KHI GIÓ NỔI LÊN – Chương 07
Editor: Mỡ
Beta: Bảo Trân
—
Đến phòng vẽ, Quý Tinh Dao không vội kéo rèm cửa sổ, cô hỏi Mộ Cận Bùi xem anh muốn ánh sáng như thế nào vì cô không biết phong cách hội hoạ của anh.
Đây là lần đầu tiên Mộ Cận Bùi bước vào khu vực làm việc của cô, các dụng cụ vẽ đều có đầy đủ. “Để tôi tự làm.” Anh kéo rèm cửa sổ lớn ở phía Bắc lên, “Sao em không mua căn hộ ở đối diện? Ít nhất có thể nhìn thấy bình minh.”
Quý Tinh Dao mở máy tính, “Tôi không thích bình minh, tôi thích hoàng hôn.”
Hiếm có người mà Mộ Cận Bùi nghe nói không thích bình minh, nhưng mẹ anh, bà Bùi Ngọc, lại là người như vậy. Bà ấy và Quý Tinh Dao lại có một điểm giống nhau. “Giống mẹ tôi.”
“Có vẻ tôi và dì Bùi Ngọc thật sự có duyên.” Quý Tinh Dao nói về lý do cô thích hoàng hôn: “Có những tình cảm bắt đầu rất đẹp nhưng chưa chắc đã có kết cục tốt. Nếu ví ánh mặt trời trong ngày với tình yêu và hôn nhân, tôi thích hoàng hôn hơn vì kết thúc rất đẹp, hai người cùng nhau già đi, sống hạnh phúc suốt đời.”
Mộ Cận Bùi không biết phải đáp lại thế nào.
Phòng vẽ tĩnh lặng vài giây.
Quý Tinh Dao chỉ vào kệ đồ cổ: “Cái bình mà anh muốn vẽ, tự anh chọn đi.”
Mộ Cận Bùi đi tới, lần trước nhìn lướt qua từ xa, chỉ để ý đến vài chiếc bình có màu sắc khác biệt mà không chú ý đến những cái khác.
Anh bắt đầu từ hàng đầu tiên, nhìn xuống dưới thấy có vài món đồ có giá trị cực kỳ cao. Kệ đồ cổ này nếu đem bán đấu giá có thể mua được cả tòa nhà này. “Em bỏ nhiều tiền vào tranh tĩnh vật như vậy, sao lại bắt đầu vẽ tranh chân dung?”
Quý Tinh Dao: “Thử thách bản thân thôi.” Cô chuẩn bị các dụng cụ vẽ cho anh, rồi đi đến gần, “Nhà anh chắc còn có nhiều đồ cổ hơn tôi gấp mấy lần.”
Mộ Cận Bùi: “Ừm, mẹ tôi thích chúng.”
“Anh cứ xem từ từ, tôi đi pha cà phê.” Quý Tinh Dao chưa đi được mấy bước đã bị Mộ Cận Bùi gọi lại, “Em cứ bận đi, để tôi pha.” Cà phê cô pha quá khó uống, ảnh hưởng đến cảm hứng sáng tác của anh.
Quý Tinh Dao khá hài lòng khi thấy anh muốn tự pha cà phê, đôi tay của cô chỉ có thể dùng để vẽ tranh, làm những việc khác thì không giỏi.
Mộ Cận Bùi đi pha cà phê, còn Quý Tinh Dao ngồi xuống bàn làm việc, nhìn vào gương và bắt đầu phác thảo [Tinh Dao 4]. Trước đây mỗi khi làm việc, cô sẽ không để ai được phép ở trong phòng vẽ, tất cả phải yên tĩnh tuyệt đối. Nhưng hôm nay có Mộ Cận Bùi ở đây lại không hề làm cô phân tâm, ngược lại còn khiến cô tràn đầy cảm hứng.
Quý Tinh Dao quá tập trung đến nỗi mùi cà phê cũng không thể kéo cô ra khỏi suy nghĩ. Cho đến khi Mộ Cận Bùi mang đến một ly cà phê cho cô, “Nếm thử xem.”
