KHI GIÓ NỔI LÊN – Chương 73

Editor: Team Phong Tâm
Beta: Bảo Trân

Hai, ba tiếng đã trôi qua, Hà Sở Nghiêu vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, tựa vào lan can nhìn ra biển, ngẩn ngơ. Sóng biển không một tiếng động, bầu trời xám xịt.

Chiếc điện thoại vẫn nằm dưới chân, anh thậm chí không còn sức để cúi người nhặt lên, cả cơ thể như bị rút cạn.

Cảm giác tội lỗi, tự trách, tuyệt vọng và đau đớn nhấn chìm anh.

Người phụ nữ mà anh từng yêu đã không còn nữa. Cô ấy hận anh sao? Có lẽ là vậy. Nếu không, tại sao đến phút cuối cùng của cuộc đời cũng không muốn liên lạc với anh?

Anh không thể quên được hình ảnh cô đeo nhẫn, hình ảnh mình mang sô-cô-la đến cho Pudding Nhỏ, từ “bố Sở Nghiêu” trở thành “chú Sở Nghiêu”.

Rõ ràng cô bé rất buồn, nhưng lại giả vờ như không có gì, như một người lớn.

Anh thích sự ngoan ngoãn, hiểu chuyện của cô bé, nhưng không hề biết rằng, ẩn sau đó là sự nhạy cảm và khả năng quan sát tinh tế. Anh không dám nghĩ đến nỗi bất an trong lòng cô bé lớn đến nhường nào.

Hà Sở Nghiêu hít thở sâu vài lần, vịn lan can cúi xuống nhặt chiếc điện thoại lên. Ngón tay run rẩy, anh bấm gọi cho Pudding Nhỏ.

“Chào chú Sở Nghiêu, buổi chiều tốt lành.” Giọng Pudding Nhỏ vui vẻ và đầy ngạc nhiên vang lên.

Hà Sở Nghiêu cố gắng lắm mới nói được vài từ: “Buổi chiều tốt lành.”

Pudding Nhỏ: “Kỳ nghỉ vui vẻ nhé. Cảm ơn chú, trong tuần trăng mật vẫn nhớ đến cháu.”

Hà Sở Nghiêu há miệng, nhưng không biết nói gì.

“Chú Sở Nghiêu, chúng ta là bạn tốt, đúng không ạ?”

“Đúng vậy.”

“Vậy cháu muốn hỏi chú một câu. Tất nhiên, nếu chú nghĩ rằng chú cần giữ bí mật vì bạn bè khác của chú, chú không cần trả lời.” Giọng Pudding Nhỏ nhỏ đi vài phần: “Bố nuôi cháu đã có bạn gái mới chưa? Chính xác hơn, bố có vị hôn thê chưa ạ?”

Cả ngày nay, cô bé đã tính toán cả sự chênh lệch múi giờ. Hiện tại ở Bắc Kinh là ba giờ sáng, bố nuôi chắc chắn không gọi điện cho cô bé, có lẽ anh đang bận bên bạn gái mà quên mất cô bé.

Hà Sở Nghiêu: “Không có bạn gái.”

“Chắc chắn không?”

“Rất chắc chắn.”

Pudding Nhỏ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô bé thực sự lo lắng bố nuôi cũng như Hà Sở Nghiêu, đột nhiên có vị hôn thê, rồi kết hôn, đi hưởng tuần trăng mật, không còn thời gian đến thăm cô bé nữa.

Trước đây, Hà Sở Nghiêu ngày nào cũng đến thăm cô bé, sau đó anh có bạn gái, một tuần đến một lần. Sau khi đính hôn, hai tuần mới nhớ đến cô bé một lần.

Giờ anh đã kết hôn, cùng vợ đi hưởng tuần trăng mật, cô bé không gặp được anh trong suốt một tháng.

“Chú Sở Nghiêu, cháu rất xin lỗi. Có lẽ cháu không thể làm phù dâu nhí cho chú được. Gần đây cháu cảm thấy rất mệt mỏi, cháu sợ đến lúc đó mình không đủ sức để đi cùng chú trên thảm đỏ. Nhưng cháu sẽ cùng bố đến dự lễ cưới, gửi đến chú tất cả tình yêu và lời chúc của cháu.”

