KHI GIÓ NỔI LÊN – Chương 78

Editor: Phong Tâm
Beta: Bảo Trân

Nguyệt Nguyệt bước đến trước bức tranh “Tiểu tinh linh trên tháp chuông”. Cô bé đặc biệt yêu thích bức tranh này, vì trong lòng cô bé nó vô cùng đặc biệt. Cô Tinh Dao đã từng dẫn cô bé đi du lịch bằng xe tự lái qua Đường 50, đưa cô bé đến một thị trấn nhỏ để ngắm tháp chuông, rồi kể cho cô bé nghe câu chuyện về tinh linh trên tháp chuông.

Cô Tinh Dao cũng đã vẽ một bức tranh về tinh linh nhưng khác với bức này ở chỗ, trong tranh của cô ấy có bóng lưng của một ông lão, người đang dùng tay nâng đỡ tinh linh.

Nguyệt Nguyệt hỏi cô Tinh Dao: “Ông lão đó là ai vậy ạ?”

Cô Tinh Dao đáp: “Đó là chú Trương.”

Nguyệt Nguyệt chưa từng gặp chú Trương, nhưng nếu gặp, cô bé chắc chắn sẽ rất thích ông, vì cô Tinh Dao cũng rất yêu quý ông.

“Ôi, cháu xin lỗi!” Nguyệt Nguyệt mải mê nhìn tranh, lùi về sau và va vào ai đó.

Cô bé va phải… một ông cụ?

Có lẽ vậy.

Ông cụ này tóc hai bên đã bạc, đeo kính râm, khiến cô bé không nhìn thấy được đôi mắt của ông.

Ông cụ đứng yên bất động tại chỗ, dường như đang nhìn cô bé. Ngay cả khi Nguyệt Nguyệt xin lỗi, ông cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu, nói: “Cháu có làm ông đau không? Cháu xin lỗi.”

“Không sao đâu. Không đau chút nào cả.” Ông cụ cất giọng khàn khàn, khụy một gối xuống ngang tầm mắt với cô bé, vẫn đeo kính râm, “Cháu là Nguyệt Nguyệt đúng không? Tiểu tinh linh trên tháp chuông của cháu thật tuyệt vời. Cảm ơn cháu.”

Đôi mắt của Nguyệt Nguyệt sáng rực lên, miệng không tự chủ mà há thành hình chữ O. Ông cụ này thật giỏi, ông đoán được ngay cô bé chính là chủ nhân của bức tranh này.

Nhưng cô bé tò mò, “Tại sao ông lại cảm ơn cháu? Cháu phải cảm ơn ông mới đúng, cảm ơn ông đã thích bức tranh của cháu, cũng cảm ơn ông đã đến tham dự triển lãm tranh của cháu.”

Bên cạnh Nguyệt Nguyệt có bảo vệ đang đứng quan sát, nhìn chằm chằm ông cụ. Ông cụ chỉ mỉm cười vẫy tay với cô bé, sau đó rời đi.

Chuyện nhỏ này trôi qua nhanh chóng, Nguyệt Nguyệt lại tiếp tục xem tranh.

Trong sân phía sau triển lãm, Mộ Cận Bùi cùng Quý Tinh Dao và Tạ Quân Trình vẫn đang thảo luận về vụ kiện quyền nuôi dưỡng Pudding Nhỏ. Điện thoại của anh vang lên, anh gật đầu xin lỗi Quý Tinh Dao rồi đi đến nơi khác nghe máy.

Trữ Chinh báo cáo: “Mộ tổng, chú Trương đã đến triển lãm tranh, vừa rời đi cách đây hai phút. Hôm qua, ông ấy còn ghé một văn phòng bất động sản, có ý định mua nhà. Ông ấy chọn một khu căn hộ gần tòa nhà phòng tranh của cô Quý, đi bộ chỉ mất khoảng hơn mười phút.”

“À đúng rồi, chú Trương vừa đăng ký một số điện thoại mới, mở tài khoản mạng xã hội, và chỉ theo dõi mỗi tài khoản mà cô Quý đã đăng ký cho Nguyệt Nguyệt.”

