KHI GIÓ NỔI LÊN – Chương 46
Editor: Phong Tâm
Beta: Bảo Trân
—
Mộ Cận Bùi bước vào hầm rượu. Đây là lần đầu tiên trong năm năm qua anh bước chân vào nơi này. Trước đây anh không dám nghĩ đến hình ảnh Quý Tinh Dao từng chọn rượu ở đây. Những hình ảnh ấy như lưỡi dao sắc, từng nhát từng nhát cứa sâu vào tim.
Nỗi nhớ quá khó chịu đựng, anh không biết làm sao để giải tỏa nỗi đau cắt da cắt thịt này, chỉ có thể quay lại đây, hồi tưởng từng kỷ niệm khi họ bên nhau. Đứng trước giá rượu nơi cô từng chọn, ký ức ùa về dày vò anh không ngừng.
Câu nói “Em yêu tất cả của anh” của cô như một nhát dao trí mạng.
Điện thoại vang lên, kéo Mộ Cận Bùi trở về thực tại. Là cuộc gọi từ mẹ anh, Bùi Ngọc.
Tín hiệu ở ầm rượu không tốt, anh đi ra ngoài nghe máy.
Bùi Ngọc hỏi: “Con trai, con đang ở đâu?”
“Hầm rượu ạ.” Mộ Cận Bùi đáp: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Bùi Ngọc nghe con trai nói đang ở hầm rượu thì ngẩn người. Nơi đó cũng giống như Quý Tinh Dao, là cấm địa của anh. Hôm nay anh chủ động bước vào đó, chắc chắn không phải vì trong lòng đã nguôi ngoai, mà chỉ có một khả năng: nỗi đau trong lòng anh đã không còn nơi để trút, tự anh đã ép mình phải đối mặt.
“Con ổn không?” Bà cảm thấy đau lòng thay con trai.
“Mẹ, con không sao.” Mộ Cận Bùi tắt máy, đứng thật lâu trước cửa hầm rượu, sau đó bước về phía biệt thự.
Tạ Quân Trình đang chơi tennis với Nguyệt Nguyệt trên bãi cỏ trước biệt thự. Cái gọi là “cho Nguyệt Nguyệt lái máy bay” của anh thực chất là đưa cô bé lên máy bay rồi chỉ cho cô bé xem ghế buồng lái, sau đó dỗ dành cô bé chơi tennis.
Chỉ cần ở bên Tạ Quân Trình, Nguyệt Nguyệt lúc nào cũng vui vẻ, dù cho đó là môn tennis mà cô bé không đủ sức chơi.
Ánh mắt Mộ Cận Bùi lướt qua Tạ Quân Trình, gặp Lạc Tùng thì không kìm được trách móc: “Cậu làm cha kiểu gì thế? Con mình cũng không trông, để người khác chăm sóc cậu cũng yên tâm được à?”
Lạc Tùng cười khổ: “Nguyệt Nguyệt thân thiết với Tạ Quân Trình hơn tôi.”
Anh làm việc ở bệnh viện trong nước, thường không có thời gian ở bên con. Có lúc hai, ba tháng mới gặp một lần, không giống như Tạ Quân Trình mỗi tuần đều dành nhiều thời gian bên cô bé. Giờ con đang tuổi ghi nhớ, ai ở bên cạnh nhiều, cô bé sẽ tự nhiên thân thiết với người đó hơn.
Nhìn Nguyệt Nguyệt và Tạ Quân Trình thân thiết như vậy, trong lòng anh không khỏi ghen tị nhưng cũng không tiện biểu hiện ra ngoài.
Mộ Cận Bùi lạnh giọng: “Anh ta không phải cũng có con gái sao? Cứ chăm sóc con của anh ta đi, quan tâm đến con nhà người khác hơn cả con mình là sao?”
Lạc Tùng: “……”
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy Mộ Cận Bùi “quá nhiều chuyện.” Nhưng cũng không tiện nói gì thêm.
Pudding Nhỏ, dù sao cũng là một đứa trẻ mười mấy tuổi, không quá dính người lớn. Lúc này con bé đang cùng Corey chơi đàn.
Tại buổi tiệc, Tạ Quân Trình và Nguyệt Nguyệt lúc nào cũng không rời nhau khiến người khác nhìn mà phát chán. Nguyệt Nguyệt đặc biệt biết làm nũng, thỉnh thoảng còn đút đồ ăn cho Tạ Quân Trình.