Hà Sở Nghiêu như bị hàng ngàn mũi tên xuyên qua tim. “Nếu cháu không có sức, chú có thể bế cháu mà.” Anh không biết mình đang nói gì nữa, trước mắt chỉ là một màu trắng mờ mịt.

Nếu Pudding Nhỏ biết anh là bố ruột của cô bé, chắc chắn cô bé sẽ rất đau lòng, vì vào lúc cô bé tuyệt vọng nhất, anh lại kết hôn với một người phụ nữ khác, còn tổ chức một lễ cưới hoành tráng.

Nhưng nếu hủy bỏ lễ cưới, anh lại có lỗi với Hoa Thần.

Đây chính là hình phạt cho sự lăng nhăng, không chung thủy của anh.

Pudding Nhỏ nằm bò trên bệ cửa sổ, nhìn ra khu vườn nơi có một cặp bố con. Cô bé bị bó bột ở chân, người bố đẩy xe cho cô bé dạo quanh vườn.

Sự chú ý của cô bé tập trung vào hai bố con kia, hoàn toàn không để ý giọng nói của Hà Sở Nghiêu có gì khác lạ.

Cửa phòng bệnh mở, có bác sĩ bước vào.

“Chú Sở Nghiêu, cháu phải dừng cuộc gọi rồi. Cháu rất vui khi chú vẫn nhớ đến cháu trong chuyến đi này. Chúc tuần trăng mật hạnh phúc, cháu yêu chú, tạm biệt.”

Hà Sở Nghiêu: “Chú cũng yêu cháu.” Nhưng khi anh cố gắng lắm mới nói ra được câu đó, điện thoại đã bị cắt từ lâu.

Anh nhìn màn hình tối dần, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Vợ anh vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa: “Chồng ơi, anh không thấy nóng sao?”

Hà Sở Nghiêu sực tỉnh. Anh không thấy nóng, mặc dù lưng áo sơ mi đã ướt đẫm. “Cũng được.”

Hoa Thần đã thay đồ bơi, nhảy ngay xuống bể bơi, bơi về phía anh: “Anh có muốn xuống bơi cùng không?”

Hà Sở Nghiêu lắc đầu, bước từng bước nặng nề đến chiếc ghế nghỉ dưới ô che nắng. Đây là ngày thứ hai trong tuần trăng mật của anh và Hoa Thần. Anh phải nói với Hoa Thần thế nào rằng anh có một cô con gái?

Đối với cô, điều đó quá tàn nhẫn.

Anh và Hoa Thần quen biết nhiều năm, trước đây chỉ là bạn bè bình thường. Anh thích chơi bời, Hoa Thần cũng coi trọng tình cảm, hợp thì ở, không hợp thì chia.

Cả hai chưa từng dừng chân.

Cho đến năm ngoái, trong một bữa tiệc, hai người uống khá nhiều rượu. Ánh mắt giao nhau, từ đó những cảm xúc khác lạ bắt đầu xuất hiện, như ngọn lửa không thể dập tắt.

Khi tình cảm thăng hoa, anh cầu hôn Hoa Thần, nhưng cô không đồng ý. Lý do từ chối cô không nói rõ, nhưng anh biết, cô không tin tưởng anh, không mong đợi anh sẽ chung thủy với hôn nhân suốt đời.

Sau đó có lần cô mất ngủ, anh vừa mua sách truyện cho Pudding Nhỏ nhưng chưa kịp đưa, bèn đọc truyện cổ tích cho Hoa Thần nghe. Đêm đó, anh đọc hết cả cuốn sách.

Giữa họ lại có lần cầu hôn thứ hai, lần này là Hoa Thần cầu hôn anh vào ngày sinh nhật của anh.

Khoảnh khắc đó, anh quyết định sẽ cùng cô sống nốt nửa đời còn lại một cách tốt đẹp.

Nhưng đúng lúc này, số phận lại trêu đùa anh. Anh đã là bố của một đứa trẻ mười hai tuổi từ lâu.

Hoa Thần đã bơi lại gần, cô nằm trên bờ, đưa tay ra hiệu cho anh.

Hà Sở Nghiêu không đi qua, uống cạn một ly rượu vang, “Em yêu, anh có chuyện muốn thú nhận với em.”

Hoa Thần lên bờ, lấy khăn tắm quấn người, trêu chọc anh: “Có phải người tình cũ nào đó biết anh kết hôn rồi đến đòi phí thanh xuân không?”