Trữ Chinh xin chỉ thị: “Có cần tiếp tục theo dõi chú Trương không ạ?”

Mộ Cận Bùi đáp: “Không cần. Các cậu theo dõi ông ấy, ông ấy biết cả rồi.” Chỉ là chú Trương không muốn đối phó mà thôi. Giờ đây, khi ông ấy chịu xuất hiện và sống như một người bình thường, cũng như đang tìm cách dần bước vào cuộc sống của Tinh Dao, họ không cần phải làm phiền ông ấy thêm nữa.

“Tất cả rút về đi.”

“Rõ.” Trữ Chinh lại hỏi: “Vậy có cần thông báo cho cô Quý không ạ? Tôi có cần phối hợp gì với anh không?”

Mộ Cận Bùi không định can thiệp vào chuyện giữa Quý Tinh Dao và chú Trương nữa. Đó không còn là vấn đề tha thứ hay không.

Chú Trương đã già đi và ông chỉ còn một mình Tinh Dao là người thân. Điều quan trọng nhất giữa họ là làm sao xóa đi những vết rạn nứt trong quá khứ, để sau này có thể sống hòa hợp như trước đây.

Đây không phải là chuyện có thể giải quyết ngay khi gặp mặt. Một cuộc gặp gỡ gượng ép khi chưa chuẩn bị sẵn sàng về tâm lý, chỉ làm mọi thứ thêm lúng túng và thất bại.

“Hãy để mọi thứ thuận theo tự nhiên.”

Trữ Chinh nhận ra sếp có chút gì đó khác xưa. Dường như trong cách xử lý chuyện tình thân, anh đã có những kinh nghiệm sâu sắc. Có lẽ, khi trở thành một người cha, con người ta sẽ dần trở nên trưởng thành hơn.

Kết thúc cuộc gọi, Mộ Cận Bùi đứng tại chỗ một lúc rồi mới quay lại sân.

Tạ Quân Trình lúc ở trên máy bay không hề rảnh rỗi, hơn mười tiếng đồng hồ liên tục làm việc, giờ đã mệt mỏi rã rời, dựa lưng vào ghế lim dim chợp mắt.

Quý Tinh Dao đã bắt đầu ghi lại vào điện thoại các hành vi không đứng đắn của Tạ Quân Trình. Mộ Cận Bùi ngồi xuống, hỏi Quý Tinh Dao: “Anh ta có từng cùng lúc hẹn hò hai hay nhiều bạn gái không?”

Tạ Quân Trình bị câu hỏi này làm cho tỉnh hẳn, bật dậy: “Vu khống tôi thú vị lắm à?”

Mộ Cận Bùi hờ hững ngẩng đầu lên. Hai ánh nhìn sắc bén đụng độ giữa khoảng không.

Anh điềm nhiên nói: “Nếu anh từng thay bạn gái liên tục, thì đó chỉ là vấn đề phóng túng, vô trách nhiệm, vẫn còn cơ hội cứu vãn. Nhưng nếu cùng lúc có hai hay ba người bạn gái, đó là suy đồi đạo đức. Quan tòa sẽ không dễ dàng giao quyền nuôi con cho một người cha như thế.”

Theo anh được biết, Hà Sở Nghiêu cũng chơi bời chẳng kém, hai người họ quả là đồng loại. Nhưng cho dù Hà Sở Nghiêu có chơi bời thế nào, cũng không thể vượt qua độ tai tiếng của Tạ Quân Trình.

Hà Sở Nghiêu quen biết Tạ Quân Trình hơn mười năm. Những chuyện xấu của Tạ Quân Trình, Hà Sở Nghiêu nắm rõ như lòng bàn tay. Đến khi ra tòa mà bị anh ta phanh phui, thì sẽ náo nhiệt lắm đây.

Mộ Cận Bùi nhìn Tạ Quân Trình, chậm rãi nói: “Không phải vu khống hay bôi nhọ gì cả. Anh tự nghĩ cho kỹ đi, đừng để đến lúc đó bị Hà Sở Nghiêu làm cho trở tay không kịp.”

