LẦN ĐẦU YÊU ĐƯƠNG NỒNG CHÁY – Chương 01
Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
“Con gửi số hiệu chuyến bay cho Du Xuyên đi, đến lúc ấy thằng bé sẽ đến đón con.”
Điện thoại di động đang bật loa ngoài do bị vùi trong đống quần áo, giọng nói của Giang Dục từ đầu dây bên kia vang lên. Tưởng Nam Thư ngừng động tác đang gấp quần áo lại, không nghĩ ngợi gì mà từ chối luôn: “Mẹ, bọn con mới chỉ gặp nhau có một lần, mẹ bảo anh ấy đến đón con, con cũng không biết phải nói gì với anh ấy cả, rất ngượng…”
Giang Dục đã góa chồng nhiều năm, vào năm ngoái mới nghênh đón mùa xuân thứ hai của mình. Bà mới lĩnh chứng mấy ngày trước, còn cuối năm nay Tưởng Nam Thư 27 tuổi, có thêm một người cha dượng và một người anh trai mới chỉ gặp một lần, hơn cô hai tuổi.
“Chính bởi vì hai đứa mới gặp một lần nên chú Lục mới kêu thằng bé tới đón con.” Giang Dục nói: “Bây giờ con đã quyết định về Giang Thành làm việc, về sau chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt, cũng là để cho hai anh em làm quen cũng như bồi dưỡng tình cảm”.
Hai anh em…
Mặc dù rất vui vì mẹ đã tái giá nhưng cô vẫn chưa thích ứng được với việc có thêm một người anh trai nhanh như thế.
Tưởng Nam Thư bất đắc dĩ, lẩm bẩm nói: “Hai người đã hỏi ý kiến người ta chưa?”
“Đừng có mở miệng là gọi “người ta”, nếu con không gọi được một tiếng “anh trai” thì cũng nên gọi tên.” Tâm trạng của Giang Dục hiển nhiên đang rất tốt, đây không chỉ vì về già tìm được người bầu bạn mà còn là vì Tưởng Nam Thư đã đồng ý với bà sẽ quay lại Giang Thành làm việc.
Tưởng Nam Thư không muốn phá hỏng tâm tình tốt đẹp của mẹ nên chỉ ừm ừm hai tiếng đồng ý. Sau khi cúp điện thoại, cô tiếp tục xếp quần áo cất vào vali.
Một lúc sau, điện thoại lại rung lên. Cô cầm lên nhìn qua, khóe miệng hơi nhếch lên.
Lục Du Xuyên: [Em gái, gửi cho anh số chuyến bay, đến nơi anh sẽ đón em.]
“…”
Không hổ là lớn hơn cô hai tuổi, tốc độ tiếp nhận của anh cũng tốt hơn cô nhiều. Tưởng Nam Thư ngồi xuống bên giường, đầu tiên là gửi số hiệu chuyến bay, sau đó gõ từ “cảm ơn”, đang định gửi thì lại dừng lại. Nếu đối phương đã có tâm ý muốn thân thiết hơn cô cũng không thể quá thụ động, dù có xa lạ đến đâu thì về mặt pháp lý bây giờ họ cũng đã là một gia đình. Sau này về Giang Thành sẽ không thể tránh được việc thường xuyên gặp gỡ. Vì thế, cô thêm một từ sau lời cảm ơn.
Thư: [Cảm ơn anh trai.]
Lục Du Xuyên: [Không có gì, em cũng gọi anh là anh trai rồi mà.]
“…”
Đó là vì anh đã gọi em là em gái trước, có qua có lại thôi. Đương nhiên Tưởng Nam Thư sẽ không tranh cãi với anh chỉ vì chuyện này, cô chỉ gửi một biểu tượng cảm xúc đáng yêu, đặt điện thoại xuống tiếp tục thu dọn hành lý.
Cô đã sống trong căn hộ đơn một phòng ngủ, một phòng khách này hơn ba năm. Trong khoảng thời gian này cũng mua sắm rất nhiều thứ, trong đó có rất nhiều đồ vật không thể mang đi. Tất cả đồ điện gia dụng trong phòng đều được mang tặng cho đồng nghiệp cũ, đồ đạc cá nhân còn lại được đóng gói vào nhiều thùng các-tông lớn và hai chiếc vali to. Ghế sô pha và bàn ăn cũng được đồng nghiệp cũ lấy đi, cô đứng trong căn nhà thuê trống trải, chụp ảnh đống hành lý gửi cho Trình Giai Giai.