Giọng cô nhẹ nhàng, hoàn toàn không để tâm.

Hà Sở Nghiêu không còn tâm trạng đùa cợt, dù chỉ để giảm bớt không khí căng thẳng, anh cũng không làm được.

Vốn anh định giấu cô, cùng cô trải qua tuần trăng mật ‘hoàn hảo’ rồi hẵng nói, nhưng anh thực sự không thể chịu đựng thêm, từng góc nhỏ trong tim anh đều bị nỗi đau xâm chiếm.

“Xin lỗi.” Anh run rẩy đôi môi.

Khi Hoa Thần ngồi lên đùi anh, cô mới nhận ra mắt anh đỏ hoe, như vừa khóc, lúc này cô mới cảm thấy sự việc nghiêm trọng, “Chồng à, anh sao vậy? Công ty gặp vấn đề à? Không sao đâu, em có tiền.”

Hà Sở Nghiêu ôm cô vào lòng, “Anh đúng là một kẻ khốn nạn.”

Hoa Thần: “Không thì sao? Anh nghĩ anh là người tốt chắc? Hà Sở Nghiêu, anh đánh giá mình quá cao rồi đấy.” Cô đột nhiên đổi giọng, “Cũng dễ hiểu thôi. Tạ Quân Trình cũng luôn nghĩ mình là người tốt, hai người đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”

Cô mắng là mắng, nhưng vẫn vỗ lưng anh, “Rốt cuộc là chuyện gì? Nói em nghe, không có chuyện gì là không giải quyết được đâu.”

Hà Sở Nghiêu cắn mạnh vào vai cô, Hoa Thần đau đến rít lên, “Cỏ thật, anh là chó à!”

“Pudding Nhỏ có lẽ là con gái anh, nó đã mười hai tuổi rồi.” Hà Sở Nghiêu nói xong, nheo mắt lại.

Hoa Thần giật mình ngồi thẳng dậy, cô từng xem video Pudding Nhỏ trong điện thoại của Hà Sở Nghiêu. Nhưng điều cô để tâm không phải Pudding Nhỏ là con ai, mà là: “Cô nhóc đó sao có thể mười hai tuổi? Nhìn nó bé xíu, cùng lắm là năm, sáu tuổi.”

Hà Sở Nghiêu: “Con bé sinh ra đã mắc bệnh. Mẹ nó là bạn gái của anh ở London, bọn anh đã yêu nhau nửa năm, sau đó…”

Hoa Thần biết, thời trẻ anh đa tình, cô hiểu người phụ nữ đó mang con bỏ đi trong đau khổ, vì không nhìn thấy trách nhiệm của anh, cũng không nhìn thấy hy vọng về tương lai.

“Mẹ đứa bé đâu? Từng ấy năm không tìm anh? Tạ Quân Trình biết Pudding Nhỏ là con anh mà cũng không nói với anh sao?”

Hà Sở Nghiêu lắc đầu, “Tạ Quân Trình không biết. Cậu ấy và Quý Tinh Dao đã nhận nuôi Pudding Nhỏ, bao năm qua vẫn chữa bệnh cho con bé.”

“Mẹ Pudding Nhỏ…” Anh nghẹn lại, “Cô ấy đã mất cách đây sáu năm. Đến phút cuối của cuộc đời, cô ấy cũng không liên lạc với anh. Số điện thoại của anh bao năm nay không thay đổi, chắc chắn cô ấy rất thất vọng về anh. Cô ấy thà gửi con cho người lạ, cũng không muốn gọi cho anh.”

Anh chưa bao giờ suy sụp như lúc này.

“Trước đây anh còn ngốc nghếch nghĩ rằng Pudding Nhỏ là con của Landy và Tạ Quân Trình. Pudding Nhỏ và Landy hồi bé giống nhau như đúc.”

“Bây giờ Pudding Nhỏ vẫn đang tìm anh, con bé chắc chắn muốn hỏi anh tại sao lại bỏ rơi nó.”

“Con bé chỉ là một đứa trẻ, nhưng lại phải gánh chịu lỗi lầm của người lớn.”

“Đây chính là quả báo của anh.”

“Anh thật vô dụng.”

Anh lảm nhảm nói không thành câu.

