa rời ánh mắt. “Nếu anh ấy từ bỏ đứa con gái ốm yếu này, tôi sẽ khinh thường anh ấy.”

Landy không khỏi lo lắng: “Không biết Mộ Cận Bùi sẽ mạnh tay đến mức nào.”

Hoa Thần nghiêng đầu: “Yên tâm, anh trai cô không tàn phế được đâu. Mộ Cận Bùi chưa nhận con gái, anh ta sẽ không dám hủy hoại cả nửa đời sau của mình vì anh trai cô.”

Landy cứng họng: “…”

“Tôi đi trước đây.” Hoa Thần vẫy tay, quay người bước về xe của mình.

Quý Tinh Dao lên xe xong liền gọi cho Mộ Cận Bùi ba lần nhưng không cuộc gọi nào được bắt máy.

Tạ Quân Trình ung dung nói: “Đừng gọi nữa, anh ta không rảnh để nghe đâu.”

Hôm nay, tâm trạng anh hiếm khi vui vẻ như thế, còn ngân nga vài nốt nhạc trong bản phối của Nguyệt Nguyệt.

“Anh có thể lái nhanh hơn chút được không?” Quý Tinh Dao gần như không nhịn nổi cơn giận.

Tạ Quân Trình liếc cô một cái: “Nhanh thế nào? Đạp lên nóc xe người ta mà đi à?” Anh cố ý chọc tức cô: “Hay là, đại tiểu thư, cô lái thử đi, để tôi xem kỹ năng và tốc độ của cô thế nào.”

Quý Tinh Dao lườm anh một cái, “Im miệng!”

Khi Quý Tinh Dao đến phòng tranh, mọi chuyện đã xong. Mộ Cận Bùi xắn tay áo đến khuỷu, một nửa áo sơ mi cũng đã bị kéo ra khỏi thắt lưng, trông hoàn toàn không còn chút hình tượng nào.

Hà Sở Nghiêu nằm trên bãi cỏ, quần tây đen đầy dấu chân, khuôn mặt cũng đã bầm dập. Anh ta thở dài một hơi, cảm giác như vừa được giải thoát.

Tại tòa, đối đầu với Quý Tinh Dao cũng là bất đắc dĩ, anh ta chỉ muốn giành lại quyền nuôi con gái mà thôi.

Quý Tinh Dao chạy thẳng vào sân, “Có cần đưa anh đến bệnh viện không?” Cô thật sự lo Hà Sở Nghiêu sẽ bị đánh đến tàn phế.

Hà Sở Nghiêu xua tay, “Không chết được đâu.”

Nghe anh ta nói vậy, Quý Tinh Dao bồi thêm mấy cú đá, “Tôi thay mặt Pudding Nhỏ đá anh đấy.”

Hà Sở Nghiêu: “…”

Cô mang giày cao gót mũi nhọn đá, suýt nữa thì anh đau đến chết.

Quý Tinh Dao nhìn về phía Mộ Cận Bùi, thấy khóe miệng anh bị rách, “Đau không?”

Mộ Cận Bùi lắc đầu, “Không sao.”

Quý Tinh Dao xoay người định lên lầu nhưng mới đi được mấy bước đã quay lại, đá thêm ba cái vào chân kia của Hà Sở Nghiêu.

Hà Sở Nghiêu đau đến toát mồ hôi trên trán, thầm chửi thề trong lòng, người phụ nữ này thật quá độc ác.

Chưa kịp hoàn hồn, Tạ Quân Trình đã túm lấy cổ áo anh, nhấc lên, “Khó khăn lắm mới đến đây, vào văn phòng tôi uống chén trà đi.”

Hà Sở Nghiêu biết rõ, Tạ Quân Trình sẽ chọn chỗ chưa bị đánh mà tiếp tục ra tay.

Không lâu sau, Quý Tinh Dao từ trên lầu bước xuống, trong tay cầm một chiếc khăn ẩm sạch sẽ, đưa cho Mộ Cận Bùi, “Lau máu trên mặt đi.”

Chiếc khăn được ngâm qua nước ấm, giờ vẫn còn nóng.

Mộ Cận Bùi chậm rãi lau sạch vết máu trên khóe miệng, nhưng khi chạm vào vết thương, vẫn đau đến thấu tim.

Quý Tinh Dao không yên tâm, “Anh nên đến bệnh viện kiểm tra đi.”

“Không cần đâu, chỉ là vết thương ngoài da.” Mộ Cận Bùi nhìn chằm chằm cô.

Ánh mắt anh khiến Quý Tinh Dao thấy không thoải mái, “Cảm ơn anh hôm nay, Pudding Nhỏ chưa bao giờ vui như vậy. Hôm nào tôi mời anh ăn cơm.” Cô chỉ tay lên lầu, “Tôi lên xem Tạ Quân Trình một chút, tám phần là đang đánh người.”

Ngay lúc cô định quay đi, Mộ Cận Bùi bất ngờ lên tiếng, “Hay tối nay em mời tôi ăn cơm luôn đi?”

Chương 82 🍃 Chương 84