Thư: [Tớ gửi đồ tới chỗ cậu trước, có tiện không?]
Quả thật có hơi nhiều đồ, không biết liệu có thể nhét vừa trong căn hộ nhỏ của Trình Gia Gia hay không.
Trình Giai Giai đang ngồi chơi ở chỗ làm, lập tức trả lời: [Có gì mà bất tiện, tớ sẽ thu dọn ban công, cứ chất ở đó là được.]
Trình Gia Gia: [Ngày mai có muốn tớ trốn việc đi đón cậu không?]
“…”
Thế thì không cần thiết.
Tưởng Nam Thư mỉm cười, gửi ảnh chụp màn hình lịch sử cuộc trò chuyện với Lục Du Xuyên cho Trình Gia Gia xem.
Trình Giai Giai gửi tới tin nhắn thoại: “Chậc chậc, anh trai mới này của cậu cũng không tồi, ngoại hình thì thế nào?”
Tưởng Nam Thư nhớ lại tướng mạo của Lục Du Xuyên, thẳng thắn nhận xét: [Rất đẹp trai. Nhưng mà, hình như anh ấy có bạn gái rồi.]
Trình Gia Gia không trả lời, có lẽ đang bận.
Tưởng Nam Thư dọn dẹp từ sáng đến tối, khi màn đêm buông xuống, cô đẩy tất cả thùng giấy ra sau cửa, tạo đơn giao hàng trên điện thoại di động và hẹn người chuyển phát nhanh đến lấy đồ. Đưa tay lau mồ hôi trên trán, miệng đắng lưỡi khô đi vào bếp, mở tủ lạnh ra mới nhớ là bên trong đã bị mình dọn sạch sẽ, chỉ còn lại một lon bia không biết đã mua từ lúc nào. Cô lấy lon bia ra xem hạn sử dụng, vẫn còn uống được. Vừa định mở nắp lon thì trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh – chàng thiếu niên đổ mồ hôi bước ra khỏi sân bóng, anh quay trở lại lớp học, tựa lưng vào ghế, cầm lấy lon soda mà cô đẩy qua, một tay bật nắp, “tách” một tiếng, nắp lon đã được mở ra dễ dàng.
Hồi đó Tưởng Nam Thư hay mua rất nhiều Coca và Sprite, lén học cậu thiếu niên ấy cách mở lon bằng một tay. Cho đến khi tốt nghiệp cấp 3, hai người không còn liên lạc với nhau nữa và cô vẫn chưa học được. Nhìn chằm chằm vào lon bia trong tay, không biết ma xui quỷ khiến thế nào duỗi ngón trỏ ra thử bật.
“Xì!”
Tưởng Nam Thư đặt lon bia trở lại bàn với khuôn mặt đầy đau đớn, cô cau mày nhìn chiếc móng tay đã bị gãy, lộ một phần da thịt, tơ máu cũng đang dần hiện ra. Trong lúc đi lấy hộp thuốc để băng bó vết thương, cô không khỏi tự chửi thầm trong lòng rằng bản thân điên rồi, rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi nghịch lung tung.
Sau khi vết thương được xử lý xong, chuông cửa vang lên, nhân viên chuyển phát nhanh đã đến. Nhìn người vận chuyển đem hết các thùng giấy đi, cô đứng trong căn phòng trống mà ngây ngốc mất vài giây, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an. Không biết là vì ngại ở gần nhà hay vì chợt nghĩ đến Tống Dã. Cô hít một hơi thật sâu, quay người lại, cầm lon bia kia lên uống.
Sau khi ném chiếc lon rỗng vào thùng rác, cô gửi tin nhắn qua WeChat cho chủ nhà, cầm lấy áo khoác vắt lên tay, kéo vali ra cửa, nhìn quanh căn nhà trống một lần cuối.
Ở Thâm Thành mấy năm, Tưởng Nam Thư vốn tưởng rằng ít nhiều thì mình cũng sẽ có chút không nỡ rời đi nhưng khi thật sự phải đi rồi mới phát hiện bản thân không hề có chút lưu luyến nào.
Nhấn công tắc trên tường và mở cửa. Uỳnh một tiếng, để lại căn phòng tối mờ.