Hôm nay Tạ Quân Trình đặc biệt kiên nhẫn, dù Nguyệt Nguyệt muốn làm gì, anh cũng đích thân làm giúp. Nguyệt Nguyệt muốn uống nước ép trái cây, rõ ràng ở khu đồ uống có đủ loại nhưng anh vẫn đi vào bếp ép cho cô bé một ly tươi mới. Đây cũng là lần đầu tiên anh vào bếp.
“Bố, cảm ơn bố.”
“Hôn bố một cái nào.” Tạ Quân Trình cúi người.
Nguyệt Nguyệt đặt một nụ hôn “chụt” lên má anh.
Trước mặt Mộ Cận Bùi, chút hư vinh kín đáo của đàn ông trong Tạ Quân Trình cũng được thỏa mãn.
“Bố Tạ, bố ăn no chưa?” Nguyệt Nguyệt ôm lấy cổ anh.
Tạ Quân Trình hỏi: “Lại định làm gì xấu hả?”
Nguyệt Nguyệt chớp mắt đầy vẻ ngây thơ: “Con uống nước ép nhiều quá rồi.”
Tạ Quân Trình không vạch trần cô bé, mỉm cười hỏi: “Rồi sao nữa?”
Nguyệt Nguyệt nghiêm túc đáp: “Rồi con thấy hơi đầy bụng.”
Tạ Quân Trình: “……” Anh không trêu cô bé nữa, hỏi: “Muốn đi đâu cho dễ tiêu?”
Nguyệt Nguyệt giả bộ suy nghĩ, đáp: “Đi ra bờ sông, không khí ở đó trong lành.”
Tạ Quân Trình biết ngay cô bé lại muốn nghịch nước, muốn xem cá dưới sông. Anh bế cô bé lên, nói: “Nhiều nhất một tiếng là phải về.”
Nguyệt Nguyệt cam đoan: “Con chỉ chơi một tiếng thôi.”
Tạ Quân Trình bế Nguyệt Nguyệt đi ngang qua trước mặt Mộ Cận Bùi, cố ý nói: “Đợi đến mùa đông, bố sẽ đưa con đến đây, khi đó con sông sẽ đóng băng, có thể trượt băng trên đó, thú vị hơn bây giờ nhiều.”
Tiếng bước chân xa dần, giọng nói cũng dần biến mất.
Hôm nay tâm trạng Mộ Cận Bùi chịu một cú đả kích lớn. Dù bề ngoài anh tỏ ra không hề quan tâm đến Tạ Quân Trình và Nguyệt Nguyệt nhưng chỉ mình anh biết, anh khao khát đến mức nào việc Nguyệt Nguyệt cũng bám lấy anh như vậy.
Được ôm cô bé, giống như đang ôm lấy một đứa con gái của tương lai, ôm lấy đứa con không bao giờ có thể xuất hiện nữa.
“Ghen tị với Tạ Quân Trình à?” Không biết từ lúc nào, Bùi Ngọc đã ngồi xuống bên cạnh Mộ Cận Bùi.
Mộ Cận Bùi không đáp. Có vài chuyện không thể giấu được mẹ mình nên anh cũng không phủ nhận nữa.
Bùi Ngọc đưa cho anh một ít thức ăn: “Ăn chút đi, đừng chỉ biết uống rượu.” Bà nhắc nhở anh: “Khi uống thuốc thì cố gắng đừng uống rượu.”
Bà biết hiện giờ anh phải dựa vào thuốc để ngủ nhưng bà cũng bất lực không thể làm gì hơn.
“Con trai, ra ngoài đi dạo chút đi, đừng mãi nhốt mình trong cái lồng giam này.”
Mộ Cận Bùi uống cạn ly rượu vang trong tay: “Mẹ, con không tìm được cô ấy, không biết cô ấy đang ở đâu, không có một chút tin tức nào.”
“Con sợ cô ấy không còn hận con nữa, gặp được người đối xử tốt với cô ấy, đã có cuộc sống mới.”
“Nhưng con cũng sợ cô ấy hận con đến mức nhìn thấy con là ghét bỏ.”
Bùi Ngọc thở dài, vỗ mạnh vào vai anh. Bà cũng hối hận. Nếu ngày trước, khi anh đến Bắc Kinh, bà có thể hỏi kỹ hơn về những ân oán trong quá khứ, có lẽ mọi chuyện đã không thành ra thế này.