Quý Tinh Dao chống trán, cảm thấy trước mắt sẽ là một buổi họp mặt toàn những kẻ chẳng ra gì.

Cô cũng quay sang hỏi Tạ Quân Trình: “Thật sự anh chưa từng hẹn hò cùng lúc với vài người chứ?”

Tạ Quân Trình nhấc điếu xì gà vừa hút dở trên bàn, châm lửa, tức đến nỗi ngực như muốn bốc khói: “Tôi lấy danh dự ra đảm bảo, không bao giờ!”

Mộ Cận Bùi khẽ bật ra một tiếng “hừ”.

Tiếng “hừ” đó chứa đầy sự chế nhạo, như đang hỏi ngầm: “Anh có danh dự sao?”

Quý Tinh Dao tạm thời tin tưởng, bởi nếu anh ta không nói thật, cuối cùng người chịu thiệt thòi sẽ chính là anh ta.

Hiện tại, điều Tạ Quân Trình lo lắng là làm thế nào để nói với Pudding Nhỏ về chuyện này. Không nói thật với cô bé thì không được, vì khi biết, chắc chắn cô bé sẽ rất buồn. Pudding Nhỏ đã 12 tuổi, quan tòa sẽ hỏi ý kiến cá nhân của cô bé.

Nếu cô bé đến tòa nghe xử, thì những chuyện không ra gì của anh sẽ bị phơi bày hết trước mặt cô bé. Điều này sẽ làm tổn hại nghiêm trọng đến hình tượng người cha ấm áp của anh.

Tạ Quân Trình rít mạnh một hơi xì gà. Mộ Cận Bùi liếc anh ta, đoán được lý do anh ta tỏ ra đầy vẻ âu sầu: “Chuyện nói với Pudding Nhỏ về việc hai người sẽ ra tòa, để tôi lo.”

Tạ Quân Trình nhìn anh, rõ ràng là không mấy yên tâm, nhả ra một làn khói, hỏi: “Cậu ư?”

“Có vấn đề gì sao?” Mộ Cận Bùi đứng lên, “Trải nghiệm của Pudding Nhỏ, tôi có thể đồng cảm. Tôi biết nên nói với cô bé như thế nào. Ngày mai tôi sẽ trở về.”

Anh còn phải dành thời gian cho Nguyệt Nguyệt nên rời đi trước.

Quý Tinh Dao nhìn theo bóng anh, đến khi anh rẽ vào khu triển lãm mới thôi.

Tạ Quân Trình nhìn điếu xì gà trong tay, nghiền ngẫm câu nói của Mộ Cận Bùi: “Trải nghiệm của Pudding Nhỏ, tôi có thể đồng cảm.”

Rít thêm vài hơi, anh dụi tắt điếu xì gà.

Hình như anh ta đã hiểu ra điều gì đó. Từ lúc còn nhỏ, Mộ Cận Bùi đã biết mình là con nuôi. Anh sớm trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi, biết quan sát sắc mặt người khác, chưa bao giờ càn quấy. Anh luôn lo lắng rằng nếu Mộ Văn Hoài và Bùi Ngọc sinh con, họ sẽ không cần anh nữa. Anh cũng luôn nghĩ rằng, những người khác trong gia đình nhà họ Mộ không hoan nghênh anh.

Cảm giác mất đi người thân, sống cảnh ‘nương nhờ cửa người’, những ai chưa từng trải qua thì không hiểu được, nhưng Mộ Cận Bùi thì hiểu cảm giác của Pudding Nhỏ.

Trở về Manhattan, họ ai lo việc người nấy, tất cả được phân công rõ ràng.

Buổi tối tan làm, thỉnh thoảng họ hẹn nhau tại văn phòng ở phòng tranh.

Lần gần nhất cả nhóm tụ họp tại phòng tranh là để điều tra về vụ tai nạn máy bay. Tạ Quân Trình đứng ngoài cuộc, còn Mộ Cận Bùi là người bị vướng vào không thoát ra được.