“Xin lỗi, anh cũng vừa mới biết được vài giờ trước. Quý Tinh Dao đã luôn tìm kiếm bố ruột của Pudding Nhỏ nhưng suốt bao năm vẫn không tìm thấy. Giờ đây, khi sinh mệnh của Pudding Nhỏ đang đếm ngược, cô ấy không còn cách nào khác nên nhờ anh giúp.”

Hoa Thần mất vài phút mới tiêu hóa được tin này, “Cảm ơn anh vì đã không lừa dối em.” Cô đưa tay ôm lấy anh, “Vậy mau trở về đi. Em không sao đâu, chuyến du lịch tuần trăng mật của chúng ta cũng không cần vội.”

Rõ ràng trong lòng cô cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng vẫn cố an ủi anh, “Nếu không có Pudding Nhỏ, có lẽ chúng ta chẳng bao giờ thành vợ chồng. Chính nhờ con bé mà anh mới trở nên dịu dàng hơn. Nếu không có cuốn truyện cổ tích đó, em đã không cầu hôn anh.”

“Anh cứ đến bệnh viện với đứa trẻ trước đi. Còn khoản nợ tuần trăng mật của chúng ta, đợi Pudding Nhỏ khỏe lại rồi em sẽ tính sổ dần. Nếu không hành anh đến mức mất trắng cả quần áo, em sẽ theo họ anh.”

Hà Sở Nghiêu ôm cô, không nói nên lời.

Hít thở một chút, anh nhắn tin lại cho Tạ Quân Trình qua số đó: [Tôi sẽ sớm gửi cậu kết quả điều tra.]

Anh cần trở về Manhattan để làm xét nghiệm ADN với Pudding Nhỏ. Chỉ khi có kết quả chắc chắn, anh mới thuyết phục được Tạ Quân Trình rằng mình chính là bố ruột của Pudding Nhỏ.

Từ giờ trở đi, anh cũng sẽ trở thành cái gai trong mắt của Tạ Quân Trình.

Tạ Quân Trình lại mơ thấy ác mộng, trong mơ có ai đó cướp mất Pudding Nhỏ. Anh chạy theo sau, dốc sức đuổi nhưng không sao bắt kịp bóng dáng kia.

Khi anh đang tuyệt vọng, điện thoại reo lên.

Anh bật đèn, trán đầy mồ hôi. Bây giờ mới là ba giờ rưỡi sáng.

[Mẹ kiếp, cậu bị điên à?] Nhắn xong, anh lập tức chặn số của Hà Sở Nghiêu.

Đêm ấy dài đằng đẵng.

Quý Tinh Dao cũng mất ngủ, gần sáng mới thiếp đi, nhưng khi tỉnh dậy thì đã là giữa trưa.

Tạ Quân Trình cũng không khá hơn. Sau cơn ác mộng, anh nửa tỉnh nửa mê, thức dậy với cơn đau đầu như búa bổ.

Trên lầu vang lên tiếng bước chân, Tạ Quân Trình ngẩng đầu. Quý Tinh Dao trong bộ đồ mặc nhà bước xuống, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, trông như bộ dạng cô thường có sau những đêm thức vẽ.

Anh không nhịn được mà cau mày, “Hôm qua cô nói chắc nịch sáng nay sẽ đi gặp Mộ Cận Bùi. Bây giờ là mấy giờ rồi? Cô có thể đừng tùy tiện như vậy được không?”

Quý Tinh Dao mở tủ lạnh lấy một hộp sữa chua, “Xong rồi, người phụ trách bệnh viện sẽ liên lạc với anh. Nếu anh không có ý kiến về chi phí điều trị, họ sẽ tiến hành các thủ tục báo cáo.”

Cô đứng trước tủ lạnh ăn hết một hộp, sau đó ôm thêm ba hộp đi lên lầu, “Hôm nay đừng làm phiền tôi. Tôi cần ngủ bù.”

Tạ Quân Trình xoa thái dương, “Tôi sẽ trở về vào chiều nay.”

“Hửm?” Quý Tinh Dao đứng khựng lại trên cầu thang.

Tạ Quân Trình: “Bệnh viện cần liên lạc với tôi, tôi tiện đến đó hơn. Chậm trễ một ngày cũng có thể ảnh hưởng đến tình trạng của Pudding Nhỏ.”