Mùi cà phê còn thơm hơn cả cà phê cô pha. Quý Tinh Dao nhấp vài ngụm rồi thắc mắc: “Vẫn là hạt cà phê của tôi sao?”
“Nếu không thì sao?” Mộ Cận Bùi lấy ly cà phê cho mình từ tủ rượu rồi nói với cô, “Sau này cà phê vẫn nên để tôi pha.”
Quý Tinh Dao nhìn vào gương, rõ ràng anh không nói gì, nhưng cô lại cảm nhận được một ý nghĩa khác. Cô bình tĩnh lại, nhẹ nhàng khuấy cà phê.
Cả buổi sáng trôi qua, Mộ Cận Bùi chỉ mới đặt xong vị trí chiếc bình. Quý Tinh Dao thì đã hoàn thành tất cả ý tưởng cho bức [Tinh Dao 4], khung cảnh đã hình thành rõ ràng trong đầu.
Cả hai đều bận rộn với công việc của mình, thỉnh thoảng Mộ Cận Bùi lại rót thêm cà phê cho Quý Tinh Dao, cả hai cũng không trao đổi nhiều. Mãi cho đến khi chú Trương gửi tin nhắn hỏi cô trưa nay muốn đặt món gì, Quý Tinh Dao xoa xoa cổ, quay sang nhìn Mộ Cận Bùi.
Mộ Cận Bùi đã lâu rồi không vẽ, anh đang luyện tay trên bức phác thảo. Áo khoác ngoài của anh treo trên lưng ghế, giờ chỉ mặc chiếc sơ mi trắng. Áo sơ mi vừa vặn tôn lên dáng lưng vững chãi của anh. Cô từng muốn anh làm người mẫu, không chỉ vì bóng lưng của anh mang lại cho cô cảm giác về một câu chuyện mà còn vì đường nét của cơ thể anh, mỗi khi cầm bút, cô lại muốn vẽ bóng lưng ấy. Mộ Cận Bùi xắn tay áo lên đến khuỷu tay, chăm chú vào việc tạo hình, không nhận ra Quý Tinh Dao đang nhìn anh từ phía sau.
Trước đó Quý Tinh Dao không chú ý nhưng lần này cô nhận ra chiếc đồng hồ trên cổ tay anh. Nó là cùng một thương hiệu với đồng hồ của cô, thậm chí kiểu dáng cũng khá giống nhau. Chiếc đồng đó là món quà cô mua tặng bản thân nhân dịp sinh nhật lần thứ mười tám. Hôm cô tham dự buổi tiệc từ thiện đấu giá mùa thu, bố nhất quyết bảo cô thay chiếc đồng hồ đó ra, chiếc đồng hồ vẫn ở nhà bố cô quên chưa lấy lại.
Quý Tinh Dao định trả lời chú Trương nhưng đành phải cắt ngang sự tập trung anh: “Mộ Cận Bùi.” Khi thương thảo, cô gọi anh là Mộ tổng, nhưng lúc này là thời gian riêng tư cô đổi cách xưng hô.
Mộ Cận Bùi ngẩn người trong một khoảnh khắc, anh hiếm khi nghe người khác gọi tên mình đầy đủ như vậy. Lúc ở nước ngoài, mọi người đều gọi anh là sếp hoặc tên tiếng Anh, chỉ có người nhà mới gọi anh là Cận Bùi.
Mộ Cận Bùi đặt bút xuống, quay người lại, “Có chuyện gì vậy?”
Quý Tinh Dao hỏi anh: “Sắp đến 12 giờ rồi, chúng ta ra ngoài ăn hay anh muốn gọi đồ giao đến?”
Mộ Cận Bùi: “Đặt món đi, tôi ăn gì cũng được.”
Hai người đã ăn cùng nhau hai lần nên cũng hiểu một chút về khẩu vị của anh, cô đã chọn món xong và gửi cho chú Trương. Kể từ khi về nước, cô gần như luôn đặt đồ ăn từ nhà hàng đối diện tòa nhà này, mỗi lần đều do chú Trương tự đi lấy. Còn phòng vẽ này, ngoài người thân trong gia đình, Mộ Cận Bùi là người đầu tiên được bước vào.