—
Tưởng Nam Thư ở trong khách sạn gần sân bay một đêm, ngủ cho đến khi tự mình tỉnh giấc, lại chậm rãi ăn trưa rồi mới ra sân bay.
Ngay khi đến sân bay, cô nhận được thông báo chuyến bay của mình bị hoãn. Cô ở phòng chờ gửi tin nhắn cho Lục Du Xuyên, nói nếu anh có việc thì không cần đến đón mình nữa.
Chờ một lúc lâu vẫn không thấy Lục Du Xuyên trả lời lại, cô do dự không biết có nên gọi điện cho anh không nhưng rồi nhớ ra rằng chỉ thêm anh trên WeChat nên không có số điện thoại di động của anh. Nhỡ đâu người ta thật sự có việc thì sao? Hoặc có lẽ đã quên bẵng mất người em gái mới này rồi.
Trong phòng vệ sinh của một nhà hàng tư nhân ở Giang Thành, Lục Du Xuyên đang cúi người mở vòi nước, anh tạt nước lạnh vào mặt mình, hôm nay anh không hề quên việc phải đến sân bay đón Tưởng Nam Thư nhưng lại không thể từ chối ly rượu được khách hàng chúc trong bữa tiệc tối nay. Điện thoại trong túi reo lên nhắc nhở anh đã đến giờ đón người ở sân bay.
“Chậc chậc, văn hóa bàn rượu thật có hại cho con người.”
Lục Du Xuyên bực bội lau mặt, choáng váng tựa người vào bồn rửa tay, lấy điện thoại ra tắt thông báo nhắc nhở, sau đó nhìn thấy tin nhắn của Tưởng Nam Thư. Chỉ có hai câu, tin nhắn mới nhất cách đây hơn mười phút.
Thư: [Anh, em lên máy bay rồi, có thể tự bắt taxi về.]
Phía trên là tin nhắn của hơn một tiếng trước, báo cho anh biết chuyến bay bị hoãn.
Ngoài miệng cô gọi là anh trai nhưng cả hai lần đều nói không cần anh đến đón, cô sợ làm phiền anh nên tỏ ra khách sáo và câu nệ. Lục Du Xuyên có hơi nhức đầu, đang suy nghĩ nên làm thế nào thì tầm mắt nhìn thấy một bóng người. Người đàn ông đó chậm rãi mở vòi nước và rửa tay. Lục Du Xuyên tuỳ ý liếc nhìn người đó qua gương, sau đó sững người, bốn mắt nhìn nhau trong gương.
“Cậu cũng dùng bữa ở đây à?”
Tống Dã hiển nhiên đã nhìn thấy anh từ trước, anh cụp mắt xuống, giọng điệu nhàn nhạt: “Cùng hai ông già trong công ty dùng bữa.”
“Cậu uống rượu chưa?” Lục Du Xuyên biết gần đây anh đang làm một hạng mục, cũng rất bận rộn.
“Chưa.” Tống Dã vừa nhìn thoáng qua đã biết anh đã uống khá nhiều.
Lục Du Xuyên lại hỏi: “Lát nữa có bận gì không?”
Tống Dã nghiêng người liếc anh ấy một cái: “Có chuyện gì cứ nói.”
Hai người học cùng trường đại học, tuy cách nhau hai tuổi và không học cùng khoa nhưng lại cùng quê và thường xuyên chơi bóng cùng nhau nên đã rất thân từ hồi đó. Sau khi Tống Dã trở lại Giang Thành, họ cũng gặp nhau nhiều hơn, mối quan hệ cũng khá tốt đẹp.
Lục Du Xuyên cũng không khách sáo nữa, nói thẳng: “Giúp tôi đến sân bay đón em gái.”
“Anh có em gái từ khi nào vậy?” Tống Dã tắt vòi nước, không muốn nói chuyện trong nhà vệ sinh, xoay người đi ra ngoài.
“Bố tôi và dì vừa lĩnh chứng nên có thêm một em gái mới. Hôm nay cô ấy trở về từ Thâm Thành, ông già hạ lệnh cho tôi đi đón em ấy.” Lục Du Xuyên thấy anh không trực tiếp từ chối liền đi theo phía sau. “Hôm qua có một thanh niên cấp dưới đã đắc tội với khách hàng nên hôm nay tôi đưa cậu ta đến xin lỗi, có uống hơi nhiều.”