Quý Tinh Dao định nói gì đó, nhưng lại nuốt lời. Tình trạng của Pudding Nhỏ tệ hơn cô tưởng, nhìn vào trạng thái của Tạ Quân Trình gần đây là đủ hiểu.

Cô thường xuyên trao đổi với bác sĩ về bệnh tình, thực ra cô luôn mang theo hy vọng. Bác sĩ cũng nói vẫn còn hy vọng, nhưng thực tế trước mắt không giống vậy. Rõ ràng Tạ Quân Trình đã giấu cô rất nhiều.

“Mai tôi sẽ về nhà, vài ngày sau đưa Nguyệt Nguyệt sang Manhattan.”

Tạ Quân Trình nhìn cô, “Không phải định ở trong nước hai tháng sao?”

Quý Tinh Dao khẽ thở dài trong lòng, “Tôi không ngờ tình trạng của Pudding Nhỏ lại bi quan đến vậy. Nguyệt Nguyệt ngày nào đi vẽ cũng được. Tháng Tám bay sang để tham gia triển lãm là được. Thời gian này, để con bé ở cạnh Pudding Nhỏ cho khuây khỏa.”

Tạ Quân Trình: “Còn bố mẹ cô thì sao?”

Quý Tinh Dao: “Bố mẹ tôi đều có kế hoạch riêng. Bố tôi sắp đi Thượng Hải học thêm và còn muốn tìm việc làm, chẳng có gì để tôi phải lo cả.”

Cô tưởng mọi chuyện cuối cùng cũng ổn thỏa, nhưng còn chưa kịp thở phào, những rắc rối của cuộc đời lại liên tiếp ập tới. Con đường này chỉ toàn gai góc, dường như không có điểm dừng.

Cô vẫn chưa biết chú Trương đang ở đâu, bố ruột của Pudding Nhỏ vẫn chưa tìm được. Còn mối quan hệ giữa cô, Mộ Cận Bùi và Nguyệt Nguyệt rốt cuộc sẽ đi về đâu.

Buổi chiều, Mộ Cận Bùi đến cửa tiệm may mà Trữ Chinh đã giới thiệu, ‘Tiệm May Lão Úy’. Một đối tác kinh doanh của anh cũng mang họ Úy. Trước đây, trong dự án ngăn chặn Đường Hoành Khang ở trong nước, chính người bạn họ Úy này đã giúp anh rất nhiều.

Không hiểu sao, anh có cảm giác thân thuộc với tiệm may này.

Mộ Cận Bùi đẩy cửa bước vào, bên trong vừa ấm áp vừa mát mẻ, trong tiệm chỉ có một bà cụ ngoài tám mươi tuổi, không có ai khác giúp việc.

Bà cụ tóc trắng xóa, khuôn mặt hằn rõ dấu vết thời gian, nhưng tinh thần vẫn trông rất tốt.

“Chào bà.”

Bà cụ đang sửa quần áo, chậm rãi ngẩng đầu, đẩy kính lão lên rồi cười hỏi: “Cháu sửa quần áo hay thay khóa kéo?”

“Không ạ, hôm qua cháu đã hẹn với bà rồi.” Mộ Cận Bùi giới thiệu, rồi lấy bản vẽ thiết kế trong tay đặt lên bàn làm việc của bà.

Bà cụ nhớ ra, “Làm váy cho búp bê của con gái cháu đúng không?”

Mộ Cận Bùi ngồi xuống đối diện bà, “Đúng vậy, làm trước mấy bộ mùa hè ạ.”

Bà cụ xem bản vẽ, “Ừ, vẽ đẹp đấy, đẹp hơn con trai bà vẽ.” Bà chỉ tay về phía dãy vải dài phía sau, “Cháu tự chọn đi, chọn xong bà cắt cho, nếu không biết may, bà dạy.”

Nói xong, bà cúi đầu tiếp tục công việc.

Tiếng máy may “rầm rầm”, “đùm đùm”, “két két” vang lên đều đều trong căn phòng, âm thanh không hề gây khó chịu, ngược lại còn khiến lòng người yên tĩnh hơn.

Mộ Cận Bùi dựa theo hình dung trong đầu, chọn vải váy và phụ liệu.