Cô là khách quen của nhà hàng, mỗi lần đến quản lý đều sẽ tặng món ăn kèm, thường là một phần ba khẩu phần của một bữa ăn bình thường. Hôm nay anh ấy lại tặng cô hai chiếc nấm nướng phô mai. Khi nhìn thấy nấm nướng, Quý Tinh Dao lại nhớ đến lần đầu tiên ăn cùng Mộ Cận Bùi, anh đã đút cho cô ăn nấm nướng rồi ăn nốt nửa còn lại mà cô chưa ăn hết.
Quý Tinh Dao ăn rất chậm, ngay cả Mộ Cận Bùi, người luôn ăn từ từ cũng cảm thấy như là cô ăn không ngon miệng, nghĩ rằng cô không thích món nấm nướng phô mai này nên anh nói “Không thích thì đưa cho tôi.”
Quý Tinh Dao giật mình, cô đã ăn hết một nửa rồi, làm sao có thể đưa cho anh được.
Cô đành giải thích: “Món này gần như mỗi ngày tôi đều gọi, hôm nay vị hơi khác, có thể là do đổi đầu bếp.” Cô lại cắn một miếng, cảm giác mùi vị thật sự có hơi khác, lần này hơi ngọt hơn.
Sau bữa ăn, Mộ Cận Bùi không vội vẽ tranh ngay, anh đi pha cà phê.
Lúc này Quý Tinh Dao rảnh rỗi không có việc gì, cô đã định dành tháng này để suy nghĩ cho [Tinh Dao 4], không ngờ lại hoàn thành sớm hơn hai tuần. Tất cả đều hoàn thành một cách trôi chảy và suôn sẻ. Cô cầm một cuốn sách vẽ, ngồi lên chiếc ghế đu bên cửa sổ phía tây, buổi chiều ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ, vài tia nắng chiếu vào phòng, một vài tia nắng chiếu lên người. Cửa sổ nửa mở, gió thổi vào khiến rèm vải màu kem cuộn lên, chưa kịp rủ xuống thì một làn gió khác lại thổi đến.
Mộ Cận Bùi mang cà phê đến, bước chân chợt dừng lại.
Phía sau chiếc ghế đu là vài chậu cây xanh cùng một số cây xương rồng nhỏ lười biếng nằm dưới ánh sáng mùa thu. Cảnh tượng này như được đóng băng lại. Bên cửa sổ, Quý Tinh Dao dưới ánh nắng mùa thu và gió thu giống như một bức tranh bị thời gian lãng quên.
“Soạt.” Quý Tinh Dao lật một trang của tập tranh.
Mộ Cận Bùi bước lại, đặt ly cà phê lên chiếc bàn thấp trước mặt cô.
Quý Tinh Dao: “Cảm ơn.” Cô hỏi một câu: “Anh học pha cà phê từ đâu vậy?”
“Từ mẹ tôi.” Mộ Cận Bùi liếc nhìn tập tranh trong tay cô, đó là tạp chí chuyên ngành do M.K phát hành.
“Anh thường xuyên pha cà phê à?”
“Nếu ký hợp đồng quản lý, tác phẩm của em sẽ được trưng bày ở vị trí tốt nhất.”
Hai người gần như cùng lên tiếng.
“Chỉ pha cho em và mẹ tôi.”
“Về tỷ lệ phân chia, tôi vẫn giữ nguyên điều kiện như trước.”
Một lần nữa, cả hai lại nói cùng lúc. Mộ Cận Bùi không lên tiếng, anh chờ cô nói xong.
Quý Tinh Dao nhắc lại những lời trước đó, “Về tỷ lệ phân chia, vẫn như tôi đã nói.” Cô nhìn anh, “Tôi chưa từng nhượng bộ ai.”
Cô vốn không thiếu kênh bán hàng, giờ chỉ muốn chọn một nền tảng cao cấp hơn, tiết kiệm thời gian và công sức. Thêm nữa, cô có đủ tự tin để yêu cầu tỷ lệ chia cao như vậy.
Nhưng Mộ Cận Bùi cũng kiên quyết: “Trong phương diện làm ăn kinh doanh, tôi cũng chưa từng nhượng bộ ai.”
Hai người nhìn nhau vài giây.