Tống Dã cũng nhớ Lục Du Xuyên có từng nói bố anh ấy sắp tái hôn. Lúc đi ngang qua quầy lễ tân, anh hất cằm về phía đó: “Lễ tân có thể giúp anh gọi tài xế.”
Lục Du Xuyên: “…”
Thực ra, bố anh đã giao cho anh một nhiệm vụ. Nguyên văn là – em gái con chưa có bạn trai, nếu chỗ con có biết người đàn ông độc thân chất lượng cao nào, hãy giới thiệu cho con bé. Ứng cử viên đầu tiên anh nghĩ tới lúc đó chính là Tống Dã. Người đẹp trai, IQ cao, biết kiếm tiền, ít tật xấu và lịch sử tình trường cũng sạch sẽ. Nhưng nhược điểm cũng là… quá sạch sẽ.
Lục Du Xuyên quen biết anh nhiều năm như vậy, cũng đã chứng kiến thời đại học anh nổi tiếng như thế nào, mấy năm nay cũng có rất nhiều đồng nghiệp và khách hàng nữ cố gắng thông qua anh mà muốn xin liên lạc của Tống Dã nhưng trước giờ chưa có ai thành công. Một người đàn ông hai mươi tám tuổi chưa từng có một mối quan hệ tình cảm nào. Hoặc là anh ta có vấn đề về thể xác tinh thần, hoặc… anh ta đã có người trong lòng. Loại đàn ông này là khó đối phó nhất.
Lục Du Xuyên vừa mới có ý niệm này trong đầu nhưng không đến một phút, Tống Dã đã bị anh đá ra khỏi danh sách ứng cử viên.
Cũng không biết là do tác dụng của men rượu hay chỉ tình cờ cảm nhận, nhưng hiện tại anh cảm thấy Tống Dã và Tưởng Nam Thư rất hợp. Tưởng Nam Thư xinh đẹp, nghe nói mắt nhìn cũng rất cao, đàn ông bình thường không thể lọt vào mắt xanh của cô. Có lẽ cô sẽ thích kiểu người như Tống Dã, một bông hoa đẹp trai nhưng khó thuần của núi rừng.
“Trợ lý của tôi đã gọi tài xế rồi.” Lục Du Xuyên đi sau Tống Dã một bước, hai người một trước một sau lần lượt đi ra khỏi nhà hàng, “Lát nữa tôi phải quay lại công ty vì còn có chuyện phải làm. Cậu có rảnh thì giúp tôi chuyện này thôi.”
Tống Dã quay người đi về phía bãi đậu xe, lạnh lùng nói mà không quay đầu lại: “Cô gái đó là đại tiểu thư cao quý à? Không bắt nổi taxi về sao?”
“…”
Lục Du Xuyên không để ý đến cái lưỡi độc địa của anh, bị gió lạnh thổi bay, đầu óc đã thanh tỉnh không ít, chợt nhớ ra điều gì đó, “À, đúng rồi, cô ấy cũng học lớp số 1, hình như cùng lớp với cậu.”
“Cạch” một tiếng, Tống Dã mặt vô cảm ấn mở khóa xe, mở cửa bước vào, rõ ràng là không muốn giúp đỡ.
“Tên là Tưởng Nam Thư, cậu không biết sao?”
Động tác của Tống Dã chợt dừng lại, anh đặt tay lên cửa xe, cuối cùng cũng ngước mắt nhìn Lục Du Xuyên. Nhưng anh không nói gì, như đang chìm trong suy nghĩ.
Nhìn thấy anh như vậy, Lục Du Xuyên cười nói: “Thật sự có quen biết nhau à?”
Tống Dã lấy lại tinh thần, cũng cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé, anh bình tĩnh nói: “Không quen lắm. Tôi chỉ nhớ ra mình có một người bạn học cấp ba cũng tên là Tưởng Nam Thư.”
“Trùng hợp như vậy sao? Tỷ lệ trùng tên trùng họ cũng không cao.” Lục Du Xuyên nhớ Tưởng Nam Thư từng đăng mấy bức ảnh lên dòng thời gian WeChat của cô, vội vàng bấm vào WeChat, ánh mắt bình tĩnh của Tống Dã cũng rơi xuống màn hình điện thoại di động của anh ấy.