Tiếng máy may dừng lại, bà cụ đã làm xong phần việc trong tay. Bà nhìn Mộ Cận Bùi, “Chàng trai, vẫn chưa chọn xong à?”

Vải quá nhiều, anh nhìn đến hoa cả mắt, mãi vẫn không tìm được chất liệu mình muốn, đành nhờ bà giúp: “Cháu không tìm được loại vải lót trong cho váy công chúa ạ.”

Bà cụ cười, “Cháu cũng tinh tế đấy.” Làm váy công chúa cho búp bê mà cũng cần lót trong. Bà vịn vào bàn làm việc đứng dậy, “Để bà tìm cho.”

“Con gái cháu thật có phúc, có một người bố chu đáo thế này.”

Mộ Cận Bùi chỉ cười, anh chỉ là một người bố, không xứng đáng với bất kỳ mỹ từ nào.

Bà cụ khom lưng tìm ra một loại vải cotton màu nhạt, “Cháu giống hệt con trai bà, rảnh rỗi lại nghĩ cách may quần áo cho búp bê của cháu gái bà, năm nào cũng làm mẫu mới.”

Vừa nói, bà vừa cười.

Mộ Cận Bùi hỏi: “Cháu gái bà bao nhiêu tuổi rồi ạ?” Anh tự trả lời luôn: “Con gái cháu sáu tuổi, hai mươi mốt ngày.”

“Cháu gái bà lớn rồi, đã kết hôn và có con rồi.” Bà cụ giơ tay, “Đưa vải cháu chọn cho bà, bà cắt ngay đây.”

Bà cụ bắt đầu cắt vải, không nói chuyện với Mộ Cận Bùi nữa.

Mộ Cận Bùi yên lặng ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn đôi tay thô ráp, đầy chai sạn nhưng vẫn linh hoạt của bà, từng bộ váy nhỏ được cắt tỉ mỉ.

Có lẽ sau này anh cũng sẽ giống con trai bà, dù Nguyệt Nguyệt hai mươi tuổi, ba mươi tuổi, anh vẫn sẽ làm quần áo cho những con búp bê của con bé, làm theo các kiểu dáng đang thịnh hành lúc đó.

Mãi đến chạng vạng, tám bộ váy mới được cắt xong.

Bà cụ chuẩn bị chỉ cho từng bộ váy, chia riêng từng bộ và cất gọn.

Rời khỏi tiệm may, Mộ Cận Bùi nhắn tin cho Quý Tinh Dao: [Khi nào em về? Sáng mai tôi có chuyến bay đến Thượng Hải, muốn đến thị trấn thăm Nguyệt Nguyệt rồi quay lại Manhattan. Báo trước với em.]

Quý Tinh Dao: [Mai tôi về, đến nhà rất muộn. Tôi sẽ nói trước với mẹ, anh cứ đến nhà đón Nguyệt Nguyệt.]

Mộ Cận Bùi: [Nếu giờ bay gần nhau, tôi đến Thượng Hải đợi, rồi cùng em về, đỡ phải đi tàu cao tốc.]

Quý Tinh Dao từ chối: [Không cần phiền, cảm ơn. Tôi đến nhà tầm chiều tối.]

[Ừ, đi đường cẩn thận.] Mộ Cận Bùi không nhắn thêm nữa.

Ba giờ rưỡi chiều, Mộ Cận Bùi đã đến thị trấn nhỏ.

Không khí thị trấn hơi ẩm, mặt đất vẫn còn ướt, cây cỏ ven đường như vừa được nước mưa gột rửa, chắc mới mưa xong.

Trước cổng nhà họ Quý, Doãn Hà đang chăm sóc bồn hoa cạnh cổng.

“Chào cô.”

Doãn Hà quay đầu, gật nhẹ với Mộ Cận Bùi rồi chỉ tay vào sân, “Nguyệt Nguyệt đang chơi trong đó.”

Quý Thường Thịnh không có ở nhà, ông ra siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Tối nay Nguyệt Nguyệt muốn ăn bánh bao chiên, ông sẽ tự tay làm cho con bé.

Buổi trưa vừa mưa lớn, giờ trong sân còn nhiều vũng nước nhỏ. Nhà không có ai, Nguyệt Nguyệt như con ngựa hoang xổng chuồng, thẳng tay quăng đôi dép ra, chân trần nhảy vào vũng nước, giậm mạnh đến mức nước bắn lên cả mặt.