Gió thổi vào, Mộ Cận Bùi đi qua đóng cửa sổ lại, “Em ngủ một chút đi.” Anh quay lại khu vực làm việc, tiếp tục vẽ phác thảo.
Quý Tinh Dao vốn là người thức khuya, cô hiếm khi ngủ ngày huống chi là buổi trưa, vì cũng không cảm thấy buồn ngủ vào thời gian đó. Lật xong tập tranh, cô đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, “Mộ tổng, anh có thể cho tôi mượn chiếc đồng hồ của anh không?”
“Lại đây lấy.” Mộ Cận Bùi không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú vẽ phác thảo.
Anh không hỏi cô muốn mượn đồng hồ làm gì. Quý Tinh Dao chủ động giải thích: “Tôi muốn vẽ lại nó.”
“Ừ.” Mộ Cận Bùi cởi đồng hồ ra, đặt sang một bên, rồi tiếp tục công việc.
Quý Tinh Dao sợ làm phiền anh, bước chân nhẹ nhàng, lấy đồng hồ rồi rời đi, ngồi xuống trước bàn làm việc. Dây đồng hồ vẫn còn giữ hơi ấm của anh. Cô nhìn kỹ, nhận thấy chiếc đồng hồ của anh và chiếc của cô giống nhau, chỉ khác ở chỗ hình dạng các vạch chia giờ, chiếc đồng hồ nam thiếu những chi tiết có ở chiếc đồng hồ nữ nhưng không ảnh hưởng đến việc xem giờ. Thì ra chiếc đồng hồ của cô và Mộ Cận Bùi là đồng hồ cặp.
Quý Tinh Dao lấy giấy bút ra và bắt đầu vẽ phác thảo. Thời gian như dòng sông, lặng lẽ trôi qua. Ánh sáng vàng của buổi hoàng hôn chiếu lên tủ rượu, buổi tối đã đến. Quý Tinh Dao đã vẽ chiếc đồng hồ suốt cả buổi chiều, mỗi chi tiết đều được cô chú ý đến, cô nhanh chóng ghi chú ngày hôm nay ở góc dưới bên phải.
Cô nhìn sang Mộ Cận Bùi, anh đã phác thảo xong, bức phác thảo của anh không thua kém gì cô.
Bên ngoài, ánh mặt trời cuối cùng cũng tắt, bầu trời dần tối lại. Đèn trong phòng vẽ vẫn chưa bật, ánh sáng trong phòng không đủ, lúc này Mộ Cận Bùi với đường nét khuôn mặt nghiêng lại càng nổi bật rõ rệt, toát lên sức hút của một người đàn ông trưởng thành. Mộ Cận Bùi cũng cảm giác được gì đó, đột nhiên quay người lại.
Quý Tinh Dao giờ đây gần như đã quen với những ánh mắt bất ngờ như vậy, cô đưa chiếc đồng hồ cho anh, “Phác thảo gần xong rồi đúng không?”
Mộ Cận Bùi: “Sắp xong rồi.” Anh nói rồi tiếp tục vẽ.
“Chiếc đồng hồ của anh.”
Mộ Cận Bùi không lên tiếng, cũng không nhìn cô, tất cả sự chú ý của anh đều dồn vào bức phác thảo trên bảng vẽ. Anh đưa tay trái ra, nắm lại thành một nắm tay nhẹ, lòng bàn tay hướng xuống. Ý nghĩa rất rõ ràng, muốn cô đeo đồng hồ cho anh.
Quý Tinh Dao trông có vẻ rất bình tĩnh, thoải mái đeo đồng hồ cho anh. Không thể tránh khỏi việc cô chạm vào tay anh, trong lúc đó Mộ Cận Bùi vẫn không nhìn cô.
Khi đồng hồ được đeo xong, Quý Tinh Dao nhìn đi nhìn lại một hồi, đột nhiên có ý tưởng: “Mộ tổng, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, tôi sẽ sẵn lòng giúp.”
Mộ Cận Bùi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nói thẳng: “Cô lại nhìn tay tôi, muốn vẽ nữa sao?”