Vài giây sau, Lục Du Xuyên mở màn hình điện thoại di động lên hướng về phía anh, trên đó là bức ảnh Tưởng Nam Thư đang dùng bữa chia tay với đồng nghiệp cũ. Cô có làn da trắng, đôi mắt biết cười và lúm đồng tiền ở khóe miệng lúc ẩn lúc hiện. Dù ngồi với rất nhiều người nhưng vẫn là người nổi bật nhất.
“Người bên cạnh này có phải là bạn cùng lớp của cậu không?”
Tống Dã nhìn chằm chằm mấy giây, sau đó xoay người ngồi vào trong xe, giọng nói không chút nhiệt độ: “Tôi không quen cô ấy.”
Làm gì có cái lý lẽ nào là không quen bạn cùng lớp?
Lục Du Xuyên một tay đặt lên cửa xe, một tay đặt lên nóc xe, nghiêng người thương lượng với: “Tôi thật sự có việc, coi như cậu đi gặp mặt bạn học cũ không được sao? Tôi…”
Tiếng chuông điện thoại di động làm gián đoạn anh. Lục Du Xuyên nhìn xuống, đó là khách hàng.
Trước khi trả lời điện thoại, anh ấy nói nốt câu vừa nói: “Tôi sẽ gửi cho cậu số hiệu của chuyến bay sau.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Tống Dã vẫn nhìn về phía trước, không trả lời nhưng cũng không từ chối. Lục Du Xuyên biết anh đã đồng ý nên bật cười, buông cửa xe ra, đi sang một bên nghe điện thoại.
Tống Dã đóng cửa xe, khóe mắt liếc thấy Lục Du Xuyên đã cúp điện thoại. Nửa phút sau, điện thoại đặt trên bảng điều khiển trung tâm rung lên. Anh hạ mắt xuống nhìn, đó là một dãy số hiệu chuyến bay.
—
Giang Thành thật lạnh, đây là cảm giác đầu tiên của Tưởng Nam Thư sau khi xuống máy bay. Cô quấn chặt người trong chiếc áo khoác lông, xếp hàng bước vào cửa ra, bật điện thoại di động lên. Vừa mở điện thoại lên đã nhận được rất nhiều tin nhắn, cô kéo xuống phía dưới nhìn thấy hai tin nhắn của Lục Du Xuyên.
Lục Du Xuyên: [Xin lỗi em, hôm nay anh có việc, không thể đón em được.]
Lục Du Xuyên: [Anh đã nhờ một người bạn đến đón em. Cậu ấy cũng là bạn học cấp ba của em.]
“?”
Bạn học cấp ba?
Ai vậy?
Tại sao người anh trai mới này chỉ nói có một nửa?
Tưởng Nam Thư trả lời bằng một dấu chấm hỏi. Mãi đến khi đã lấy hành lý xong, Lục Du Xuyên vẫn không thấy trả lời.
Phạm vi bạn học cấp ba rất rộng, chỉ cần quen biết nhau ở cùng trường cấp ba, cũng có thể gọi họ là bạn học cấp ba. Lục Du Xuyên thậm chí còn không nói cho cô biết tên của người kia, khiến cô hoàn toàn không có chuẩn bị gì. Cô mở WeChat và tìm kiếm trên Q.Q. nhưng cũng không thấy có bạn học cấp ba nào gửi tin nhắn cho mình. Hồi còn học cấp ba, hầu hết các bạn cùng lớp đều thêm Q.Q của nhau. Nếu họ biết cô, hẳn là sẽ báo một tiếng.
Tưởng Nam Thư đẩy vali về phía lối ra, vẫn đang suy nghĩ chuyện này, đoán rằng có thể chỉ là học sinh trường trung học số 1, cô cũng không biết người đó. Cô không hiểu tại sao Lục Du Xuyên lại phải sắp xếp như vậy, nếu anh không đến được thì cô có thể bắt taxi về, nhưng bây giờ lại phải đối mặt với một người bạn cấp ba có thể còn không quen biết, điều này khiến cô có chút bực bội khó chịu.
Lúc này đã là chạng vạng tối, màn đêm buông xuống. Người ra người vào ở cổng đón lờ mờ, phía trước có rất nhiều người đi đón.
Tưởng Nam Thư ngẩng đầu, trong tầm mắt đều là những khuôn mặt xa lạ. Cô cau mày, đặt hai chiếc vali cạnh nhau, một tay đẩy và một tay cầm điện thoại tiếp tục bước đi, muốn gửi một tin nhắn khác cho Lục Du Xuyên. Sau khi đi qua đám đông, đột nhiên có ai đó chạm vào vai cô từ phía sau.