“Nguyệt Nguyệt.”

Chân Nguyệt Nguyệt vừa nhấc lên, còn chưa kịp giậm xuống, đã bị giọng nói làm giật mình, con bé ngẩng đầu lên, “Chú!”

Nguyệt Nguyệt chạy thẳng tới.

Mộ Cận Bùi ngồi xuống, ôm cô bé vào lòng.

Khoảnh khắc cô bé chạy ào về phía anh, anh cảm thấy thật may mắn vì cô bé đã quên đi con người anh của hai năm trước. Khi đó, vì phải để ý đến cảm xúc của Quý Tinh Dao, Nguyệt Nguyệt chỉ biết cố ý tránh né anh, thậm chí dần dần cũng không còn thích anh nữa.

“Chú, chú đi cùng với cô Tinh Dao à? Cô Tinh Dao đâu rồi?” Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu hỏi.

“Cô Tinh Dao vẫn đang trên máy bay.”

“Ồ. Bao giờ cô ấy đến?”

“Tầm chiều tối.”

Mộ Cận Bùi bế bổng cô bé lên, đặt ngồi trên ghế, lấy khăn lau mặt, lau chân cho cô bé.

“Chú đến đây là để thăm cháu à?”

Mộ Cận Bùi gật đầu.

Nguyệt Nguyệt cười tươi, giơ tay tạo thành hình trái tim.

Bảy giờ rưỡi, trời thị trấn nhỏ dần tối.

Tàu cao tốc từ từ vào ga, Quý Tinh Dao tháo tai nghe xuống.

Cô xách vali, hòa vào dòng người xuống tàu.

Cổng ra chật kín người qua lại.

Nguyệt Nguyệt sốt ruột, rướn cổ nhìn vào bên trong nhưng không thấy cô Tinh Dao đâu. Cô bé cùng chú đã đến đây từ chiều, chờ mãi đến giờ trời tối, mà cô Tinh Dao vẫn chưa xuất hiện.

Cô bé lo lắng: “Cô Tinh Dao có bị lạc không? Sao giờ vẫn chưa ra? Hay cô ấy đi nhầm đường rồi?”

Mộ Cận Bùi không biết chính xác giờ chuyến bay của Quý Tinh Dao, nên phải đến sớm để đợi. Anh trấn an Nguyệt Nguyệt: “Cô Tinh Dao sẽ không lạc đâu. Trời tối rồi, cô ấy sẽ ra ngay thôi. Có thể toa tàu của cô ấy ở phía sau, phải đi một đoạn đường nữa.”

“Cô Tinh Dao!” Nguyệt Nguyệt đột nhiên hét lên vui sướng. Đây là lần đầu tiên sau hai năm, cô bé và Quý Tinh Dao xa nhau lâu đến vậy, nên giờ tràn ngập nhớ nhung.

Quý Tinh Dao bị tiếng gọi quen thuộc thu hút, ngẩng đầu liền thấy bóng dáng cao lớn, nổi bật của Mộ Cận Bùi trong đám đông. Anh đang bế Nguyệt Nguyệt, trên tay cô bé là một bông cẩm chướng đang vẫy liên tục về phía cô.

Khung cảnh này, trước khi ly hôn, cô đã từng tưởng tượng vô số lần. Nhưng nơi đó là sảnh đến của sân bay, cô vừa trở về sau chuyến công tác, người cô yêu bế con gái đến đón cô về nhà.

“Cô Tinh Dao.” Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng gọi thêm lần nữa, đầy phấn khích.

Quý Tinh Dao thu lại suy nghĩ, bước nhanh ra ngoài. Mộ Cận Bùi không nói nhiều, đưa Nguyệt Nguyệt cho cô, tiện tay xách luôn vali của cô.

“Cô Tinh Dao, cô vất vả rồi.” Nguyệt Nguyệt đưa bông cẩm chướng trong tay cho cô.

“Cảm ơn bảo bối.” Quý Tinh Dao hôn lên má cô bé.

Mộ Cận Bùi kéo vali đi phía sau. Anh luôn giữ khoảng cách phù hợp với Quý Tinh Dao, nhưng ánh mắt thì dõi theo hai mẹ con cô, không rời nửa bước.

Chương 72 🍃 Chương 74