Quý Tinh Dao: “… Cũng có ý định đó nhưng chưa nghĩ ra sẽ vẽ như thế nào.” Không phải cô chưa nghĩ ra mà cảm thấy không thích hợp, cô sẽ nghĩ đến cảnh họ nắm tay nhau mất.
Mộ Cận Bùi không nói gì, anh cất bút đi, “Khi nào rảnh tôi sẽ quay lại sửa.”
Cả ngày hôm nay, anh không còn cảm giác đau đầu. Anh đề nghị: “Tối nay ra ngoài ăn nhé.”
Quý Tinh Dao rất vui vẻ. Ở bên anh, cô cảm giác như có nguồn cảm hứng sáng tạo vô tận. Mộ Cận Bùi đứng dậy, khoác lên áo khoác ngoài. Khi anh ngồi, cô có thể thoải mái nói chuyện với anh nhưng khi anh đứng lên, cảm giác áp bức đến từ chiều cao của anh lại khiến cô không khỏi lùi lại một bước.
Khóa cửa xong, hai người cùng rời đi, thi thoảng trò chuyện với nhau. Nơi ăn tối hôm nay cũng là Quý Tinh Dao chọn, nhà hàng nằm ở tầng 22. Một sự tình cờ là khi đợi thang máy, Quý Tinh Dao nhìn thấy người đàn ông hôm trước đã quấy rối cô ở bệnh viện, Tề Sâm.
Bên cạnh anh ta là vị hôn thê, họ đứng khá gần nhau, người phụ nữ đang xem điện thoại, có khá nhiều người xếp hàng chờ thang máy, anh ta vô thức dùng tay che chắn cho cô ấy. Cô chỉ nhìn thấy một bên mặt của vị hôn thê đó.
Hai thang máy gần như đồng thời đến, cửa mở, mọi người trong thang máy bước ra ngoài, Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao bước vào thang máy bên phải, còn Tề Sâm và Hứa Duệ bước vào thang máy bên trái. Mộ Cận Bùi và Hứa Duệ không thấy nhau. Tầng 22, bốn người gặp nhau ở hành lang. Tầng này có hai nhà hàng, mỗi nhà hàng một hướng.
Người ngạc nhiên nhất là Mộ Cận Bùi, anh không ngờ người đàn ông hôm trước quấy rối Quý Tinh Dao ở bệnh viện lại là chồng sắp cưới của Hứa Duệ và anh đã hiểu rõ ý nghĩa câu nói “không tốt cũng không xấu” của Hứa Duệ.
Khi họ tiến lại gần, Hứa Duệ mỉm cười chuyên nghiệp, “Mộ tổng, thật trùng hợp.”
Mộ Cận Bùi gật đầu, “Xin chào.”
Cả hai đều không có ý giới thiệu người bên cạnh, bốn người lướt qua nhau đi về hai nhà hàng khác nhau.
Khi họ đi xa, Quý Tinh Dao nhỏ giọng hỏi: “Anh quen vị hôn thê của Tề Sâm à?”
Mộ Cận Bùi: “Cô ấy là thư ký cũ của tôi, Hứa Duệ.”
Hóa ra là vậy. Vì là thư ký cũ, chắc chắn khi cô ấy nghỉ việc đã có điều gì đó không vui nên thái độ lạnh nhạt của anh là có thể hiểu được. Quý Tinh Dao không hỏi thêm gì nữa nhưng cô cảm thấy tiếc cho Hứa Duệ, Tề Sâm là tên đàn ông cặn bã. Nếu anh ta không đa tình thì hai người nhìn qua cũng là một cặp đôi khá tương xứng.
Trông giống chị đẹp và tiểu thịt tươi.
Đến nhà hàng, nhân viên dẫn họ vào chỗ ngồi. Lần này, Mộ Cận Bùi không ngồi đối diện với Quý Tinh Dao, anh ra hiệu bảo cô ngồi vào trong.
Quý Tinh Dao: “?” Nhưng vẫn di chuyển vị trí.
Mộ Cận Bùi ngồi xuống bên cạnh cô, nếu ngồi đối diện, anh không thể không nhìn vào đôi mắt của cô, nơi đó có sự thuần khiết và vẻ đẹp mà anh không thể với tới.