Ít nhất, bà đã có thể khuyên anh, kéo anh về phía lý trí.
Dù không được, bà cũng có thể lấy công lao nuôi dưỡng để bảo vệ Quý Tinh Dao. Bà tin rằng anh sẽ nể tình mẹ con mà tha cho cô ấy một con đường sống.
“Là lỗi của mẹ, mẹ đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.”
“Mẹ, đừng nói vậy.” Mộ Cận Bùi đặt ly rượu xuống, nói: “Con về trước đây, bên ông nội còn phiền mẹ ứng phó giúp con.”
Bùi Ngọc gật đầu, đặt khay thức ăn trước mặt anh: “Ăn chút gì rồi hẵng về.”
Mộ Cận Bùi không ăn, lấy áo khoác rời đi.
Trên đường về thành phố, Mộ Cận Bùi nhận được cuộc gọi từ Trữ Chinh. Trữ Chinh báo đã điều tra được người họa sĩ có biệt danh “Giả Diện” là một chàng trai, 22 tuổi, rất trẻ, chỉ mới nổi lên trong ngành vài năm gần đây.
“Là nam à?” Mộ Cận Bùi không khỏi nghi ngờ.
Trữ Chinh đáp: “Vâng.” Sau đó đọc vài thông tin quan trọng trong kết quả điều tra cho anh nghe. Anh hiểu được tâm lý hụt hẫng của sếp, vì sếp từng nghĩ rằng họa sĩ này chính là Quý Tinh Dao. Khi kết quả không đúng như mong đợi, anh tất nhiên không muốn chấp nhận.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, hơn nữa là do chính anh ta đi điều tra.
Mộ Cận Bùi xoa thái dương, đầu lại bắt đầu đau. Khi nãy ở trang viên anh mới tạm đỡ hơn một chút, dám uống chút rượu, không ngờ vừa rời khỏi đó thì cơn đau lại dữ dội hơn.
“Hẹn gặp người này cho tôi. Tôi muốn gặp cậu ta.”
Trữ Chinh cảm thấy khó xử: “Mộ tổng, Giả Diện là họa sĩ ký hợp đồng của phòng tranh thuộc quyền của Tạ Quân Trình.” Là ký hợp đồng, không phải chỉ là đại diện tranh.
Giả Diện nổi tiếng cũng là nhờ công ty của Tạ Quân Trình lăng xê. Nhưng các tác phẩm của anh ta đúng là có tiềm năng, rất được các nhà sưu tập yêu thích.
Mộ Cận Bùi biết Tạ Quân Trình sở hữu một phòng tranh, quy mô bình thường, danh tiếng cũng bình thường, so với phòng tranh M.K. được thành lập trước đó vài năm thì kém hơn nhiều. Phòng tranh đó cơ bản là sở thích cá nhân của Tạ Quân Trình, năm nào cũng thua lỗ.
Không biết Tạ Quân Trình nghĩ gì mà đột nhiên nghiêm túc vận hành phòng tranh.
“Giờ phòng tranh đó kinh doanh thế nào?”
Trữ Chinh đáp: “Mấy năm gần đây liên tục kiếm được vài tỷ.”
Mộ Cận Bùi nghiến chặt quai hàm, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng: “Bắt đầu điều tra từ bên trong phòng tranh của họ, tôi muốn xác nhận 100% Giả Diện này chính là người đã vẽ những bức tranh sơn dầu đó.”
Trữ Chinh chỉ biết thở dài trong lòng, nhận lệnh rồi kết thúc cuộc gọi.
Hôm nay, Hứa Duệ lại đến M.K. Dù không định đến nhưng ai ngờ Tề Sâm nổi hứng muốn dẫn con trai đi dạo phố. Cô không hứng thú với việc này nên khi hai bố con họ đi, cô ghé lên tầng trên của M.K. để nghỉ ngơi, tiện thể bàn chuyện hợp tác với Trữ Chinh.
“Người đàn ông điên rồ đó lại định làm gì nữa vậy?”
Trữ Chinh bất lực nhìn Hứa Duệ. Từ khi làm mẹ, cô đã cạn sạch tình cảm dành cho Mộ Cận Bùi. Bây giờ, mỗi lần nhắc đến anh, cô không tiếc lời mỉa mai. Đến mức gọi anh ta là “điên rồ”.
Phụ nữ mà, một khi đã không yêu thì coi đàn ông chẳng khác gì rác rưởi.
Không, thậm chí không bằng rác rưởi. Vì rác tái chế ít ra còn bán được tiền.
Hứa Duệ thong thả nhấp ngụm cà phê: “Anh ta lại bị cái gì kích thích à?”
Trữ Chinh đáp: “Anh ấy không tin cái người tên Giả Diện đúng là Giả Diện.”
Hứa Duệ vừa nghe Trữ Chinh nói qua chuyện điều tra về họa sĩ đó liền hỏi: “Rốt cuộc Mộ Cận Bùi muốn gì? Anh ta định phải lột đồ người ta mới tin đó là đàn ông à?”
Trữ Chinh đang uống cà phê thì bị nghẹn, suýt chút nữa thì sặc chết. Anh ta vội lấy khăn lau sạch cà phê bắn trên bàn: “Cô với Tề Sầm ngày càng giống một cặp đôi rồi đấy.”
Một câu đủ khiến người khác nghẹn lời.
Mỗi lần bàn về Mộ Cận Bùi đều như giảm thọ nửa năm.
Hứa Duệ không muốn phá hỏng tâm trạng của mình thêm liền chuyển sang thảo luận dự án với Trữ Chinh.
Cả hai đều là những kẻ cuồng công việc, hễ nói đến công việc thì không dừng được. Họ trò chuyện say sưa đến khô cả miệng, hai tiếng rưỡi trôi qua lúc nào không hay.
Hứa Duệ nhận được cuộc gọi từ Tề Sâm. Anh ta và con trai đã ở nhà hàng, bảo cô đến. Cô đứng dậy: “Lần sau đến New York tôi sẽ lại tìm anh. Giờ tôi đi đây.”
Trữ Chinh định đứng lên tiễn cô nhưng Hứa Duệ đã giơ tay ngăn lại. Cô từng làm việc ở đây 5 năm, đến giờ vẫn nhớ mật mã thang máy riêng của Mộ Cận Bùi.
Đen đủi thay, cô vẫn chạm mặt Mộ Cận Bùi. Khi thang máy xuống tầng một, cửa mở ra, ánh mắt hai người giao nhau. Cả hai đều sững sờ.
Hứa Duệ mở lời trước: “Mộ tổng, lâu rồi không gặp.”
Mộ Cận Bùi gật đầu. Đây là lần đầu họ gặp lại sau 5 năm. Anh vẫn giữ được phong thái nên có: “Qua đây công tác à?” Anh hỏi.
Hứa Duệ đáp: “Ừm, tiện đưa con trai đến chơi.”
Mộ Cận Bùi không hiểu những người này nghĩa là gì. Tạ Quân Trình là một, Hứa Duệ là hai. Chỉ là có con thôi mà, có gì hay để khoe khoang chứ.
Hứa Duệ rời đi, Mộ Cận Bùi bước vào thang máy. Trong không gian kín của thang máy, anh đột nhiên cảm thấy như mình đang ở trên một hòn đảo cô lập. Lại một lần nữa, anh nghĩ đến Quý Tinh Dao.
—
Tối hôm sinh nhật, Tạ Quân Trình gọi cho Chu Vũ Hy, nói cuối tuần anh muốn đưa Nguyệt Nguyệt đến Los Angeles một chuyến. “Ở đó hai ngày, được không?”
Anh hỏi ý kiến Chu Vũ Hy.
Đầu dây bên kia im lặng.
Một lúc sau, Chu Vũ Hy hỏi: “Là đưa Nguyệt Nguyệt đi gặp Tinh Dao sao?”
Tạ Quân Trình không phủ nhận, chỉ nói: “Hiện tại Quý Tinh Dao rất ổn, đã không cần dùng thuốc từ lâu. Toàn bộ nợ nần cũng đã trả hết.” Anh ngừng lại một chút, rồi nói: “Cô ấy sẵn sàng làm mẹ được rồi.”
Chu Vũ Hy lo lắng: “Nhưng em sợ Nguyệt Nguyệt…”
Tạ Quân Trình cắt ngang lời cô: “Yên tâm, không phải còn có anh sao? Em nên tin vào bản năng của mẹ và con gái. Tất cả những gì em lo lắng sẽ không xảy ra, anh đảm bảo.”
Chu Vũ Hy thở dài, vẫn không yên tâm: “Nguyệt Nguyệt chưa từng rời xa em, không biết con bé có quen ngủ ở một nơi lạ không.”
Tạ Quân Trình trấn an: “Chẳng phải anh đã nói rồi sao? Còn có anh ở đây. Nguyệt Nguyệt thân với anh hơn cả Lạc Tùng. Lạc Tùng còn có thể đưa con bé đi, anh càng có thể.”
Chu Vũ Hy ngập ngừng vài lần, cuối cùng không nói gì thêm. “Chăm sóc tốt cho Nguyệt Nguyệt.”
Tối cuối tuần, sau khi Nguyệt Nguyệt học xong lớp vẽ, Tạ Quân Trình đưa cô bé và Pudding Nhỏ về Los Angeles.
Mấy ngày này, Pudding Nhỏ và Nguyệt Nguyệt đã trở nên thân thiết, hai đứa trẻ không bao giờ hết chuyện để nói.
Khi đến nơi đã là nửa đêm. Quý Tinh Dao vẫn đang đợi Pudding Nhỏ. Những năm qua, cô chưa từng dành thời gian trọn vẹn cho con bé, mỗi ngày đều bận rộn kiếm tiền trả nợ.
Trên máy bay, Pudding Nhỏ xem một bộ phim rồi buồn ngủ. Trong khi đó, Nguyệt Nguyệt đã ngủ một giấc dài, đến Los Angeles thì hoàn toàn tỉnh táo.
Tạ Quân Trình hỏi cô bé: “Con có mệt không?”
Nguyệt Nguyệt lắc đầu, háo hức muốn gặp mẹ của Pudding Nhỏ. Những ngày qua, Pudding Nhỏ luôn kể về mẹ mình, rằng mẹ vẽ đẹp thế nào, là một họa sĩ tài giỏi ra sao.
Cô bé ngưỡng mộ, rất muốn gặp người họa sĩ vừa giỏi vừa xinh đẹp ấy.
Thời gian chờ đợi dường như quá dài, Quý Tinh Dao tranh thủ gọi điện cho mẹ. Doãn Hà đang định ngủ trưa, bà đã lâu không nhận được cuộc gọi từ con gái.
“Dao Dao, sao con chưa ngủ?”
Quý Tinh Dao trả lời: “Con đợi Pudding Nhỏ về. Những ngày này con bé đang ở New York.”
Doãn Hà biết Pudding Nhỏ là ai, một đứa trẻ vô cùng đáng yêu nhưng cũng rất đáng thương. Con gái bà và Pudding Nhỏ có duyên với nhau. Lần đầu tiên đến bệnh viện khám, Quý Tinh Dao đã gặp Pudding Nhỏ, chính những gì con bé trải qua đã giúp con gái bà từng bước thoát khỏi bế tắc.
Quý Tinh Dao hỏi: “Bố dạo này thế nào rồi mẹ?”
“Cũng ổn, vừa mới ngủ thôi.” Doãn Hà vào phòng ngủ kế bên để nghe điện thoại, cẩn thận đóng cửa lại. “Tuần trước mẹ đưa ông ấy đi tái khám, bác sĩ nói có thể giảm nửa liều thuốc rồi. Uống thêm nửa năm nữa, có lẽ sẽ ngừng được thuốc.” Giọng Doãn Hà nhẹ nhõm hơn hẳn.
Quý Tinh Dao nói: “Mẹ nói với bố, con đã trả hết nợ rồi. Bố cứ an tâm dưỡng bệnh, đợi khi sức khỏe ổn định, con muốn về thăm bố. Con nhớ bố.”
Bố cô đến giờ vẫn không dám đối mặt với cô, vì uất ức kéo dài mà đổ bệnh, tim cũng có vấn đề. May mà sau ca phẫu thuật, sức khỏe của ông cũng hồi phục khá tốt.
Có mẹ chăm sóc, cô cũng yên tâm phần nào.
Hiện tại, bố mẹ cô không còn ở Bắc Kinh mà sống trong một thị trấn nhỏ yên bình và tĩnh lặng, nơi không có ai quen biết họ.
“Mẹ!” Ngoài sân vang lên tiếng Pudding Nhỏ vui vẻ, đầy phấn khích.
Doãn Hà cũng nghe thấy tiếng gọi “mẹ” ấy, liền thắc mắc: “Sao lại có tiếng trẻ con vậy?”
Quý Tinh Dao đáp: “À, là Pudding Nhỏ đấy ạ.”
“Con bé sao lại gọi con là mẹ? Con quen với cách gọi ấy rồi à?” Doãn Hà ngạc nhiên.
Quý Tinh Dao chần chừ một lúc, nỗi đau ùa về khiến cô nghẹn ngào. Cô cố gắng nén xuống, hít sâu rồi đáp: “Cũng tạm quen rồi mẹ. Pudding Nhỏ nhớ mẹ của mình, con bé sợ bệnh mình không khỏi, thời gian không còn nhiều nên tìm chút an ủi từ tình mẫu tử và gọi con như vậy.”
Nhìn Pudding Nhỏ chạy vào, Quý Tinh Dao giơ tay ra hiệu “suỵt” rồi chỉ vào điện thoại.
Cô nói chuyện thêm vài câu với mẹ, nhắc bà đi nghỉ trưa, rồi kết thúc cuộc gọi.
Pudding Nhỏ thấy mẹ đặt điện thoại xuống liền lao vào lòng cô: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá. Mẹ có nhớ con không?”
Quý Tinh Dao ôm lấy con bé: “Có chứ, mẹ nhớ con.”
Pudding Nhỏ reo lên: “Mẹ ơi, con muốn giới thiệu bạn thân của con với mẹ.” Con bé quay ra sân, gọi lớn: “Nhanh lên! Chúng ta giới thiệu bạn mới với mẹ, mẹ đang rất mong đấy.”
Ngoài trời đã se lạnh, Tạ Quân Trình dùng chăn mỏng quấn lấy Nguyệt Nguyệt, bế cô bé xuống xe.
Quý Tinh Dao bước ra khỏi biệt thự cùng Pudding Nhỏ. Khi nhìn thấy đứa trẻ trong vòng tay của Tạ Quân Trình, cô sững người.
Pudding Nhỏ không để ý đến biểu cảm của Quý Tinh Dao, kéo tay cô, nói: “Mẹ, đây là Nguyệt Nguyệt, bạn thân nhất của con. Chúng con rất vui khi ở bên nhau. Em ấy cũng giống mẹ, rất thích vẽ tranh. Con xem qua tranh của em ấy rồi, rất đẹp.”
Tạ Quân Trình tiến lại gần, không cần giới thiệu. Quý Tinh Dao biết Nguyệt Nguyệt, cũng biết cô bé là ai. Anh cúi xuống, nói với Nguyệt Nguyệt: “Đây là mẹ của Pudding Nhỏ, cô Quý Tinh Dao, có phải rất đẹp không?”
Nguyệt Nguyệt gật đầu thật mạnh: “Cô đẹp nhất, giống ngôi sao sáng.”
Quý Tinh Dao run rẩy đưa tay ôm lấy Nguyệt Nguyệt. Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
Đây là lần thứ ba cô khóc. Lần đầu tiên khi biết chú Trương là người của Mộ Cận Bùi.
Lần thứ hai, khi cô sinh con gái nhưng vì tâm lý và sức khỏe đều không ổn định, cô không thể nuôi con và cũng không chắc mình có thể sống khỏe mạnh.
Pudding Nhỏ ngây ra, không hiểu vì sao mẹ lại đột nhiên khóc.
Tạ Quân Trình bế thốc Pudding Nhỏ lên: “Con không buồn ngủ à? Bố đưa con đi ngủ nhé.”
Pudding Nhỏ nhỏ giọng hỏi: “Mẹ khóc là vì mẹ không vui sao?”
Tạ Quân Trình đáp: “Họ đều là họa sĩ, đang đồng điệu trong cảm xúc.”
Pudding Nhỏ nửa hiểu nửa không: “Thế mẹ thích Nguyệt Nguyệt đúng không?”
“Đúng, họ thích nhau, giống như bố và con vậy.”
Pudding Nhỏ yên tâm, như vậy thì Nguyệt Nguyệt có thể ở lại nhà lâu thêm vài ngày.
Đây là lần đầu tiên Nguyệt Nguyệt gặp Quý Tinh Dao nhưng cô bé không cảm thấy xa lạ. Cô bé đưa tay lên lau nước mắt cho Quý Tinh Dao: “Khóc là không đẹp nữa đâu cô ạ.”