Lần này thì ngược lại.

Tạ Quân Trình đã gần một tháng nay không về nhà, hôm nay anh về để lấy đồ ăn vặt cho Pudding Nhỏ. Anh dặn đầu bếp làm một ít bánh hoa hồng và pudding.

Mộ Văn Nhã đã chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt. Bà ta không phản đối việc con trai nuôi Pudding Nhỏ nhưng cũng không đồng tình việc anh tranh giành quyền nuôi con với bố ruột của cô bé. Điều đó thật nực cười.

“Con đang giận dỗi với ai mà nhất định phải tranh giành đứa trẻ với Hà Sở Nghiêu? Người ta là bố ruột của Pudding Nhỏ, con nói xem, con là người ngoài, xen vào làm cái gì?”

Tạ Quân Trình đang ăn cháo yến mạch, mấy ngày nay anh không được ăn uống tử tế, dạ dày có chút khó chịu. Vừa mới được ăn chút đồ nóng lại bị mẹ càm ràm. “Mẹ, mẹ bớt nói lại chút được không?”

Mộ Văn Nhã không chịu im lặng: “Mẹ là mẹ của con, nói con cũng chỉ là vì muốn tốt cho con thôi. Con và nhà họ Hà có bao nhiêu năm giao tình, giờ lại làm cho mọi chuyện rối tung lên như thế này.”

Tạ Quân Trình nghiêm nghị chỉnh lại: “Không phải con làm loạn, mà là Hà Sở Nghiêu như một con chó điên, gặp ai cũng cắn!”

Mộ Văn Nhã đáp: “Mẹ cậu ta có nói với mẹ rồi, con không cho cậu ta gặp Pudding Nhỏ, ai mà không sốt ruột chứ?”

Tạ Quân Trình cạn lời, không muốn tranh cãi thêm.

Hôm đó, trong phòng bệnh, khi Pudding Nhỏ biết được thân thế của mình, cô bé đã khóc nức nở, trùm chăn kín đầu không chịu gặp ai. Mồ hôi đầm đìa nhưng cô bé vẫn cố trốn tránh mọi người. Hà Sở Nghiêu không phải mù, chẳng lẽ không nhìn thấy?

Cuối cùng, Corey phải vào chơi đàn cùng cô bé, sau đó tâm trạng của Pudding Nhỏ mới dần ổn định. Nhưng cô bé vẫn chưa sẵn sàng về mặt tinh thần để gặp Hà Sở Nghiêu.

Đột nhiên phát hiện bố ruột của mình lại chính là người mình đã quen biết và yêu quý bấy lâu nay, hơn nữa bố ruột còn mới kết hôn không lâu, ngay cả một đứa trẻ lớn cũng khó mà chấp nhận ngay lập tức, huống hồ Pudding Nhỏ chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi đang mắc bệnh nặng và mang nhiều khiếm khuyết cơ thể.

Không hiểu nổi Hà Sở Nghiêu nghĩ gì, mấy ngày không gặp con đã đòi kiện tụng.

Tạ Quân Trình bỗng nhiên chẳng còn chút cảm giác muốn ăn, đặt đũa xuống: “Cậu ta sốt ruột thì có ích gì? Nếu Pudding Nhỏ muốn gặp cậu ta, chẳng lẽ con lại không cho con bé gặp?”

Mộ Văn Nhã thắc mắc: “Nếu vậy thì con tranh cãi với cậu ta làm gì? Thỏa thuận trước tòa đi, làm ầm lên như thế này không thấy xấu hổ sao? Không phải giờ điều các con nên tập trung là chăm sóc cho Pudding Nhỏ à?”

Tạ Quân Trình nhìn mẹ, im lặng một lúc rồi nói: “Đến cả một người ích kỷ như mẹ mà còn biết phải ưu tiên chăm sóc con bé trước, Hà Sở Nghiêu lại không làm được. Con lấy lý do gì để thỏa hiệp với cậu ta?”

Mộ Văn Nhã nghẹn họng, không nói nên lời.

Chuyện hòa giải là không thể. Theo những gì Tạ Quân Trình hiểu về Hà Sở Nghiêu, nếu cậu ta giành được quyền nuôi dưỡng, chắc chắn sẽ không để Tạ Quân Trình gặp lại Pudding Nhỏ.

Anh không thể đảm bảo rằng Pudding Nhỏ sẽ hạnh phúc khi sống cùng gia đình nhà họ Hà. Đến lúc đó, anh thật sự sẽ trở thành một người ngoài, bất lực mà không thể làm gì.

“Pudding Nhỏ muốn gặp ai, muốn thân thiết với ai là tự do của con bé. Con sẽ ủng hộ. Nhưng quyền giám hộ nhất định phải thuộc về con, con không thể tin tưởng giao con bé cho ai khác.”

Tạ Quân Trình đứng dậy, nhìn mẹ: “Mẹ đừng làm loạn nữa. Thay vì vậy, mẹ nên đến trung tâm cộng đồng làm tình nguyện, giúp đỡ những đứa trẻ cần được giúp đỡ. Nhân tiện, thanh tẩy luôn tâm hồn của mẹ.”

Mộ Văn Nhã tức giận: “Con nói chuyện kiểu gì vậy hả?”

Tạ Quân Trình cầm lấy túi đồ ăn vặt, không quay đầu lại mà bước đi.

Tại bệnh viện, Pudding Nhỏ và Nguyệt Nguyệt đang chơi bài. Hai cô bé không biết chơi nên cứ đánh lung tung. Ai còn lại nhiều bài hơn sẽ bị vẽ mấy ngôi sao bằng son lên mặt.

Hai cô bé đều bị vẽ đầy mặt, đến cả cổ cũng lem nhem.

“Bố ơi, bố chơi bài với chúng con đi.” Pudding Nhỏ vẫy tay gọi anh.

“Bố Tạ, chơi với chúng con đi.” Nguyệt Nguyệt cũng làm nũng.

Sau đó, hai cô bé mỗi người ôm lấy một chân của Tạ Quân Trình, không cho anh đi. Không còn cách nào khác, anh đành phải chơi với hai cô bé.

Kết quả là hai cô bé cùng nhau gian lận, khiến anh là người thua nhiều nhất. Hai đứa bắt đầu bôi son khắp mặt anh, bôi loạn xạ cả.

Tại văn phòng phòng tranh, Mộ Cận Bùi mới từ công ty tới thẳng đây. Trong văn phòng chỉ có một mình Quý Tinh Dao. Trên bàn làm việc là một đống giấy A4 trải đầy, ghi chép chi tiết về những chuyện phong lưu của Tạ Quân Trình.

Quý Tinh Dao đang chăm chú viết, không chú ý đến việc Mộ Cận Bùi đang đứng ở cửa.

Ánh hoàng hôn len qua cửa sổ, phủ lên người cô một lớp ánh sáng nhạt. Màu vàng nhạt ấy khiến cô trông thật an tĩnh và dịu dàng.

Mộ Cận Bùi thất thần nhìn, ánh mắt không kịp thu lại. Đột nhiên Quý Tinh Dao ngẩng đầu lên.

Không kịp phản ứng, hai người chạm mắt nhau vài giây. Anh đứng cạnh cửa, ánh sáng phía sau lưng khiến khuôn mặt anh chìm vào bóng tối nhưng lại làm nổi bật đường nét góc cạnh trên quai hàm anh.

Ký ức như dòng sông bị mở một khe hở, tràn ra không ngừng.

Quý Tinh Dao từng thích nhất là những đường nét ấy. Khi còn bên nhau, cô thích nhất là hôn lên quai hàm của anh.

Cô cố giữ vẻ mặt tự nhiên, hỏi: “Anh đến lâu chưa?”

“Tôi vừa đến, sợ làm phiền em.” Mộ Cận Bùi bình thản chuyển chủ đề, “Em có muốn uống cà phê không?”

Quý Tinh Dao đáp: “Cảm ơn.”

Mộ Cận Bùi quay người đi sang phòng trà bên cạnh, không khí ngượng ngập vừa rồi cuối cùng cũng dịu bớt.

Hương cà phê tỏa ra thơm nức khi anh quay trở lại. Quý Tinh Dao đặt tờ giấy vừa viết xuống dưới cùng, xếp gọn những chi tiết liên quan đến Tạ Quân Trình theo thứ tự và đưa cho Mộ Cận Bùi. “Anh xem thử có cần bổ sung gì không.”

Mộ Cận Bùi rút một chiếc bút đỏ từ ống bút, vừa xem vừa chỉnh sửa. “Đến lúc đó, bất kể đối phương đưa ra bằng chứng nào để buộc tội Tạ Quân Trình lăng nhăng, em chỉ cần nắm chắc hai điểm chính để đáp lại.”

Có vài điều, với tư cách là chồng cũ, anh không tiện nói ra. “Tôi viết bên cạnh rồi.”

“Tạ Quân Trình trong chuyện tình cảm…” Từ “lăng nhăng” có phần quá khó nghe, anh đổi sang cách diễn đạt khác. “Những vết nhơ trong tình cảm của anh ta, dù có dùng *84 cũng không tẩy sạch được. Đừng tranh luận với đối phương về điều đó. Thừa nhận khuyết điểm của mình sẽ ghi điểm trong mắt quan tòa và bồi thẩm đoàn.”

*84: tên 1 hãng thuốc tẩy khử trùng của Trung, ở đây có nghĩa là tẩy trắng

“Sự thay đổi của Tạ Quân Trình từ khi nhận nuôi Pudding Nhỏ cũng là một điểm cộng.”

Quý Tinh Dao gật đầu, ghi lại những điều Mộ Cận Bùi nói vào sổ tay.

Mộ Cận Bùi tiếp lời: “Em và Tạ Quân Trình có thường xuyên cùng nhau chăm sóc Pudding Nhỏ không? Tốt nhất là chuẩn bị một số video liên quan. Đến lúc đó, luật sư của đối phương sẽ nói rằng em và Tạ Quân Trình không phải vợ chồng, không thể tạo ra một môi trường gia đình bình thường cho Pudding Nhỏ. Trong khi Hà Sở Nghiêu và Hoa Thần là vợ chồng, đây sẽ là lợi thế của họ.”

Quý Tinh Dao đáp: “Hoa Thần là mẹ kế. Sau này họ cũng sẽ có con riêng, điều đó chưa chắc đã là lợi thế.” Cô không nói thêm.

Mộ Cận Bùi phân tích: “Nếu em phản bác bằng cách nói rằng Hoa Thần là mẹ kế, em không yên tâm giao Pudding Nhỏ cho cô ấy, thì em đã rơi vào bẫy của luật sư đối phương. Điều đó sẽ bị coi là thành kiến và phân biệt đối xử với mẹ kế, họ sẽ tận dụng điều này để đẩy em vào thế bất lợi, chỉ trích rằng em không khoan dung và thiếu thiện chí.”

“Nhớ kỹ, đừng dùng những điều chưa xảy ra để công kích đối phương trên tòa.”

Anh tạm dừng bút. “Phòng thủ có hai nguyên tắc lớn: một là bằng chứng bất lợi cho đối phương nhưng có lợi cho mình, hai là đánh đúng vào cảm xúc.”

Quý Tinh Dao dùng bút màu khác để ghi chú nhắc nhở bản thân không được nói điều không nên nói, tránh bị đối phương nắm thóp.

Cô thở dài: “Gần đây tôi đang bổ sung kiến thức về các vụ kiện quyền nuôi con nhưng vẫn có nhiều chi tiết chưa thể chu toàn.”

Mộ Cận Bùi chỉ vào xấp tài liệu cô tự viết và sắp xếp: “Em đã làm rất tốt rồi. Có vài điểm tôi cũng không nghĩ tới nhưng ở đây em đều đã chuẩn bị.”

Quý Tinh Dao liếc nhìn anh. Trùng hợp, anh cũng đang nhìn cô. Cô lập tức dời ánh mắt, cúi đầu giả vờ ghi chép.

Mộ Cận Bùi nhấp vài ngụm cà phê, chợt nhớ ra một chi tiết quan trọng. “Hai năm trước, lần đầu tiên tôi gặp Pudding Nhỏ là ở tiệm kem. Con bé một mình đi mua kem, sau đó cũng một mình vừa đi vừa ăn trên đường. Con bé còn theo Corey mới quen đến dự tiệc sinh nhật của ông bà nội tôi tại trang viên. Khi đó, Tạ Quân Trình đã thừa nhận ngay trước mặt mọi người trong trang viên rằng anh ta không biết Pudding Nhỏ ở đây. Em hẳn cũng không biết. Đó là sự thiếu trách nhiệm nghiêm trọng của cả hai người. Hôm đó, trưởng bối nhà họ Hà cũng có mặt.”

Quý Tinh Dao siết bút mạnh hơn, suýt làm rách giấy. Hai năm trước, quả thật cô đang không ở trạng thái tốt, thường chìm đắm trong phòng tranh quên hết mọi thứ.

Mộ Cận Bùi không rõ cô đang nghĩ gì, chỉ nói tiếp: “Em bàn bạc với Tạ Quân Trình đi. Đến lúc đó, làm sao để tự giải thích cho hợp lý, tránh tạo cơ hội cho đối phương khai thác.”

Nói xong, anh lại cúi đầu xem tài liệu.

Bên ngoài, trời đã tối.

Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao vẫn bận rộn, không ai làm phiền ai. Lúc nào đó, cà phê của Quý Tinh Dao đã hết, Mộ Cận Bùi lặng lẽ rót thêm một tách cho cô.

Điện thoại Quý Tinh Dao rung lên, là tin nhắn của Tạ Quân Trình: [Xong việc thì đến bệnh viện. Tối nay tôi hẹn gặp Hoa Thần.]

“Tôi phải đến bệnh viện với hai đứa nhỏ.” Quý Tinh Dao vừa nói vừa thu dọn tài liệu trên bàn, tờ giấy cuối cùng được cô gấp riêng và cất vào ngăn kéo, khóa lại.

Mộ Cận Bùi nhét phần tài liệu chưa xem xong vào cặp tài liệu: “Tôi đi cùng em đến bệnh viện. Nhân tiện nói chuyện với Pudding Nhỏ, để con bé biết chuyện người lớn đang giành quyền giám hộ.”

Quý Tinh Dao nhắc nhở: “Khi nói về Hà Sở Nghiêu, anh cố gắng nói nhẹ nhàng một chút.”

Mộ Cận Bùi gật đầu: “Tôi đã nghĩ sẵn cách để dẫn dắt rồi.”

Hôm nay Mộ Cận Bùi lái xe. Không có Nguyệt Nguyệt trên xe, Quý Tinh Dao không nỡ ngồi hàng ghế sau coi anh như tài xế, đành ngồi ở ghế lái phụ.

Cô đã không còn nhớ lần cuối cùng ngồi song song cùng Mộ Cận Bùi là năm nào, ở đâu, đang làm gì. Cảm giác như chuyện đó đã xảy ra từ kiếp trước.

Trên đường đến bệnh viện, Quý Tinh Dao nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Đầu số từ Bắc Kinh, đuôi số rất đẹp.

Cô nghe máy, tưởng rằng là người từ triển lãm gọi.

“Cô Quý, xin chào. Thật mạo muội khi làm phiền cô. Tôi là Phó Hàn.” Phó Hàn tự giới thiệu, sau đó nhắc đến bà cô của anh ta, giúp Quý Tinh Dao dễ dàng nhớ ra.

Cô khựng lại hai giây mới phản ứng, “Chào anh.” Hóa ra là cháu trai nhà hàng xóm nhỏ ngày xưa.

Phó Hàn đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay tôi gọi thay mặt công ty thời trang Time, muốn thảo luận với cô về một cơ hội hợp tác.” Nói xong, anh ta tự cười mình: “Trước khi gọi cuộc này, tôi lo lắng rất lâu, sợ làm cô giật mình.”

Quý Tinh Dao lịch sự đáp: “Sao lại thế được.” Thật ra cô không rõ Phó Hàn muốn hợp tác theo cách nào.

Về chuyện xem mắt, cả hai người đều ngầm hiểu mà không nhắc đến.

Phó Hàn nói ngắn gọn: “Sếp của chúng tôi đã xem qua triển lãm tranh của Nguyệt Nguyệt và rất thích loạt tranh tinh linh của cô bé. Thương hiệu Time có kinh doanh dòng sản phẩm quần áo trẻ em, nên sếp chúng tôi muốn hợp tác lâu dài với Nguyệt Nguyệt để ra mắt bộ sưu tập kết hợp.”

Sếp họ biết có một công ty khác đang có ý định hợp tác với Nguyệt Nguyệt, vừa hay Quý Tinh Dao và Phó Hàn có quen biết thông qua bà cô nên quyết định tận dụng lợi thế này để đi trước một bước.

Quý Tinh Dao không phản đối kiểu hợp tác như vậy nhưng cô cần thảo luận với Nguyệt Nguyệt và Lạc Tùng. Quan trọng nhất là hiện tại cô không có thời gian để suy nghĩ về những chuyện này. “Hiện tại tôi không ở Bắc Kinh, lại đang bận. Đợi khi nào tôi xong việc, sẽ đến Bắc Kinh tìm anh bàn trực tiếp.”

Phó Hàn không phải người thích chờ đợi trong kinh doanh, anh luôn chủ động: “Cô không cần phải đi đâu cả. Tôi sắp đi công tác ở Manhattan, đến lúc đó tôi sẽ trực tiếp đến tìm cô.”

Anh ta không làm phiền Quý Tinh Dao thêm nữa, kết thúc cuộc gọi một cách hợp lý.

Mộ Cận Bùi liếc sang cô: “Chuyện ở phòng tranh à? Nếu gấp, tôi sẽ bảo Trữ Chinh xử lý.”

Quý Tinh Dao từ chối nhẹ nhàng: “Không cần đâu. Là cháu trai của bà hàng xóm cũ, gọi để bàn chuyện hợp tác.”

Mộ Cận Bùi nhớ người cháu trai đó. Nguyệt Nguyệt từng kể với anh, đó là một người rất đẹp trai, giỏi máy tính, sống ở Bắc Kinh, là cháu trai của bà hàng xóm đã có ý định giới thiệu cho Quý Tinh Dao.

Cái gọi là “bàn chuyện hợp tác,” thực chất chỉ là cái cớ để gặp Quý Tinh Dao.

Chiếc xe tiếp tục di chuyển, có lúc phải dừng chờ đèn đỏ. Quý Tinh Dao tựa vào lưng ghế, ánh mắt lơ đãng nhìn màn hình quảng cáo rực rỡ trên các tòa nhà cao tầng. Vô tình, ánh mắt cô lướt qua tay lái, nhìn thấy tay trái của Mộ Cận Bùi đặt trên đó, cổ tay anh vẫn trống không.

Mộ Cận Bùi bắt gặp ánh mắt của cô đang dừng trên cổ tay mình, anh nói: “Chiếc đồng hồ đó của tôi cũng bị ném xuống nước rồi.” Làm bạn với chiếc đồng hồ của cô.

Quý Tinh Dao quay đi, không biết đáp lại thế nào. Cô tiện tay mở ngăn chứa đồ, rút ra một quyển tuần san để đọc. Trong rất nhiều quyển, cô lại chọn đúng quyển có ảnh bìa là Mộ Cận Bùi.

Cô muốn đổi sang quyển khác nhưng chưa kịp đặt lại thì Mộ Cận Bùi đã lên tiếng: “Cả chồng sách đó đều giống quyển em đang cầm.”

Quý Tinh Dao: “…”

Chương 77 🍃 Chương 79