Chiếc điện thoại tuột khỏi tay cô đập mạnh xuống đất. Tưởng Nam Thư còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã cúi người cầm điện thoại lên đưa qua: “Xin lỗi, tôi đang vội, cô kiểm tra lại điện thoại một chút…”
Điện thoại di động có dán cường lực bảo vệ do Tưởng Nam Thư hay làm rơi nó.
Cô cầm điện thoại lên xem: “Không sao.”
Đối phương vội vàng nói “Xin lỗi” rồi nhanh chóng bỏ đi.
Sau khi đón người xong, đám đông ở sân bay cũng tản đi dần, tầm nhìn trở nên rộng rãi chỉ có vài người đứng thưa thớt. Cô liếc nhìn, ánh mắt dừng lại ở một thân hình cao gầy mạnh mẽ trong hai giây, chỉ vì cảm thấy đối phương dường như cũng đang nhìn cô.
Quần áo và vóc dáng của người đàn ông này thoạt nhìn không tồi, lướt qua còn tưởng là một người mẫu nam của một thương hiệu xa xỉ nào đó. Anh đang đứng thẳng, hai tay đút trong túi quần, không thể nhìn rõ nét mặt trong ánh sáng mờ ảo. Nhưng khí chất của anh lại rất lạnh lùng, có vẻ lạc lõng với không khí ồn ào xung quanh. Chẳng lẽ người này đến đón cô?
Tưởng Nam Thư bối rối bước về phía anh hai bước. Người đi đường đi ngang qua còn lẩm bẩm: “Tại sao đèn đường ở sân bay vẫn chưa sáng? Trời đã tối rồi.”
Khoảnh khắc tiếp theo, đèn đường đột nhiên bật sáng, đường nét góc cạnh trên khuôn mặt của người đàn ông rõ ràng hơn nhiều so với khi còn là một cậu thiếu niên, các khuôn nét của người đàn ông trước mặt sắc sảo hơn, trưởng thành hơn và có một vẻ ngoài chín chắn khiến người đối diện có cảm giác xa cách.
Tưởng Nam Thư nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó, sững sờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
……Tống, Tống Dã!
Sao lại là anh ấy?
Có phải anh ấy vừa nhận ra cô không?
Gần như ngay lập tức, bản năng tránh hại tìm lợi đã khiến cô nhanh chóng quay đầu lại, cứ giả vờ như không nhìn thấy là tốt nhất. Tống Dã có lẽ cũng không muốn chào hỏi cô. Cô không để ý tới việc liên lạc với Lục Du Xuyên, cứng ngắc đẩy vali về phía trước, cảm giác có chút giống như đang chạy trốn.
Đi được vài bước, chiếc vali đột nhiên không thể kéo được nữa. Tim cô lỡ một nhịp, nhìn sang bên, chiếc xe đẩy được một bàn tay thon dài, trắng trẻo với những khớp xương rõ ràng giữ chặt lại, cách tay cô chưa đầy một centimet. Do dùng sức nên những đường gân trên mu bàn tay nổi lên, khiến chúng trông lạnh lẽo mà cũng gợi cảm.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ trên đỉnh đầu, cực kỳ lạnh lùng: “Chờ một chút.”
Giọng nói này…
Tim Tưởng Nam Thư đập nhanh, anh muốn làm gì? Chẳng lẽ anh bất mãn vì cô đã nhắm mắt làm ngơ mình? Đứng sững hồi lâu, hít một hơi thật sâu, quay người lại nhìn đối phương nở một nụ cười mà cô cho là đủ bình tĩnh: “Thật trùng hợp, Tống Dã. Đã lâu rồi không gặp, tôi còn tưởng mình nhìn lầm cho nên không đi tới chào hỏi anh một tiếng.” Câu cuối cùng nghe thế nào cũng giống như đang giấu đầu hở đuôi.
“Không trùng hợp.”
Tống Dã liếc nhìn cô với ánh mắt xa cách, “Tôi đến đón cô.”
“……Hả?”
Tưởng Nam Thư trợn tròn mắt đầy vẻ khó tin, hoàn toàn choáng váng.
ỦNG HỘ TỤI MÌNH NHA
Nếu các bạn yêu thích truyện do nhà mình edit, hãy donate để ủng hộ tụi mình nha:

